Máu và áo
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-27 07:45:45
Liễu Bình vác khẩu súng shotgun hai nòng lên lưng, lại bổ sung đầy đủ đạn vào
súng tự động, sau đó nhìn về phía bên ngoài tường thành.
Đêm tối tĩnh lặng.
Hắn quan sát mọi vật tại hoang dã bên ngoài, không buông tha bất cứ động tĩnh
dù nhỏ bé nào cả.
Thời gian dần dần trôi qua.
Không có gì dị thường cả.
Liễu Bình thở phào một hơi, làm cho tâm trạng khẩn trương trở nên thư giãn
chút.
Từ khi thức tỉnh tới nay, đã qua mấy ngày rồi.
Mình đã làm cái gì?
Trúc Cơ.
Gia nhập Thái Vi cung.
Biết được Thế giới Tu Hành đã trở thành vật phẩm tư nhân của người khác.
Hoàn cảnh trước mắt rất nguy hiểm, thế nhưng tu vi của mình quá thấp, nhiều
lúc phải nghĩ tới an toàn của bản thân đầu tiên, không thể đi thăm dò càng nhiều
bí mật hơn.
Thái Vi cung...
Lúc nào mới có thể trở về Thái Vi cung?
Bảy đại phái cất giấu bí mật cuối cùng mà sư phụ đã để lại, mặc dù hiện tại
mình đã gia nhập Thái Vi cung, thế nhưng tu vi mới chỉ Trúc Cơ, có lẽ phải
thêm một chút thời gian để phát triển, mới có cơ hội tìm hiểu bí mật đó.
Liễu Bình suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên linh giác truyền lại một tia cảm ứng.
Hắn nhìn về phía bên ngoài tường thành.
Trong hoang dã bên ngoài trấn nhỏ, bỗng có một người xuất hiện.
Là cô bé kia.
Lần này, cô bé nhìn có vẻ khá thảm hại, trên người có thêm mấy vết thương,
máu vẫn chảy ra ngoài.
Liễu Bình vẫy tay về phía đối phương.
Cô bé kia bước từng bước đi tới, nhẹ nhàng nhảy lên tường thành, rồi ngồi bệt
xuống.
"Ngươi bị thương rồi?" Liễu Bình hỏi.
"Không có gì, có gì ăn không?" Cô bé hỏi.
"Tạm thời còn không có quái vật tới..."
"Đồ ăn của người sống các ngươi cũng được."
Liễu Bình lấy một phần lương khô dành cho đơn binh tác chiến ra, đưa tới.
"Thật khó ăn..." Cô bé bĩu môi, nói.
"Điều kiện hiện tại có hạn, ngươi ăn đỡ đi, chờ về sau ta sẽ nấu nướng cho
ngươi ăn những thứ khác, mùi vị sẽ khác thứ này." Liễu Bình đặt súng tự động ở
một bên, nói.
Cô bé thả lương khô xuống, bình tĩnh mà nhìn hắn.
"Làm sao?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.
"Ta vẫn muốn hỏi ngươi, cảm giác làm người sống là như thế nào?" Cô bé hỏi.
"Rất tốt đẹp... trong loại thế giới này, có thể không bị bất cứ con quái vật nào
điều khiển, dựa theo ý chí của bản thân mà làm việc, đây chính là niềm vui của
việc còn sống." Liễu Bình nói.
"Ngươi là một người kỳ lạ." Cô bé nói.
"Tại sao lại nói như vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Trước khi ngươi thức tỉnh, thân phận tại thế giới Tu Hành là gì?" Cô bé hỏi.
"Một người xem bói, cái gì cũng có thể biết, thế nhưng lại cần tiêu tốn tuổi thọ,
cho nên ta rất ít sử dụng loại năng lực này." Liễu Bình nói.
"Ngươi không giống loại người lải nhải đó... ngươi còn có thân phận khác sao?"
Cô bé hỏi.
"Được rồi, nói thẳng đi, ngươi có thể xem ta là người mạnh nhất thế giới Tu
Hành." Liễu Bình nói.
"Nếu thật sự là vậy, Nữ sĩ Thống Khổ sẽ không để lọt mất ngươi, tại sao ngươi
lại có thể tránh khỏi việc bị điều khiển?" Cô bé tò mò hỏi.
"Bởi vì trước khi thế giới biến đổi, sư phụ ta giết ta, điều này cũng tương đương
với việc ta đã chết trước khi Vĩnh Dạ giáng lâm, cho nên thoát khỏi số mệnh
này." Liễu Bình nói.
"Sư phụ ngươi?"
"Đúng, cũng là xem bói."
"Ông ta mạnh sao?"
"Chỉ kém hơn ta có chút xíu."
Cô bé nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Tình huống hiện tại rất tồi tệ, ngay cả ta
cũng không thể không nghĩ cách bảo vệ tính mạng, cho nên ta tới hỏi ngươi một
chuyện."
"Tình huống rất tồi tệ? Ý của ngươi là gì?" Liễu Bình hỏi.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, ta hỏi ngươi, ngươi sống trên thế giới này, chuyện mà
ngươi rất muốn làm, là cái gì?" Cô bé hỏi.
ể ế ể ề
"Để những người trong thế giới Tu Hành có thể nghỉ ngơi, không còn bị điều
khiển." Liễu Bình nói.
"Nếu như không thể làm được thì sao?" Cô bé hỏi.
Liễu Bình nói: "Ta sẽ nghĩ cách khác..."
Cô bé cắt ngang ý hắn: "Không, ngươi vẫn không hiểu ý của ta, ta nói là, dù
ngươi dùng bất cứ cách nào, đều không thể làm cho bọn họ thoát khỏi vận mệnh
bị điều khiển, như vậy ngươi định làm như thế nào?"
"Hoàn toàn không có cách nào sao?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng, chắc chắn không có cách nào giải cứu bọn họ, điều đó mới là tuyệt vọng
thực sự." Cô bé nói.
Liễu Bình im lặng một lát, nói: "Ngươi cần phải làm cho ta cảm nhận được sự
tuyệt vọng mới được, có lẽ ta sẽ có cách, có lẽ..."
"Cái gì?" Cô bé hỏi.
"Nếu như bọn họ đã biến thành tài sản, có lẽ ta có thể mua lại bọn họ."
"Ngươi lấy cái gì đi mua?" Cô bé hỏi tiếp.
"Mạng của Nữ sĩ Thống Khổ." Liễu Bình nói.
Cô bé nhìn vẻ mặt của hắn bỗng bật cười, có vẻ như khá hài lòng.
"Ta tặng cho ngươi một thứ."
Cô bé nói xong, dùng ngón tay dính chút máu, nhấn nhẹ về phía hư không trước
mặt Liễu Bình.
Giọt máu kia lơ lửng giữa không trung, cũng không rơi xuống, cứ đứng im
không nhúc nhích.
"Làm gì vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Máu của ta đại biểu nơi này thuộc về ta, buổi tối hôm nay sẽ không có quái vật
tới, thứ mà ngươi cần phải đề phòng, chính là thời không bí ẩn xuất hiện tại nửa
đêm về sáng." Cô bé nói.
Cô bé nhảy ra khỏi tường thành, lướt ngang qua hư không, rất nhanh biến mất
trong màn đêm.
Sau khi cô bé rời đi.
Ánh mắt Liễu Bình chậm rãi di chuyển, nhìn chăm chú lên giọt máu kia.
Theo ánh mắt của hắn, một hàng chữ nhỏ liên tục nhảy ra.
[Máu của Chân Hồng.]
[Giọt máu cực âm cực độc, người dính phải chắc chắn phải chết, có thể dẫn tới
pháp thuật hắc ám.]
Cực âm cực độc?
Trong đầu Liễu Bình lóe lên một ý nghĩ, hai tay sử dụng pháp quyết.
Giọt máu kia bay tới, hóa thành một giọt máu hình tròn lớn chừng ngón cái, yên
lặng lơ lửng giữa không trung.
Loại máu này có thuộc tính cực hiếm, hầu như chưa từng gặp qua, nếu chỉ dùng
để canh gác bảo vệ nơi này thì quá lãng phí.
Nó có giá trị càng lớn hơn.
Ví dụ như bán lấy tiền.
Thực sự là miệng ăn núi lở, hiện tại thực lực của mình chưa tăng lên, khi chiến
đấu cần đốt tiền quá nhiều, cần phải tăng thu giảm chi, nghĩ cách bổ sung tài sản
mới được.
Nếu như hôm nay có quái vật tới, mình thử xem có thể giết nó hay không lại
nói.
Thực sự không thể, tới lúc đó lại thả giọt máu này ra.
súng tự động, sau đó nhìn về phía bên ngoài tường thành.
Đêm tối tĩnh lặng.
Hắn quan sát mọi vật tại hoang dã bên ngoài, không buông tha bất cứ động tĩnh
dù nhỏ bé nào cả.
Thời gian dần dần trôi qua.
Không có gì dị thường cả.
Liễu Bình thở phào một hơi, làm cho tâm trạng khẩn trương trở nên thư giãn
chút.
Từ khi thức tỉnh tới nay, đã qua mấy ngày rồi.
Mình đã làm cái gì?
Trúc Cơ.
Gia nhập Thái Vi cung.
Biết được Thế giới Tu Hành đã trở thành vật phẩm tư nhân của người khác.
Hoàn cảnh trước mắt rất nguy hiểm, thế nhưng tu vi của mình quá thấp, nhiều
lúc phải nghĩ tới an toàn của bản thân đầu tiên, không thể đi thăm dò càng nhiều
bí mật hơn.
Thái Vi cung...
Lúc nào mới có thể trở về Thái Vi cung?
Bảy đại phái cất giấu bí mật cuối cùng mà sư phụ đã để lại, mặc dù hiện tại
mình đã gia nhập Thái Vi cung, thế nhưng tu vi mới chỉ Trúc Cơ, có lẽ phải
thêm một chút thời gian để phát triển, mới có cơ hội tìm hiểu bí mật đó.
Liễu Bình suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên linh giác truyền lại một tia cảm ứng.
Hắn nhìn về phía bên ngoài tường thành.
Trong hoang dã bên ngoài trấn nhỏ, bỗng có một người xuất hiện.
Là cô bé kia.
Lần này, cô bé nhìn có vẻ khá thảm hại, trên người có thêm mấy vết thương,
máu vẫn chảy ra ngoài.
Liễu Bình vẫy tay về phía đối phương.
Cô bé kia bước từng bước đi tới, nhẹ nhàng nhảy lên tường thành, rồi ngồi bệt
xuống.
"Ngươi bị thương rồi?" Liễu Bình hỏi.
"Không có gì, có gì ăn không?" Cô bé hỏi.
"Tạm thời còn không có quái vật tới..."
"Đồ ăn của người sống các ngươi cũng được."
Liễu Bình lấy một phần lương khô dành cho đơn binh tác chiến ra, đưa tới.
"Thật khó ăn..." Cô bé bĩu môi, nói.
"Điều kiện hiện tại có hạn, ngươi ăn đỡ đi, chờ về sau ta sẽ nấu nướng cho
ngươi ăn những thứ khác, mùi vị sẽ khác thứ này." Liễu Bình đặt súng tự động ở
một bên, nói.
Cô bé thả lương khô xuống, bình tĩnh mà nhìn hắn.
"Làm sao?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.
"Ta vẫn muốn hỏi ngươi, cảm giác làm người sống là như thế nào?" Cô bé hỏi.
"Rất tốt đẹp... trong loại thế giới này, có thể không bị bất cứ con quái vật nào
điều khiển, dựa theo ý chí của bản thân mà làm việc, đây chính là niềm vui của
việc còn sống." Liễu Bình nói.
"Ngươi là một người kỳ lạ." Cô bé nói.
"Tại sao lại nói như vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Trước khi ngươi thức tỉnh, thân phận tại thế giới Tu Hành là gì?" Cô bé hỏi.
"Một người xem bói, cái gì cũng có thể biết, thế nhưng lại cần tiêu tốn tuổi thọ,
cho nên ta rất ít sử dụng loại năng lực này." Liễu Bình nói.
"Ngươi không giống loại người lải nhải đó... ngươi còn có thân phận khác sao?"
Cô bé hỏi.
"Được rồi, nói thẳng đi, ngươi có thể xem ta là người mạnh nhất thế giới Tu
Hành." Liễu Bình nói.
"Nếu thật sự là vậy, Nữ sĩ Thống Khổ sẽ không để lọt mất ngươi, tại sao ngươi
lại có thể tránh khỏi việc bị điều khiển?" Cô bé tò mò hỏi.
"Bởi vì trước khi thế giới biến đổi, sư phụ ta giết ta, điều này cũng tương đương
với việc ta đã chết trước khi Vĩnh Dạ giáng lâm, cho nên thoát khỏi số mệnh
này." Liễu Bình nói.
"Sư phụ ngươi?"
"Đúng, cũng là xem bói."
"Ông ta mạnh sao?"
"Chỉ kém hơn ta có chút xíu."
Cô bé nhìn về phía Liễu Bình, nói: "Tình huống hiện tại rất tồi tệ, ngay cả ta
cũng không thể không nghĩ cách bảo vệ tính mạng, cho nên ta tới hỏi ngươi một
chuyện."
"Tình huống rất tồi tệ? Ý của ngươi là gì?" Liễu Bình hỏi.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, ta hỏi ngươi, ngươi sống trên thế giới này, chuyện mà
ngươi rất muốn làm, là cái gì?" Cô bé hỏi.
ể ế ể ề
"Để những người trong thế giới Tu Hành có thể nghỉ ngơi, không còn bị điều
khiển." Liễu Bình nói.
"Nếu như không thể làm được thì sao?" Cô bé hỏi.
Liễu Bình nói: "Ta sẽ nghĩ cách khác..."
Cô bé cắt ngang ý hắn: "Không, ngươi vẫn không hiểu ý của ta, ta nói là, dù
ngươi dùng bất cứ cách nào, đều không thể làm cho bọn họ thoát khỏi vận mệnh
bị điều khiển, như vậy ngươi định làm như thế nào?"
"Hoàn toàn không có cách nào sao?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng, chắc chắn không có cách nào giải cứu bọn họ, điều đó mới là tuyệt vọng
thực sự." Cô bé nói.
Liễu Bình im lặng một lát, nói: "Ngươi cần phải làm cho ta cảm nhận được sự
tuyệt vọng mới được, có lẽ ta sẽ có cách, có lẽ..."
"Cái gì?" Cô bé hỏi.
"Nếu như bọn họ đã biến thành tài sản, có lẽ ta có thể mua lại bọn họ."
"Ngươi lấy cái gì đi mua?" Cô bé hỏi tiếp.
"Mạng của Nữ sĩ Thống Khổ." Liễu Bình nói.
Cô bé nhìn vẻ mặt của hắn bỗng bật cười, có vẻ như khá hài lòng.
"Ta tặng cho ngươi một thứ."
Cô bé nói xong, dùng ngón tay dính chút máu, nhấn nhẹ về phía hư không trước
mặt Liễu Bình.
Giọt máu kia lơ lửng giữa không trung, cũng không rơi xuống, cứ đứng im
không nhúc nhích.
"Làm gì vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Máu của ta đại biểu nơi này thuộc về ta, buổi tối hôm nay sẽ không có quái vật
tới, thứ mà ngươi cần phải đề phòng, chính là thời không bí ẩn xuất hiện tại nửa
đêm về sáng." Cô bé nói.
Cô bé nhảy ra khỏi tường thành, lướt ngang qua hư không, rất nhanh biến mất
trong màn đêm.
Sau khi cô bé rời đi.
Ánh mắt Liễu Bình chậm rãi di chuyển, nhìn chăm chú lên giọt máu kia.
Theo ánh mắt của hắn, một hàng chữ nhỏ liên tục nhảy ra.
[Máu của Chân Hồng.]
[Giọt máu cực âm cực độc, người dính phải chắc chắn phải chết, có thể dẫn tới
pháp thuật hắc ám.]
Cực âm cực độc?
Trong đầu Liễu Bình lóe lên một ý nghĩ, hai tay sử dụng pháp quyết.
Giọt máu kia bay tới, hóa thành một giọt máu hình tròn lớn chừng ngón cái, yên
lặng lơ lửng giữa không trung.
Loại máu này có thuộc tính cực hiếm, hầu như chưa từng gặp qua, nếu chỉ dùng
để canh gác bảo vệ nơi này thì quá lãng phí.
Nó có giá trị càng lớn hơn.
Ví dụ như bán lấy tiền.
Thực sự là miệng ăn núi lở, hiện tại thực lực của mình chưa tăng lên, khi chiến
đấu cần đốt tiền quá nhiều, cần phải tăng thu giảm chi, nghĩ cách bổ sung tài sản
mới được.
Nếu như hôm nay có quái vật tới, mình thử xem có thể giết nó hay không lại
nói.
Thực sự không thể, tới lúc đó lại thả giọt máu này ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro