Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Phản đồ

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-27 08:15:39

Liễu Bình thu hồi hộp dụng cụ, đi tới trước mặt một người khác.
"Kỵ sĩ... vết thương của ta còn nặng hơn tên kia nữa, có phải là không thể cứu
lại hay không?" Người kia run giọng hỏi.
Liễu Bình liếc nhìn hắn ta, cười nói:
"Đừng nói mò, vết thương của tên kia quá nặng, về phần ngươi..."
Hắn tiện tay kích hoạt một luồng sáng thánh khiết, ấn vào người đối phương.
Thánh Ngâm Thuật, kích hoạt!
Đây chính là thuật pháp chữa trị chính tông, không phải là loại chữa trị như Cứu
Tử Phù Thương kia.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây.
Người kia cũng không rên rỉ nữa, đứng dậy từ cáng cứu thương, nói:
"Kỳ quái, như vậy đã khỏi rồi sao?"
"Đúng thế." Liễu Bình nói.
Người kia niệm chú ngữ.
Ngay lập tức, một quyển sách thẻ hiện lên trước mặt hắn ta.
"Thực sự là ta đã khỏi!"
Người kia hoan hô.
Đám người vây xem cũng vỗ tay.
Norton cám ơn: "Liễu Bình, may mà có ngươi..."
"Không cần cám ơn ta, vết thương của người còn lại còn khó nói, ta đã làm giải
phẫu khẩn cấp, còn phải xem xem hắn ta có thể chịu đựng nổi đêm hôm nay hay
không."
"Aiz, ngươi đã cố gắng hết sức rồi, hi vọng hắn ta có thể sống tiếp." Norton nói.
Bỗng nhiên...
Một người vượt qua đám người, nhảy lên xe, quan sát tên phản đồ kia một cách
cẩn thận.
"Thực sự là tốt hơn trước rất nhiều... cám ơn ngươi, kỵ sĩ."
Gã gật đầu, cám ơn Liễu Bình.
Liễu Bình nhìn về phía gã này.
Trên đỉnh đầu gã ta cũng có một hàng chữ nhỏ:
ể ồ ấ
[Kẻ chỉ điểm, phản đồ, thẻ bài sư cấp 15.]
Lại một tên phản đồ nữa!
Liễu Bình vẫn giữ bình tĩnh, quan sát đám người xung quanh.
"Thẻ bài sư cấp 10."
"Thẻ bài sư cấp 12."
"Thẻ bài sư cấp 5."
"..."
Không còn danh hiệu "phản đồ" nào nữa cả.
Cũng là nói, trong đội ngũ này chỉ còn lại một tên phản đồ nữa mà thôi.
Liễu Bình lại nhìn về phía Norton.
Trên đỉnh đầu Norton có một hàng chữ nhỏ:
[Người sở hữu 'Đường Mòn Bí Ẩn', thẻ bài sư cấp 18, Norton.]
Cũng là lời giới thiệu tương đối hoàn chỉnh.
Liễu Bình suy nghĩ thật nhanh, nói: "Ta thu thập một vài vật liệu trong khu vực
này, bỗng Cổ Thụ chi Linh kêu gọi ta, nó để ta ở nơi này chờ các ngươi tới, tới
cùng thì đã xảy ra chuyện gì chứ?"
"Ca ngợi Cổ Thụ chi Linh, nó biết chúng ta cần trợ giúp." Có người hô lớn.
Norton than thở, nói: "Có hai kẻ ngủ say công kích nơi lánh nạn của chúng ta,
đáng hận, ta mới chỉ cấp 18, nếu như ta đạt tới cấp 30, cũng sẽ không chạy trốn
một cách thảm hại tới như này."
Liễu Bình im lặng trong nháy mắt.
Cấp 30.
Cấp 30 là không cần chạy sao?
Phải biết rằng, người chiến sĩ cấp 100 kia, đã bị Rắn Ác Độc nuốt mất.
Chẳng lẽ...
Trong Vĩnh Dạ, chất lượng cấp bậc của một cá nhân, hoàn toàn khác biệt với
chức nghiệp giả bình thường hay sao?
Đúng vậy.
Đây là một thế giới mà lực lượng hệ thần bí chiếm cứ vị trí chủ đạo.
Tên chiến sĩ cấp 100 kia, cũng không cách nào đối kháng với lực lượng hệ thần
bí tại nơi này.
Hắn còn đang suy nghĩ, giọng nói của Lilith bỗng nhiên vang lên trong đầu của
hắn:
"Liễu Bình, ta cảm thấy người đầu tiên mà ngươi cứu đã sắp chết."
"Biến tên đó thành Con Rối Tử Vong." Liễu Bình nói.

"Có yêu cầu gì không?" Lilith hỏi.
"Chờ hắn ta chết, bắt hắn ta tiếp tục hô hấp, giả vờ như vẫn còn sống."
"Rõ."

Bên lòng sông khô cạn.
Một đội người đang yên lặng đi tới.
“Các ngươi muốn đi về hướng nào?” Liễu Bình vừa đi vừa hỏi.
“Xuyên qua con sông và rừng cây này, đi đến hẻm núi phía Tây.” Norton nói.
“Hẻm núi?”
Liễu Bình hồi tưởng lại địa hình một chút, sau đó nói: “Là hẻm núi Trường
Phong đúng không, sau đó thì sao?”
“Ta đã liên hệ sẵn cả rồi, người của thành phố Cơ Giới sẽ chờ chúng ta ở nơi
đó.” Norton đáp.
“Thành phố Cơ Giới... Thì ra là thế.” Liễu Bình nói.
Trên tấm bản đồ mà Cổ Thụ Chi Linh đưa cho hắn, thành phố Cơ Giới nằm
nghiêng về hướng Bắc.
Nó là một chỗ tránh nạn tương đối nổi tiếng.
Nếu đi theo đội ngũ này đến thành phố Cơ Giới thì hắn có thể thoát khỏi phong
tỏa và truy kích của Rắn Ác Độc và Đồ Linh Kiến Hậu, dùng tốc độ nhanh nhất
để lên đường, đi đến núi tuyết để gặp lại Hoa Tình Không!
“Liễu Bình, thuật trị liệu của ngươi không tồi, nhất định phải nhanh chóng tăng
cường thực lực, để bản thân có thêm một ít thủ đoạn tự bảo vệ mình.” Norton
đột nhiên nói.
“Được, cảm ơn ngươi nhắc nhở.” Liễu Bình phục hồi tinh thần, lên tiếng trả lời.
“Đừng trách ta dong dài, thật sự là bậc thầy Thẻ Bài thuộc dạng trị liệu quá ít
ỏi.” Norton cảm khái nói.
Liễu Bình cười cười, không nói nữa.
Ở trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Thuật ‘Cứu Tử Phù Thương’ hấp thu hai mươi sáu điểm hồn lực của mục
tiêu.”
“Mục tiêu của ngươi rơi vào trạng thái hấp hối.”
“Hiện giờ hồn lực đã được đổi thành giá trị kinh nghiệm để tiến hành tính toán.”
“Chúc mừng.”
“Giá trị kinh nghiệm của ngươi đạt tới 125%.”
“Cấp bậc của ngươi tăng lên: 9.”
“Các thuộc tính của ngươi tăng lên 1 điểm.”
ồ ấ ế ể
“Hạn mức hồn lực cao nhất của ngươi tăng lên đến 18 điểm.”
“Sức mạnh Thần Bí Trắc lượn lờ trong hư không, chờ đợi ngươi triệu hồi.”
“Ngươi sẽ đạt được một cơ hội tăng mạnh kỹ năng đã có sẵn.”
“Xin hãy cẩn thận lựa chọn.”
Liễu Bình bất ngờ mà nhướng mày.
Thì ra chưa chắc có thể đạt được kỹ năng mới, còn có khả năng là tăng mạnh kỹ
năng đã có sẵn.
Như vậy, hắn nên chọn lựa như thế nào đây?
Hắn thoáng suy tư trong chốc lát, sau đó đưa ra quyết định.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt tiếp tục xuất hiện, tiến hành ghi chép tình huống
này lại:
“Ngươi đã đưa ra quyết định.”
“Pháp thuật của ngươi: Thuật Thánh Ngâm sẽ đạt được một lần tăng mạnh.”
“Chúc mừng.”
“Bởi vì ngươi đã khiến thuật Thánh Ngâm tấn chức lên thành thuật pháp hình
thức im lặng bộc phát, lần tăng lên này sẽ trực tiếp gia tăng năng lực chữa khỏi
của ngươi.”
“Pháp tắc Vĩnh Dạ rót lên trên người ngươi, giúp thuật Thánh Ngâm tăng lên
một mức độ rất lớn.”
“Ngươi đạt được thuật pháp mới: Thuật Thánh Dũ.”
“Miêu tả: Hiệu quả của nó còn mạnh hơn thuật Thánh Ngâm, ngoài chữa khỏi
ra, nó đồng thời có thể giúp mục tiêu không bị nguyền rủa và ma pháp tổn
thương trong vòng ba giây.”
“Điều kiện phóng thích: Một điểm hồn lực.”
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.
Lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Bổn giao diện thao tác đã nhận ra một chuyện, đối với bậc thầy Thẻ Bài mà
nói, mỗi mười cấp đều sẽ đạt được một lần tăng lên với biên độ lớn.”
“Xin hãy sớm ngày tăng lên cấp mười.”
Cấp mười sao?
Liễu Bình yên lặng ghi tạc trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0