Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Phòng giam

Yên Hỏa Thành Thành

2025-02-27 11:15:40

Thế giới khôi phục sự yên tĩnh.
"Thân thể của ngươi sao rồi?" Liễu Bình âm thầm hỏi.
"Hiện tại ta vẫn quá mệt mỏi, có lẽ cần nghỉ ngơi mấy tháng mới có thể khôi
phục." Yana nói.
"Có vẻ như thức tỉnh vẫn quá vội vàng." Liễu Bình thở dài, nói.
"Nơi này là nơi nào? Sau khi ta ngủ, đã xảy ra những chuyện gì?" Yana nhẹ
giọng hỏi.
"Nói ra rất dài dòng." Liễu Bình nói.
Hắn nói tóm tắt đơn giản những chuyện đã xảy ra gần đây một lần.
Yana chăm chú lắng nghe, rồi nói: "Xem ra chúng ta cần phải nghĩ cách ra
ngoài, ngươi dìu ta tới bệ cửa sổ xem tình huống bên ngoài là như thế nào đi."
"Được." Liễu Bình nói.
Hắn ôm Yana lên, hai người cùng quấn trong một chiếc áo choàng màu đen, âm
thầm đi tới sát bên bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài là hư không mênh mông vô bờ.
Không có bất cứ cảnh tượng nào, không có đất liền, cũng không có bất cứ sinh
mạng nào cả.
Dù là nhìn lên trên,, hay là nhìn xuống dưới, đều không thấy được điểm cuối là
nơi nào.
"Hay là ta thử bò dọc theo vách tường xuống phía dưới, để xem bên dưới có cái
gì hay không." Liễu Bình nói.
"Không được, ngươi không thể ra ngoài, ta đã cảm ứng được, bên ngoài đều là
sóng năng lượng hỗn loạn do pháp tắc Luyện Ngục tạo thành, dù cho bất cứ thứ
gì đi ra ngoài, kết cục đều sẽ không tốt." Yana nói.
Nàng ngẫm nghĩ, cố gắng cúi người xuống, nhặt một hòn đá lên, ném ra ngoài
cửa sổ.
Hòn đá đó vừa bị ném ra bên ngoài, hư không bỗng xuất hiện gợn sóng.
Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, tảng đá đã bị ép nát thành bụi bặm, rơi
lả tả xuống vùng hư không vô tận bên dưới vách núi.
"Xem ra cần nghĩ cách khác." Liễu Bình nói.
Hắn ôm Yana, lại đi về một bên khác của bệ cửa sổ, nhìn tình hình trong phòng
giam.
Biển côn trùng lít nha lít nhít.
Một thi thể ba đầu cao trăm mét.
ế ổ ồ
Một chiếc cột trụ kim loại khổng lồ màu đen.
Nơi này, có đường sống nào không?
Yana bỗng nói: "Ta cảm nhận được lực lượng không thời gian liên tục xuất hiện
tại một vị trí."
"Ta không có bất cứ cảm ứng nào cả." Liễu Bình nói.
Yana mỉm cười, nói: "Ngươi còn không phải là Thần linh, đương nhiên không
cảm ứng được sự lưu động của pháp tắc."
Nàng vươn tay ra, chỉ về một phương hướng.
"Nhìn xem."
Liễu Bình thuận theo ngón tay của nàng, thấy được phần đáy của cột trụ kim
loại kia, tại nơi tiếp xúc với mặt đất, có một cửa hang nứt vỡ màu đen.
Cửa hang này chỉ cao cỡ nửa người, lại bị vô số côn trùng ngăn tầm mắt, nếu
như không tập trung quan sát, cơ bản là không thể phát hiện được.
"Hình như có thứ gì đó phá hoại cột trụ khổng lồ kim loại này." Liễu Bình nios.
"Nơi này là một nhà giam hoàn toàn đóng kín, mà cửa hang kia lại liên tục tản
ra lực lượng pháp tắc không thời gian... Điều này cũng quá kỳ quái đi." Yana
nói.
Liễu Bình im lặng vài giây, nói: "Chúng ta tới đó thử xem."
Yana nói: "Đám côn trùng này quá phiền phức, chỉ sợ không đi qua được."
"Bọn chúng rất mạnh sao?"
"Mấy con mạnh nhất đã có lực lượng sánh vai Thần linh, dưới sự bao phủ của
áo choàng mà không tới gần, bọn chúng vẫn không thể cảm giác được, thế
nhưng nếu chungs ta muốn tới gần cột trụ khổng lồ kia, bọn chúng chắc chắn sẽ
cảm ứng được chúng ta."
"Chậc, vậy thì đúng là phiền phức rồi."
Liễu Bình suy nghĩ vài giây, nhẹ nhàng đặt Yana xuống đất.
"Yana, ta có một năng lực hệ thần bí, vẫn chưa từng có cơ hội thử xem uy lực
của nó như thế nào."
"Ngươi định thử tại đây?"
"Đây là phương pháp chạy trốn duy nhất của chúng ta... nếu lát nữa mà ta thất
bại, ngươi hãy chạy trốn đi."
"...Ngươi có chắc không đấy?"
"Không, thế nhưng ta muốn thử một lần."
Liễu Bình nói xong, đi ra khỏi áo choàng, thừa dịp những con côn trùng kia
chưa chú ý tới mình, đã triển khai tư thế tại chỗ.
Hắn nâng hai tay lên, học bộ dáng hành động của những con côn trùng kia, đi
tới đi lui.
ầ ắ
Hầu như trong nháy mắt đó.
Đám côn trùng xung quanh đã phát hiện tình huống nơi này.
Một đám côn trùng lao nhanh tới, liên tục phát ra những tiếng kêu sắc nhọn,
nhào về phía Liễu Bình.
Yana cảm thấy quá sợ hãi, không nhịn được rút cây roi dài ra, nói: "Để ta giúp
ngươi."
"Đừng cử động." Liễu Bình nói nhanh.
Yana hơi giật mình.
Một giây sau...
Đám côn trùng kia rơi vào bệ cửa sổ, dạo quanh bốn phía một vòng, rồi tiến tới
trước mmawtj Liễu Bình.
Liễu Bình giơ hai tay, thân thể lay động, vừa mô phỏng thanh âm của côn trùng,
vừa phát ra những tiếng rít ẩn chứa sự nghi ngờ.
Những con côn trùng kia nhìn hắn chằm chằm.
Thân thể Liễu Bình càng lay động mạnh hơn, cũng phát ra những tiếng rít vô
cùng chán ngán.
Sát ý trên người đám côn trùng dần dần tản đi.
Bọn chúng kêu to vài tiếng, quay người bay đi mất.

Liễu Bình liên tục lay động thân thể tại trên bệ cửa sổ.
Hắn vừa lay động vừa đi tới bên người Yana, đầu tiên biến nàng trở thành tấm
thẻ Thị thần rồi thu hồi đi, sau đó hắn mới đi tới trước bậc thang.
Trên bậc thang thông hướng phía dưới có lít nha lít nhít côn trùng.
Liễu Bình giơ hai tay, học bộ dáng của côn trùng, vừa bước xuống một bậc
thang.
Hắn bắt đầu đi ngang qua bầy trùng.
Những con côn trùng kia vẫn yên tĩnh đứng im tại chỗ, phát ra những tiếng rít,
thỉnh thoảng mới có một vài con côn trùng cử động.
Khi không có kẻ địch, bọn chúng như tiến vào trạng thái ẩn nấp vậy.
Liễu Bình vừa đi, vừa phát ra những tiếng rít.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt hắn:
[Ngươi đang thử kích hoạt kỹ năng thần bí: Mạc Ngư Giả.]
[Hành động mô phỏng của ngươi có tiêu chuẩn khá cao, kỹ năng thần bí này đã
được kích hoạt hàn toàn.]
[Trong bầy trùng, ngươi đã được xác nhận là một thành viên trong đó, thông
hiểu phương pháp trao đổi với bọn chúng, sẽ không bị nghi ngờ nữa.]
ắ ẫ ổ ế ề ồ
Vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, tiếp tục đi về phía trước, rồi dừng lại tại nơi mà
người chiến sĩ kia tử vong.
Một đống xương trắng.
Áo giáp đã bị bầy trùng cắn rách nát hết cả.
Thế nhưng...
Thanh kiếm song thủ này, lại đâm sâu và trong bậc thang, chỉ lộ ra một chuôi
kiếm bên ngoài.
Liễu Bình lảo đảo đi tới trước, giẫm chân lên chuôi kiếm này.
Giao diện Anh Linh...
Thu hồi Thẻ bài, kích hoạt!
Ngay sau đó...
Chỉ nghe "bụp" một tiếng, trường kiếm hóa thành một tấm thẻ bài, bị Liễu Bình
tóm chặt trong tay, thu hồi đi mất.
Một con côn trùng bên cạnh bỗng nhiên xoay người lại, rít lên với vẻ nghi ngờ.
Liễu Bình ngẩng cao đầu, phát ra tiếng rít rất hung hãn, thậm chí tiến lên đẩy
con côn trùng đó lùi về phía sau.
Con côn trùng kia thì hậm hực rít một tiếng, rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Số ký tự: 0