Phân biệt
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-26 12:50:13
Con đường có hệ thống thông gió rất tốt, cũng thật bình thản.
Hai người đi được mấy trăm mét thì phía trước đột nhiên xuất hiện một cái bàn.
Ở trên bàn có đặt hai phong thư.
Trên một phong thư có viết “Norton”, cái còn lại thì để tên “Liễu Bình”.
Norton nhìn thoáng qua là hiểu ngay.
“Đây là thân phận mới của chúng ta.”
Y cầm lấy phong thư của mình, xé mở, rút ra một thẻ bài từ trong đó.
“... Chúng ta chỉ đi một đoạn đường mà thành phố Cơ Giới đã hoàn thành khảo
nghiệm, vả lại còn an bài xong thân phận cho chúng ta sao?” Liễu Bình kinh
ngạc nói.
“Liễu Bình, ngươi cấp mấy rồi?” Norton hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Cấp 9.”
“Sắp đến cấp 10, cấp 10 là tiết điểm đầu tiên —— Sau đó mỗi khi ngươi tăng
lên một bậc, ngươi sẽ chứng kiến được sức mạnh to lớn của Thần Bí Trắc, cũng
không ngừng cảm thán pháp tắc Vĩnh Dạ mênh mông và vô tận đến mức nào.”
Nói xong, y lật thẻ bài của mình lên trước mắt Liễu Bình.
Chỉ thấy trên thẻ bài biểu hiện ra từng hàng chữ:
“Tên họ: Norton.”
“Cấp bậc: 18.”
“Chức nghiệp cá nhân: Họa sĩ.”
“Bộ bài: Tự nhiên.”
“Sách thẻ: Đường Mòn Bí Ẩn (Hệ không gian).”
“Danh hào: Bố Cục Chi Thủ.”
“—— Chúng ta sớm đã nghe đến tên tuổi của ngươi, lúc này cũng chân thành
hoan nghênh ngươi gia nhập thành phố Cơ Giới, xin hãy giao cho thẻ bài này
một điểm hồn lực, nó sẽ truyền tống ngươi đến toà thị chính của thành phố Cơ
Giới.”
Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, nói: “Những điều này đều là thông tin cá nhân của
ngươi, vì sao phải cho ta xem?”
Norton nói: “Sách thẻ hệ không gian cực kỳ hi hữu, cho nên thông tin của ta đã
sớm bị mọi người biết đến, cho dù ngươi không xem thì sớm muộn gì cũng sẽ
nghe được chuyện của ta —— Nhưng trái lại là ngươi, thân là người trị liệu hẳn
không có sức chiến đấu gì, đừng tùy tiện để lộ gốc gác trước mặt người khác.”
Y vẫy vẫy thẻ bài, lại nói: “Ta chờ ngươi ở thành phố Cơ Giới.”
ắ ế
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Trên thẻ bài xuất hiện một bàn tay, xách theo Norton chui vào bên trong thẻ bài,
biến mất chỉ trong chớp mắt.
Trong đường hầm chỉ còn lại một mình Liễu Bình.
Hắn cầm lấy phong thư trên bàn rồi mở ra, quả nhiên bên trong có một thẻ bài.
Chỉ thấy trên thẻ bài viết:
“Tên họ: Liễu Bình.”
“Cấp bậc: 9.”
“Chức nghiệp cá nhân: Kỵ sĩ.”
“Bộ bài: Vui Sướng.”
“Sách thẻ: Con Rối Tử Vong (Hệ tử vong).”
“Danh hào: Bác Học Giả.”
“Tín vật nắm giữ: Ký hiệu của Cổ Thụ Vĩnh Dạ, mũ của Thánh kỵ sĩ.”
“Giải thích vào lần đầu tiên giao tiếp, đầu tiên xin ngươi yên tâm, công tác khảo
nghiệm lần này tuyệt đối không sẽ tiết lộ thông tin cá nhân của ngươi, chỉ có ý
chí danh sách thành phố Cơ Giới mới biết được thông tin kể trên.”
