.3: Đêm Yên Tĩn...
Lưu Tô
2024-08-18 16:39:35
Khăn giấy mềm mại lướt qua đùi cô: "Ở đây à?"
Lăng Tư Nam: "Cậu đưa tôi, để tôi tự làm."
Lăng Thanh Viễn cự tuyệt: "Tôi làm chị bị ướt, đương nhiên phải để tôi làm chứ."
“… Lăng Thanh Viễn, tôi hiểu ý cậu đấy.” Cô nói không lại hắn.
Lăng Thanh Viễn cười thích thú: "Nếu chị nghe không hiểu, thì tôi nói có ý nghĩa gì chứ."
Lăng Tư Nam đột nhiên nhận ra rằng đây là lý do.
Ngón tay thon dài cầm theo cục giấy nhẹ nhàng trượt bên mép đùi cô, từ dưới lên trên.
Cô ghì hắn lại, không cho hắn ngông cuồng tiến lên nửa bước: "Không có bắn ở đó, đừng có thừa nước đục thả câu."
Lăng Thanh Viễn thấy vẻ mặt nghiêm túc từ chối của cô, hậm hực thu tay lại: "Tiếc thật."
Hắn ném cục giấy về phía thùng rác bên cạnh giường, tạo thành một đường parabol trôi chảy, rơi vào trong giỏ.
"Nhưng váy vẫn còn ướt ..." Cô có chút bực bội.
Lăng Thanh Viễn nhỏ giọng đề nghị: "Cởi ra đi."
“Cậu nghĩ thì hay lắm.” Em trai khốn kiếp, trong đầu suốt ngày từ sáng đến tối chỉ có tinh trùng bơi đi bơi lại, khó khăn lắm mới dừng lại vài ngày, giờ lại bắt đầu giở chứng.
Lăng Thanh Viễn lần này không hề lộ ra vẻ ham muốn, giống như đang nói một chuyện một cách rất bình thường: "Tôi nói nghiêm túc đấy, cởi cái váy bị ướt của chị ra rồi thay bộ khác, nếu không thì phần ướt đó sẽ dính lên ra giường. "
Lăng Tư Nam nghĩ lại cũng thấy có lý, dù sao cởi ra cô cũng có thể thay bộ khác.
"Vậy để tôi đi lấy..." Cô ngồi dậy định quay về phòng, nhưng đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô đưa tay về phía hắn: "Chìa khóa."
Lăng Thanh Viễn đưa tay chạm vào tủ đầu giường, hắn đột nhiên nắm thật mạnh, như muốn ngăn cản thứ gì đó rơi xuống, nhưng lại chậm một bước.
Lăng Tư Nam có một dự cảm không lành: "... Không phải cậu làm rơi chìa khóa xuống rồi đó chứ?"
Hắn cũng ngồi dậy, lại lục lọi trên tủ đầu giường, sau đó làm ra vẻ vô tội quay đầu lại nói: "Hình như là vậy."
"..." Lăng Tư Nam không nói nên lời, cô bước xuống giường tìm, kết quả chiếu đèn pin điện thoại tìm cả nửa ngày cũng không thấy thứ gì, cô có chút sợ hãi: "Làm sao đây, như vậy ngày mai không thể về phòng được, sẽ bị bọn họ phát hiện..."
Lăng Thanh Viễn một tay xoa đầu chị gái, nói: "Không sao, đừng lo, tối nay tắt đèn nhìn không rõ, sáng mai tôi giúp chị tìm. Nếu mưa to, chắc trưa mai bọn họ mới về tới. ”Nói rồi, tay kia của hắn thò về phía mép giường, đem chùm chìa khóa nhỏ trong tay nhét vào trong kẹp sách.
Lăng Tư Nam bình tĩnh lại một lúc, rồi chợt bừng tỉnh: "Cái tay đó của cậu vừa mới xóc lọ đúng không?"
"Hửm..." Lăng Thanh Viễn nâng tay lên, nghiêng đầu nhìn một hồi: "Chắc là vậy?"
"…Tôi hận cậu."
"Tôi thích chị, coi như axit trung hòa với kiềm đi."
"..." Lăng Tư Nam cảm thấy lúc đấu khẩu với nhau IQ của Lăng Thanh Viễn lại tăng vọt, cô lại từ bỏ không tiếp tục đấu khẩu với hắn nữa: "Tôi không về được, còn váy thì làm sao đây?"
"Chị cởi đồ ra, tôi cho chị mặc cái của tôi."
Lăng Tư Nam suy nghĩ, dường như cũng chỉ còn cách này.
Thế là, cô quay lưng lại, kéo áo ngủ lên: "Cậu đi lấy giúp tôi."
Thành giường lún xuống một chút rồi bật lên, nghe thấy tiếng động, Lăng Tư Nam tưởng em trai mình đi lấy quần áo, thế là cô cởi váy ngủ ra, vo tròn lại, vứt xuống cuối giường, lấy chăn che ngực mình lại, rồi ngồi đợi hắn.
Lăng Thanh Viễn quả thật đã mang quần áo về tới.
Hắn trải quần áo ra, trùm từ phía sau, mặc vào cho cô.
“... Áo sơ mi?” Lăng Tư Nam có chút khó hiểu, áo sơ mi không thích hợp để mặc ngủ, hơn nữa chiếc áo này không phải là đồng phục học sinh, Lăng Thanh Viễn từng nói quần áo của hắn rất đắt, mặc áo sơ mi đi ngủ nhất định sẽ bị nhăn, thế chẳng phải mẹ sẽ phát điên sao?
"À, cái này..." Lăng Thanh Viễn suy nghĩ, tựa hồ không tìm được lý do hợp lý, hắn cũng chẳng bận tâm nữa: "Chỉ có cái này thích hợp thôi."
Lăng Tư Nam cũng không bận tâm thích hợp hay không thích hợp nữa, có còn hơn không.
Lăng Thanh Viễn cũng chủ động giúp cô mặc vào, duỗi tay áo ra luồn cánh tay cô vào trong.
Công việc cài cúc áo cũng do hắn đảm nhận.
Cô không muốn để em trai nhìn thấy cơ thể trần truồng của mình, cho nên đã quay lưng lại để cho hắn mặc. Khi cài cúc áo cũng là do tay hắn luồn qua từ phía sau lưng cô, dừng lại ngay bụng cô.
Lăng Tư Nam vốn định tự mình làm, nhưng thấy hắn nghiêm túc như thế, cô cũng để mặc cho hắn làm.
Có hơi xấu hổ một chút, dù sao thì tư thế này của cô cứ như đang nằm trong lòng của em trai mình.
Đôi tay đó đang từ từ hướng lên trên, giữ lại trước ngực cô.
Hai tay từ phía sau duỗi ra ôm lấy cô, Lăng Thanh Viễn hơi khom lưng xuống, cúi đầu cài cúc áo cho cô.
Cảm giác chật hẹp khi bị hắn giam hãm phía trước khiến cô không khỏi co rụt vai lại.
Đầu hắn tựa vào vai cô, ngả vào cổ cô, hơi thở nóng ran.
Lăng Tư Nam hoàn toàn không nhận ra, khi hắn cài cúc áo cho cô trong tư thế này, đôi gò bồng đào trắng nõn mềm mại của cô đều đã bị hắn nhìn thấy hết.
Đầu ngón tay đang cài cúc áo của hắn, cuối cùng dừng lại trước ngực.
Lăng Tư Nam: "Cậu đưa tôi, để tôi tự làm."
Lăng Thanh Viễn cự tuyệt: "Tôi làm chị bị ướt, đương nhiên phải để tôi làm chứ."
“… Lăng Thanh Viễn, tôi hiểu ý cậu đấy.” Cô nói không lại hắn.
Lăng Thanh Viễn cười thích thú: "Nếu chị nghe không hiểu, thì tôi nói có ý nghĩa gì chứ."
Lăng Tư Nam đột nhiên nhận ra rằng đây là lý do.
Ngón tay thon dài cầm theo cục giấy nhẹ nhàng trượt bên mép đùi cô, từ dưới lên trên.
Cô ghì hắn lại, không cho hắn ngông cuồng tiến lên nửa bước: "Không có bắn ở đó, đừng có thừa nước đục thả câu."
Lăng Thanh Viễn thấy vẻ mặt nghiêm túc từ chối của cô, hậm hực thu tay lại: "Tiếc thật."
Hắn ném cục giấy về phía thùng rác bên cạnh giường, tạo thành một đường parabol trôi chảy, rơi vào trong giỏ.
"Nhưng váy vẫn còn ướt ..." Cô có chút bực bội.
Lăng Thanh Viễn nhỏ giọng đề nghị: "Cởi ra đi."
“Cậu nghĩ thì hay lắm.” Em trai khốn kiếp, trong đầu suốt ngày từ sáng đến tối chỉ có tinh trùng bơi đi bơi lại, khó khăn lắm mới dừng lại vài ngày, giờ lại bắt đầu giở chứng.
Lăng Thanh Viễn lần này không hề lộ ra vẻ ham muốn, giống như đang nói một chuyện một cách rất bình thường: "Tôi nói nghiêm túc đấy, cởi cái váy bị ướt của chị ra rồi thay bộ khác, nếu không thì phần ướt đó sẽ dính lên ra giường. "
Lăng Tư Nam nghĩ lại cũng thấy có lý, dù sao cởi ra cô cũng có thể thay bộ khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy để tôi đi lấy..." Cô ngồi dậy định quay về phòng, nhưng đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô đưa tay về phía hắn: "Chìa khóa."
Lăng Thanh Viễn đưa tay chạm vào tủ đầu giường, hắn đột nhiên nắm thật mạnh, như muốn ngăn cản thứ gì đó rơi xuống, nhưng lại chậm một bước.
Lăng Tư Nam có một dự cảm không lành: "... Không phải cậu làm rơi chìa khóa xuống rồi đó chứ?"
Hắn cũng ngồi dậy, lại lục lọi trên tủ đầu giường, sau đó làm ra vẻ vô tội quay đầu lại nói: "Hình như là vậy."
"..." Lăng Tư Nam không nói nên lời, cô bước xuống giường tìm, kết quả chiếu đèn pin điện thoại tìm cả nửa ngày cũng không thấy thứ gì, cô có chút sợ hãi: "Làm sao đây, như vậy ngày mai không thể về phòng được, sẽ bị bọn họ phát hiện..."
Lăng Thanh Viễn một tay xoa đầu chị gái, nói: "Không sao, đừng lo, tối nay tắt đèn nhìn không rõ, sáng mai tôi giúp chị tìm. Nếu mưa to, chắc trưa mai bọn họ mới về tới. ”Nói rồi, tay kia của hắn thò về phía mép giường, đem chùm chìa khóa nhỏ trong tay nhét vào trong kẹp sách.
Lăng Tư Nam bình tĩnh lại một lúc, rồi chợt bừng tỉnh: "Cái tay đó của cậu vừa mới xóc lọ đúng không?"
"Hửm..." Lăng Thanh Viễn nâng tay lên, nghiêng đầu nhìn một hồi: "Chắc là vậy?"
"…Tôi hận cậu."
"Tôi thích chị, coi như axit trung hòa với kiềm đi."
"..." Lăng Tư Nam cảm thấy lúc đấu khẩu với nhau IQ của Lăng Thanh Viễn lại tăng vọt, cô lại từ bỏ không tiếp tục đấu khẩu với hắn nữa: "Tôi không về được, còn váy thì làm sao đây?"
"Chị cởi đồ ra, tôi cho chị mặc cái của tôi."
Lăng Tư Nam suy nghĩ, dường như cũng chỉ còn cách này.
Thế là, cô quay lưng lại, kéo áo ngủ lên: "Cậu đi lấy giúp tôi."
Thành giường lún xuống một chút rồi bật lên, nghe thấy tiếng động, Lăng Tư Nam tưởng em trai mình đi lấy quần áo, thế là cô cởi váy ngủ ra, vo tròn lại, vứt xuống cuối giường, lấy chăn che ngực mình lại, rồi ngồi đợi hắn.
Lăng Thanh Viễn quả thật đã mang quần áo về tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn trải quần áo ra, trùm từ phía sau, mặc vào cho cô.
“... Áo sơ mi?” Lăng Tư Nam có chút khó hiểu, áo sơ mi không thích hợp để mặc ngủ, hơn nữa chiếc áo này không phải là đồng phục học sinh, Lăng Thanh Viễn từng nói quần áo của hắn rất đắt, mặc áo sơ mi đi ngủ nhất định sẽ bị nhăn, thế chẳng phải mẹ sẽ phát điên sao?
"À, cái này..." Lăng Thanh Viễn suy nghĩ, tựa hồ không tìm được lý do hợp lý, hắn cũng chẳng bận tâm nữa: "Chỉ có cái này thích hợp thôi."
Lăng Tư Nam cũng không bận tâm thích hợp hay không thích hợp nữa, có còn hơn không.
Lăng Thanh Viễn cũng chủ động giúp cô mặc vào, duỗi tay áo ra luồn cánh tay cô vào trong.
Công việc cài cúc áo cũng do hắn đảm nhận.
Cô không muốn để em trai nhìn thấy cơ thể trần truồng của mình, cho nên đã quay lưng lại để cho hắn mặc. Khi cài cúc áo cũng là do tay hắn luồn qua từ phía sau lưng cô, dừng lại ngay bụng cô.
Lăng Tư Nam vốn định tự mình làm, nhưng thấy hắn nghiêm túc như thế, cô cũng để mặc cho hắn làm.
Có hơi xấu hổ một chút, dù sao thì tư thế này của cô cứ như đang nằm trong lòng của em trai mình.
Đôi tay đó đang từ từ hướng lên trên, giữ lại trước ngực cô.
Hai tay từ phía sau duỗi ra ôm lấy cô, Lăng Thanh Viễn hơi khom lưng xuống, cúi đầu cài cúc áo cho cô.
Cảm giác chật hẹp khi bị hắn giam hãm phía trước khiến cô không khỏi co rụt vai lại.
Đầu hắn tựa vào vai cô, ngả vào cổ cô, hơi thở nóng ran.
Lăng Tư Nam hoàn toàn không nhận ra, khi hắn cài cúc áo cho cô trong tư thế này, đôi gò bồng đào trắng nõn mềm mại của cô đều đã bị hắn nhìn thấy hết.
Đầu ngón tay đang cài cúc áo của hắn, cuối cùng dừng lại trước ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro