Rốt cuộc là ai...
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-26 12:50:13
Chỉ một thoáng, mười lăm tên tín đồ tà thần đồng thời phát ra tiếng kêu rên.
Thân thể bọn chúng hóa thành từng vết bóng đen, lấy tư thế hỗn loạn điên
cuồng trốn tránh, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ly pháp trận hình thoi
kia.
Trong pháp trận, một cái lưỡi khổng lồ mọc đầy đồng tử dựng thẳng bỗng vươn
ra, nhẹ nhàng liếm một cái đã cuốn tất cả linh hồn lên mặt ngoài đầu lưỡi.
Cho dù đám linh hồn giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái lưỡi kia.
Đồng tử dựng thẳng trên cái lưỡi kia sôi nổi chuyển động, bắt đầu đánh giá Liễu
Bình.
Liễu Bình lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu thăm hỏi với những đồng tử dựng thẳng
đó ——
Nhìn vẻ mặt hắn cứ như đang thưởng thức một cuộc biểu diễn cao nhã mà xuất
sắc.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn.
Cái lưỡi to lớn lấy tốc độ thong thả lùi về pháp trận.
Mãi đến khi đối phương biến mất, lúc này Liễu Bình mới cất hai thẻ bài đi,
hành lễ với pháp trận:
“Hợp tác vui vẻ, nguyện ngài và chủ nhân của ta hợp tác cùng chiến thắng, cùng
khai sáng sự nghiệp huy hoàng.”
“Đi đi, ta chờ mong các ngươi lấy được quốc gia nhân loại kia, chúc các ngươi
thuận lợi.” Thanh âm kia nói.
“Cảm tạ chúc phúc của ngài —— Ta sẽ mang lời chúc của ngài đến cho thần
thượng.” Liễu Bình lại hành lễ.
Hắn kéo vải bố trắng trước đó che giấu pháp trận qua rồi phủ lên pháp trận một
lần nữa.
Bông tuyết không ngừng bay xuống.
Tuyết sắc mấy ngày liền, gió bắc gào rít giận dữ, tất cả đều bị gió tuyết che đậy.
Tất cả bị đại tuyết mênh mang bao trùm, giao dịch xảy ra vừa rồi cứ như chưa
từng xuất hiện.
Liễu Bình mang theo Andrea rời đi chỗ núi rừng cản gió này.
…
Trên vách núi đen nhánh.
Liễu Bình và Andrea một trước một sau chậm rãi đi tới.
“Liễu Bình.”
“Hừm?”
“Con quái vật vừa rồi —— Rõ ràng nó là một kẻ ngủ say đã thức tỉnh, vì sao nó
lại tin tưởng ngươi?”
“Chuyện này không có liên quan đến chuyện nó có tin ta hay không.” Liễu Bình
nói.
“Vậy có liên quan đến cái gì?” Andrea hiếu kỳ nói.
“Ích lợi.” Liễu Bình nói.
Hắn bước từng bước một về phía trước, không quay đầu lại mà nói: “Nếu ta thật
sự đại diện cho tà thần tới giao dịch, vậy chứng minh tà thần thật sự có Long tộc
giúp đỡ, cũng thật sự sắp cướp được một quốc gia nhân loại —— Như vậy nó
lập tức có được mười lăm linh hồn, còn được số lượng tài phú tương đối, hơn
nữa không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì với tà thần sau lưng ta, cái này cũng là lợi
nhuận phù hợp đối với nó.”
“Nếu ngươi không phải thủ hạ của tà thần thì sao?” Andrea hỏi.
“Vậy nó càng vui mừng —— bởi vì sự tồn tại của ta tương đương với chuyện
làm suy yếu thực lực của tà thần, mà nó chỉ cần ngồi ổn định làm ngư ông đắc
lợi mà thôi.” Liễu Bình nói.
“Cho nên nó sẽ không tìm tòi thân phận của ngươi.”
“Nói toạc thân phận của ta thì cả hai đều không có lợi ích để thu, chuyện đó
không phù hợp với lợi ích của nó, còn không bằng vừa giả ngu, vừa chia cắt tín
đồ và tài phú của tà thần với ta.”
Liễu Bình cười cười, tổng kết lại: “Cho nên không quan trọng ta là cái gì, quan
trọng là ta mang đến cho nó cái gì —— Được rồi, chúng ta ngừng lại ở chỗ này
đi.”
Andrea dừng chân, bày ra tư thế đề phòng, cùng Liễu Bình nhìn về phía trước.
Gió ở nơi này trở nên hết sức an tĩnh.
“Ngươi phát hiện cái gì?” Andrea hỏi.
Liễu Bình cười rộ lên, nói: “Ta có một loại năng lực đặc thù, có thể nhìn thấy sở
đoản của ngươi, cũng có cách khắc phục nó.”
Hắn lấy “Long Tích Vô Hạ” kia ra, nói: “Ngươi cần thẻ bài này, nó sẽ giải
phóng sức mạnh của ngươi.”
Andrea trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Ta có thể cảm nhận được nó sẽ mang
đến lợi ích cực kỳ lớn cho mình, nhưng ta không thể tự đổi xương cột sống
được, phải có người giúp ta.”
“Phải làm thế nào?” Liễu Bình hỏi.
Andrea nhẹ nhàng phất tay.
Hư không mở ra, từng thanh binh khí cổ xưa mà hoa lệ xuất hiện ở trước mặt
nàng ta.
ố ấ ể
Nàng ta nhìn trong chốc lát, lấy ra một thanh tiểu đao màu đen từ trong đó, nói:
“Đổi Long Tích là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ làm
Long tộc hồn phi phách tán, cho nên cần một cao thủ tài nghệ y thuật thuần thục
để làm chuyện này.”
“Đao này là ——” Liễu Bình nói.
“Nó là đao mổ rồng, bên trong không có cái gì, chỉ có một quyển sách.” Andrea
nói.
Nàng tùy ý run tiểu đao màu đen lên.
Một quyển sách nhỏ rơi xuống mặt tuyết.
Andrea đưa quyển sách đó cho Liễu Bình, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói: “So với
vĩnh viễn bị hạn chế ở cấp bốn mươi, thật ra ta thà không màng sinh tử liều một
phen, cho nên, chuyện này dựa vào ngươi.”
Liễu Bình cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ kia.
Từng hàng nhắc nhở phù thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:
“Ngươi đạt được 《Sổ tay giải phẫu và cải tạo (Bản chúng sinh) 》.”
“Tác giả: Không rõ.”
“Đây là một quyển sách chứa tri thức giải phẫu và cải tạo chúng sinh như thế
nào.”
Giải phẫu chúng sinh...
Liễu Bình hỏi: “Tại sao ngươi lại có một quyển sách như vậy?”
Andrea lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nhẹ giọng nói: “Hình như lúc ta tỉnh lại trong
Vĩnh Dạ thì đã có được binh khí và sách —— nhưng ta đã không nhớ rõ rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì vào lúc mình tồn tại.”
Ánh mắt Liễu Bình hơi trầm xuống.
Đến cùng là người nào, nàng đã chết rồi mà vẫn không yên tâm, lặng lẽ động
tay chân trên cột sống của nàng, thậm chí cả ký ức mà cũng không buông tha.
“Giải phẫu... Chỉ có giải phẫu còn chưa đủ, chúng ta còn phải có càng nhiều tri
thức, bởi vì trước và sau quá trình thay đổi cốt cách có lượng công tác rất lớn,
vậy mới có thể hạ toàn bộ nguy hiểm trong cuộc giải phẫu xuống thấp nhất.”
Liễu Bình nói.
“Đừng vội có kết luận, trong quyển sách này không chỉ có giải phẫu, nội dung
của nó nhìn qua có chút đáng sợ, lúc trước ta xem vài tờ cũng đã chịu không
nổi, ta không biết ngươi có thể xem hết hay không.” Andrea nói.
Liễu Bình bắt đầu lật xem quyển sách.
Chỉ thấy trang đầu tiên của quyển sách có viết hai hàng chữ:
“Rốt cục là ai sáng tạo chúng sinh?”
“Đối mặt với bí mật vĩnh hằng này, chúng ta có thể thông qua phương pháp giải
phẫu và cải tạo, quay ngược dòng trở lại quá trình chúng sinh được sáng tạo ra
vào năm đó.”
Trang thứ hai là:
“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình thần linh bị giải phẫu hoàn
chỉnh.”
“Thuyết minh: Thần linh là tồn tại cao đẳng nhất trong chúng sinh, thông hiểu
các loại quy tắc, có thể lợi dụng sức mạnh của yếu tố và quy tắc một cách hoàn
mỹ, là đối tượng rất đáng để nghiên cứu.”
Trang thứ ba:
“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình Long tộc bị giải phẫu hoàn
chỉnh.”
“Thuyết minh: Bởi vì Long tộc là một chủng tộc có sức mạnh phi phàm, cho
nên cũng là đối tượng đáng để giải phẫu, xin hãy quan sát toàn bộ quá trình cho
kỹ, ngươi sẽ được lợi không nhỏ.”
Trang thứ tư là thiên sứ, trang thứ năm là tinh linh, thứ sáu trang là sinh vật
nguyên tố...
Liễu Bình khép quyển sách nhỏ lại, gật đầu nói: “Tri thức cực kỳ quý giá, ta sẽ
nghiên cứu thật kỹ.”
Thân thể bọn chúng hóa thành từng vết bóng đen, lấy tư thế hỗn loạn điên
cuồng trốn tránh, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ly pháp trận hình thoi
kia.
Trong pháp trận, một cái lưỡi khổng lồ mọc đầy đồng tử dựng thẳng bỗng vươn
ra, nhẹ nhàng liếm một cái đã cuốn tất cả linh hồn lên mặt ngoài đầu lưỡi.
Cho dù đám linh hồn giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái lưỡi kia.
Đồng tử dựng thẳng trên cái lưỡi kia sôi nổi chuyển động, bắt đầu đánh giá Liễu
Bình.
Liễu Bình lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu thăm hỏi với những đồng tử dựng thẳng
đó ——
Nhìn vẻ mặt hắn cứ như đang thưởng thức một cuộc biểu diễn cao nhã mà xuất
sắc.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn.
Cái lưỡi to lớn lấy tốc độ thong thả lùi về pháp trận.
Mãi đến khi đối phương biến mất, lúc này Liễu Bình mới cất hai thẻ bài đi,
hành lễ với pháp trận:
“Hợp tác vui vẻ, nguyện ngài và chủ nhân của ta hợp tác cùng chiến thắng, cùng
khai sáng sự nghiệp huy hoàng.”
“Đi đi, ta chờ mong các ngươi lấy được quốc gia nhân loại kia, chúc các ngươi
thuận lợi.” Thanh âm kia nói.
“Cảm tạ chúc phúc của ngài —— Ta sẽ mang lời chúc của ngài đến cho thần
thượng.” Liễu Bình lại hành lễ.
Hắn kéo vải bố trắng trước đó che giấu pháp trận qua rồi phủ lên pháp trận một
lần nữa.
Bông tuyết không ngừng bay xuống.
Tuyết sắc mấy ngày liền, gió bắc gào rít giận dữ, tất cả đều bị gió tuyết che đậy.
Tất cả bị đại tuyết mênh mang bao trùm, giao dịch xảy ra vừa rồi cứ như chưa
từng xuất hiện.
Liễu Bình mang theo Andrea rời đi chỗ núi rừng cản gió này.
…
Trên vách núi đen nhánh.
Liễu Bình và Andrea một trước một sau chậm rãi đi tới.
“Liễu Bình.”
“Hừm?”
“Con quái vật vừa rồi —— Rõ ràng nó là một kẻ ngủ say đã thức tỉnh, vì sao nó
lại tin tưởng ngươi?”
“Chuyện này không có liên quan đến chuyện nó có tin ta hay không.” Liễu Bình
nói.
“Vậy có liên quan đến cái gì?” Andrea hiếu kỳ nói.
“Ích lợi.” Liễu Bình nói.
Hắn bước từng bước một về phía trước, không quay đầu lại mà nói: “Nếu ta thật
sự đại diện cho tà thần tới giao dịch, vậy chứng minh tà thần thật sự có Long tộc
giúp đỡ, cũng thật sự sắp cướp được một quốc gia nhân loại —— Như vậy nó
lập tức có được mười lăm linh hồn, còn được số lượng tài phú tương đối, hơn
nữa không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì với tà thần sau lưng ta, cái này cũng là lợi
nhuận phù hợp đối với nó.”
“Nếu ngươi không phải thủ hạ của tà thần thì sao?” Andrea hỏi.
“Vậy nó càng vui mừng —— bởi vì sự tồn tại của ta tương đương với chuyện
làm suy yếu thực lực của tà thần, mà nó chỉ cần ngồi ổn định làm ngư ông đắc
lợi mà thôi.” Liễu Bình nói.
“Cho nên nó sẽ không tìm tòi thân phận của ngươi.”
“Nói toạc thân phận của ta thì cả hai đều không có lợi ích để thu, chuyện đó
không phù hợp với lợi ích của nó, còn không bằng vừa giả ngu, vừa chia cắt tín
đồ và tài phú của tà thần với ta.”
Liễu Bình cười cười, tổng kết lại: “Cho nên không quan trọng ta là cái gì, quan
trọng là ta mang đến cho nó cái gì —— Được rồi, chúng ta ngừng lại ở chỗ này
đi.”
Andrea dừng chân, bày ra tư thế đề phòng, cùng Liễu Bình nhìn về phía trước.
Gió ở nơi này trở nên hết sức an tĩnh.
“Ngươi phát hiện cái gì?” Andrea hỏi.
Liễu Bình cười rộ lên, nói: “Ta có một loại năng lực đặc thù, có thể nhìn thấy sở
đoản của ngươi, cũng có cách khắc phục nó.”
Hắn lấy “Long Tích Vô Hạ” kia ra, nói: “Ngươi cần thẻ bài này, nó sẽ giải
phóng sức mạnh của ngươi.”
Andrea trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Ta có thể cảm nhận được nó sẽ mang
đến lợi ích cực kỳ lớn cho mình, nhưng ta không thể tự đổi xương cột sống
được, phải có người giúp ta.”
“Phải làm thế nào?” Liễu Bình hỏi.
Andrea nhẹ nhàng phất tay.
Hư không mở ra, từng thanh binh khí cổ xưa mà hoa lệ xuất hiện ở trước mặt
nàng ta.
ố ấ ể
Nàng ta nhìn trong chốc lát, lấy ra một thanh tiểu đao màu đen từ trong đó, nói:
“Đổi Long Tích là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ làm
Long tộc hồn phi phách tán, cho nên cần một cao thủ tài nghệ y thuật thuần thục
để làm chuyện này.”
“Đao này là ——” Liễu Bình nói.
“Nó là đao mổ rồng, bên trong không có cái gì, chỉ có một quyển sách.” Andrea
nói.
Nàng tùy ý run tiểu đao màu đen lên.
Một quyển sách nhỏ rơi xuống mặt tuyết.
Andrea đưa quyển sách đó cho Liễu Bình, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói: “So với
vĩnh viễn bị hạn chế ở cấp bốn mươi, thật ra ta thà không màng sinh tử liều một
phen, cho nên, chuyện này dựa vào ngươi.”
Liễu Bình cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ kia.
Từng hàng nhắc nhở phù thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:
“Ngươi đạt được 《Sổ tay giải phẫu và cải tạo (Bản chúng sinh) 》.”
“Tác giả: Không rõ.”
“Đây là một quyển sách chứa tri thức giải phẫu và cải tạo chúng sinh như thế
nào.”
Giải phẫu chúng sinh...
Liễu Bình hỏi: “Tại sao ngươi lại có một quyển sách như vậy?”
Andrea lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nhẹ giọng nói: “Hình như lúc ta tỉnh lại trong
Vĩnh Dạ thì đã có được binh khí và sách —— nhưng ta đã không nhớ rõ rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì vào lúc mình tồn tại.”
Ánh mắt Liễu Bình hơi trầm xuống.
Đến cùng là người nào, nàng đã chết rồi mà vẫn không yên tâm, lặng lẽ động
tay chân trên cột sống của nàng, thậm chí cả ký ức mà cũng không buông tha.
“Giải phẫu... Chỉ có giải phẫu còn chưa đủ, chúng ta còn phải có càng nhiều tri
thức, bởi vì trước và sau quá trình thay đổi cốt cách có lượng công tác rất lớn,
vậy mới có thể hạ toàn bộ nguy hiểm trong cuộc giải phẫu xuống thấp nhất.”
Liễu Bình nói.
“Đừng vội có kết luận, trong quyển sách này không chỉ có giải phẫu, nội dung
của nó nhìn qua có chút đáng sợ, lúc trước ta xem vài tờ cũng đã chịu không
nổi, ta không biết ngươi có thể xem hết hay không.” Andrea nói.
Liễu Bình bắt đầu lật xem quyển sách.
Chỉ thấy trang đầu tiên của quyển sách có viết hai hàng chữ:
“Rốt cục là ai sáng tạo chúng sinh?”
“Đối mặt với bí mật vĩnh hằng này, chúng ta có thể thông qua phương pháp giải
phẫu và cải tạo, quay ngược dòng trở lại quá trình chúng sinh được sáng tạo ra
vào năm đó.”
Trang thứ hai là:
“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình thần linh bị giải phẫu hoàn
chỉnh.”
“Thuyết minh: Thần linh là tồn tại cao đẳng nhất trong chúng sinh, thông hiểu
các loại quy tắc, có thể lợi dụng sức mạnh của yếu tố và quy tắc một cách hoàn
mỹ, là đối tượng rất đáng để nghiên cứu.”
Trang thứ ba:
“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình Long tộc bị giải phẫu hoàn
chỉnh.”
“Thuyết minh: Bởi vì Long tộc là một chủng tộc có sức mạnh phi phàm, cho
nên cũng là đối tượng đáng để giải phẫu, xin hãy quan sát toàn bộ quá trình cho
kỹ, ngươi sẽ được lợi không nhỏ.”
Trang thứ tư là thiên sứ, trang thứ năm là tinh linh, thứ sáu trang là sinh vật
nguyên tố...
Liễu Bình khép quyển sách nhỏ lại, gật đầu nói: “Tri thức cực kỳ quý giá, ta sẽ
nghiên cứu thật kỹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro