.4: Thiên Thần...
Lưu Tô
2024-08-18 16:39:35
“Ừ.” Cố Đình hồi tưởng lại: “Lúc cậu ta nghỉ hè đã quay trở lại Trung Quốc, khi cậu ta mới tới, có một nam sinh cấp ba đứng trước cửa phòng huấn luyện chỉ trỏ cậu ta. Kết quả là bị cậu ta dùng một đấm đấm bay ra ngoài.”
Lăng Tư Nam nghĩ đến lý do của chuyện này thì cảm thấy trái tim đau nhói.
“Thời gian đó cậu ta bị tôi đánh cho thê thảm, dù sao tôi cũng lớn hơn cậu ta, cũng đã luyện tập ở đó hơn một năm.” Cố Đình nhếch môi: “Lần nào cậu ta cũng muốn luyện tập với tôi, cho dù đánh thua cũng không chịu lên tiếng, chỉ muốn khiêu chiến tiếp, làm cho tôi cũng không đành lòng ra tay.”
“Ỷ lớn bắt nạt nhỏ, cậu cũng không biết nhường nhịn à?” Lăng Tư Nam khinh bỉ nói: “Dù sao cậu cũng lớn hơn cậu ấy hai tuổi, còn cao hơn cậu ấy.”
“Nhưng cậu ta không muốn tôi nhường, thế nên tôi cũng đành dốc hết sức lực.” Cố Đình vô tội nhún vai: “Hơn nữa, mỗi lần bị đánh thua là cậu ta lại bắt đầu vừa suy nghĩ vừa diễn tả lại động tác vừa nãy, sau đó luyện tập thêm một hai tiếng nữa.”
Lăng Tư Nam chống tay lên bàn học, mỉm cười: “Sau đó cậu không đánh thắng được cậu ấy nữa.”
Cố Đình trợn tròn mắt: “Làm sao cậu biết?”
“... Em trai tôi chính là như vậy.” Lăng Tư Nam đắc ý nói: “Những chuyện mà cậu ấy muốn làm tốt thì chắc chắn sẽ làm tốt, còn nếu như làm không tốt thì cũng nhất định sẽ làm cho nó tốt hơn. Hơn nữa, hôm đó khi nhìn thấy hai người đánh nhau...”
Cố Đình bị khiêu chiến tính tôn nghiêm, anh ta nhìn cô chằm chằm.
Lăng Tư Nam hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn nói tiếp: “Cậu quả thực thua kém cậu ấy một chút.” Cô vươn ngón tay ra: “Kém khoảng bằng này... À... Có lẽ... Phải nhiều hơn chút nữa..”
“Đó không gọi là một chút.” Cố Đình hừ lạnh.
Bởi vì quả thực không phải là một chút.
Mỗi một động tác của Lăng Thanh Viễn đều vô cùng chuẩn xác, không lãng phí chút sức lực nào, tất cả đều được tính toán vô cùng kỹ lưỡng.
Thế nên trong tình huống tương đồng thì hắn có thể dùng ít sức lực hơn để giải quyết nhiều đối thủ hơn.
Cố Đình thì không như vậy, động tác của anh ta rất rộng mở, mặc dù phản ứng cũng rất nhanh nhạy, ra tay cũng đủ dũng mãnh, có thể đánh một người đến tàn phế, nhưng cũng thường vì thế mà khiến bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Lăng Tư Nam mặc dù không hiểu vật lộn tự do là như thế nào, nhưng cô có thể nhìn ra được những điều này. Thế nên ngày hôm đó, trên người Cố Đình chịu đầy những vết sẹo, nhưng Lăng Thanh Viễn lại gần như không bị thương một chút nào.
“Cậu là vì thiên vị em trai mình, vì thích em trai mình nên mới nói tốt cho cậu ta như thế.” Cố Đình hừ một tiếng.
“Cái... Cái gì? Cậu đừng có mà ăn nói lung tung!” Lăng Tư Nam giống như bị giẫm phải đuôi, vội vàng nhảy lên phản bác.
Cố Đình hơi kỳ quái: “Cậu gấp cái gì thế?”
Lăng Tư Nam nghe anh ta hỏi thì mới ý thức lại được.
Cố Đình nói “thích” là tình cảm chị em yêu thích thương mến nhau, chứ không phải “thích” kia.
“Nhưng cậu cũng phải cẩn thận một chút.” Cố Đình bỗng nhiên nghiêm túc: “Có lẽ cậu cũng không biết em trai cậu đang suy nghĩ điều gì đâu.”
Lần trước Cố Đình đã cảm nhận thấy cách mà Lăng Thanh Viễn đối xử với Lăng Tư Nam không đơn thuần. Anh ta không phải người nhiều chuyện, nhưng cũng cảm thấy mình nên nhắc nhở cô một chút.
“Thanh niên thời kỳ trưởng thành luôn có chút bốc đồng, huống hồ cậu ta mới chỉ mười sáu tuổi.” Cố Đình nghiêm túc nói: “Có đôi khi... Có lẽ... Có thể sẽ có vài suy nghĩ kỳ quái..”
Chuông vào lớp vang lên, giáo viên nhanh chóng vào lớp.
Lăng Tư Nam quay lại chỗ ngồi.
“Thanh niên thời kỳ trưởng thành luôn có chút bốc đồng, huống hồ cậu ta mới chỉ mười sáu tuổi...”
Những lời này cứ văng vẳng trong đầu Lăng Tư Nam, mãi không chịu tản đi.
Nhưng cô không có nhiều thời gian nghĩ về nó.
Ngày thi sắp tới.
Lăng Thanh Viễn cũng đã lên máy bay đến Mỹ tham gia thế vận hội Olympic.
Lăng Tư Nam nghĩ đến lý do của chuyện này thì cảm thấy trái tim đau nhói.
“Thời gian đó cậu ta bị tôi đánh cho thê thảm, dù sao tôi cũng lớn hơn cậu ta, cũng đã luyện tập ở đó hơn một năm.” Cố Đình nhếch môi: “Lần nào cậu ta cũng muốn luyện tập với tôi, cho dù đánh thua cũng không chịu lên tiếng, chỉ muốn khiêu chiến tiếp, làm cho tôi cũng không đành lòng ra tay.”
“Ỷ lớn bắt nạt nhỏ, cậu cũng không biết nhường nhịn à?” Lăng Tư Nam khinh bỉ nói: “Dù sao cậu cũng lớn hơn cậu ấy hai tuổi, còn cao hơn cậu ấy.”
“Nhưng cậu ta không muốn tôi nhường, thế nên tôi cũng đành dốc hết sức lực.” Cố Đình vô tội nhún vai: “Hơn nữa, mỗi lần bị đánh thua là cậu ta lại bắt đầu vừa suy nghĩ vừa diễn tả lại động tác vừa nãy, sau đó luyện tập thêm một hai tiếng nữa.”
Lăng Tư Nam chống tay lên bàn học, mỉm cười: “Sau đó cậu không đánh thắng được cậu ấy nữa.”
Cố Đình trợn tròn mắt: “Làm sao cậu biết?”
“... Em trai tôi chính là như vậy.” Lăng Tư Nam đắc ý nói: “Những chuyện mà cậu ấy muốn làm tốt thì chắc chắn sẽ làm tốt, còn nếu như làm không tốt thì cũng nhất định sẽ làm cho nó tốt hơn. Hơn nữa, hôm đó khi nhìn thấy hai người đánh nhau...”
Cố Đình bị khiêu chiến tính tôn nghiêm, anh ta nhìn cô chằm chằm.
Lăng Tư Nam hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn nói tiếp: “Cậu quả thực thua kém cậu ấy một chút.” Cô vươn ngón tay ra: “Kém khoảng bằng này... À... Có lẽ... Phải nhiều hơn chút nữa..”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đó không gọi là một chút.” Cố Đình hừ lạnh.
Bởi vì quả thực không phải là một chút.
Mỗi một động tác của Lăng Thanh Viễn đều vô cùng chuẩn xác, không lãng phí chút sức lực nào, tất cả đều được tính toán vô cùng kỹ lưỡng.
Thế nên trong tình huống tương đồng thì hắn có thể dùng ít sức lực hơn để giải quyết nhiều đối thủ hơn.
Cố Đình thì không như vậy, động tác của anh ta rất rộng mở, mặc dù phản ứng cũng rất nhanh nhạy, ra tay cũng đủ dũng mãnh, có thể đánh một người đến tàn phế, nhưng cũng thường vì thế mà khiến bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Lăng Tư Nam mặc dù không hiểu vật lộn tự do là như thế nào, nhưng cô có thể nhìn ra được những điều này. Thế nên ngày hôm đó, trên người Cố Đình chịu đầy những vết sẹo, nhưng Lăng Thanh Viễn lại gần như không bị thương một chút nào.
“Cậu là vì thiên vị em trai mình, vì thích em trai mình nên mới nói tốt cho cậu ta như thế.” Cố Đình hừ một tiếng.
“Cái... Cái gì? Cậu đừng có mà ăn nói lung tung!” Lăng Tư Nam giống như bị giẫm phải đuôi, vội vàng nhảy lên phản bác.
Cố Đình hơi kỳ quái: “Cậu gấp cái gì thế?”
Lăng Tư Nam nghe anh ta hỏi thì mới ý thức lại được.
Cố Đình nói “thích” là tình cảm chị em yêu thích thương mến nhau, chứ không phải “thích” kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng cậu cũng phải cẩn thận một chút.” Cố Đình bỗng nhiên nghiêm túc: “Có lẽ cậu cũng không biết em trai cậu đang suy nghĩ điều gì đâu.”
Lần trước Cố Đình đã cảm nhận thấy cách mà Lăng Thanh Viễn đối xử với Lăng Tư Nam không đơn thuần. Anh ta không phải người nhiều chuyện, nhưng cũng cảm thấy mình nên nhắc nhở cô một chút.
“Thanh niên thời kỳ trưởng thành luôn có chút bốc đồng, huống hồ cậu ta mới chỉ mười sáu tuổi.” Cố Đình nghiêm túc nói: “Có đôi khi... Có lẽ... Có thể sẽ có vài suy nghĩ kỳ quái..”
Chuông vào lớp vang lên, giáo viên nhanh chóng vào lớp.
Lăng Tư Nam quay lại chỗ ngồi.
“Thanh niên thời kỳ trưởng thành luôn có chút bốc đồng, huống hồ cậu ta mới chỉ mười sáu tuổi...”
Những lời này cứ văng vẳng trong đầu Lăng Tư Nam, mãi không chịu tản đi.
Nhưng cô không có nhiều thời gian nghĩ về nó.
Ngày thi sắp tới.
Lăng Thanh Viễn cũng đã lên máy bay đến Mỹ tham gia thế vận hội Olympic.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro