Thần kỹ
Yên Hỏa Thành Thành
2025-02-26 12:50:13
Liễu Bình cười nói: "Khi ngươi cho ta chiếc 'Áo hư vô của Dạ Thần' kia, hình
như cũng bỏ ra cái giá không nhỏ, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?"
Yana trả lời: "Đỡ hơn chút rồi, ban đầu ta còn muốn xem xem tâm ma tra tấn
ngươi như thế nào, thế nhưng ta lại không cảm thấy bất cứ sự đau khổ nào trong
lòng của ngươi cả."
Liễu Bình nói: "Bởi vì hành động của kẻ khác mà đau khổ sao? Không, bọn
chúng sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại trong sự ghê tởm của bọn chúng, thật thảm hại mà
lại không biết, vĩnh viễn bị tra tấn, đó là cảm giác đau khổ mà bọn chúng không
thể nhận ra, thế nhưng không phải là ta, Yana."
Oanh...
Toàn bộ bóng đen phía sau hắn tản đi, hóa thành tro tàn bay lả tả.
Thế giới chỉ có một màu xám xịt.
Nước sông chảy cuồn cuộn từ bầu trời xuống, chảy tới tận nơi sâu trong Luân
hồi.
Trên sông có xác chết trôi nổi, lít nha lít nhít, thuận theo mạch nước khác biệt,
cũng chảy về các phương hướng khác nhau.
Liễu Bình đứng trên dòng sông, chắp hai tay, yên lặng chờ đợi.
Giọng nói của Thiên nữ mang theo vẻ lo lắng, vang vọng quanh đây: "Tiếp theo
ta sẽ nói tới tri thức liên quan tới Địa ngục cho ngươi biết, thế nhưng cũng chỉ
có thể nói ngần ấy mà thôi."
"Vì sao?" Liễu Bình hỏi.
"Chúng ta đã dùng quá nhiều thời gian rồi, Thiên kiếp của ngươi đã sắp kết
thúc, mà chiến tranh giữa Nhân tộc cùng yêu ma đã mở màn, ngươi cần phải
nhanh chóng sáng tạo ra một loại Thần kỹ." Thiên nữ nói.
"Được, nói tri thức liên quan tới Địa ngục cho ta biết đi." Liễu Bình nói.
Nước sông tách sang hai bên.
Dưới đáy sông, một con đường dài xuất hiện trước mặt Liễu Bình.
Liễu Bình cảm giác mình vẫn luôn tiến tới, lướt qua quãng đường dài dằng dặc,
tiến vào trong lòng núi của tòa Đại Thiết Vi sơn kia, sau đó tiếp tục đi xuống...
Vô số tiếng gào cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Địa ngục... tổng cộng có mười tám tầng, là nơi chuộc tội của mọi chúng sinh
có tội." Giọng nói của Thiên ma nữ vang lên.
Theo lời nói của nàng, những tri thức liên quan tới Địa ngục, dần dần xuất hiện
trong đầu của Liễu Bình.
Liễu Bình yên lặng cảm nhận ký ức vừa được thêm vào trong Thần thức.
ắ ấ ầ
Sau lưng hắn, những bóng đen kia lại xuất hiện một lần nữa.
Thế giới bỗng đi xa.
Cảnh tượng xung quanh dần dần biến đổi.
Liễu Bình mở mắt ra, thấy được mình đang ở một thành trì đầy thi thể.
Rất nhiều căn phòng bị đốt cháy, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên.
Khói đặc bay đầy trời.
"Lại là nơi này."
Liễu Bình lẩm bẩm, bước chân, lướt qua những thi thể trên mặt đất.
Những thi thể này có cả Nhân tộc, Yêu ma, có trẻ tuổi, cũng có người già, có cả
trẻ em.
Trong thành trì này, chỉ còn lại âm thanh ngọn lửa đang tàn phá mọi thứ, không
còn bất cứ âm thanh nào khác nữa cả.
Liễu Bình quan sát kỹ từng thi thể.
Một lát sau...
Hắn bỗng ngẩn người ra.
Một bóng đen bay ra từ sau lưng của hắn, rơi vào trong thi thể một người tu
hành.
Người tu hành này bỗng ngồi dậy.
Hắn nhìn Liễu Bình chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ, nói: "Đều do ngươi, tại
sao ngươi lại hoàn thiện Cửu U pháp chứ?"
Liễu Bình im lặng.
Lại một bóng đen khác bay ra ngoài.
Một cô gái bỗng mở mắt ra, bò dậy, khóc thút thít: "Bọn chúng giết sạch người
nhà của ta, đều tại ngươi, Liễu Bình, là do ngươi bù đắp Cửu U pháp, cho nên
bọn chúng mới có thể đồ sát chúng ta."
Vô số bóng đen bay ra ngoài.
Đám người chết liên tục đứng dậy, tức giận gầm rú: "Liễu Bình, ngươi là kẻ
cầm đầu gây ra những tai nạn này!"
Liễu Bình run lên một hồi, lắc đầu nói: "Bọn chúng phản kháng, không phải bởi
vì pháp quyết, mà là bởi vì có người chèn ép bọn chúng."
"Vô số năm qua Yêu ma đều bị coi như là đối tượng bị chém giết, da lông
xương thịt đều bị lấy ra dùng, hiện tại mới phản kháng có chút mà các ngươi đã
không chịu nổi rồi à."
"Không nên hỏi vì sao ta lại không đứng về phía Nhân tộc, ta chỉ không đứng
về phía ghê tởm."
Hắn vỗ tay phát ra tiếng, nói tiếp: "Ta nói xong, biến mất được rồi."
ỗ
Những bóng đen đang định lao tới bỗng nhiên cứng đờ lại.
Một lúc lâu sau...
Tất cả bóng đen tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một gương mặt to lớn.
Gương mặt này hầu như giống y đúc Liễu Bình, chỉ là trong mắt ẩn chứa sự
điên cuồng cùng cuồng loạn.
"Liễu Bình..." Gương mặt phát ra giọng nói ồm ồm: "Là người mạnh nhất thế
giới này, vậy mà ngươi lại mặc cho toàn bộ thế giới xuất hiện sự phân liệt, chiến
loạn, đồ sát, lương tâm của ngươi đâu rồi?"
Liễu Bình xua tay, nói: "Xin lỗi, ta chỉ là một tu sĩ cảnh giới Thần Chiếu mà
thôi, không thể chiến thắng toàn bộ người trong thiên hạ được."
"Không phải ngươi đã lên làm Ma Chủ rồi sao?" Gương mặt kia hỏi với vẻ
không cam lòng.
"Hả? Ngươi biết sáo, đúng vậy, ta đã làm Ma Chủ rồi, thế nhưng khoảng cách ta
lên làm chủ của cả chính đạo còn cần thêm một đoạn thời gian nữa, cho nên
ngươi không thể không thừa nhận đó chính là, ta cũng đang cố gắng bù đắp
những vết thương do chiến tranh mang lại cho mọi người, chỉ là..."
Ánh mắt Liễu Bình xuất hiện sự cảm thán.
Hắn nói nhỏ: "Khi ta đi cứu sư phụ, vốn cho rằng vẫn còn lượng lớn thời gian
nữa, có thể hoàn thành toàn bộ những thứ này, đáng tiếc..."
"Sư phụ dùng một chưởng đánh chết ta."
"Nói tới, ta vẫn luôn bôn ba vì chuyện của hai tộc, thậm chí dùng Quẻ thuật để
tính toán toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong Nhân gian, lại không giống như sư
phụ, tính toán ra đại khủng bố bên ngoài thế giới."
"Điều này đúng là nên trách ta."
Nói xong những lời này, Liễu Bình ngậm miệng lại.
Gương mặt do bóng đen tạo thành nhìn hắn chằm chằm, lại không vặn hỏi bất
cứ câu nào nữa.
Mấy giây sau...
Bóng đen hoàn toàn biến mất.
Yana ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã thừa nhận bản thân mình sai lầm, nó cũng có
thể nhào tới, lợi dụng sự áy náy của ngươi để gặm nuốt thần hồn của ngươi, thế
nhưng nó không chỉ không hỏi thêm bất cứ vấn đề gì, thậm chí còn biến mất, tại
sao lại như vậy chứ?"
Liễu Bình nói với vẻ thản nhiên: "Bởi vì tâm ma có thuật độc tâm, nó thật sự
biết được một chuyện..."
"Chuyện gì?" Yana hỏi.
"Nó biết sau đó ta sẽ làm như thế nào."
ễ ỗ ế
Liễu Bình nói xong, đứng tại chỗ, hai tay sử dụng pháp quyết, quát khẽ: "Ta đã
hoàn toàn thông hiểu tri thức về Địa ngục rồi, cám ơn ngươi, Thiên nữ."
Giọng nói của Thiên nữ vang lên:
"Không cần cám ơn ta, nếu như ngươi có thể sáng tạo ra Thần kỹ, vậy thì làm
nhanh lên, nếu không thì không còn kịp nữa rồi!"
"Thế nhưng ta vẫn còn chưa biết, như thế nào mới được coi là Thần kỹ." Liễu
Bình nói.
"Đối với thế giới Lục đạo mà nói, nhân quả nặng nhất."
như cũng bỏ ra cái giá không nhỏ, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?"
Yana trả lời: "Đỡ hơn chút rồi, ban đầu ta còn muốn xem xem tâm ma tra tấn
ngươi như thế nào, thế nhưng ta lại không cảm thấy bất cứ sự đau khổ nào trong
lòng của ngươi cả."
Liễu Bình nói: "Bởi vì hành động của kẻ khác mà đau khổ sao? Không, bọn
chúng sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại trong sự ghê tởm của bọn chúng, thật thảm hại mà
lại không biết, vĩnh viễn bị tra tấn, đó là cảm giác đau khổ mà bọn chúng không
thể nhận ra, thế nhưng không phải là ta, Yana."
Oanh...
Toàn bộ bóng đen phía sau hắn tản đi, hóa thành tro tàn bay lả tả.
Thế giới chỉ có một màu xám xịt.
Nước sông chảy cuồn cuộn từ bầu trời xuống, chảy tới tận nơi sâu trong Luân
hồi.
Trên sông có xác chết trôi nổi, lít nha lít nhít, thuận theo mạch nước khác biệt,
cũng chảy về các phương hướng khác nhau.
Liễu Bình đứng trên dòng sông, chắp hai tay, yên lặng chờ đợi.
Giọng nói của Thiên nữ mang theo vẻ lo lắng, vang vọng quanh đây: "Tiếp theo
ta sẽ nói tới tri thức liên quan tới Địa ngục cho ngươi biết, thế nhưng cũng chỉ
có thể nói ngần ấy mà thôi."
"Vì sao?" Liễu Bình hỏi.
"Chúng ta đã dùng quá nhiều thời gian rồi, Thiên kiếp của ngươi đã sắp kết
thúc, mà chiến tranh giữa Nhân tộc cùng yêu ma đã mở màn, ngươi cần phải
nhanh chóng sáng tạo ra một loại Thần kỹ." Thiên nữ nói.
"Được, nói tri thức liên quan tới Địa ngục cho ta biết đi." Liễu Bình nói.
Nước sông tách sang hai bên.
Dưới đáy sông, một con đường dài xuất hiện trước mặt Liễu Bình.
Liễu Bình cảm giác mình vẫn luôn tiến tới, lướt qua quãng đường dài dằng dặc,
tiến vào trong lòng núi của tòa Đại Thiết Vi sơn kia, sau đó tiếp tục đi xuống...
Vô số tiếng gào cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Địa ngục... tổng cộng có mười tám tầng, là nơi chuộc tội của mọi chúng sinh
có tội." Giọng nói của Thiên ma nữ vang lên.
Theo lời nói của nàng, những tri thức liên quan tới Địa ngục, dần dần xuất hiện
trong đầu của Liễu Bình.
Liễu Bình yên lặng cảm nhận ký ức vừa được thêm vào trong Thần thức.
ắ ấ ầ
Sau lưng hắn, những bóng đen kia lại xuất hiện một lần nữa.
Thế giới bỗng đi xa.
Cảnh tượng xung quanh dần dần biến đổi.
Liễu Bình mở mắt ra, thấy được mình đang ở một thành trì đầy thi thể.
Rất nhiều căn phòng bị đốt cháy, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên.
Khói đặc bay đầy trời.
"Lại là nơi này."
Liễu Bình lẩm bẩm, bước chân, lướt qua những thi thể trên mặt đất.
Những thi thể này có cả Nhân tộc, Yêu ma, có trẻ tuổi, cũng có người già, có cả
trẻ em.
Trong thành trì này, chỉ còn lại âm thanh ngọn lửa đang tàn phá mọi thứ, không
còn bất cứ âm thanh nào khác nữa cả.
Liễu Bình quan sát kỹ từng thi thể.
Một lát sau...
Hắn bỗng ngẩn người ra.
Một bóng đen bay ra từ sau lưng của hắn, rơi vào trong thi thể một người tu
hành.
Người tu hành này bỗng ngồi dậy.
Hắn nhìn Liễu Bình chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ, nói: "Đều do ngươi, tại
sao ngươi lại hoàn thiện Cửu U pháp chứ?"
Liễu Bình im lặng.
Lại một bóng đen khác bay ra ngoài.
Một cô gái bỗng mở mắt ra, bò dậy, khóc thút thít: "Bọn chúng giết sạch người
nhà của ta, đều tại ngươi, Liễu Bình, là do ngươi bù đắp Cửu U pháp, cho nên
bọn chúng mới có thể đồ sát chúng ta."
Vô số bóng đen bay ra ngoài.
Đám người chết liên tục đứng dậy, tức giận gầm rú: "Liễu Bình, ngươi là kẻ
cầm đầu gây ra những tai nạn này!"
Liễu Bình run lên một hồi, lắc đầu nói: "Bọn chúng phản kháng, không phải bởi
vì pháp quyết, mà là bởi vì có người chèn ép bọn chúng."
"Vô số năm qua Yêu ma đều bị coi như là đối tượng bị chém giết, da lông
xương thịt đều bị lấy ra dùng, hiện tại mới phản kháng có chút mà các ngươi đã
không chịu nổi rồi à."
"Không nên hỏi vì sao ta lại không đứng về phía Nhân tộc, ta chỉ không đứng
về phía ghê tởm."
Hắn vỗ tay phát ra tiếng, nói tiếp: "Ta nói xong, biến mất được rồi."
ỗ
Những bóng đen đang định lao tới bỗng nhiên cứng đờ lại.
Một lúc lâu sau...
Tất cả bóng đen tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một gương mặt to lớn.
Gương mặt này hầu như giống y đúc Liễu Bình, chỉ là trong mắt ẩn chứa sự
điên cuồng cùng cuồng loạn.
"Liễu Bình..." Gương mặt phát ra giọng nói ồm ồm: "Là người mạnh nhất thế
giới này, vậy mà ngươi lại mặc cho toàn bộ thế giới xuất hiện sự phân liệt, chiến
loạn, đồ sát, lương tâm của ngươi đâu rồi?"
Liễu Bình xua tay, nói: "Xin lỗi, ta chỉ là một tu sĩ cảnh giới Thần Chiếu mà
thôi, không thể chiến thắng toàn bộ người trong thiên hạ được."
"Không phải ngươi đã lên làm Ma Chủ rồi sao?" Gương mặt kia hỏi với vẻ
không cam lòng.
"Hả? Ngươi biết sáo, đúng vậy, ta đã làm Ma Chủ rồi, thế nhưng khoảng cách ta
lên làm chủ của cả chính đạo còn cần thêm một đoạn thời gian nữa, cho nên
ngươi không thể không thừa nhận đó chính là, ta cũng đang cố gắng bù đắp
những vết thương do chiến tranh mang lại cho mọi người, chỉ là..."
Ánh mắt Liễu Bình xuất hiện sự cảm thán.
Hắn nói nhỏ: "Khi ta đi cứu sư phụ, vốn cho rằng vẫn còn lượng lớn thời gian
nữa, có thể hoàn thành toàn bộ những thứ này, đáng tiếc..."
"Sư phụ dùng một chưởng đánh chết ta."
"Nói tới, ta vẫn luôn bôn ba vì chuyện của hai tộc, thậm chí dùng Quẻ thuật để
tính toán toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong Nhân gian, lại không giống như sư
phụ, tính toán ra đại khủng bố bên ngoài thế giới."
"Điều này đúng là nên trách ta."
Nói xong những lời này, Liễu Bình ngậm miệng lại.
Gương mặt do bóng đen tạo thành nhìn hắn chằm chằm, lại không vặn hỏi bất
cứ câu nào nữa.
Mấy giây sau...
Bóng đen hoàn toàn biến mất.
Yana ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã thừa nhận bản thân mình sai lầm, nó cũng có
thể nhào tới, lợi dụng sự áy náy của ngươi để gặm nuốt thần hồn của ngươi, thế
nhưng nó không chỉ không hỏi thêm bất cứ vấn đề gì, thậm chí còn biến mất, tại
sao lại như vậy chứ?"
Liễu Bình nói với vẻ thản nhiên: "Bởi vì tâm ma có thuật độc tâm, nó thật sự
biết được một chuyện..."
"Chuyện gì?" Yana hỏi.
"Nó biết sau đó ta sẽ làm như thế nào."
ễ ỗ ế
Liễu Bình nói xong, đứng tại chỗ, hai tay sử dụng pháp quyết, quát khẽ: "Ta đã
hoàn toàn thông hiểu tri thức về Địa ngục rồi, cám ơn ngươi, Thiên nữ."
Giọng nói của Thiên nữ vang lên:
"Không cần cám ơn ta, nếu như ngươi có thể sáng tạo ra Thần kỹ, vậy thì làm
nhanh lên, nếu không thì không còn kịp nữa rồi!"
"Thế nhưng ta vẫn còn chưa biết, như thế nào mới được coi là Thần kỹ." Liễu
Bình nói.
"Đối với thế giới Lục đạo mà nói, nhân quả nặng nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro