Nham thạch khôn...
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-26 12:50:13
Liễu Bình nhìn thuổng sắt trong tay, lại nhìn về phía đối phương, chợt cười nói:
"Con người của ta, khi đang giải đề đều thích đào đất, đây là cách tự hỏi đặc
biệt của ta."
Ba người nghe, cùng gật đầu.
"Thì ra là thế." Người kia giật mình nói.
"Quả nhiên, thiên tài đều có một vài sở thích khác người." Người thứ hai nói.
"Vậy ngươi đào đi." Người thứ ba nói.
Liễu Bình vung thuổng sắt, đào xuống mặt đất.
Một lát sau, hắn không nhịn được mà nói: "Hiệu suất làm thế này quá chậm, có
thứ nào tân tiến hơn không?"
"Có, là máy xúc bên văn minh khoa học kỹ thuật." Giọng nữ nói.
"Được, cho ta dùng một lát."
Ầm!
Một tiếng vang trầm xuất hiện, một chiếc máy xúc hiện lên bên người mấy
người.
Liễu Bình ném thuổng sắt đi, bò lên máy xúc.
Hắn nhớ lại cái gì đó, quay đầu nhìn ba tên chức nghiệp giả hệ thần bí kia.
Hắn nhìn về phía ba người đối diện.
Ba người đó cũng đang nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ tò mò cùng kinh ngạc.
"Rõ ràng là giải đề, ngươi lấy máy xúc ra làm cái gì?"
Một người trong đó hỏi.
Liễu Bình nhìn máy xúc, lại nhìn về phía đối phương, chợt bật cười, nói: "Con
người của ta, khi đang giải đề đều điều khiển máy xúc đào đất, cũng rất hợp lý
chứ."
Ba người nghe, cùng gật đầu.
"Thì ra là thế." Người kia giật mình nói.
"Quả nhiên, thiên tài đều có một vài sở thích khác người." Người thứ hai nói.
"Vậy ngươi đào đi." Người thứ ba nói.
Liễu Bình đi vào phòng điều khiển, điều khiển máy xúc đào đất.
Một lát sau, mặt đất bị đào ra một hố to vài mét.
"Ngươi đang định làm cái gì?" Giọng nữ ngạc nhiên hỏi.
"Thử chút." Liễu Bình nói.
Ầ
Ầm!
Một tiếng vang trầm từ phía dưới vang lên.
"Ngươi đào tới nham thạch!" Một chức nghiệp giả đứng bên cạnh lớn tiếng nói.
Liễu Bình nhảy khỏi máy xúc, đi vào trong hố lớn, dùng tay gỡ nắm đất dưới
đáy hố, sờ vào thứ phía dưới.
Quả nhiên là nham thạch, hơn nữa lại còn rất cứng rắn.
"Nơi này có lẽ không thể đào được nữa, cần chuyển sang đào nơi khác hay
không?" Một chức nghiệp giả khác hỏi.
"Không, ta cần quan sát kỹ thứ này!" Liễu Bình trả lời.
Hắn đặt tay lên nham thạch, vuốt ve một cách tỉ mỉ.
"Kỳ quái, ta biết rất nhiều loại nham thạch cùng khoáng sản, thế nhưng chưa
bao giờ gặp được thứ này..."
Hắn đang suy nghĩ, chợt thấy được trong hư không có từng hàng chữ nhỏ bùng
cháy hiện lên:
[Tồn tại bí ẩn đã thức tỉnh, nó đã nhận ra hành động của ngươi."
[Nó sắp tới nói chuyện với ngươi.]
[Trong thời điểm vô cùng vi diệu này, Danh Sách phải khẩn cấp nói rõ cho
ngươi:]
[Mọi sự vật mà ngươi đã từng nhận biết, đều không phải là đối thủ của nó!]
[Mấy phút tới sẽ quyết định sinh tử của ngươi, lúc nói chuyện cần phải chú ý
cẩn thận chút!]
Bỗng nhiên, những dòng chữ nhỏ này có vẻ như đã nhận ra thứ gì đó, nhanh
chóng biến mất không thấy gì nữa.
Yên tĩnh một cách kỳ dị.
Liễu Bình chậm rãi quan sát xung quanh.
Ba tên chức nghiệp giả đang đứng trước hố đất, quan sát hắn đào đất.
Vẻ mặt của cả ba người đều là tò mò, khó hiểu cùng nghi ngờ, vẻ mặt cứng lại
không động đậy.
Phía sau Liễu Bình, cô gái váy đen đeo mặt nạ màu trắng cũng hiện thân, nàng
hơi nghiêng người, muốn nhìn rõ nham thạch trên tay Liễu Bình ẩn chứa bí mật
gì.
Nàng cũng bất động.
Con ngươi Liễu Bình co rụt lại.
Tồn tại sắp tới là thần thánh phương nào chứ?
Coi như Nữ thần Tra Tấn đã tử vong, hóa thành Thị thần, thế nhưng thực lực
cũng vượt xa sự tưởng tượng của mình.
ầ
Ngay cả Thần linh như nàng cũng trúng chiêu.
Đến cùng thì mình chọc phải loại tồn tại nào chứ?
Ầm!
Toàn bộ thế giới biến mất không thấy đâu nữa.
Liễu Bình cảm giác mình đi tới trong hư không vô cùng vô tận, hàng vạn sao
trời quay xung quanh mình, đồng thời ngưng tụ thành hình trước mặt mình.
Sao trời.
Sao trời ngưng tụ thành một cái đầu khổng lồ tản ra ánh sáng.
Nó quan sát Liễu Bình, giọng nói của nó rất hùng vĩ cũng trầm thấp:
"Một người tu hành..."
Liễu Bình ôm quyền, nói: "Còn chưa biết đại danh của các hạ là gì? Chẳng lẽ ta
đã quấy rầy các hạ rồi sao?"
Cái đầu do sao trời hội tụ kia nói: "Thời gian thức tỉnh của ta là có hạn, Thần
linh đã tử vong bên cạnh ngươi đã bị ta ngăn cách, nàng sẽ không nghe được
cuộc nói chuyện giữa chúng ta."
"Chúng ta nói thẳng vào chuyện chính đi..."
"Người trẻ tuổi, ngươi đã phát hiện cái gì?"
Liễu Bình suy nghĩ một giây đồng hồ.
Tồn tại dạng này...
Nó càng mạnh hơn Nữ thần Tra Tấn.
Trước mặt loại tồn tại này, thay vì giở trò, còn không bằng...
Đi thẳng vào vấn đề.
Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Trong truyền thuyết thời thượng cổ của văn
minh tu hành chúng ta, có người từng thoát khỏi con đường phi thăng, tiếp xúc
tới tồn tại hoàn toàn bí ẩn trong một nơi nào đó của hư không."
"Nghe nói chỉ có lực lượng cực kỳ thần bí, mới có thể chứa đựng một câu đố
như vậy."
"Nó được gọi là 'Thế giới diệt vong tam trọng tấu'."
"Dựa theo truyền thuyết thượng cổ, trong chuyện này bao hàm vận mệnh
nghiêm trọng lại kỳ quỷ, chỉ có người thật sự có khả năng giải đáp câu đố, mới
có thể gặp mặt."
Cái đầu khổng lồ nói: "Như vậy, ngươi giải được câu đố sao?"
"Giải được."
Liễu Bình nói.
"Nói nghe chút... thế nhưng không cho phép nhiều lời, trước mắt mà nói, ngươi
chỉ có thể giải câu đố của tầng đầu tiên mà thôi." Cái đầu khổng lồ nói.
ễ ể
"Tại sao?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.
"Bởi vì vận mệnh không thể coi thường, ngươi nói ra đáp án của câu đố tầng
đầu tiên sẽ bình yên vô sự, nói ra đáp án khác, có lẽ sẽ gây nên sự chú ý của
những tồn tại có thể nhìn trộm bí mật cùng vận mệnh... mà ta hiện tại, đang ở
vào trạng thái tử vong, chỉ có thể bảo vệ cho ngươi tại câu đố tầng đầu tiên mà
thôi." Cái đầu khổng lồ nói.
Liễu Bình thở phào một hơi, nói: "Ta từng nghe nói 'Thế giới diệt vong tam
trọng tấu', khi đó ta cũng đã đại khái tính toán một chút, thế nhưng bởi vì thiếu
đi tin tức quan trọng, cho nên mới không tính ra kết quả gì, hôm nay may mắn
tận mắt nhìn thấy một câu đố này, như vậy ta sẽ nói ra giải pháp của nó cùng
với câu đố tầng đầu tiên."
"Nói đi."
"Cái gọi là 'Thế giới diệt vong tam trọng tấu', đã bao gồm ba tầng câu đố, mỗi
một tầng câu đố đều là đáp án của một tầng câu đố khác."
"Nói rõ hơn đi..."
"Con người của ta, khi đang giải đề đều thích đào đất, đây là cách tự hỏi đặc
biệt của ta."
Ba người nghe, cùng gật đầu.
"Thì ra là thế." Người kia giật mình nói.
"Quả nhiên, thiên tài đều có một vài sở thích khác người." Người thứ hai nói.
"Vậy ngươi đào đi." Người thứ ba nói.
Liễu Bình vung thuổng sắt, đào xuống mặt đất.
Một lát sau, hắn không nhịn được mà nói: "Hiệu suất làm thế này quá chậm, có
thứ nào tân tiến hơn không?"
"Có, là máy xúc bên văn minh khoa học kỹ thuật." Giọng nữ nói.
"Được, cho ta dùng một lát."
Ầm!
Một tiếng vang trầm xuất hiện, một chiếc máy xúc hiện lên bên người mấy
người.
Liễu Bình ném thuổng sắt đi, bò lên máy xúc.
Hắn nhớ lại cái gì đó, quay đầu nhìn ba tên chức nghiệp giả hệ thần bí kia.
Hắn nhìn về phía ba người đối diện.
Ba người đó cũng đang nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ tò mò cùng kinh ngạc.
"Rõ ràng là giải đề, ngươi lấy máy xúc ra làm cái gì?"
Một người trong đó hỏi.
Liễu Bình nhìn máy xúc, lại nhìn về phía đối phương, chợt bật cười, nói: "Con
người của ta, khi đang giải đề đều điều khiển máy xúc đào đất, cũng rất hợp lý
chứ."
Ba người nghe, cùng gật đầu.
"Thì ra là thế." Người kia giật mình nói.
"Quả nhiên, thiên tài đều có một vài sở thích khác người." Người thứ hai nói.
"Vậy ngươi đào đi." Người thứ ba nói.
Liễu Bình đi vào phòng điều khiển, điều khiển máy xúc đào đất.
Một lát sau, mặt đất bị đào ra một hố to vài mét.
"Ngươi đang định làm cái gì?" Giọng nữ ngạc nhiên hỏi.
"Thử chút." Liễu Bình nói.
Ầ
Ầm!
Một tiếng vang trầm từ phía dưới vang lên.
"Ngươi đào tới nham thạch!" Một chức nghiệp giả đứng bên cạnh lớn tiếng nói.
Liễu Bình nhảy khỏi máy xúc, đi vào trong hố lớn, dùng tay gỡ nắm đất dưới
đáy hố, sờ vào thứ phía dưới.
Quả nhiên là nham thạch, hơn nữa lại còn rất cứng rắn.
"Nơi này có lẽ không thể đào được nữa, cần chuyển sang đào nơi khác hay
không?" Một chức nghiệp giả khác hỏi.
"Không, ta cần quan sát kỹ thứ này!" Liễu Bình trả lời.
Hắn đặt tay lên nham thạch, vuốt ve một cách tỉ mỉ.
"Kỳ quái, ta biết rất nhiều loại nham thạch cùng khoáng sản, thế nhưng chưa
bao giờ gặp được thứ này..."
Hắn đang suy nghĩ, chợt thấy được trong hư không có từng hàng chữ nhỏ bùng
cháy hiện lên:
[Tồn tại bí ẩn đã thức tỉnh, nó đã nhận ra hành động của ngươi."
[Nó sắp tới nói chuyện với ngươi.]
[Trong thời điểm vô cùng vi diệu này, Danh Sách phải khẩn cấp nói rõ cho
ngươi:]
[Mọi sự vật mà ngươi đã từng nhận biết, đều không phải là đối thủ của nó!]
[Mấy phút tới sẽ quyết định sinh tử của ngươi, lúc nói chuyện cần phải chú ý
cẩn thận chút!]
Bỗng nhiên, những dòng chữ nhỏ này có vẻ như đã nhận ra thứ gì đó, nhanh
chóng biến mất không thấy gì nữa.
Yên tĩnh một cách kỳ dị.
Liễu Bình chậm rãi quan sát xung quanh.
Ba tên chức nghiệp giả đang đứng trước hố đất, quan sát hắn đào đất.
Vẻ mặt của cả ba người đều là tò mò, khó hiểu cùng nghi ngờ, vẻ mặt cứng lại
không động đậy.
Phía sau Liễu Bình, cô gái váy đen đeo mặt nạ màu trắng cũng hiện thân, nàng
hơi nghiêng người, muốn nhìn rõ nham thạch trên tay Liễu Bình ẩn chứa bí mật
gì.
Nàng cũng bất động.
Con ngươi Liễu Bình co rụt lại.
Tồn tại sắp tới là thần thánh phương nào chứ?
Coi như Nữ thần Tra Tấn đã tử vong, hóa thành Thị thần, thế nhưng thực lực
cũng vượt xa sự tưởng tượng của mình.
ầ
Ngay cả Thần linh như nàng cũng trúng chiêu.
Đến cùng thì mình chọc phải loại tồn tại nào chứ?
Ầm!
Toàn bộ thế giới biến mất không thấy đâu nữa.
Liễu Bình cảm giác mình đi tới trong hư không vô cùng vô tận, hàng vạn sao
trời quay xung quanh mình, đồng thời ngưng tụ thành hình trước mặt mình.
Sao trời.
Sao trời ngưng tụ thành một cái đầu khổng lồ tản ra ánh sáng.
Nó quan sát Liễu Bình, giọng nói của nó rất hùng vĩ cũng trầm thấp:
"Một người tu hành..."
Liễu Bình ôm quyền, nói: "Còn chưa biết đại danh của các hạ là gì? Chẳng lẽ ta
đã quấy rầy các hạ rồi sao?"
Cái đầu do sao trời hội tụ kia nói: "Thời gian thức tỉnh của ta là có hạn, Thần
linh đã tử vong bên cạnh ngươi đã bị ta ngăn cách, nàng sẽ không nghe được
cuộc nói chuyện giữa chúng ta."
"Chúng ta nói thẳng vào chuyện chính đi..."
"Người trẻ tuổi, ngươi đã phát hiện cái gì?"
Liễu Bình suy nghĩ một giây đồng hồ.
Tồn tại dạng này...
Nó càng mạnh hơn Nữ thần Tra Tấn.
Trước mặt loại tồn tại này, thay vì giở trò, còn không bằng...
Đi thẳng vào vấn đề.
Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Trong truyền thuyết thời thượng cổ của văn
minh tu hành chúng ta, có người từng thoát khỏi con đường phi thăng, tiếp xúc
tới tồn tại hoàn toàn bí ẩn trong một nơi nào đó của hư không."
"Nghe nói chỉ có lực lượng cực kỳ thần bí, mới có thể chứa đựng một câu đố
như vậy."
"Nó được gọi là 'Thế giới diệt vong tam trọng tấu'."
"Dựa theo truyền thuyết thượng cổ, trong chuyện này bao hàm vận mệnh
nghiêm trọng lại kỳ quỷ, chỉ có người thật sự có khả năng giải đáp câu đố, mới
có thể gặp mặt."
Cái đầu khổng lồ nói: "Như vậy, ngươi giải được câu đố sao?"
"Giải được."
Liễu Bình nói.
"Nói nghe chút... thế nhưng không cho phép nhiều lời, trước mắt mà nói, ngươi
chỉ có thể giải câu đố của tầng đầu tiên mà thôi." Cái đầu khổng lồ nói.
ễ ể
"Tại sao?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.
"Bởi vì vận mệnh không thể coi thường, ngươi nói ra đáp án của câu đố tầng
đầu tiên sẽ bình yên vô sự, nói ra đáp án khác, có lẽ sẽ gây nên sự chú ý của
những tồn tại có thể nhìn trộm bí mật cùng vận mệnh... mà ta hiện tại, đang ở
vào trạng thái tử vong, chỉ có thể bảo vệ cho ngươi tại câu đố tầng đầu tiên mà
thôi." Cái đầu khổng lồ nói.
Liễu Bình thở phào một hơi, nói: "Ta từng nghe nói 'Thế giới diệt vong tam
trọng tấu', khi đó ta cũng đã đại khái tính toán một chút, thế nhưng bởi vì thiếu
đi tin tức quan trọng, cho nên mới không tính ra kết quả gì, hôm nay may mắn
tận mắt nhìn thấy một câu đố này, như vậy ta sẽ nói ra giải pháp của nó cùng
với câu đố tầng đầu tiên."
"Nói đi."
"Cái gọi là 'Thế giới diệt vong tam trọng tấu', đã bao gồm ba tầng câu đố, mỗi
một tầng câu đố đều là đáp án của một tầng câu đố khác."
"Nói rõ hơn đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro