Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Ngục linh

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-26 12:50:13

Ầm!
Khi Người bán rượu trúng kiếm, cả người hóa thành một tấm thẻ bài.
Xung quanh tấm thẻ này có rất nhiều hoa văn xích sắt, có vẻ như là để biểu thị
công khai thân phận nô lệ của hắn ta.
Hư không nứt ra, thẻ bài bay vào trong, biến mất không thấy gì nữa.
Toàn bộ Ám Vụ trấn khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Thử thách, kết thúc.
Người kia lại ngồi trở lại quầy bar, đưa tay rót cho mình một chén rượu.
"Giống như người sắp chết chìm, liều mạng muốn bắt lấy một cây rơm rạ cuối
cùng..."
"Chậc, không biết Thần linh có như vậy hay không, thật sự làm người ta chờ
mong mà."
Hắn ngửa đầu, uống cạn chén rượu trong tay.

Trước quầy bar.
Thằng hề đặt nhẹ chén rượu xuống, dùng tay đè lên ngực, nhẹ nhàng kéo lại.
Một tấm thẻ bài từ trên người hắn rơi rra, mà trang phục trên người lẫn lớp
trang điểm của hắn đều biến mất, khôi phục bộ dáng ban đầu của Liễu Bình.
Hắn cúi đầu quan sát thẻ bài trong tay.
Đây là một tấm thẻ có màu sắc sặc sỡ, phía trên có vẽ một thằng hề cười đùa.
"... Thú vị."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.
Bỗng nhiên, nơi hẻo lánh trong quầy rượu truyền tới từng đợt tiếng vỗ tay.
Liễu Bình bỗng thu tay lại, thấy được một bóng đen ngồi tại góc trên hàng ghế
dài.
Đó là một người mặc áo choàng màu xám đậm.
Khuôn mặt lẫn thân hình của hắn ta được giấu dưới lớp áo choàng rộng lớn,
không thể thấy rõ.
"Cám ơn ngươi, người sắm vai thằng hề."
"Trong dòng thời gian dài dằng dặc, ta thấy qua vô số chiến đấu kinh khủng, thế
nhưng chiến đấu mà có tính thưởng thức như ngươi lại là cực kỳ hiếm thấy."
Giọng nói của hắn ta rất khàn khàn, trong giọng nói ẩn chứa sự khen ngợi.
"Ngươi là ai?" Liễu Bình hỏi.
ể ồ
"Ngươi có thể gọi ta là Ngục Linh, ta chờ đợi ở đây đã lâu." Tồn tại dưới áo
choàng nói.
Liễu Bình đang định nói chuyện, đã thấy trên đỉnh đầu người này có hai hàng
chữ nhỏ:
[Linh của Vô Tận Ngục Trụ.]
[Người chỉ dẫn của Thẻ bài sư, nó sẽ hỗ trợ ngươi hoàn thành một bước cuối
cùng.]
Hóa ra là tồn tại như vậy.
Liễu Bình mỉm cười, nói: "Nếu như thật sự đã mang tới cho ngươi sự vui vẻ,
vậy đó chính là vinh hạnh của ta."
"Rất tốt, rất tốt, ngươi không phải là loại ngu xuẩn chỉ biết phát huy bạo lực mà
hoàn toàn không hiểu nghệ thuật của bạo lực là thế nào."
Ngục Linh nói, bước từng bước tới trước mặt Liễu Bình.
Nó đưa tay vỗ nhẹ quầy bar.
Ngay sau đó, từng tấm thẻ bài hoàn chỉnh xuất hiện trên quầy bar.
Bọn chúng duy trì trạng thái úp, làm cho người khác không thể nhìn ra manh
mối gì cả.
Thẻ thằng hề trong tay Liễu Bình cũng bay ra ngoài, rơi vào trên quầy bar, duy
trì đội ngũ chỉnh tề cùng với những thẻ bài khác.
"Để chúng ta cùng nhìn lại những thẻ bài mà ngươi đã sử dụng trong chiến đấu
vừa rồi nào..."
Ngục Linh làm ra một thủ thế.
Từng tấm thẻ bài theo thứ tự lật ra, hiện ra trước mặt Liễu Bình.
Thẻ bài: Bạch bản.
Thẻ bài: Gà mái.
Thẻ bài: Ba cơ.
Thẻ bài: Thằng hề.
Thẻ bài: Hoa tươi.
Thẻ bài: Quải trượng.
Cùng với...
Ba tấm thẻ bài hoàn toàn trống rỗng.
"Thẻ bài mà Thẻ bài sư có thể rút ra là dựa vào độ mạnh yếu của linh hồn quyết
định, ngươi đi theo con đường của văn minh tu hành, hiện tại cảnh giới của
ngươi là Kim Đan, cho nên số thẻ bài mà ngươi có thể rút ra chính là..."
"Sáu tấm thẻ."
ố ế ể
"Vượt qua con số này, những thẻ bài tiếp theo ngươi chỉ có thể rút ra thẻ bài
trống không."
Ngục Linh chỉ vào ba tấm thẻ trống kia.
Ngục Linh lựa chọn "Thẻ bài: Quải trượng" ra ngoài, đặt cùng một chỗ với ba
tấm thẻ trống kia.
Tất cả bốn thẻ bài.
Chính là bốn thẻ bài do thằng hề rút ra trong quán rượu.
"Chính là mấy tấm thẻ này." Ngục Linh nói với giọng khen ngợi.
"Thằng hề tiên sinh, trong quá trình ngươi đi về phía quán rượu và quá trình nói
chuyện với Người bán rượu, chỉ kích hoạt một lần 'biểu diễn', nói cách khác,
ngươi ý thức được cực hạn của mình."
Ngục Linh nói tiếp: "Điểm nguy hiểm nhất trong trận thử thách lần này, chính là
ngươi chỉ còn lại một tấm thẻ bài cuối cùng có thể sử dụng, về sau chỉ có thể rút
ra thẻ bài trống mà thôi."
"Cho nên ngươi không ra tay với Người bán rượu ngay lập tức, mà là úp từng
tấm thẻ bài lên mặt bàn..."
"Ngươi bắt đầu nói chuyện với Người bán rượu, mê hoặc hắn ta từ bỏ chiến
đấu; theo từng tấm thẻ bài mà ngươi rút được được úp lên mặt bàn, áp lực mà
hắn ta phải chịu sẽ càng ngày càng tăng lên."
Ngục Linh mỉm cười, nói: "Trên thực tế, bốn thẻ bài mà ngươi rút ra thì ba tấm
là rỗng, chỉ có một tấm có thể sử dụng."
"Sau khi ngươi đi vào quán rượu, cũng không 'biểu diễn' thêm lần nào nữa, cứ
như vậy, sự thật thì có ba thẻ bài đều không thể hóa thành vũ khí của thằng hề
ngay lập tức."
"Thế nhưng Người bán rượu lại không chú ý tới điều này, lực chú ý của hắn ta
vẫn luôn bị lời nói của ngươi hấp dẫn..."
"Lúc đầu, hắn ta có cơ hội rất lớn có thể chiến thắng ngươi, thế nhưng lại bị
ngươi thuyết phục, cuối cùng còn gia nhập vào ngươi."
Ngục Linh chỉ vào tấm thẻ bài vẽ quải trượng.
"Tấm thẻ bài cuối cùng, thắng được trận đánh cược này."
"Đúng là một trận đấu khá đặc sắc."
Ngục Linh vỗ tay nói.
Liễu Bình nói: "Rất vinh hạnh được ngài khen ngợi, thế nhưng ta đoán ngài tới
nơi đây, không chỉ muốn nói với ta những thứ này thôi chứ."
"Đương nhiên."
Ngục Linh niệm lên một đoạn chú ngữ tối nghĩa.
Trên quầy bar, tất cả thẻ bài lại được úp lại như cũ, mặt sau hướng lên.
ễ ắ ế
Ngay sau đó, cảm giác nào đó hiện lên trong lòng Liễu Bình, làm cho hắn biết
mình nên làm cái gì.
Hoàn thành thử thách, tương đương với việc vượt qua quy tắc do chúng thần đặt
ra.
Hắn có thể lựa chọn một tấm thẻ bài mà hắn vừa sử dụng trong chiến đấu để sử
dụng.
Còn cần chọn nữa sao?
Liễu Bình vươn tay, cầm tấm thẻ thằng hề lên.
Vù vù...
Trong nháy mắt, những thẻ bài khác đều biến mất sạch sẽ.
Chỉ còn lại tấm thẻ Thằng hề vẫn ở lại trên tay hắn.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trong hư không:
[Ngươi vượt qua được thử thách, chính thức có được tư cách trở thành Thẻ bài
sư.]
[Sau đó là một bước cuối cùng.]
[Ngươi phải đạt được sự chỉ dẫn của Ngục Linh, lấy được một tấm thẻ bài
chuyên môn dùng để nô dịch chúng sinh cùng vạn vật.]
Xung quanh dần dần xuất hiện một luồng gợn sóng dị dạng.
Toàn bộ thế giới bị màu xám bao phủ, giống như đã mất đi màu sắc vậy.
"Đi hoang dã, ta chờ ngươi ở nơi đó."
Ngục Linh nói xong, biến mất không thấy đâu nữa.
Liễu Bình cảm giác được điều gì đó, cất tấm thẻ Thằng hề đi, đứng dậy đi ra
ngoài quán rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0