Chương 17
Lưu Tô
2024-08-18 16:39:35
Ánh hoàng hôn từ trên cao đổ xuống đôi nam nữ đứng trước cửa nhà, rõ ràng là ánh sáng ấm áp nhưng lúc này nó trở nên lạnh lẽo đến ngạt thở.
Khâu Thiên Hoa đứng tại khúc cua của hành lang, ánh mắt nghi hoặc, nhìn về phía hai đứa con của mình.
“Hỏi hai đứa đó, sao về rồi mà lại không bật đèn lên ?”
Lăng Tư Nam đứng tại chỗ, tay nắm chặt gấu váy, cảm xúc nóng bỏng mới đó bị dật tắt bởi một gáo nước lạnh, cảm giác ớn lạnh từ đầu đến chân.
“Vừa rồi có con gián chạy vào nhà, chị bị dọa sợ nên bảo con đuổi con gián đi mới dám bật đèn.” Lăng Thanh Viễn không có chút hoang mang mà trả lời, Lăng Tư Nam ngước mắt lên nhìn, hắn đã đang đặt tay lên tủ giày để cởi giày, người thiếu niên vừa rồi còn đang chìm trong lửa tình đã không thấy đâu, chỉ còn một bộ dạng nhã nhặn của một học sinh ưu tú.
Hắn đứng thẳng người, quay đầu liếc mắt nhìn cô, vừa nói vừa cười to : “ Có mỗi con gián mà cũng nhảy dựng lên, lại còn đập cả vào cửa….” nói rồi hắn lại quay về phía mẹ hỏi : “Mẹ không nghe thấy sao ? “
Lăng Tư Nam trợn mắt há mồm.
Khâu Thiên Hoa lạnh lẽo nhìn Lăng Tư Nam : “Không bật đèn thì nó sẽ biến mất sao, nghĩ gì vậy không biết.” Đang muốn nói thêm vài câu thì Lăng Thanh Viễn đã bước đến bên cạnh khoác tay lên vai bà,“Không nói nữa cái này nữa mẹ, con đói rồi, bận chuyện ở trường đến tận bây giờ còn chưa được ăn….”Lăng Tư Nam vẫn nghe thấy bà Lăng đang lải nhải “Tại sao con lại về cùng con bé đó” “Sao về muộn vậy ?” “Gián chạy đi đâu rồi ?”, Lăng Thanh Viễn vừa trả lời, vừa dắt mẹ Lăng đi về phía phòng bếp, vừa đi về quay về phía cô chớp chớp mắt.
Tay trái hắn giơ lên hướng về phía cô phất mấy cái, ra hiệu cho cô nhanh chóng chuồn.
Mãi đến khi hai người họ đi khỏi tầm mắt, Lăng Tư Nam mới thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa thì cô
gục ra đây rồi.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay bị nắm đến biến trắng bệch, lòng đầy lo sợ.
Suýt chút nữa bị phát hiện rồi.
Buổi tối hôm đó Lăng Tư Nam ngồi trong phòng mà cứ như ngồi trên đống lửa, không ngừng nhìn về phía cửa phòng, chỉ sợ có người lao vào để hỏi tội cô.
Cô với hắn hôn nhau rồi, còn cùng hắn làm những chuyện trái ngược luân thường, cảm giác tội lỗi đến khoảnh khắc này cứ như nước lũ tích tụ rất lâu mà dâng lên trong lòng cô, nhấn chìm cô trong sự tự trách và áy náy.
Cô không phải cảm thấy có lỗi với bố mẹ mà là cảm thấy có lỗi với giới hạn đạo đức.
Với Lăng Thanh Viễn.
Hắn mới chỉ có 16 tuổi, có lẽ dưới ảnh hưởng của sự giáo dục đầy ưu tú của gia đình họ Lăng, biểu hiện của hắn không phù hợp với lứa tuổi của mình.
Thế nhưng tuổi của hắn bày ra đó, cô đã là người trưởng thành, nhưng hắn mới chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, cô đáng ra phải lý trí hơn hắn mới phải, cô nên ngăn hắn lại, không nên mọi việc đều thuận theo hắn, thậm chí tưởng tượng về việc mình dưới thân hắn thỏa mãn phóng túng.
Tay nắm cửa khẽ bị vặn ra.
Lăng Tư Nam khẩn trương ngẩng đầu, kim đồng hồ đang chỉ về 12 rưỡi tối, bố mẹ sẽ không đến phòng cô vào giờ này.
Cũng sẽ không vì cô khóa cửa phòng mà đứng im lặng đợi ở đó.
“Chị.” Giọng nói bị đè thấp xuống nhưng vẫn có thể nhận ra là chất giọng trong trẻo của thiếu niên,
Cô do dự trong chốc lát, quyết định giả vờ mình đã ngủ.
Cô với Lăng Thanh Viễn – với em trai mình, không thể tiếp tục như vậy được.
“Tôi biết chị chưa ngủ, đèn vẫn chưa tắt.”
“….” Trước đó cô chỉ bận ngồi ngẩn người mà quên mất điều này.
Nghĩ một lát, Lăng Tư Nam mới nói : “Tôi đã nằm trên giường chuẩn bị tắt đèn rồi, có chuyện gì để mai rồi nói.” Ngày mai là ngày mai, chắc gì hai người họ ngày mai đã gặp nhau, chỉ cần cô đến trường sớm hơn hắn.
Đợi một lúc lâu, ngoài cửa cũng không có tiếng trả lời, Lăng Tư Nam nghĩ rằng chắc là hắn bỏ đi rồi, cô bật dậy chuẩn bị đi tắt đèn.
Bỗng có một tờ giấy được nhét vào từ bên ngoài.
Lăng Tư Nam vẫn là không nhịn được tò mò mà đi qua đó nhặt tờ giấy lên, trên đó là hàng chữ đầy ngăn ngắn.
“Khiến chị sợ rồi, xin lỗi.”
“Sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Sau này cái gì chứ ! Lăng Tư Nam hừng hực ném tờ giấy vào một góc, hắn vẫn dám nghĩ đến chuyện đó ?
Vừa mới định quay đi ngủ, khe cửa lại có một tờ giấy nữa.
“Tôi đang đau quá.”
Lăng Tư Nam đọc mà có chút ngờ nghệch, tại sao lại đau? Đau ở chỗ nào ? Đau tại sao lại không nói với mẹ ?
Cô đương nhiên biết rằng Lăng Thanh Viên cũng không thích bố mẹ cho lắm, dưới biểu hiện ngoan ngoãn tràn đầy sự kháng cự của hắn.
Lăng Tư Nam nắm chặt lấy giấy, do dự nhìn về phía cửa.
Cánh cửa vang lên một tiếng.
Giống như bị thứ gì đó đập phải, rồi không gian lại im lặng trở lại.
Âm thanh không to nhưng lại vang vọng bên tai cô một cách rõ ràng.
Trong đầu Lăng Tư Nam lúc này phất phảng lên dòng chữ “Tôi đang đau quá” , lo sơ Lăng Thanh Viễn nhỡ đâu ngất xỉu trước cửa.
Cô vội vàng chạy ra mở cửa.
Ngay phút giây cánh cửa mở ra, quả thực có một người ngồi dưới sàn nhà.
Dựa vào cánh cửa, thiếu năng thanh tú ngẩng đầu lên nhìn cô.
Thấy cô đã mở cửa, khuỷu tay vốn định nâng lên liền hạ xuống, chống lên mép cửa, trên tay hắn vẫn còn đang giữ lấy giấy và bút chưa kịp bỏ xuống.
Rồi hắn nhìn cô nhếch mép cười : “ Chị thua rồi.”
Lăng Tư Nam hốt hoảng thò đầu ra ngoài nhìn vè hành lang đầu bên kia phòng khách, nơi đó vẫn tối om om, bố mẹ chắc là đã ngủ rồi.
Cô nhíu lấy mày,cắn lấy môi nói : “Cậu không sợ chết đuối nhưng đừng kéo tôi cùng xuống nước với cậu, mau chóng về phòng mình đi !”
Cô vốn muốn đóng cửa nhưng cửa đã bị hắn chặn lại, căn bản không thể kéo vào được, cô không dám dung lực, sợ làm hắn đau.
Lăng Thanh Viễn thở dài : “ Đúng là rút ra liền trở mặt”
“Tôi mới không có thứ đó.” Lăng Tư Nam lười không muốn đáp lại.
“Nếu mà chị muốn…” Lăng Thanh Viễn hắt hơi một cái : “ Tôi lúc nào cũng có thể cho chị.”
“Hay là cậu cắt nó đi.”
“Khẩu vị của chị nặng thật đó.”
“Lăng Thanh Viễn !”
Lăng Thanh Viễn không nhịn được mà cười rộ lên, “Đây mới giống chị chứ.”
Trong khoảnh khắc đó, tim cô dường như chậm mất một nhịp bởi vì nụ cười của hắn.
Dù cho hắn có nói mấy lời thô tục thì nụ cười của hắn vẫn không vướng bụi trần.
“Cậu mong chóng về phòng đi, đừng chặn ở đây nữa, lỡ bị bố mẹ phát hiện ra thì sao ?” Lăng Tư Nam lo sợ nhìn về phía đầu kia của hành lang, cúi người xuống nhỏ giọng nói.
Lăng Thanh Viễn giơ tay về phía cô : “ Không đứng dậy được.”
Lăng Tư Nam hừ một tiếng : “ Tốt nhất là không ‘đứng’ được nữa.”
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, Lăng Thanh Viễn vô nại mà bĩu môi : “ Làm gì có ai lại đi nguyền rủa em trai mình chứ ?”
Lăng Tư Nam tuy rằng cứng miệng nhưng đã sớm mềm lòng rồi, cuối cùng vẫn đưa tay ra kéo hắn lên.
Đôi nam nữ nắm lấy tay nhau, giây phút hai người nhìn vào mắt nhau, thời gian dường như ngưng lại.
Cô vẫn chưa phản ứng lại được, Lăng Thanh Viễn đã nhờ vào tay cô lấy lực mà đúng dậy, tay hắn đặt lên vai cô, đẩy cô vào trong phòng, lật tay liền đóng cửa phòng lại, một loạt động tác đầy lưu loát.
Trên người Lăng Tư Nam lúc này là Lăng Thanh Viễn đang cúi người, mắt cô trợn lên mà nhìn cách cửa phía sau lưng hắn.
Sau đó cô chỉ nghe thấy một tiếng “tách”, cửa đã bị Lăng Thanh Viễn khóa lại.
Không đúng không đúng không đúng ! Lăng Tư Nam mạnh mẽ đẩy hắn ra, cô muốn đẩy cái con gấu không đuổi đang đè trên người cô ra.
Dẫn sói vào phòng rồi, đây thực sự là điển hình của việc dẫn sói vào phòng.
Nhưng mà cái cô gấu không có đuôi này khỏe hơn cô nhiều, nhẹ nhàng một cái đã đè cô xuống giường.
Lăng Tư Nam khẽ nuốt nước bọt, lấy tay che phía tay đang bị hắn phả hơi vào.
“Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được.” Cô quyết định vẫn nên nói đạo lý với hắn, “Trước kia là lỗi của tôi, tôi đã không là tốt trách nghiệm của một người chị gái, nhưng chúng ta là chị em ruột, quan hệ máu mủ rất quan trọng, không quản ngày trước chúng ta đã làm những gì, hãy coi như chưa từng xảy ra qua đi, được chứ ?”
Lăng Thanh Viễn vẫn không đứng dậy, hắn đè chặt thân người mềm mại của cô dưới thân mình, giọng mang chút âm mũi nói : “Không được.”
“Em trai.” Lăng Tư Nam dứt khoát không gọi tên hắn nữa, cô muốn hắn nhận thức lại mối quan hệ giữa hai người họ : “Cậu có chắc cậu vẫn coi tôi là chị ?”
“Ừm.”
“Cậu bây giờ không thích tôi chứ ? Theo kiểu người yêu vậy.”
Hắn đại khái trầm mặc hai ba giây, sau đó Lăng Tư Nam nghe được một tiếng “Ừm” nho nhỏ.
“Vậy là đúng rồi.” Lăng Tư Nam kiên trì nói tiếp : “Cậu chỉ là còn nhỏ nên nhất thời nông nổi thôi, cậu nên tìm cho mình một người bạn gái, tôi biết, có lẽ là do có quan hệ máu mủ nên cậu thấy thân thiết tôi, nhưng mà tôi là chị cậu đó, không thể cùng với chị gái…làm những chuyện như vậy được, cậu hiểu không ?”
Hắn nghiêng đầu, tựa lên cái gối rồi nhìn cô chằm chằm, cô cảm tưởng trong mắt hắn chứa những vì sao lấp lánh, “Không hiểu.”
“Cậu dù thế nào thì cũng là một học sinh ưu tú được giáo dục đàng hoàng…” Lăng Tư Nam trợn mắt, “ Thế nào thì cũng nên thông minh hơn tôi chứ, làm gì có chuyện cậu không hiểu được.”
“Lăng Tư Nam.”
“….” Cô đập một phát vào đầu hắn, “Gọi tôi là chị.”
“Lăng Tư Nam.” Hắn lăn qua người cô, nằm xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, giọng điệu trở nên kì quái, “Chị thực sự muốn tôi kiếm bạn gái sao ?”
Lăng Tư Nam đáng lẽ phải đồng ý ngay, thế những cô lại do dự trong chốc lát.
Nếu Lăng Thanh Viễn có bạn gái, mối quan hệ của họ có lẽ sẽ khôi phục bình thường.
Hắn không thích cô.
Cô cũng không thích hắn.
Hai người đều hạnh phúc.
“Chị do dự rồi.” Lăng Thanh Viễn bĩu môi, “Vì sao vậy ? Chị gái.”
“Tôi không có.” Lăng Tư Nam quay người nhìn góc mặt nghiêng của hắn, “Tôi chỉ đang nghĩ là cậu sẽ thích một cô gái như thế nào mà thôi.”
“Thích cười.” Cô không hỏi nhưng hắn bắt đầu kể : “……Có mắt hạnh, dáng người không thể quá thấp….. Ngực cỡ C.”
Lăng Tư Nam cúi xuống mà nhìn ngực mình, mặt cô trở nên đỏ rực, “Lăng Thanh Viễn cậu cút ra ngoài cho tôi.”
Lăng Thanh Viễn khẽ cười, tiếng cười phát ra từ lồng ngực, người rung lên đầy mê hoặc, hắn quay sang liếc cô : “Chị cũng khá biết rõ bản thân đó.”
“Tôi đương nhiên….”
“Nhưng chị không hiểu tôi.” Giọng Lăng Thanh Viễn đột nhiên nghiêm túc : “Chị rời khỏi nhà 10 năm, chị không hiểu tôi chút nào hết, chị không hề biết khi nào tôi mới thực sự nông nổi cả, chị cũng không biết tôi muốn thứ gì, chị chỉ muốn thu mình ở trong khu vực an toàn của mình mà thôi.”
Sao…sao chủ đề biến đổi nhanh dữ vậy.
Hắn không phải chỉ mới 16 tuổi sao? !
“Chị từng nghĩ qua về việc chống đối lại chưa ?” Lăng Thanh Viễn hỏi cô một cách bất ngờ.
Lăng Tư Nam ngẩn người nhìn em trai mình, ngập ngừng một lúc lâu mới nói : “Cậu là vì muốn chống đối nên….mới làm những chuyện đó với tôi sao ?”
“Chị nghĩ đi đâu vậy hả, Lăng Tư Nam.” Bị cái logic kì quặc của cô ảnh hưởng, Lăng Thanh Viễn bất lực mà ray mi tâm, “Thôi, qua khoảng thời gian nữa chị sẽ hiểu.”
Lăng Tư Nam thấy hắn không nói rõ ra, cô tức giận mà đẩy eo hắn, “Cậu mau về phòng mình đi !”
Lăng Thanh Viễn kêu lên một tiếng, bất ngờ lấy tay ôm chặt bụng.
“Cậu lại giả vờ.”
“Không phải giả vờ, tôi đau thật, bụng căng quá.” Lăng Thanh Viễn yếu ớt ngước đầu lên nhìn cô, “Chị cứ thử liền một lúc ăn hai bữa mà xem.”
Lăng Tư Nam đột nhiên nhớ ra, hắn vì giấu diếm “chuyện tốt” mà hai người đã làm, lợi dụng tinh mẹ bao la mà ăn thêm bữa tối để chuyển dời sự chú ý của bà ta.
“Tôi nói với bà ý giáo viên phụ đạo môn tiếng Anh giữ lại quá muộn, liền mời bọn họ ăn một bữa.” Lăng Thanh Viễn liếc thấy gương mặt có chút thất vọng của cô, tưởng rằng cô đang nghĩ về việc mẹ không thèm hỏi han gì đến mình, liền vội vàng giải thích.
“Khó chịu sao…” Thực ra Lăng Tư Nam chả nghe thấy hắn nói cái gì, xen lời hỏi.
Lăng Thanh Viễn đờ người trong giây lát, mặt đầy nghi hoặc mà nhìn cô : “ Chị đang hỏi tôi ?”
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ tôi tự nói với mình sao.”
Hắn vốn tưởng vậy đó. Lăng Thanh Viễn liếc chị gái mình một cái, nhìn cô mặt đầy lo lắng, khóe miệng không khỏi nhấc lên : “ Siêu khó chịu.”
“Vậy phải làm sao ? Nhà còn thuốc tiêu hóa không ?”
Lăng Thanh Viễn kéo lấy tay cô, áp lên bụng mình, “Chị xoa cho tôi là được.”
Cô bị hành động đột nhiên này của hắn làm cho giật mình, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang đặt trên bụng hắn của mình, nhiệt độ từ người hắn truyền qua lòng bàn tay cô khiến cô có chút tê dại, cô muốn nói thế này là không tốt, nhưng cô lại nghĩ, đây chỉ là giúp em trai bị bệnh của mình dễ chịu hơn thôi, nếu chỉ nhưng vậy mà cũng phòng bị, thì cô quả thật mới là cái người tâm tư không ngay thẳng.
Cô nhẹ nhàng xoa bụng cho hắn : “Nếu lực mạnh quá thì nói với tôi.”
Lăng Thanh Viễn nhắm mắt lại mà hưởng thụ sự “mớn trớn” của chị mình, “Không đâu.”
Cô có thể dễ dàng cảm nhận được sự tiếp xúc của làn da, cho dù có cách qua lớp áo ngủ cotton, Lăng Tư Nam vẫn cứ đỏ mặt, nhưng tâm lý phải làm tròn chức trách của người chị khiến cho cô không thể dừng lại, cô muốn giúp hắn dễ chịu hơn.
Đèn không biết bị tắt từ lúc nào, căn phòng tối như mực, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
“….Xoa xong rồi thì về phòng đi.” Cô sợ hắn không ngủ được mà nhắc nhở.
“Phải xoa cả đêm cơ.” Lăng Thanh Viễn được voi liền đòi tiên, “ Dù sao cũng do ăn vặt quá nhiều rồi.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh “ăn vặt” chứ không phải do ăn cơm tối, thật là hiểm ác.
Tâm tư của Lăng Tư Nam dù sao cũng không thâm hiểm như hắn, chỉ cảm giác có chút gì đó không đúng, chỉ cho là đáng ra mình mới là người phải ăn.
Lòng áy náy với em trai khiến cô nghĩ cho dù đêm nay có cho hắn ở lại cũng là bất đắc dĩ, dù sao cũng chỉ là xoa bụng mà thôi.
Còn về mối quan hệ bất chính gì đó… thế này chắc không tính đâu nhỉ ?
“Cậu không sợ nửa đêm mẹ dậy vào phòng cậu xem sao ?” Lăng Tư Nam chợt nhớ ra bà Lăng thỉnh thoảng lại dậy lúc nửa đêm vào phòng giúp Lăng Thanh Viễn đắp lại chăn.
“Dùng chìa khóa khóa lại rồi.” Lăng Thanh Viễn đưa mắt nhìn chiếc chìa khóa bị vứt chỗ tủ đầu giường, “Chị tưởng tôi là chị sao ?”
“Tôi thì làm sao ?”
“Ôm gối đi sang phòng tôi cũng không biết đường khóa cửa.”
“….”
Lăng Tư Nam có chút bực mình liền ấn mạnh tay.
Cô không phủ nhận em trai thông minh, tỉ mỉ hơn cô, nhưng chuyện này tự mình biết là được rồi, nói ra thật là tổn thương cảm tình.
“Đau.” Lăng Thanh Viên hít sâu, long mày nhăn lại, “Chị chả thương xót tôi gì cả.”
“Tôi…”Lăng Tư Nam thấy hắn nói vậy, mặt cô càng đỏ hơn.
Tuy rằng “thương” không chỉ hạn chế giữa quan hệ nam nữ, người thân với nhau dùng “thương” cũng rất bình thường, nhưng tại sao cô cứ thấy hai người họ dùng từ này có gì đó kì quặc.
Lăng Thanh Viễn cầm tay cô di lên xuống nói : “Phải xoa như thế này.”
….Động tác này sao mà quen thuộc vậy chứ ?
“Chị nhẹ chút, nó không cắn người đâu, cũng không phải đánh rắn đánh bảy tấc.”
“Thả lỏng, thả lỏng….. tôi với chị làm gì có thù hận lớn vậy…”
“Lăng Thanh Viễn.” Lăng Tư Nam cắn môi, “Cậu lại chọc tôi.”
“Làm gì có, chị à, tôi khó chịu thật mà.”
Cô cuối cùng vẫn chiều theo yêu cầu của hắn mà xoa, nhưng mặt cô đã đỏ như lá phong rồi.
Không biết xoa được bao lâu, cô nửa mơ nửa tỉnh mà bị người ta ôm vào lòng.
Lảm nhảm một tiếng, Lăng Tư nam mặc cho mình bị ôm chặt, thỏa mãn mà rúc vào vòng tay ấm áp đó.
“Cậu bây giờ không thích tôi chứ ? Theo kiểu người yêu vậy.”
Trong bóng tối, ánh mắt Lăng Thanh Viễn hướng về phía trước, thở dài một hơi.
…..Có thích sao ?
Đây là loạn luân mà.
Khâu Thiên Hoa đứng tại khúc cua của hành lang, ánh mắt nghi hoặc, nhìn về phía hai đứa con của mình.
“Hỏi hai đứa đó, sao về rồi mà lại không bật đèn lên ?”
Lăng Tư Nam đứng tại chỗ, tay nắm chặt gấu váy, cảm xúc nóng bỏng mới đó bị dật tắt bởi một gáo nước lạnh, cảm giác ớn lạnh từ đầu đến chân.
“Vừa rồi có con gián chạy vào nhà, chị bị dọa sợ nên bảo con đuổi con gián đi mới dám bật đèn.” Lăng Thanh Viễn không có chút hoang mang mà trả lời, Lăng Tư Nam ngước mắt lên nhìn, hắn đã đang đặt tay lên tủ giày để cởi giày, người thiếu niên vừa rồi còn đang chìm trong lửa tình đã không thấy đâu, chỉ còn một bộ dạng nhã nhặn của một học sinh ưu tú.
Hắn đứng thẳng người, quay đầu liếc mắt nhìn cô, vừa nói vừa cười to : “ Có mỗi con gián mà cũng nhảy dựng lên, lại còn đập cả vào cửa….” nói rồi hắn lại quay về phía mẹ hỏi : “Mẹ không nghe thấy sao ? “
Lăng Tư Nam trợn mắt há mồm.
Khâu Thiên Hoa lạnh lẽo nhìn Lăng Tư Nam : “Không bật đèn thì nó sẽ biến mất sao, nghĩ gì vậy không biết.” Đang muốn nói thêm vài câu thì Lăng Thanh Viễn đã bước đến bên cạnh khoác tay lên vai bà,“Không nói nữa cái này nữa mẹ, con đói rồi, bận chuyện ở trường đến tận bây giờ còn chưa được ăn….”Lăng Tư Nam vẫn nghe thấy bà Lăng đang lải nhải “Tại sao con lại về cùng con bé đó” “Sao về muộn vậy ?” “Gián chạy đi đâu rồi ?”, Lăng Thanh Viễn vừa trả lời, vừa dắt mẹ Lăng đi về phía phòng bếp, vừa đi về quay về phía cô chớp chớp mắt.
Tay trái hắn giơ lên hướng về phía cô phất mấy cái, ra hiệu cho cô nhanh chóng chuồn.
Mãi đến khi hai người họ đi khỏi tầm mắt, Lăng Tư Nam mới thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa thì cô
gục ra đây rồi.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay bị nắm đến biến trắng bệch, lòng đầy lo sợ.
Suýt chút nữa bị phát hiện rồi.
Buổi tối hôm đó Lăng Tư Nam ngồi trong phòng mà cứ như ngồi trên đống lửa, không ngừng nhìn về phía cửa phòng, chỉ sợ có người lao vào để hỏi tội cô.
Cô với hắn hôn nhau rồi, còn cùng hắn làm những chuyện trái ngược luân thường, cảm giác tội lỗi đến khoảnh khắc này cứ như nước lũ tích tụ rất lâu mà dâng lên trong lòng cô, nhấn chìm cô trong sự tự trách và áy náy.
Cô không phải cảm thấy có lỗi với bố mẹ mà là cảm thấy có lỗi với giới hạn đạo đức.
Với Lăng Thanh Viễn.
Hắn mới chỉ có 16 tuổi, có lẽ dưới ảnh hưởng của sự giáo dục đầy ưu tú của gia đình họ Lăng, biểu hiện của hắn không phù hợp với lứa tuổi của mình.
Thế nhưng tuổi của hắn bày ra đó, cô đã là người trưởng thành, nhưng hắn mới chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, cô đáng ra phải lý trí hơn hắn mới phải, cô nên ngăn hắn lại, không nên mọi việc đều thuận theo hắn, thậm chí tưởng tượng về việc mình dưới thân hắn thỏa mãn phóng túng.
Tay nắm cửa khẽ bị vặn ra.
Lăng Tư Nam khẩn trương ngẩng đầu, kim đồng hồ đang chỉ về 12 rưỡi tối, bố mẹ sẽ không đến phòng cô vào giờ này.
Cũng sẽ không vì cô khóa cửa phòng mà đứng im lặng đợi ở đó.
“Chị.” Giọng nói bị đè thấp xuống nhưng vẫn có thể nhận ra là chất giọng trong trẻo của thiếu niên,
Cô do dự trong chốc lát, quyết định giả vờ mình đã ngủ.
Cô với Lăng Thanh Viễn – với em trai mình, không thể tiếp tục như vậy được.
“Tôi biết chị chưa ngủ, đèn vẫn chưa tắt.”
“….” Trước đó cô chỉ bận ngồi ngẩn người mà quên mất điều này.
Nghĩ một lát, Lăng Tư Nam mới nói : “Tôi đã nằm trên giường chuẩn bị tắt đèn rồi, có chuyện gì để mai rồi nói.” Ngày mai là ngày mai, chắc gì hai người họ ngày mai đã gặp nhau, chỉ cần cô đến trường sớm hơn hắn.
Đợi một lúc lâu, ngoài cửa cũng không có tiếng trả lời, Lăng Tư Nam nghĩ rằng chắc là hắn bỏ đi rồi, cô bật dậy chuẩn bị đi tắt đèn.
Bỗng có một tờ giấy được nhét vào từ bên ngoài.
Lăng Tư Nam vẫn là không nhịn được tò mò mà đi qua đó nhặt tờ giấy lên, trên đó là hàng chữ đầy ngăn ngắn.
“Khiến chị sợ rồi, xin lỗi.”
“Sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Sau này cái gì chứ ! Lăng Tư Nam hừng hực ném tờ giấy vào một góc, hắn vẫn dám nghĩ đến chuyện đó ?
Vừa mới định quay đi ngủ, khe cửa lại có một tờ giấy nữa.
“Tôi đang đau quá.”
Lăng Tư Nam đọc mà có chút ngờ nghệch, tại sao lại đau? Đau ở chỗ nào ? Đau tại sao lại không nói với mẹ ?
Cô đương nhiên biết rằng Lăng Thanh Viên cũng không thích bố mẹ cho lắm, dưới biểu hiện ngoan ngoãn tràn đầy sự kháng cự của hắn.
Lăng Tư Nam nắm chặt lấy giấy, do dự nhìn về phía cửa.
Cánh cửa vang lên một tiếng.
Giống như bị thứ gì đó đập phải, rồi không gian lại im lặng trở lại.
Âm thanh không to nhưng lại vang vọng bên tai cô một cách rõ ràng.
Trong đầu Lăng Tư Nam lúc này phất phảng lên dòng chữ “Tôi đang đau quá” , lo sơ Lăng Thanh Viễn nhỡ đâu ngất xỉu trước cửa.
Cô vội vàng chạy ra mở cửa.
Ngay phút giây cánh cửa mở ra, quả thực có một người ngồi dưới sàn nhà.
Dựa vào cánh cửa, thiếu năng thanh tú ngẩng đầu lên nhìn cô.
Thấy cô đã mở cửa, khuỷu tay vốn định nâng lên liền hạ xuống, chống lên mép cửa, trên tay hắn vẫn còn đang giữ lấy giấy và bút chưa kịp bỏ xuống.
Rồi hắn nhìn cô nhếch mép cười : “ Chị thua rồi.”
Lăng Tư Nam hốt hoảng thò đầu ra ngoài nhìn vè hành lang đầu bên kia phòng khách, nơi đó vẫn tối om om, bố mẹ chắc là đã ngủ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhíu lấy mày,cắn lấy môi nói : “Cậu không sợ chết đuối nhưng đừng kéo tôi cùng xuống nước với cậu, mau chóng về phòng mình đi !”
Cô vốn muốn đóng cửa nhưng cửa đã bị hắn chặn lại, căn bản không thể kéo vào được, cô không dám dung lực, sợ làm hắn đau.
Lăng Thanh Viễn thở dài : “ Đúng là rút ra liền trở mặt”
“Tôi mới không có thứ đó.” Lăng Tư Nam lười không muốn đáp lại.
“Nếu mà chị muốn…” Lăng Thanh Viễn hắt hơi một cái : “ Tôi lúc nào cũng có thể cho chị.”
“Hay là cậu cắt nó đi.”
“Khẩu vị của chị nặng thật đó.”
“Lăng Thanh Viễn !”
Lăng Thanh Viễn không nhịn được mà cười rộ lên, “Đây mới giống chị chứ.”
Trong khoảnh khắc đó, tim cô dường như chậm mất một nhịp bởi vì nụ cười của hắn.
Dù cho hắn có nói mấy lời thô tục thì nụ cười của hắn vẫn không vướng bụi trần.
“Cậu mong chóng về phòng đi, đừng chặn ở đây nữa, lỡ bị bố mẹ phát hiện ra thì sao ?” Lăng Tư Nam lo sợ nhìn về phía đầu kia của hành lang, cúi người xuống nhỏ giọng nói.
Lăng Thanh Viễn giơ tay về phía cô : “ Không đứng dậy được.”
Lăng Tư Nam hừ một tiếng : “ Tốt nhất là không ‘đứng’ được nữa.”
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, Lăng Thanh Viễn vô nại mà bĩu môi : “ Làm gì có ai lại đi nguyền rủa em trai mình chứ ?”
Lăng Tư Nam tuy rằng cứng miệng nhưng đã sớm mềm lòng rồi, cuối cùng vẫn đưa tay ra kéo hắn lên.
Đôi nam nữ nắm lấy tay nhau, giây phút hai người nhìn vào mắt nhau, thời gian dường như ngưng lại.
Cô vẫn chưa phản ứng lại được, Lăng Thanh Viễn đã nhờ vào tay cô lấy lực mà đúng dậy, tay hắn đặt lên vai cô, đẩy cô vào trong phòng, lật tay liền đóng cửa phòng lại, một loạt động tác đầy lưu loát.
Trên người Lăng Tư Nam lúc này là Lăng Thanh Viễn đang cúi người, mắt cô trợn lên mà nhìn cách cửa phía sau lưng hắn.
Sau đó cô chỉ nghe thấy một tiếng “tách”, cửa đã bị Lăng Thanh Viễn khóa lại.
Không đúng không đúng không đúng ! Lăng Tư Nam mạnh mẽ đẩy hắn ra, cô muốn đẩy cái con gấu không đuổi đang đè trên người cô ra.
Dẫn sói vào phòng rồi, đây thực sự là điển hình của việc dẫn sói vào phòng.
Nhưng mà cái cô gấu không có đuôi này khỏe hơn cô nhiều, nhẹ nhàng một cái đã đè cô xuống giường.
Lăng Tư Nam khẽ nuốt nước bọt, lấy tay che phía tay đang bị hắn phả hơi vào.
“Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được.” Cô quyết định vẫn nên nói đạo lý với hắn, “Trước kia là lỗi của tôi, tôi đã không là tốt trách nghiệm của một người chị gái, nhưng chúng ta là chị em ruột, quan hệ máu mủ rất quan trọng, không quản ngày trước chúng ta đã làm những gì, hãy coi như chưa từng xảy ra qua đi, được chứ ?”
Lăng Thanh Viễn vẫn không đứng dậy, hắn đè chặt thân người mềm mại của cô dưới thân mình, giọng mang chút âm mũi nói : “Không được.”
“Em trai.” Lăng Tư Nam dứt khoát không gọi tên hắn nữa, cô muốn hắn nhận thức lại mối quan hệ giữa hai người họ : “Cậu có chắc cậu vẫn coi tôi là chị ?”
“Ừm.”
“Cậu bây giờ không thích tôi chứ ? Theo kiểu người yêu vậy.”
Hắn đại khái trầm mặc hai ba giây, sau đó Lăng Tư Nam nghe được một tiếng “Ừm” nho nhỏ.
“Vậy là đúng rồi.” Lăng Tư Nam kiên trì nói tiếp : “Cậu chỉ là còn nhỏ nên nhất thời nông nổi thôi, cậu nên tìm cho mình một người bạn gái, tôi biết, có lẽ là do có quan hệ máu mủ nên cậu thấy thân thiết tôi, nhưng mà tôi là chị cậu đó, không thể cùng với chị gái…làm những chuyện như vậy được, cậu hiểu không ?”
Hắn nghiêng đầu, tựa lên cái gối rồi nhìn cô chằm chằm, cô cảm tưởng trong mắt hắn chứa những vì sao lấp lánh, “Không hiểu.”
“Cậu dù thế nào thì cũng là một học sinh ưu tú được giáo dục đàng hoàng…” Lăng Tư Nam trợn mắt, “ Thế nào thì cũng nên thông minh hơn tôi chứ, làm gì có chuyện cậu không hiểu được.”
“Lăng Tư Nam.”
“….” Cô đập một phát vào đầu hắn, “Gọi tôi là chị.”
“Lăng Tư Nam.” Hắn lăn qua người cô, nằm xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, giọng điệu trở nên kì quái, “Chị thực sự muốn tôi kiếm bạn gái sao ?”
Lăng Tư Nam đáng lẽ phải đồng ý ngay, thế những cô lại do dự trong chốc lát.
Nếu Lăng Thanh Viễn có bạn gái, mối quan hệ của họ có lẽ sẽ khôi phục bình thường.
Hắn không thích cô.
Cô cũng không thích hắn.
Hai người đều hạnh phúc.
“Chị do dự rồi.” Lăng Thanh Viễn bĩu môi, “Vì sao vậy ? Chị gái.”
“Tôi không có.” Lăng Tư Nam quay người nhìn góc mặt nghiêng của hắn, “Tôi chỉ đang nghĩ là cậu sẽ thích một cô gái như thế nào mà thôi.”
“Thích cười.” Cô không hỏi nhưng hắn bắt đầu kể : “……Có mắt hạnh, dáng người không thể quá thấp….. Ngực cỡ C.”
Lăng Tư Nam cúi xuống mà nhìn ngực mình, mặt cô trở nên đỏ rực, “Lăng Thanh Viễn cậu cút ra ngoài cho tôi.”
Lăng Thanh Viễn khẽ cười, tiếng cười phát ra từ lồng ngực, người rung lên đầy mê hoặc, hắn quay sang liếc cô : “Chị cũng khá biết rõ bản thân đó.”
“Tôi đương nhiên….”
“Nhưng chị không hiểu tôi.” Giọng Lăng Thanh Viễn đột nhiên nghiêm túc : “Chị rời khỏi nhà 10 năm, chị không hiểu tôi chút nào hết, chị không hề biết khi nào tôi mới thực sự nông nổi cả, chị cũng không biết tôi muốn thứ gì, chị chỉ muốn thu mình ở trong khu vực an toàn của mình mà thôi.”
Sao…sao chủ đề biến đổi nhanh dữ vậy.
Hắn không phải chỉ mới 16 tuổi sao? !
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị từng nghĩ qua về việc chống đối lại chưa ?” Lăng Thanh Viễn hỏi cô một cách bất ngờ.
Lăng Tư Nam ngẩn người nhìn em trai mình, ngập ngừng một lúc lâu mới nói : “Cậu là vì muốn chống đối nên….mới làm những chuyện đó với tôi sao ?”
“Chị nghĩ đi đâu vậy hả, Lăng Tư Nam.” Bị cái logic kì quặc của cô ảnh hưởng, Lăng Thanh Viễn bất lực mà ray mi tâm, “Thôi, qua khoảng thời gian nữa chị sẽ hiểu.”
Lăng Tư Nam thấy hắn không nói rõ ra, cô tức giận mà đẩy eo hắn, “Cậu mau về phòng mình đi !”
Lăng Thanh Viễn kêu lên một tiếng, bất ngờ lấy tay ôm chặt bụng.
“Cậu lại giả vờ.”
“Không phải giả vờ, tôi đau thật, bụng căng quá.” Lăng Thanh Viễn yếu ớt ngước đầu lên nhìn cô, “Chị cứ thử liền một lúc ăn hai bữa mà xem.”
Lăng Tư Nam đột nhiên nhớ ra, hắn vì giấu diếm “chuyện tốt” mà hai người đã làm, lợi dụng tinh mẹ bao la mà ăn thêm bữa tối để chuyển dời sự chú ý của bà ta.
“Tôi nói với bà ý giáo viên phụ đạo môn tiếng Anh giữ lại quá muộn, liền mời bọn họ ăn một bữa.” Lăng Thanh Viễn liếc thấy gương mặt có chút thất vọng của cô, tưởng rằng cô đang nghĩ về việc mẹ không thèm hỏi han gì đến mình, liền vội vàng giải thích.
“Khó chịu sao…” Thực ra Lăng Tư Nam chả nghe thấy hắn nói cái gì, xen lời hỏi.
Lăng Thanh Viễn đờ người trong giây lát, mặt đầy nghi hoặc mà nhìn cô : “ Chị đang hỏi tôi ?”
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ tôi tự nói với mình sao.”
Hắn vốn tưởng vậy đó. Lăng Thanh Viễn liếc chị gái mình một cái, nhìn cô mặt đầy lo lắng, khóe miệng không khỏi nhấc lên : “ Siêu khó chịu.”
“Vậy phải làm sao ? Nhà còn thuốc tiêu hóa không ?”
Lăng Thanh Viễn kéo lấy tay cô, áp lên bụng mình, “Chị xoa cho tôi là được.”
Cô bị hành động đột nhiên này của hắn làm cho giật mình, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang đặt trên bụng hắn của mình, nhiệt độ từ người hắn truyền qua lòng bàn tay cô khiến cô có chút tê dại, cô muốn nói thế này là không tốt, nhưng cô lại nghĩ, đây chỉ là giúp em trai bị bệnh của mình dễ chịu hơn thôi, nếu chỉ nhưng vậy mà cũng phòng bị, thì cô quả thật mới là cái người tâm tư không ngay thẳng.
Cô nhẹ nhàng xoa bụng cho hắn : “Nếu lực mạnh quá thì nói với tôi.”
Lăng Thanh Viễn nhắm mắt lại mà hưởng thụ sự “mớn trớn” của chị mình, “Không đâu.”
Cô có thể dễ dàng cảm nhận được sự tiếp xúc của làn da, cho dù có cách qua lớp áo ngủ cotton, Lăng Tư Nam vẫn cứ đỏ mặt, nhưng tâm lý phải làm tròn chức trách của người chị khiến cho cô không thể dừng lại, cô muốn giúp hắn dễ chịu hơn.
Đèn không biết bị tắt từ lúc nào, căn phòng tối như mực, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
“….Xoa xong rồi thì về phòng đi.” Cô sợ hắn không ngủ được mà nhắc nhở.
“Phải xoa cả đêm cơ.” Lăng Thanh Viễn được voi liền đòi tiên, “ Dù sao cũng do ăn vặt quá nhiều rồi.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh “ăn vặt” chứ không phải do ăn cơm tối, thật là hiểm ác.
Tâm tư của Lăng Tư Nam dù sao cũng không thâm hiểm như hắn, chỉ cảm giác có chút gì đó không đúng, chỉ cho là đáng ra mình mới là người phải ăn.
Lòng áy náy với em trai khiến cô nghĩ cho dù đêm nay có cho hắn ở lại cũng là bất đắc dĩ, dù sao cũng chỉ là xoa bụng mà thôi.
Còn về mối quan hệ bất chính gì đó… thế này chắc không tính đâu nhỉ ?
“Cậu không sợ nửa đêm mẹ dậy vào phòng cậu xem sao ?” Lăng Tư Nam chợt nhớ ra bà Lăng thỉnh thoảng lại dậy lúc nửa đêm vào phòng giúp Lăng Thanh Viễn đắp lại chăn.
“Dùng chìa khóa khóa lại rồi.” Lăng Thanh Viễn đưa mắt nhìn chiếc chìa khóa bị vứt chỗ tủ đầu giường, “Chị tưởng tôi là chị sao ?”
“Tôi thì làm sao ?”
“Ôm gối đi sang phòng tôi cũng không biết đường khóa cửa.”
“….”
Lăng Tư Nam có chút bực mình liền ấn mạnh tay.
Cô không phủ nhận em trai thông minh, tỉ mỉ hơn cô, nhưng chuyện này tự mình biết là được rồi, nói ra thật là tổn thương cảm tình.
“Đau.” Lăng Thanh Viên hít sâu, long mày nhăn lại, “Chị chả thương xót tôi gì cả.”
“Tôi…”Lăng Tư Nam thấy hắn nói vậy, mặt cô càng đỏ hơn.
Tuy rằng “thương” không chỉ hạn chế giữa quan hệ nam nữ, người thân với nhau dùng “thương” cũng rất bình thường, nhưng tại sao cô cứ thấy hai người họ dùng từ này có gì đó kì quặc.
Lăng Thanh Viễn cầm tay cô di lên xuống nói : “Phải xoa như thế này.”
….Động tác này sao mà quen thuộc vậy chứ ?
“Chị nhẹ chút, nó không cắn người đâu, cũng không phải đánh rắn đánh bảy tấc.”
“Thả lỏng, thả lỏng….. tôi với chị làm gì có thù hận lớn vậy…”
“Lăng Thanh Viễn.” Lăng Tư Nam cắn môi, “Cậu lại chọc tôi.”
“Làm gì có, chị à, tôi khó chịu thật mà.”
Cô cuối cùng vẫn chiều theo yêu cầu của hắn mà xoa, nhưng mặt cô đã đỏ như lá phong rồi.
Không biết xoa được bao lâu, cô nửa mơ nửa tỉnh mà bị người ta ôm vào lòng.
Lảm nhảm một tiếng, Lăng Tư nam mặc cho mình bị ôm chặt, thỏa mãn mà rúc vào vòng tay ấm áp đó.
“Cậu bây giờ không thích tôi chứ ? Theo kiểu người yêu vậy.”
Trong bóng tối, ánh mắt Lăng Thanh Viễn hướng về phía trước, thở dài một hơi.
…..Có thích sao ?
Đây là loạn luân mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro