Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Nữ sĩ Thống Khổ...

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-26 12:50:13

"Phù bút rất đắt, nhóc con, chỉ dựa vào loại nghèo..."
Người tu sĩ bán hàng mới nói hai câu đã thấy được một hàng dài túi trữ vật thắt
bên hông Liễu Bình.
Tu sĩ kia lập tức cười nói: "Tất cả là hai trăm linh thạch."
Liễu Bình trả tiền xoay người rời đi.
Hắn nhanh chóng đi tới trước một sạp hàng khác, ánh mắt đảo qua, nói: "Xin
hỏi, ngươi định bán Hồi Sinh tán như thế nào?"
Chủ quán là một nam tu sĩ cao gầy như gậy trúc, hai tay lồng trong tay áo,
không trả lời câu hỏi của Liễu Bình.
Liễu Bình cảm thấy không đúng lắm, nhìn về phía nam tu sĩ này.
Sắc mặt nam tu sĩ trắng bệch, trên trán xuất hiện từng hạt mồ hôi lạnh lớn như
hạt đậu, thân thể liên tục run rẩy, vẻ mặt kinh hồn bạt vía khi nhìn về phía sau
Liễu Bình.
"Đó... đó là thứ gì!"
Hắn ta điên cuồng thét chói tai.
Lúc này, những người xung quanh nghe thấy tiếng hét chói tai thì vội vàng dừng
lại việc trên tay, tất cả đều nhìn về phía bầu trời bên ngoài doanh địa.
Liễu Bình ngẩn người, thuận ánh mắt mọi người chậm rãi xoay người lại.
Thế nhưng hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
Tầng mây đen hầu như chỉ tách ra trong nháy mắt, rồi khép lại rất nhanh, làm
cho người ta không thể thấy được phía sau tầng mây là thứ gì.
Có người đi tới, thi lễ với tu sĩ cao gầy kia, hỏi: "Trương đạo hữu, vừa rồi ngươi
thấy thứ gì vậy?"
Vẻ mặt tu sĩ cao gầy tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, ngón tay run rẩy chỉ về phía
bầu trời, nửa ngày nói không ra lời.
Mọi người lại quay đầu nhìn tới.
Trên bầu trời mây đen dày đặc, giống như một màn che rất dầy, không lộ ra bất
cứ thứ gì bên trong cả.
Bỗng có một giọng nói chấn động tới điếc tai từ sâu trong tầng mây truyền ra:
"Nhận được tin tức, có vẻ như nơi đây có một vị đại nhân dừng chân."
"Hiện tại làm ra một lần thông báo khẩn cấp."
"Thế giới hiện tại chính là tài sản riêng của nữ sĩ Thống Khổ, nếu như có vị đại
nhân tôn quý nào du lịch nơi đây, xin đừng nên tiếp tục phá hoại kịch bản thế
giới, xin mời ra gặp mặt ngay lập tức."

Liễu Bình giật mình.
Căn cứ lời nói này, đối phương còn tưởng rằng kịch bản sụp đổ là do một vị
"đại nhân" nào đó gây ra.
Thế nhưng những điều này là do mình tạo nên.
Vậy thì "đại nhân" này...
Chẳng lẽ lần trước khi mình lừa gạt thi thể của sói yêu từ tay quái vật kia, nói
những lời nói đó, làm cho đối phương tưởng thật rồi sao?
Cũng bởi vì như vậy, đối phương mới có thể nói ra tên húy đó.
Nữ sĩ Thống Khổ.
Mọi thứ ở nơi này, đều thuộc về nữ sĩ Thống Khổ.
Nữ sĩ Thống Khổ... tài sản riêng...
Trong đầu Liễu Bình như có một tia sét xẹt qua.
Hắn nhớ tới câu nói khi trước của Vương Thành:
"Ác ý phá hủy tài sản riêng, là một tội ác cực kỳ tồi tệ trong toàn bộ thế giới, ta
khuyên ngươi không nên làm như vậy..."
Liễu Bình im lặng, nhìn về bốn phía.
Vẻ mặt của người tu hành nơi này đều ngẩn ra, giống như không nghe được
những lời vừa rồi vậy.
Rất tốt.
Thế giới của chúng ta lại thành tài sản riêng của ngươi?
Đã hỏi qua ý kiến của chúng ta chưa?
Cố nén cảm xúc trong lòng, Liễu Bình quay người rời đi.
Khi đám người đi về phía tu sĩ cao gầy, hắn đã rời đi nơi đó, vừa đi vừa đặt tay
lên gương mặt, hơi thay đổi khuôn mặt, lúc này mới bước nhanh tới nơi hẻo
lánh.
Nơi này cũng có người bán hàng.
Hắn ôm quyền về phía chủ quán, nói: "Đã sớm nghe nói về danh tiếng của các
hạ, đấu lạp do các hạ luyện chế rất đẹp mắt, ta muốn mua vài cái, xin hãy đưa ra
một cái giá đi."
Tu sĩ kia đang ngểnh cổ nhìn về phía đám người, khi nghe được lời nói này của
Liễu Bình mới quay đầu trở lại, xoa tay cười nói: "Dễ bàn dễ bàn, không biết
ngươi muốn bao nhiêu cái?"
"Toàn bộ." Liễu Bình nói.
Hiện tại toàn bộ tu sĩ của Thái Vi cung đều không có mặt.
Trên bầu trời lại xuất hiện điều gì đó, trong doanh địa cũng có quái vật xuất
hiện.

Liễu Bình đã không quan tâm có ảnh hưởng lớn gì hay không.
"Cái gì? Ngươi muốn bao nhiêu cái?" Tu sĩ kia hỏi lại với vẻ khó tin.
"Ta nói... đấu lạp mà ngươi luyện chế, ta lấy toàn bộ, có bao nhiêu ta lấy ngần
ấy."
Liễu Bình vừa nói vừa xốc ống tay áo lên, lộ ra mười túi trữ vật đẹp đẽ treo nơi
đó.
...
Trong lều trại.
Liễu Bình ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt có hai chồng lá phù chồng chất.
Một chồng là là Phá Ma Bạo Liệt phù, một chồng là phù trống.
Hắn nhìn hai chồng lá phù này, trên mặt lộ vẻ nhớ lại:
"Đã lâu chưa từng làm việc tỉ mỉ như này... thế nhưng chuẩn bị sớm cũng tốt..."
Hắn cầm phù bút lên, lật một tờ phù trống ra, vẽ nên từng nét linh văn huyền ảo
với tốc độ cực nhanh.
Mặc dù đã lâu không làm chuyện này, thế nhưng động tác của hắn vẫn rất thành
thạo, hầu như không xuất hiện trúc trắc nào đã hoàn thành vẽ phù.
Thu bút.
Cầm lá phù lên quan sát, đã thấy trên đó đã vẽ hai loại linh văn.
Một, Linh Hấp văn, chuyên môn dùng để kết hợp lá phù lại với nhau;
Hai, Thu Liễm văn, chuyên môn thu lại gợn sóng linh lực trên lá bùa.
Có hai loại linh văn này...
Liễu Bình cầm một tấm Phá Ma Bạo Liệt phù lên, đặt nhẹ nó lên mặt có vẽ linh
văn lá phù vừa vẽ.
Chuyện kỳ diệu xuất hiện.
Trên mặt trống lá phù, loại Linh Hấp văn lấp lóe, hút tấm Phá Ma Bạo Liệt phù
tới, dính lại với nhau.
Toàn bộ gợn sóng trên Phá Ma Bạo Liệt phù lập tức biến mất.
Hai tấm phù hợp lại với nhau thành một tấm phù, mặt trước trống rỗng đại biểu
cho đây là một tấm phù rỗng.
Linh Hấp văn, Thu Liễm văn cùng có tác dụng!
Liễu Bình thở phào một hơi.
Loại lá phù này, dù cho ai tới xem cũng đều cho rằng nó là một tấm phù rỗng
không có uy hiếp nào cả.
Không ai sẽ bị loại phù rỗng này dọa sợ cả.
Nó rất thích hợp dùng để đánh lén.
ề ể ầ
"Năm đó, tiền công để ta nghiên cứu loại phù này là cần bao nhiêu linh thạch
nhỉ? Vẫn là không nhớ nổi..."
Liễu Bình lẩm bẩm, trên tay cũng không rảnh mà tiếp tục biến tất cả Phá Ma
Bạo Liệt phù còn lại trở thành phù trống.
Loại phù này là do một đệ tử cực kỳ giàu có của một tông môn nhờ mình
nghiên cứu, tu vi của hắn ta không cao, lại luôn muốn âm thầm hại người khác...
Cho nên tấm phù này được gọi là m Nhân phù.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0