"Quầng sáng tri...
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-27 11:15:40
Ông lão mặc áo đuôi tôm màu đen làm động tác rút bài về phía hư không.
Một tấm thẻ bài được ông ta rút ra, cầm trên tay.
"Liễu Bình..." Ông ta nói: "Chỉ cần ta sử dụng tấm thẻ bài theo dõi cấp bậc Tinh
thần này, là có thể phục hồi toàn bộ quỹ tích hành động của Tiền Võ Chu vào
đêm hôm qua."
"Cám ơn." Liễu Bình nói.
"Thế nhưng tại sao ngươi lại có yêu cầu này?" Ông lão hỏi.
Liễu Bình nói: "Rất đơn giản, tối hôm qua ta dẫn chó đi ra ngoài đi dạo, thế
nhưng chó của ta chạy quá nhanh, lại có vẻ dây phải thứ gì đó, sợ hãi tới mức
chạy trốn về cạnh ta, sau đó... ta thấy được một vài chuyện không tốt."
"Ồ? Chuyện gì?" Ông lão hỏi.
Hai người đang nói chuyện, lại thấy Tiền Võ Chu giơ tay lên...
Liễu Bình vẫn luôn chú ý tới hắn ta, lập tức quát lớn: "Cẩn thận!"
Ngay sau đó...
Phòng ký túc xá im ắng giống như bị một quả đạn pháo nổ tung, vang lên một
tiếng vang cực lớn, sụp đổ xuống.
Bảy tám bóng người bay ra ngoài, vẩy ra từng luồng sương máu, ngã trên mặt
đất, không động đậy được chút nào nữa cả.
Tiếng cảnh báo trầm trầm cùng to lớn vang vọng toàn bộ Học viện Hoàng gia.
Một quả cầu ánh sáng yên lặng nổi bồng bềnh giữa không trung.
Trong quả cầu ánh sáng, Liễu Bình được ông lão kia bảo vệ phía sau, còn ôm
một con chó vàng nữa.
"Cám ơn ân cứu mạng của các hạ." Liễu Bình nói.
"Không, hẳn là ta nên cảm ơn ngươi mới đúng, ta cũng không nghĩ tới, chỉ là
một thiếu niên lại dám ra tay ở nơi này, hơn nữa còn dùng loại thủ đoạn tàn ác
như vậy..."
Ông lão nhìn về phía dưới, thấy được thi thể các sĩ quan đều nằm la liệt trên mặt
đất, dần dần hóa thành từng luồng sương mù hình người, bay về phía ký túc xá
đã sụp đổ.
"Cứu mạng!"
"Mau cứu ta, van cầu ngươi."
"Ai có thể ngăn cản..."
Những luồng sương mù hình ngươi kia liên tục nói.
Thế nhưng khi nhập vào đống đổ nát kia, toàn bộ âm thanh đều im bặt đi.
ể ỗ
Một cảm giác quỷ dị không hiểu bỗng sinh ra.
Vẻ mặt ông lão càng ngày càng nghiêm túc, thấp giọng hỏi: "Đó là cái gì?"
Còn chưa dứt lời.
Một luồng sương mù xám cao mấy chục mét dần dần đứng dậy từ trong đống đổ
nát, hóa thành hình dạng của Tiền Võ Chu.
Hắn ta nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng bằng ánh mắt âm u, nói:
"Còn xảo quyệt hơn so với sự tưởng tượng của ta..."
Còn chưa dứt lời, cơ thể của ông lão bỗng trở nên cứng ngắc, quả cầu ánh sáng
cũng dần dần tối lại.
Từng hàng chữ nhỏ hiện trên đỉnh đầu Tiền Võ Chu:
[Người thức tỉnh không rõ.]
[Đây là một vị tồn tại nào đó ngủ say tại nơi sâu trong Vĩnh Dạ, không ai biết
được tin tức chi tiết của nó.]
Liễu Bình không do dự mà quát: "Mở!"
Vô số phù văn ánh sáng từ dưới chân hắn khuếch tán ra, hình thành một quầng
sáng với bán kính bốn mươi mét.
"Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!"
Toàn bộ đống đổ nát đều bị quầng sáng bao phủ lại, lập tức bay lên, trong nháy
mắt đã hình thành một bức tường khổng lồ cao mấy chục mét, ngăn cản trước
mặt Liễu Bình và ông lão.
Khoảng cách giữa hai người cùng Tiền Võ Chu, đã bị ngăn cách.
Ông lão trở nên hốt hoảng, rồi tỉnh hồn lại.
Ông lão xoa mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm nói: "Suýt nữa thì bị trúng thuật của
nó rồi, thật sự là kỳ quái, làm cách nào mà nó có thể tấn công ta chứ?"
"Không rõ ràng, ta chỉ thấy tình huống của ngươi không đúng lắm... chúng ta
cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức." Liễu Bình nói.
"Không cần, máy móc đã làm ra phản ứng rồi." Ông lão nói.
Hư không nứt ra, từng ống dẫn kim loại vươn ra, đầu ống dẫn đều kết nối từng
tấm thẻ nhân vật.
Bọn họ rơi xuống nơi này, hầu như chỉ trong chớp mắt, đã đứng đầy nơi này rồi.
"Lý lão, tình hình hiện tại là như nào?"
Người trung niên dẫn đầu hỏi.
Ông lão nói: "Ta hoài nghi là một tồn tại ngủ say đã thức tỉnh, chúng ta không
biết nó là cái gì, thế nhưng nó cướp lấy thân thể của Tiền Võ Chu."
Liễu Bình xen vào nói: "Các vị, ta chỉ là một học sinh không có thực lực gì, có
thể đưa ta rời khỏi nơi này trước hay không?"
ấ ề Ô
"Không có vấn đề, đúng là ngươi cũng không thích hợp ở nơi này nữa." Ông lão
nói.
Một ống kim loại đưa tới, kết nối với phía sau lưng của hắn, trong nháy mắt dẫn
hắn vào trong hư không.
Trời đất đảo điên.
Liễu Bình chỉ cảm thấy mình dùng tốc độ cực nhanh thoát khỏi Học viện Hoàng
gia, lấy tốc độ nhanh như điện chớp bay về một vị trí cực cao nào đó.
Ngay sau đó...
Ống kim loại phía sau bỗng nhiên run rẩy dữ dội.
Xoạt xoạt!
Tiếng vang xuất hiện.
Liễu Bình cảm thấy mình đã không tiếp tục di chuyển nữa, yên lặng đứng giữa
không trung.
Cảnh tượng xung quanh trở nên bình thường.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại, lại thấy được ống kim loại phía sau đã bị tan rã
thành một đống linh kiện, rơi xuống mặt đất.
Đã không bị ống kim loại khống chế, Liễu Bình cũng bắt đầu rơi xuống phía
dưới.
Tại phương hướng học viện, một tiếng kêu to chói tai vang vọng đất trời.
Bóng xám của Tiền Võ Chu tản ra, hóa thành dòng lũ màu đen phóng lên tận
trời, ngưng tụ thành một gương mặt khổng lồ ở trên bầu trời.
Nó dùng âm thanh cực kỳ quái dị, nói: "Cương vực của các ngươi đã đủ rồi, lại
còn khai hoang tới mộ viên của ta, quấy rầy ta ngủ say..."
"Điều này làm ta rất tức giận."
Gương mặt khổng lồ tản đi, hóa thành từng điểm đen, bay lả tả rơi xuống toàn
bộ Hoàng thành.
Một điểm đen lao vùn vụt tới, xoay quanh người Liễu Bình.
Nó hiện ra thân hình.
Tiền Võ Chu.
Chuẩn xác mà nói, đó là một con quái vật nửa người trên là Tiền Võ Chu, phía
sau có giáp xác rất dài, nửa người dưới có rất nhiều chân đốt.
"Liễu Bình, ngươi không nghĩ tới chứ, chúng ta lại gặp mặt trong tình huống
như thế này." Quái vật dùng giọng nói loài người nói.
"Ngươi là Tiền Võ Chu?" Liễu Bình hỏi.
"Sau khi từ bỏ thân phận loài người, hiện tại ta càng mạnh mẽ hơn, lúc nào cũng
có thể giết chết ngươi... điều làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ngươi
vẫn nhỏ yếu như vậy." Quái vật nói.
ố ế ễ
"Ngươi muốn như thế nào?" Liễu Bình hỏi.
Quái vật liên tục bay quanh người hắn, dùng giọng điệu đùa cợt nói:
"Trận chiến tại thành Sương Phong kia, mấy người các ngươi thu được huy
chương vàng, mà ta liều sống liều chết, cuối cùng lại không được thưởng bất cứ
thứ gì, về sau các ngươi đi Hoàng thành, mà ta cũng được quân đội mời chào,
lúc đầu còn tưởng tiền đồ của ta sẽ rất sáng lạn, ai ngờ lại bị đưa tới tiền tuyến
gia nhập đội cảm tử."
"Không phải ngươi đã thu được huân chương quân đội sao?" Liễu Bình hỏi.
Một tấm thẻ bài được ông ta rút ra, cầm trên tay.
"Liễu Bình..." Ông ta nói: "Chỉ cần ta sử dụng tấm thẻ bài theo dõi cấp bậc Tinh
thần này, là có thể phục hồi toàn bộ quỹ tích hành động của Tiền Võ Chu vào
đêm hôm qua."
"Cám ơn." Liễu Bình nói.
"Thế nhưng tại sao ngươi lại có yêu cầu này?" Ông lão hỏi.
Liễu Bình nói: "Rất đơn giản, tối hôm qua ta dẫn chó đi ra ngoài đi dạo, thế
nhưng chó của ta chạy quá nhanh, lại có vẻ dây phải thứ gì đó, sợ hãi tới mức
chạy trốn về cạnh ta, sau đó... ta thấy được một vài chuyện không tốt."
"Ồ? Chuyện gì?" Ông lão hỏi.
Hai người đang nói chuyện, lại thấy Tiền Võ Chu giơ tay lên...
Liễu Bình vẫn luôn chú ý tới hắn ta, lập tức quát lớn: "Cẩn thận!"
Ngay sau đó...
Phòng ký túc xá im ắng giống như bị một quả đạn pháo nổ tung, vang lên một
tiếng vang cực lớn, sụp đổ xuống.
Bảy tám bóng người bay ra ngoài, vẩy ra từng luồng sương máu, ngã trên mặt
đất, không động đậy được chút nào nữa cả.
Tiếng cảnh báo trầm trầm cùng to lớn vang vọng toàn bộ Học viện Hoàng gia.
Một quả cầu ánh sáng yên lặng nổi bồng bềnh giữa không trung.
Trong quả cầu ánh sáng, Liễu Bình được ông lão kia bảo vệ phía sau, còn ôm
một con chó vàng nữa.
"Cám ơn ân cứu mạng của các hạ." Liễu Bình nói.
"Không, hẳn là ta nên cảm ơn ngươi mới đúng, ta cũng không nghĩ tới, chỉ là
một thiếu niên lại dám ra tay ở nơi này, hơn nữa còn dùng loại thủ đoạn tàn ác
như vậy..."
Ông lão nhìn về phía dưới, thấy được thi thể các sĩ quan đều nằm la liệt trên mặt
đất, dần dần hóa thành từng luồng sương mù hình người, bay về phía ký túc xá
đã sụp đổ.
"Cứu mạng!"
"Mau cứu ta, van cầu ngươi."
"Ai có thể ngăn cản..."
Những luồng sương mù hình ngươi kia liên tục nói.
Thế nhưng khi nhập vào đống đổ nát kia, toàn bộ âm thanh đều im bặt đi.
ể ỗ
Một cảm giác quỷ dị không hiểu bỗng sinh ra.
Vẻ mặt ông lão càng ngày càng nghiêm túc, thấp giọng hỏi: "Đó là cái gì?"
Còn chưa dứt lời.
Một luồng sương mù xám cao mấy chục mét dần dần đứng dậy từ trong đống đổ
nát, hóa thành hình dạng của Tiền Võ Chu.
Hắn ta nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng bằng ánh mắt âm u, nói:
"Còn xảo quyệt hơn so với sự tưởng tượng của ta..."
Còn chưa dứt lời, cơ thể của ông lão bỗng trở nên cứng ngắc, quả cầu ánh sáng
cũng dần dần tối lại.
Từng hàng chữ nhỏ hiện trên đỉnh đầu Tiền Võ Chu:
[Người thức tỉnh không rõ.]
[Đây là một vị tồn tại nào đó ngủ say tại nơi sâu trong Vĩnh Dạ, không ai biết
được tin tức chi tiết của nó.]
Liễu Bình không do dự mà quát: "Mở!"
Vô số phù văn ánh sáng từ dưới chân hắn khuếch tán ra, hình thành một quầng
sáng với bán kính bốn mươi mét.
"Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét!"
Toàn bộ đống đổ nát đều bị quầng sáng bao phủ lại, lập tức bay lên, trong nháy
mắt đã hình thành một bức tường khổng lồ cao mấy chục mét, ngăn cản trước
mặt Liễu Bình và ông lão.
Khoảng cách giữa hai người cùng Tiền Võ Chu, đã bị ngăn cách.
Ông lão trở nên hốt hoảng, rồi tỉnh hồn lại.
Ông lão xoa mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm nói: "Suýt nữa thì bị trúng thuật của
nó rồi, thật sự là kỳ quái, làm cách nào mà nó có thể tấn công ta chứ?"
"Không rõ ràng, ta chỉ thấy tình huống của ngươi không đúng lắm... chúng ta
cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức." Liễu Bình nói.
"Không cần, máy móc đã làm ra phản ứng rồi." Ông lão nói.
Hư không nứt ra, từng ống dẫn kim loại vươn ra, đầu ống dẫn đều kết nối từng
tấm thẻ nhân vật.
Bọn họ rơi xuống nơi này, hầu như chỉ trong chớp mắt, đã đứng đầy nơi này rồi.
"Lý lão, tình hình hiện tại là như nào?"
Người trung niên dẫn đầu hỏi.
Ông lão nói: "Ta hoài nghi là một tồn tại ngủ say đã thức tỉnh, chúng ta không
biết nó là cái gì, thế nhưng nó cướp lấy thân thể của Tiền Võ Chu."
Liễu Bình xen vào nói: "Các vị, ta chỉ là một học sinh không có thực lực gì, có
thể đưa ta rời khỏi nơi này trước hay không?"
ấ ề Ô
"Không có vấn đề, đúng là ngươi cũng không thích hợp ở nơi này nữa." Ông lão
nói.
Một ống kim loại đưa tới, kết nối với phía sau lưng của hắn, trong nháy mắt dẫn
hắn vào trong hư không.
Trời đất đảo điên.
Liễu Bình chỉ cảm thấy mình dùng tốc độ cực nhanh thoát khỏi Học viện Hoàng
gia, lấy tốc độ nhanh như điện chớp bay về một vị trí cực cao nào đó.
Ngay sau đó...
Ống kim loại phía sau bỗng nhiên run rẩy dữ dội.
Xoạt xoạt!
Tiếng vang xuất hiện.
Liễu Bình cảm thấy mình đã không tiếp tục di chuyển nữa, yên lặng đứng giữa
không trung.
Cảnh tượng xung quanh trở nên bình thường.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại, lại thấy được ống kim loại phía sau đã bị tan rã
thành một đống linh kiện, rơi xuống mặt đất.
Đã không bị ống kim loại khống chế, Liễu Bình cũng bắt đầu rơi xuống phía
dưới.
Tại phương hướng học viện, một tiếng kêu to chói tai vang vọng đất trời.
Bóng xám của Tiền Võ Chu tản ra, hóa thành dòng lũ màu đen phóng lên tận
trời, ngưng tụ thành một gương mặt khổng lồ ở trên bầu trời.
Nó dùng âm thanh cực kỳ quái dị, nói: "Cương vực của các ngươi đã đủ rồi, lại
còn khai hoang tới mộ viên của ta, quấy rầy ta ngủ say..."
"Điều này làm ta rất tức giận."
Gương mặt khổng lồ tản đi, hóa thành từng điểm đen, bay lả tả rơi xuống toàn
bộ Hoàng thành.
Một điểm đen lao vùn vụt tới, xoay quanh người Liễu Bình.
Nó hiện ra thân hình.
Tiền Võ Chu.
Chuẩn xác mà nói, đó là một con quái vật nửa người trên là Tiền Võ Chu, phía
sau có giáp xác rất dài, nửa người dưới có rất nhiều chân đốt.
"Liễu Bình, ngươi không nghĩ tới chứ, chúng ta lại gặp mặt trong tình huống
như thế này." Quái vật dùng giọng nói loài người nói.
"Ngươi là Tiền Võ Chu?" Liễu Bình hỏi.
"Sau khi từ bỏ thân phận loài người, hiện tại ta càng mạnh mẽ hơn, lúc nào cũng
có thể giết chết ngươi... điều làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ngươi
vẫn nhỏ yếu như vậy." Quái vật nói.
ố ế ễ
"Ngươi muốn như thế nào?" Liễu Bình hỏi.
Quái vật liên tục bay quanh người hắn, dùng giọng điệu đùa cợt nói:
"Trận chiến tại thành Sương Phong kia, mấy người các ngươi thu được huy
chương vàng, mà ta liều sống liều chết, cuối cùng lại không được thưởng bất cứ
thứ gì, về sau các ngươi đi Hoàng thành, mà ta cũng được quân đội mời chào,
lúc đầu còn tưởng tiền đồ của ta sẽ rất sáng lạn, ai ngờ lại bị đưa tới tiền tuyến
gia nhập đội cảm tử."
"Không phải ngươi đã thu được huân chương quân đội sao?" Liễu Bình hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro