.1: Đạo Đức
Lưu Tô
2024-08-18 16:39:35
Lăng Tư Nam vẫn còn đang vùi đầu vào vai hắn, nghe hắn nói vậy thì sững sờ, khi phản ứng lại muốn rút lui thù bị hắn ngăn lại.
“Tôi nói nghiêm túc, chị gái. Tôi muốn chị, muốn đến mức sắp phát điên rồi…” Hắn cầm lấy tay của Lăng Tư Nam đặt nó lên côn thịt thô to cao lớn của mình: “Tôi đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể cắm vào, biến chị thành người của tôi.”
Tay của Lăng Tư Nam bị buộc đặt lên phân thân nóng rực của em trai, cảm thụ nó nhảy lên trong lòng bàn tay cô. Chỉ mới nghe Lăng Thanh Viễn nói mấy câu, phía dưới của cô đã bắt đầu tràn lan nước.
“Không được…” Lăng Tư Nam nỗ lực giãy giụa bằng ý chí cuối cùng của mình: “ Chị em ruột không thể làm loại chuyện sai trái này được…”
“Hiện tại chúng ta không phải đang làm tình sao?” Lăng Thanh Viễn ôm bộ ngực non nớt của cô, cúi đầu liếm mút: “Chị xem, đây đều là một phần của làm tình.”
Lăng Tư Nam gần như mềm nhũn trước lực mút từ hắn: “Đừng bú…”
“Chị rõ ràng rất thích.” Lăng Thanh Viễn ngẩng đầu nhìn bộ dạng say mê của cô, vươn lưỡi liếm đầu vú của cô, đầu lưỡi chơi đùa lên xuống, làm hai đầu vú cương cứng tràn đầy nước bọt: “Thật thoải mái đúng không? Chị gái!”
Đã nói… Chỉ là sờ soạng… Lăng Tư Nam giơ tay đẩy đầu em trai ra xa, nhưng đổi lại Lăng Thanh Viễn càng vùi đầu vào sâu trong ngực cô mà bú mút như một đứa trẻ. Bên ngoài trời mưa tầm tã, bên trong phòng ngủ vang lên tiếng bú mút dâm đãng. Côn thịt bị cô nắm trong tay cũng nhanh chóng thọc vào rút ra, nhìn thấy nghe thấy sờ thấy, đủ để bức điên Lăng Tư Nam chìm xuống vực sâu của dục vọng.
“Không cần hút…Thanh Viễn…Không được, không thể làm vậy…”
Tay của cô luồn vào tóc hắn nhưng lại không thể dùng được một chút sức lực nào. Cô chỉ biết ngả người ra sau, thật sự không thể chịu nổi, buông tay ra khỏi tóc hắn, chống ở sau thắt lưng. Nhìn qua giống như cô dâng vú của mình lên cho hắn nhấm nháp.
Lăng Thanh Viễn rút đầu ra khỏi ngực cô, kéo theo một sợi chỉ bạc giữa đôi môi mỏng và bầu ngực của cô, tràn đầy sắc khí.
Có lẽ là bởi vì khuôn mặt quá mức đẹp trai của hắn nên cô cảm thấy không có chút dâm loạn nào cả.
“Tôi đi vào được không? Ngay bây giờ? Tôi đã muốn chị thật lâu, chị gái…”
“Không cần! Lăng Thanh Viễn! Không cần….” Co giãy giụa theo bản năng, chân đạp loạn xạ nhưng không thắng nổi sự nhanh nhẹn của hắn.
“Lăng Thanh Viễn!”
Một tiếng khóc làm hắn bừng tỉnh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt luôn ướt dầm dề của cô lần này thật sự đong đầy nước mắt, cô tủi thân giương cặp mắt đỏ bừng nhìn hắn, ngay cả âm thanh phát ra đều run rẩy không thể tin tưởng: “Cậu điên rồi sao… Cậu điên rồi sao Lăng Thanh Viễn?”
Cảnh tượng trước mắt làm hắn ý thức được mình mất không chế, Lăng Thanh Viễn thở dốc vài tiếng, bình phục hô hấp của mình.
Hắn nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống.
Kim giây tích tắc tích tắc chạy, mưa bão ngoài cửa sổ không biết mệt mỏi mà đánh vào pha lê, thỉnh thoảng lóe lên tia chớp. Nhưng trong phòng mọi âm thanh đều biến mất, không khí trở nên đặc sệt, chỉ còn tiếng hô hấp thong thả, nặng trĩu, làm người không thở nổi.
“Xin lỗi… Vừa rồi tôi không nên…”
Sấm sét liên tục vang lên bên tai, thái dương co giật đau đớn, vừa nói thiếu niên vừa giơ tay che lại nửa sườn mặt, hơi hơi khom lưng. Sự kiêu căng và nóng nảy không phù hợp với tuổi ngày thường bị giờ khắc này suy sụp đánh bại. Trái tim như có một sợi dây vô hình thít chặt lại, hắn hít một hơi thật dài, không cam lòng chính mình bị tình dục chi phối, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi chỉ là quá muốn chị.”
Những lời này từ giọng của hắn phát ra, rất nhỏ, nhưng Lăng Tư Nam vẫn nghe thấy.
Trong đêm mưa, thiếu niên hiện tại sạch sẽ nhưng trầm mặc, mí mắt rủ xuống, hầu kết nhô lên kết hợp với phần cổ yếu ớt, dường như ngoài cửa sổ mưa to tầm tã đều xối lên người hắn. Cổ áo sơ mi hỗn độn hơi mở ra, thiếu vài phần thong dong ngày thường, rơi vào lạnh lẽo.
Quá thích cô.
Hắn nói.
[Cảm tình hiện tại của tôi đối với chị không chỉ là tình chị em.]
[Một khi nói ra sự thật, tôi đã không thể quay đầu.]
Không chỉ là chị em, vậy là cái gì?
Không thể quay đầu, vậy chuyện gì sẽ chờ cô kế tiếp?
Lăng Tư Nam đột nhiên mê mang.
Ngay từ đầu, cô vốn dĩ rất thích người em trai này.
Chán ghét chính là sự thiên vị của cha mẹ, dù cô biết rõ ràng Lăng Thanh Viễn chưa bao giờ cậy sủng mà kiêu. Ở trong mắt Thanh Viễn hồi nhỏ, cô chính là nơi dựa vào của hắn, ở trong lòng Thanh Viễn hiện tại, cô chính là sự cứu rỗi cuối cùng của gia đình rách nát này. Không giống sự hấp dẫn ngắn ngủi của bao cặp người yêu khác, bọn họ chính là chỗ dựa duy nhất của nhau.
Lăng Thanh Viễn liều mạng ưu tú cùng đối tốt với cô, cô đều xem ở trong mắt, không thể không đau lòng vì hắn.
Hai người bọn họ đều là những con cá cô độc, đều sinh ra ở một cái hồ sâu.
Sống nương tựa lẫn nhau.
Cho nên, cô kháng cự cái gì?
Hắn thích cô, cô cảm nhận được tình cảm đó.
Sao cô không phải đâu?
Chỉ là luân thường đạo lý nói cho cô điều này là không thể.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận…
Luân lý rốt cuộc quan trọng đến mức nào?
Những quy tắc buồn cười đó, chỉ trói buộc kẻ yếu.
Nếu thật sự công bằng, tại sao cô lại thành đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ?
“Tôi nói nghiêm túc, chị gái. Tôi muốn chị, muốn đến mức sắp phát điên rồi…” Hắn cầm lấy tay của Lăng Tư Nam đặt nó lên côn thịt thô to cao lớn của mình: “Tôi đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể cắm vào, biến chị thành người của tôi.”
Tay của Lăng Tư Nam bị buộc đặt lên phân thân nóng rực của em trai, cảm thụ nó nhảy lên trong lòng bàn tay cô. Chỉ mới nghe Lăng Thanh Viễn nói mấy câu, phía dưới của cô đã bắt đầu tràn lan nước.
“Không được…” Lăng Tư Nam nỗ lực giãy giụa bằng ý chí cuối cùng của mình: “ Chị em ruột không thể làm loại chuyện sai trái này được…”
“Hiện tại chúng ta không phải đang làm tình sao?” Lăng Thanh Viễn ôm bộ ngực non nớt của cô, cúi đầu liếm mút: “Chị xem, đây đều là một phần của làm tình.”
Lăng Tư Nam gần như mềm nhũn trước lực mút từ hắn: “Đừng bú…”
“Chị rõ ràng rất thích.” Lăng Thanh Viễn ngẩng đầu nhìn bộ dạng say mê của cô, vươn lưỡi liếm đầu vú của cô, đầu lưỡi chơi đùa lên xuống, làm hai đầu vú cương cứng tràn đầy nước bọt: “Thật thoải mái đúng không? Chị gái!”
Đã nói… Chỉ là sờ soạng… Lăng Tư Nam giơ tay đẩy đầu em trai ra xa, nhưng đổi lại Lăng Thanh Viễn càng vùi đầu vào sâu trong ngực cô mà bú mút như một đứa trẻ. Bên ngoài trời mưa tầm tã, bên trong phòng ngủ vang lên tiếng bú mút dâm đãng. Côn thịt bị cô nắm trong tay cũng nhanh chóng thọc vào rút ra, nhìn thấy nghe thấy sờ thấy, đủ để bức điên Lăng Tư Nam chìm xuống vực sâu của dục vọng.
“Không cần hút…Thanh Viễn…Không được, không thể làm vậy…”
Tay của cô luồn vào tóc hắn nhưng lại không thể dùng được một chút sức lực nào. Cô chỉ biết ngả người ra sau, thật sự không thể chịu nổi, buông tay ra khỏi tóc hắn, chống ở sau thắt lưng. Nhìn qua giống như cô dâng vú của mình lên cho hắn nhấm nháp.
Lăng Thanh Viễn rút đầu ra khỏi ngực cô, kéo theo một sợi chỉ bạc giữa đôi môi mỏng và bầu ngực của cô, tràn đầy sắc khí.
Có lẽ là bởi vì khuôn mặt quá mức đẹp trai của hắn nên cô cảm thấy không có chút dâm loạn nào cả.
“Tôi đi vào được không? Ngay bây giờ? Tôi đã muốn chị thật lâu, chị gái…”
“Không cần! Lăng Thanh Viễn! Không cần….” Co giãy giụa theo bản năng, chân đạp loạn xạ nhưng không thắng nổi sự nhanh nhẹn của hắn.
“Lăng Thanh Viễn!”
Một tiếng khóc làm hắn bừng tỉnh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt luôn ướt dầm dề của cô lần này thật sự đong đầy nước mắt, cô tủi thân giương cặp mắt đỏ bừng nhìn hắn, ngay cả âm thanh phát ra đều run rẩy không thể tin tưởng: “Cậu điên rồi sao… Cậu điên rồi sao Lăng Thanh Viễn?”
Cảnh tượng trước mắt làm hắn ý thức được mình mất không chế, Lăng Thanh Viễn thở dốc vài tiếng, bình phục hô hấp của mình.
Hắn nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống.
Kim giây tích tắc tích tắc chạy, mưa bão ngoài cửa sổ không biết mệt mỏi mà đánh vào pha lê, thỉnh thoảng lóe lên tia chớp. Nhưng trong phòng mọi âm thanh đều biến mất, không khí trở nên đặc sệt, chỉ còn tiếng hô hấp thong thả, nặng trĩu, làm người không thở nổi.
“Xin lỗi… Vừa rồi tôi không nên…”
Sấm sét liên tục vang lên bên tai, thái dương co giật đau đớn, vừa nói thiếu niên vừa giơ tay che lại nửa sườn mặt, hơi hơi khom lưng. Sự kiêu căng và nóng nảy không phù hợp với tuổi ngày thường bị giờ khắc này suy sụp đánh bại. Trái tim như có một sợi dây vô hình thít chặt lại, hắn hít một hơi thật dài, không cam lòng chính mình bị tình dục chi phối, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi chỉ là quá muốn chị.”
Những lời này từ giọng của hắn phát ra, rất nhỏ, nhưng Lăng Tư Nam vẫn nghe thấy.
Trong đêm mưa, thiếu niên hiện tại sạch sẽ nhưng trầm mặc, mí mắt rủ xuống, hầu kết nhô lên kết hợp với phần cổ yếu ớt, dường như ngoài cửa sổ mưa to tầm tã đều xối lên người hắn. Cổ áo sơ mi hỗn độn hơi mở ra, thiếu vài phần thong dong ngày thường, rơi vào lạnh lẽo.
Quá thích cô.
Hắn nói.
[Cảm tình hiện tại của tôi đối với chị không chỉ là tình chị em.]
[Một khi nói ra sự thật, tôi đã không thể quay đầu.]
Không chỉ là chị em, vậy là cái gì?
Không thể quay đầu, vậy chuyện gì sẽ chờ cô kế tiếp?
Lăng Tư Nam đột nhiên mê mang.
Ngay từ đầu, cô vốn dĩ rất thích người em trai này.
Chán ghét chính là sự thiên vị của cha mẹ, dù cô biết rõ ràng Lăng Thanh Viễn chưa bao giờ cậy sủng mà kiêu. Ở trong mắt Thanh Viễn hồi nhỏ, cô chính là nơi dựa vào của hắn, ở trong lòng Thanh Viễn hiện tại, cô chính là sự cứu rỗi cuối cùng của gia đình rách nát này. Không giống sự hấp dẫn ngắn ngủi của bao cặp người yêu khác, bọn họ chính là chỗ dựa duy nhất của nhau.
Lăng Thanh Viễn liều mạng ưu tú cùng đối tốt với cô, cô đều xem ở trong mắt, không thể không đau lòng vì hắn.
Hai người bọn họ đều là những con cá cô độc, đều sinh ra ở một cái hồ sâu.
Sống nương tựa lẫn nhau.
Cho nên, cô kháng cự cái gì?
Hắn thích cô, cô cảm nhận được tình cảm đó.
Sao cô không phải đâu?
Chỉ là luân thường đạo lý nói cho cô điều này là không thể.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận…
Luân lý rốt cuộc quan trọng đến mức nào?
Những quy tắc buồn cười đó, chỉ trói buộc kẻ yếu.
Nếu thật sự công bằng, tại sao cô lại thành đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro