Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Mười lăm linh h...

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-27 11:15:40

Mười lăm phút sau.
Các tín đồ đến được một chỗ tránh gió trên ngọn núi.
Thủ lĩnh lấy ra một tấm bản đồ, đối chiếu bản đồ rồi tìm một vòng, rốt cuộc
cũng xác định vị trí.
“Chính là nơi này, đào tuyết lên đi!” Hắn lớn tiếng hô.
Liễu Bình đi theo mọi người cùng nhau tiến lên, cào sạch hết tuyết trên mảnh
đất đó.
Chỉ thấy ở dưới tầng tuyết, có một thứ bị tấm vải bố màu trắng ngụy trang che
lại.
Thủ lĩnh xốc mảnh vải lên.
Phía dưới là một pháp trận khắc đầy các loại phù văn hình thoi.
Thủ lĩnh hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Sắp bắt đầu rồi, đều chuẩn bị sẵn sàng
đi.”
Hắn lấy ra một ngọn nến từ trong ngực, thắp sáng rồi đặt vào giữa pháp trận
hình thoi, cao giọng niệm tụng chú ngữ.
Theo tiếng niệm tụng của hắn, ngọn lửa cháy sáng trên cây nến kia dần dần trở
nên không chân thật, mà tất cả phù văn đều theo đó mà sáng bừng lên.
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp mà bạo ngược vang lên: “Ai đang kêu gọi
ta?”
Thủ lĩnh lập tức nói: “Các hạ tôn kính, ta là tín đồ của đọa thiên thần chín cánh,
được thần thượng chỉ dẫn, kêu gọi ngài tiến đến nơi đây.”
Bên trong pháp trận, giọng nói kia trở nên rõ ràng hơn rất nhiều: “Các ngươi
dám tùy ý quấy rầy ta ngủ say...”
Thủ lĩnh cuống quít ra hiệu với người bên cạnh.
Các tín đồ mở cái túi mang theo bên người ra, rải từng viên đá quý xuống pháp
trận.
Đá quý dần dần xếp thành một ngọn núi nhỏ.
“Đây là lễ gặp mặt ngài, xin ngài bớt giận.” Thủ lĩnh nói.
Giọng nói kia hừ lạnh một tiếng.
Đá quý dần dần rơi vào bên trong pháp trận, biến mất không thấy đâu nữa.
“Thần linh của các ngươi là một tên quỷ bủn xỉn, chưa bao giờ chịu cống hiến
một linh hồn cho ta...”
“Các hạ, trên thực tế, chúng tôi đến là vì chuyện này.” Thủ lĩnh nói.
“Ồ?” Thanh âm kia có chút hứng thú: “Mau nói!”
ế
“Hai ngày sau, sẽ có một chức nghiệp giả nhân loại cường đại đi đến nơi này,
thần linh của chúng tôi không tiện hành động, cho nên hy vọng ngài có thể tự
mình ra tay, sau khi chuyện này thành công thì linh hồn của người kia sẽ thuộc
về ngài.” Thủ lĩnh nói.
“Thì ra là cầu ta hỗ trợ, vậy những viên đá quý này không đủ.” Thanh âm kia
nói.
“Đương nhiên.” Thủ lĩnh phất tay ra hiệu với các tín đồ.
Chúng tín đồ lần lượt tiến lên, mở cái túi của mình ra rồi chất đống các loại binh
khí giáp trụ trân quý, kỳ trân dị bảo lên trên pháp trận.
Lúc đến phiên Liễu Bình, hắn lại không tiến lên, chỉ đứng ở một bên.
Thủ lĩnh nhìn hắn một cái, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng hiện giờ không
phải thời điểm dò hỏi, cho nên tạm thời lược qua không đề cập tới.
“Các hạ, mấy thứ này đều là trân bảo trong Đế quốc, thần linh của chúng tôi rất
hy vọng ngài có thể ra tay một lần.” Thủ lĩnh nói.
Tất cả những thứ này đồ vật dần dần rơi vào pháp trận, biến mất không thấy đâu
nữa.
Thanh âm kia lại vang lên lần nữa: “Nể mặt những thứ này, nói kỹ tình huống
cho ta, ta sẽ gắng gượng ra tay một lần.”
Thủ lĩnh vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Hai ngày sau, một đoàn xe lửa sẽ
chạy qua bình nguyên Bạch Phong, ngài chỉ cần giết chết người mạnh nhất
trong xe lửa kia là được.”
“Bình nguyên Bạch Phong... Ta đã biết.” Thanh âm kia nói.
Ánh hào quang trên pháp trận ảm đạm đi.
Mắt thấy sự kiện lần này đã tới thời khắc sắp kết thúc.
Liễu Bình bỗng đi ra, cất tiếng nói: “Các hạ, thần linh còn có một chuyện cực
kỳ bí mật muốn nói với ngài, nhưng không thể để những thủ hạ bình thường này
nghe thấy.”
Ánh hào quang trên pháp trận ổn định lại.
Một sức mạnh vô hình tản mát ra từ ánh hào quang, bao phủ lấy Liễu Bình.
Thanh âm kia vang lên bên tai hắn: “Bây giờ được rồi, bọn họ sẽ không nghe
thấy ngươi và ta nói gì, nói đi.”
Liễu Bình nói: “Thần linh đang tìm một vật, nếu chỗ ngươi có thì chúng ta
nguyện ý mua thứ đó.”
“Là thứ gì?” Thanh âm kia hỏi.
“Long Tích Vô Hạ.” Liễu Bình nói.
“Gặp quỷ,” Thanh âm kia trở nên âm trầm: “Sao thần linh của các ngươi lại cần
thứ này, chẳng lẽ trên tay hắn có một con rồng để hắn sử dụng sao?”
ễ ầ ấ ắ ố ắ ế
Liễu Bình nghe ra vài phần bất đắc dĩ từ giọng nói của đối phương, hắn nói tiếp:
“Vậy xem ra, ngài thật sự có thứ đó, không phải sao?”
“Không sai, ta thật sự có, nhưng vì sao ta phải cho các ngươi?” giọng nói kia
đáp.
Liễu Bình suy nghĩ một giây rồi nói: “Nếu ngài bằng lòng trao đổi một cây
‘Long Tích Vô Hạ’ cho chúng ta, như vậy ngài không cần ra tay đối phó nhân
loại vào hai ngày sau, mà thù lao vừa rồi chi trả cho ngài đều sẽ dùng để mua
Long Tích, ngài xem thế nào?”

Thanh âm kia lâm vào trầm mặc.
Một lúc sau, nó bực bội nói: “Không được, ta thà đi giết chết nhân loại kia, lấy
đi linh hồn của hắn, cũng không muốn giao dịch ‘Long Tích Vô Hạ’ cho các
ngươi.”
Liễu Bình nở nụ cười, lắc đầu nói: “Vậy chúng ta thẳng thắn giao lưu một chút,
băn khoăn của ngài là cái gì?”
Thanh âm kia không nói lời nào.
Liễu Bình nói: “Như vậy để ta đoán thử xem, đầu tiên ngài vẫn luôn cường điệu
tầm quan trọng của linh hồn, có thể thấy được thứ ngài cần chính là linh hồn.”
“Nói tiếp.” Thanh âm kia nói.
“Tiếp theo, ngài không muốn nhìn thấy thần linh của chúng tôi có thêm sự giúp
đỡ mạnh mẽ của một vị Long tộc, dù sao thì cùng ở bên trong Vĩnh Dạ, không
ai muốn để một tên đã biết sự tồn tại của mình trở nên càng ngày càng mạnh.”
Liễu Bình nói.
Thanh âm kia tán dương: “Thật là một tên nhanh nhạy, khó trách thần linh của
các ngươi phái ngươi tới tiến hành giao dịch bí mật.”
“Còn có nguyên nhân khác sao?” Liễu Bình hỏi.
“Chính là như vậy, ta không muốn để thần linh của các ngươi quá mức cường
đại, dù sao chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác tạm thời, không ai biết về sau nó sẽ
như thế nào.” Thanh âm kia mang theo một tia đề phòng.
Liễu Bình cười rộ lên, nói: “Ta có thể thay ngài xử lý băn khoăn này.”
“Ngươi? Xử lý?” Thanh âm kia nói.
“Mọi người thường nói, khi ngươi và đồng bọn làm ăn của ngươi đạt được lợi
ích chung thì các ngươi sẽ gia tăng niềm tin đối với nhau.” Liễu Bình nói.
“Có nghĩa là thế nào?” Thanh âm kia hỏi.
“Ta lớn mật suy đoán một chút, linh hồn cực kỳ quan trọng đối với ngài, nếu có
thể đạt được linh hồn thì ngài sẽ đạt được sức mạnh càng lớn hơn.” Liễu Bình
nói.
“Đương nhiên!” Thanh âm kia đáp.
ầ ố
“Mà thần linh của chúng ta muốn đạt được trung thành của một vị Long tộc
—— Ta không muốn gạt ngài chuyện này, dù sao thì ngài đã đoán được.” Liễu
Bình nói.
“Không sai, thứ như ‘Long Tích Vô Hạ’ tuy quý giá, nhưng chỉ có Long tộc
mới dùng được thôi, thần linh của các ngươi chắc chắn chỉ có một cách sử dụng
như vậy.” Thanh âm kia nói.
Liễu Bình vỗ tay một cái, nói: “Vậy được rồi.”
“Có ý gì?” Thanh âm kia hỏi.
Liễu Bình nói: “Trừ những bảo vật vừa rồi, ta còn chi trả cho ngài một ít linh
hồn, lấy thứ này để triệt tiêu băn khoăn của ngài.”
Thanh âm kia phát ra vài tiếng thở dốc thật mạnh, gấp không chờ nổi mà nói:
“Linh hồn —— Ta có được linh hồn, mà thần linh của các ngươi đạt được
‘Long Tích Vô Hạ’ sao?”
“Hoàn toàn chính xác, đây là một lần song thắng hoàn mỹ!” Liễu Bình nói.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt đảo qua người đám tín đồ tà thần kia.
Một tên, hai tên, ba tên...
Tổng cộng có mười lăm tên.
—— Mười lăm linh hồn

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0