“—— Cổ Thụ Chi Linh chứng minh ngươi vĩnh viễn có thể tin được, mà mũ
thánh kỵ sĩ ngươi mang theo cũng biểu hiển sự truyền thừa của ngươi, chúng ta
hoan nghênh ngươi, Trì Dũ Giả (Người chữa trị) đáng kính trọng.”
“Khác: Xin hãy rót vào một điểm hồn lực.”
Liễu Bình lập tức bừng tỉnh.
Ký hiệu Cổ thụ đến từ Cổ Thụ Chi Linh Vĩnh Dạ, mà mũ của thánh kỵ sĩ lại
mượn được từ tay của Yana.
Hai thứ này đủ để khiến thành phố Cơ Giới yên tâm.
Liễu Bình lập tức rót hồn lực vào, lại như đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn đặt thẻ
bài lên trên bàn.
“Hiện tại còn chưa vội... Còn một chuyện chưa được hoàn thành.” Hắn lẩm
bẩm.
...
Hôi Lâm Chi Thạch.
Trong lòng sông khô cạn.
Trên một chiếc xe, Colin và Fota cùng mở mắt.
Colin liếc nhìn Fota một cái, nhỏ giọng nói: “Liễu Bình, hai người này đều là
bậc thầy Thẻ Bài cấp mười mấy, nếu mang bọn chúng đi, nói không chừng có
thể giúp đỡ được rất nhiều đấy.”
Fota tiện tay rút ra một thẻ bài từ trong ngực.
ấ ố ầ
Chỉ thấy trên thẻ bài này có vẽ một đống bom màu đen dạng cầu, bên cạnh có
một cái đồng hồ nhỏ đang không ngừng đếm.
Hắn lại lấy ra một thẻ bài khác.
Trên thẻ bài, phía dưới một cái đồng hồ cát có vô số phi đao ma pháp chi chít.
—— Tất cả đều là thẻ bài bẫy rập dạng kích phát.
Fota nhét thẻ bài trở lại ngực một lần nữa, nói: “Thôi bỏ đi, Lilith, tất cả bậc
thầy Thẻ Bài ở nơi này đều tận mắt nhìn thấy bọn chúng đã chết, một khi bọn
chúng xuất hiện lần nữa, tạm thời không nói đến thành phố Cơ Giới có kiếm
chuyện với ta không, chỉ nói về những bậc thầy Thẻ Bài vừa rồi thôi, họ sẽ đoán
được ta nắm giữ sách thẻ hệ tử vong, hơn nữa ——”
“Suy nghĩ của ta và mọi người đều nhất trí.”
Hai người đang nói chuyện thì trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng rít thê
lương.
Một nữ tử cực cao đáp xuống.
Một tay ả ta kéo cái rổ, trong rổ chứa vô số trái cây đủ mọi màu sắc, bàn tay còn
lại thì bắt lấy một con dao xương trắng hếu.
“Người đâu?” Nữ tử lạnh giọng hỏi.
Fota nghiêm nghị nói: “Đại nhân, chúng ta là người của Kiến Hậu.”
Colin phụ họa theo: “Đúng vậy, Kiến Hậu không tới thì chúng ta không dám tự
tiện trả lời.”
Sắc mặt nữ tử âm trầm, hừ lạnh nói: “Ta cảm thấy các ngươi muốn chết ——”
Trong nháy mắt tiếp theo.
Một bóng dáng khác đáp xuống từ trên trời, thô giọng mà nói: “Ta tới rồi, mau
nói đi.”
Colin và Fota nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười.
“Hai vị đại nhân, xin xem đây!” Colin đứng lên.
Bọn họ bỗng cởi bỏ áo trên.
Chỉ thấy vô số những thẻ bài đang treo trên áo trong của bọn họ, phát ra ánh hào
quang chói mắt ——
“Bất ngờ không, vui vẻ không?” Fota chất phác cười nói.
Oanh!!!!!
Mặt đất lay động kịch liệt, ánh lửa xông lên tận trời, cuồng phong nhổ tận gốc
toàn bộ cây cối ven đường.
Ngày hôm nay.
Lòng sông khô cạn tên là “Hôi Lâm Chi Thạch” đã vĩnh viễn biến mất khỏi bản
đồ.
…
Sa... Sa... Sa...
Liễu Bình bước đi trong một mảnh sương mù.
Phía trước bỗng xuất hiện một con quái vật khổng lồ, nó cao chót vót đâm thẳng
khỏi sương mù không ngừng lượn lờ, nó nối liền cả đất trời, căn bản không nhìn
thấy điểm cuối.
Trong hư không xuất hiện một mũi tên, chỉ thẳng vào con quái vật khổng lồ kia.
Cùng lúc đó.
Dưới chân xuất hiện một con đường nhỏ, hai bên dựng thẳng từng cây đèn
đường chỉnh tề.
Ở cuối con đường, một người mặc chế phục chiến đấu như đang chờ đợi hắn đi
đến.
Liễu Bình đi dọc theo con đường hướng thẳng về phía trước.
Hắn đi đến trước mặt người nọ.
“Hoan nghênh đi vào thành phố Cơ Giới.” Người nọ cười nói.
Liễu Bình nhìn lại phía sau hắn ta.
Lúc này sương mù đã tản ra một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy con quái vật
khổng lồ kia lại là một nhà lầu sắt thép thật lớn.
“Đó chính là thành phố Cơ Giới sao?” Liễu Bình hỏi.
“Đúng vậy, xin nhớ kỹ, cấm kỵ lớn nhất trong thành phố Cơ Giới chính là hỏi
rốt cục thành phố Cơ Giới ở đâu.” Người nọ nói.
“Vì sao?” Liễu Bình hỏi.
“Tất cả những người có ý đồ tra xét địa điểm thật sự của thành phố Cơ Giới đều
đã chết —— Đây là hành động tự bảo vệ mình của thành phố Cơ Giới, xin nhất
định phải chú ý, đừng vi phạm điều này.” Người nọ nói.
“Được, ta hiểu rồi.” Liễu Bình nói.
Hai người đi được mấy trăm mét thì phía trước đột nhiên xuất hiện một cái bàn.
Ở trên bàn có đặt hai phong thư.
Trên một phong thư có viết “Norton”, cái còn lại thì để tên “Liễu Bình”.
Norton nhìn thoáng qua là hiểu ngay.
“Đây là thân phận mới của chúng ta.”
Y cầm lấy phong thư của mình, xé mở, rút ra một thẻ bài từ trong đó.
“... Chúng ta chỉ đi một đoạn đường mà thành phố Cơ Giới đã hoàn thành khảo
nghiệm, vả lại còn an bài xong thân phận cho chúng ta sao?” Liễu Bình kinh
ngạc nói.
“Liễu Bình, ngươi cấp mấy rồi?” Norton hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Cấp 9.”
“Sắp đến cấp 10, cấp 10 là tiết điểm đầu tiên —— Sau đó mỗi khi ngươi tăng
lên một bậc, ngươi sẽ chứng kiến được sức mạnh to lớn của Thần Bí Trắc, cũng
không ngừng cảm thán pháp tắc Vĩnh Dạ mênh mông và vô tận đến mức nào.”
Nói xong, y lật thẻ bài của mình lên trước mắt Liễu Bình.
Chỉ thấy trên thẻ bài biểu hiện ra từng hàng chữ:
“Tên họ: Norton.”
“Cấp bậc: 18.”
“Chức nghiệp cá nhân: Họa sĩ.”
“Bộ bài: Tự nhiên.”
“Sách thẻ: Đường Mòn Bí Ẩn (Hệ không gian).”
“Danh hào: Bố Cục Chi Thủ.”
“—— Chúng ta sớm đã nghe đến tên tuổi của ngươi, lúc này cũng chân thành
hoan nghênh ngươi gia nhập thành phố Cơ Giới, xin hãy giao cho thẻ bài này
một điểm hồn lực, nó sẽ truyền tống ngươi đến toà thị chính của thành phố Cơ
Giới.”
Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, nói: “Những điều này đều là thông tin cá nhân của
ngươi, vì sao phải cho ta xem?”
Norton nói: “Sách thẻ hệ không gian cực kỳ hi hữu, cho nên thông tin của ta đã
sớm bị mọi người biết đến, cho dù ngươi không xem thì sớm muộn gì cũng sẽ
nghe được chuyện của ta —— Nhưng trái lại là ngươi, thân là người trị liệu hẳn
không có sức chiến đấu gì, đừng tùy tiện để lộ gốc gác trước mặt người khác.”
Y vẫy vẫy thẻ bài, lại nói: “Ta chờ ngươi ở thành phố Cơ Giới.”
ắ ế
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Trên thẻ bài xuất hiện một bàn tay, xách theo Norton chui vào bên trong thẻ bài,
biến mất chỉ trong chớp mắt.
Trong đường hầm chỉ còn lại một mình Liễu Bình.
Hắn cầm lấy phong thư trên bàn rồi mở ra, quả nhiên bên trong có một thẻ bài.
Chỉ thấy trên thẻ bài viết:
“Tên họ: Liễu Bình.”
“Cấp bậc: 9.”
“Chức nghiệp cá nhân: Kỵ sĩ.”
“Bộ bài: Vui Sướng.”
“Sách thẻ: Con Rối Tử Vong (Hệ tử vong).”
“Danh hào: Bác Học Giả.”
“Tín vật nắm giữ: Ký hiệu của Cổ Thụ Vĩnh Dạ, mũ của Thánh kỵ sĩ.”
“Giải thích vào lần đầu tiên giao tiếp, đầu tiên xin ngươi yên tâm, công tác khảo
nghiệm lần này tuyệt đối không sẽ tiết lộ thông tin cá nhân của ngươi, chỉ có ý
chí danh sách thành phố Cơ Giới mới biết được thông tin kể trên.”
“—— Cổ Thụ Chi Linh chứng minh ngươi vĩnh viễn có thể tin được, mà mũ
thánh kỵ sĩ ngươi mang theo cũng biểu hiển sự truyền thừa của ngươi, chúng ta
hoan nghênh ngươi, Trì Dũ Giả (Người chữa trị) đáng kính trọng.”
“Khác: Xin hãy rót vào một điểm hồn lực.”
Liễu Bình lập tức bừng tỉnh.
Ký hiệu Cổ thụ đến từ Cổ Thụ Chi Linh Vĩnh Dạ, mà mũ của thánh kỵ sĩ lại
mượn được từ tay của Yana.
Hai thứ này đủ để khiến thành phố Cơ Giới yên tâm.
Liễu Bình lập tức rót hồn lực vào, lại như đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn đặt thẻ
bài lên trên bàn.
“Hiện tại còn chưa vội... Còn một chuyện chưa được hoàn thành.” Hắn lẩm
bẩm.
...
Hôi Lâm Chi Thạch.
Trong lòng sông khô cạn.
Trên một chiếc xe, Colin và Fota cùng mở mắt.
Colin liếc nhìn Fota một cái, nhỏ giọng nói: “Liễu Bình, hai người này đều là
bậc thầy Thẻ Bài cấp mười mấy, nếu mang bọn chúng đi, nói không chừng có
thể giúp đỡ được rất nhiều đấy.”
Fota tiện tay rút ra một thẻ bài từ trong ngực.
ấ ố ầ
Chỉ thấy trên thẻ bài này có vẽ một đống bom màu đen dạng cầu, bên cạnh có
một cái đồng hồ nhỏ đang không ngừng đếm.
Hắn lại lấy ra một thẻ bài khác.
Trên thẻ bài, phía dưới một cái đồng hồ cát có vô số phi đao ma pháp chi chít.
—— Tất cả đều là thẻ bài bẫy rập dạng kích phát.
Fota nhét thẻ bài trở lại ngực một lần nữa, nói: “Thôi bỏ đi, Lilith, tất cả bậc
thầy Thẻ Bài ở nơi này đều tận mắt nhìn thấy bọn chúng đã chết, một khi bọn
chúng xuất hiện lần nữa, tạm thời không nói đến thành phố Cơ Giới có kiếm
chuyện với ta không, chỉ nói về những bậc thầy Thẻ Bài vừa rồi thôi, họ sẽ đoán
được ta nắm giữ sách thẻ hệ tử vong, hơn nữa ——”
“Suy nghĩ của ta và mọi người đều nhất trí.”
Hai người đang nói chuyện thì trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng rít thê
lương.
Một nữ tử cực cao đáp xuống.
Một tay ả ta kéo cái rổ, trong rổ chứa vô số trái cây đủ mọi màu sắc, bàn tay còn
lại thì bắt lấy một con dao xương trắng hếu.
“Người đâu?” Nữ tử lạnh giọng hỏi.
Fota nghiêm nghị nói: “Đại nhân, chúng ta là người của Kiến Hậu.”
Colin phụ họa theo: “Đúng vậy, Kiến Hậu không tới thì chúng ta không dám tự
tiện trả lời.”
Sắc mặt nữ tử âm trầm, hừ lạnh nói: “Ta cảm thấy các ngươi muốn chết ——”
Trong nháy mắt tiếp theo.
Một bóng dáng khác đáp xuống từ trên trời, thô giọng mà nói: “Ta tới rồi, mau
nói đi.”
Colin và Fota nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười.
“Hai vị đại nhân, xin xem đây!” Colin đứng lên.
Bọn họ bỗng cởi bỏ áo trên.
Chỉ thấy vô số những thẻ bài đang treo trên áo trong của bọn họ, phát ra ánh hào
quang chói mắt ——
“Bất ngờ không, vui vẻ không?” Fota chất phác cười nói.
Oanh!!!!!
Mặt đất lay động kịch liệt, ánh lửa xông lên tận trời, cuồng phong nhổ tận gốc
toàn bộ cây cối ven đường.
Ngày hôm nay.
Lòng sông khô cạn tên là “Hôi Lâm Chi Thạch” đã vĩnh viễn biến mất khỏi bản
đồ.
…
Sa... Sa... Sa...
Liễu Bình bước đi trong một mảnh sương mù.
Phía trước bỗng xuất hiện một con quái vật khổng lồ, nó cao chót vót đâm thẳng
khỏi sương mù không ngừng lượn lờ, nó nối liền cả đất trời, căn bản không nhìn
thấy điểm cuối.
Trong hư không xuất hiện một mũi tên, chỉ thẳng vào con quái vật khổng lồ kia.
Cùng lúc đó.
Dưới chân xuất hiện một con đường nhỏ, hai bên dựng thẳng từng cây đèn
đường chỉnh tề.
Ở cuối con đường, một người mặc chế phục chiến đấu như đang chờ đợi hắn đi
đến.
Liễu Bình đi dọc theo con đường hướng thẳng về phía trước.
Hắn đi đến trước mặt người nọ.
“Hoan nghênh đi vào thành phố Cơ Giới.” Người nọ cười nói.
Liễu Bình nhìn lại phía sau hắn ta.
Lúc này sương mù đã tản ra một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy con quái vật
khổng lồ kia lại là một nhà lầu sắt thép thật lớn.
“Đó chính là thành phố Cơ Giới sao?” Liễu Bình hỏi.
“Đúng vậy, xin nhớ kỹ, cấm kỵ lớn nhất trong thành phố Cơ Giới chính là hỏi
rốt cục thành phố Cơ Giới ở đâu.” Người nọ nói.
“Vì sao?” Liễu Bình hỏi.
“Tất cả những người có ý đồ tra xét địa điểm thật sự của thành phố Cơ Giới đều
đã chết —— Đây là hành động tự bảo vệ mình của thành phố Cơ Giới, xin nhất
định phải chú ý, đừng vi phạm điều này.” Người nọ nói.
“Được, ta hiểu rồi.” Liễu Bình nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro