Chương 6
Lưu Tô
2024-08-18 16:39:35
Lăng Tư Nam mím chặt môi để ngăn bản thân không phát ra tiếng rên rỉ, cơ thể vẫn đang cố gắng kháng cự lại, muốn thoát ra khỏi sự trêu đùa của người em trai.
Cô dường như vẫn còn nghe thấy tiếng của mẹ đang ở bên ngoài, và vẫn chưa quay về phòng, cho nên cô tất nhiên là chẳng thể nào có thể chạy trốn ngay lúc này
“Lăng Thanh Viễn, đừng động ….” Cô bắt đầu kéo ngón tay của em trai ra, muốn ngỡ tay của hắn ra khỏi ngực của cô.
Cô thật bất cẩn, em trai cô cũng đã 16 tuổi rồi, với độ tuổi này mà nam nữ lại nằm trên cùng một giường, thì sẽ có hậu quả như thế nào, cho dù có là chị em ruột cũng khó mà tránh được.
Hai mắt Lăng Thanh Viễn tối sầm lại, hắn vốn dĩ cao hơn chị gái hắn, vừa rồi vì để che giấu mối quan hệ, cả người hắn như một tấm lưới lớn mà quấn lấy cô ở trước ngực, bây giờ chỉ cần cúi đầu là ngay lập tức đụng đến chóp tai của chị gái hắn.
Tai của chị gái hắn rất nhỏ, vừa mỏng vừa mát.
Thật ra ngày từ đầu, hắn không thật sự muốn làm gì cả.
Đơn thuần là do bàn tay đặt sai chỗ, đơn thuần chỉ là suy nghĩ muốn trả thù một chút.
Có điều bây giờ…hắn thật sự đã cương cứng rồi.
Hắn không có quá nhiều nhận thức Lăng Tư Nam là “chị gái của hắn”, dù sao cũng đã chia cách mười năm rồi, trong mười năm qua, hắn vẫn luôn luôn không ngừng quan tâm đến cô, nếu không hắn cũng chẳng thể nào vừa gặp mặt đã nhận ra ngay chị của hắn sau 10 năm xa cách, nhưng cô lại chưa từng hỏi hắn về chuyện này…cho nên trong lòng Lăng Thanh Viễn có chút gì đó hận cô.
Không chỉ vì câu nói “Chị sẽ sớm quay về”, mà càng vì quyết định sau đó của cô hơn.
Nhưng, lại không phải thật sự hận.
Tay hắn đột nhiên dừng lại.
Nơi mà lòng bàn tay chạm vào nhũ hoa đã nóng rực cả lên, cho dù tay đã dừng lại nhưng nó vẫn còn nóng.
Sự im lặng đột ngột này, nó khiến cho Lăng Tư Nam không dám thở mạnh.
“Chị…tôi cương lên rồi.” Giọng của Lăng Thanh Viễn như có từ tính, văng vẳng bên tai cô.
Lăng Tư Nam nghe thấy những lời đó liền đỏ bừng cả mặt lên, cái người này…. “Cậu, câu cứ sờ như vậy, không cương lên mới lạ!” Cô rõ ràng phải tức giận mới đúng, nhưng cô không thể lừa dối bản thân mình, vừa rồi khi em trai cô xoa bóp ngực cô, cô lại cảm thấy rất…kích thích. Chỉ là quan hệ chị em ruột mà lại đặt vào quan hệ nam nữ, lý trí nói với cô không cự tuyệt là không được.
Cô nghe thấy bên tai tiếng Lăng Thanh Viễn đang khẽ cười, giọng cười đến từ trong ngực, nghe hay đến mức tai màng nhĩ như đang ngứa ngày.
“Chị, có thể cởi đồ ra không?”
“Không được!” Lăng Tư Nam kinh ngạc quay ngoắt lại, bắt gặp ngay đôi mắt dài hơi cong lên ở phần đuôi mắt của hắn.
Cô đặt tay vào giữa hai người, “Cậu đừng có thần kinh, vừa rồi hưng phấn nhất thời thôi…thôi thì bỏ đi, còn đụng nữa tôi sẽ tức giận thật đó.”
“Cho nên vừa rồi là tức giận gỉa sao?” Lăng Thanh Viễn đột ngột hỏi vặn lại, đầu từ từ ép sát xuống, từ một khoảng cách nhất định mà nhìn vào mắt cô, “Bị chính em trai ruột của mình sờ ngực, còn có thể không tức giận, thật sự là một người chị tốt.”
“Lăng Thanh Viễn!”
“Hôm nay chị vẫn cứ gọi cả tên tôi như vậy.” Lăng Thanh Viễn giật giật khóe miệng, “Chị là thật sự muốn gọi tôi của mười năm trước quay lại hay sao?”
Cô sững cả người.
Tại sao cảm thấy những gì hắn nói cứ kỳ quái vậy nhỉ?
Một bàn tay ấm áp đặt lên đùi mịn màng của cô, khiến Lăng Tư Nam rùng hết cả mình.
“Cũng không đúng, chị sớm đã quên đi chị vẫn còn một người em trai là tôi rồi.” Lăng Thanh Viễn vừa nói, tay vừa vuốt đùi cô rồi dần dần men lên trên, lướt lên da thịt của cô, tay hắn như thể đang nhóm lên ngọn lửa trên thảo nguyên.
“Cậu…khốn nạn! Tôi phải quay về rồi!” Lăng Tư Nam cố tỏ ra hung dữ, thực ra cô đang sợ tới mức co rúm người lại, nhưng lại bị Lăng Thanh Viễn với tay, ôm chặt lấy cô vào lòng.
Tay còn lại của hắn cứ luôn để ngay sau đầu, giờ lướt xuống vai cô, cứ chuyển động như săn đuổi ép cô đến cực hạn.
“Lăng Tư Nam” Lăng Thanh Viễn cúi đầu xuống, đôi môi hắn vừa hay chạm ngay đến tai của cô.
Giống như nuốt chửng con mồi, từ từ ngậm lấy tai cô, “Đây là do chị ép tôi.”
Tai cô ngay lập tức được bao phủ bởi một sự ướt át và ấm nóng, Lăng Tư Nam xém chút nữa đã không kìm được mà rên lên.
Cô cố gắng dãy dụa né tránh, nhưng Lăng Thanh Viễn trượt dọc theo tai cô, dùng răng cắn lấy dái tai cô, không để cho cô dãy dụa.
Cô sốt ruột và cũng có chút chột dạ: “Chúng ra là chị em! Cậu, cậu không nên như này.”
Lưỡi hắn lướt trên da thịt mềm mại của tai cô, ướt án ấm nóng nghịch ngợm, “Ngoan ngoãn đừng có động, tôi sẽ dừng lại ngay thôi.”
Nói đến đây, tay của hắn luồn vào váy của cô.
Cái gì mà dừng lại chứ?
“Mẹ…mẹ vẫn còn đang ở bên ngoài, cậu điên rồi sao?” Lăng Tư Nam văn vẹo người muốn thoát ra, bởi vì sự đụng chạm của em trai, mà cũng là vì ngực cô cũng đang có một loại cảm giác thật lạ lẫm.
“Ha!” Lăng Thanh Viễn khẽ mỉm cười, “Mẹ không ở bên ngoài thì chị đã sớm chạy mất rồi đúng chứ?”
Vừa dứt câu, tay hắn đã đặt trên chân cô.
Cô rùng mình dữ dội.
Bàn tay của Lăng Thanh Viễn trượt dọc phía trong đùi cô, rồi trượt vào bên trong.
Lòng bàn tay hắn đặt lên quần lót của cô, một cảm giác ẩm ướt thấm qua lớp vải mỏng, ẩm ướt thấm vào lòng bàn tay hắn.
“Chị….”
“Chị ướt rồi à!”
Cô cảm thấy bản thân cô như một con quỷ vậy.
Ngay lúc này rồi, trong đầu cô thứ đầu tiên nghĩ đến, lại là ngón tay đẹp đẽ của đứa em trai Lăng Thanh Viễn.
Trong ý thức của cô là những ngón tay được cô coi như những ngón tay thon dài đẹp đẽ trời sinh thích hợp vô cùng với việc đánh piano, ngay lúc này đây lại đang ấn vào quần lót của cô, cách một lớp vải mỏng manh đang cọ sát vào hai mép âm đạo của cô.
Cô đang nghiêng người nằm trọn trong vòng tay của Lăng Thanh Viễn, cả người như cuộn tròn lại, hay tay đang tì vào ngực em trai cô, bấu chặt vào bộ đồ ngủ, đôi mắt nhắm nghiền cau có, mím chặt môi dưới cố ngăn bản thân không phát ra bất cứ âm thanh kỳ quái nào.
Cơ thể cô cứ run lên từng cơn, cũng không biết có phải là vì quan hệ huyết thống không, mà cô không hề sợ, mà thay vào đó là một loại cảm giác không khống chế được, từng hồi từng hồi cứ chạy bên trong dây thần kinh của cô, khiến cho hơi thở của cô càng ngày càng gấp gáp hơn.
“Ha….ưm….”
Vốn dĩ quần lót chỉ hơi ướt một chút mà thôi, nhưng vì sự ma sát của ngón tay, mà giờ đã ướt một mảng.
“…Thanh….Thanh Viễn.” Cô thấp giọng cầu xin.
“Hửm?” Lăng Thanh Viễn cúi xuống nhìn cô, động tác tay vẫn không dừng lại, mặc dù cách một lớp vải, nhưng ngón tay đã đắm chìm vào sự mềm mại bên trong âm đạo, ý thức của Lăng Thanh Viễn có hơi mất đi một chút.
Lăng Tư Nam đẩy ngực của hắn rồi nói: “Đủ rồi, thật đó.” Ngay khi từ “đủ” được thốt ra, ngón tay của Lăng Thanh Viễn đã ấn sâu hơn vào âm đạo của cô, cả người Lăng Tư Nam co rúm lại, miệng không kìm được, bất cẩn mà thốt ra mấy tiếng rên rỉ “ưm a”
Lăng Thanh Viễn chỉ cảm thấy như có một dòng máu nóng chảy khắp cơ thể.
Vốn dĩ thứ dưới đó đã cương cứng đến khó chịu, giờ đây nó rất cần có thứ gì đó để giải tỏa nó.
Có vẻ đang đùa với lửa rồi.
Lăng Tư Nam hình như cũng nghe thấy được tiếng thở hổn hển.
Cảm thấy động tác của hắn trên người cô hơi dừng lại, cuối cùng cũng có lại ý thức để suy nghĩ rồi.
Bên ngoài là tiếng bước chân và tiếng tắt đèn, sau đó là tiếng đóng cửa.
Mẹ Lăng quay về phòng rồi.
Theo lý mà nói ngay lúc này đây cô nên bỏ chạy mà không quay đầu lại, nhưng hai chân cô mềm nhũn ra rồi, động cũng không động nổi, mà còn bị em trai ôm chặt, muốn dãy dụa ra cũng không dễ dàng gì.
Xì, toàn là lý do.
Không biết kẻ tiểu nhân từ đâu nhảy ra cười nhạo cô.
Tay phải của Lăng Thanh Viễn vẫn đang kẹp giữa hai chân của cô, phần dưới của cô nước vẫn đang chảy ra từng giọt từng giọt, Lăng Tư Nam sắp bị cái cảm giác xấu hổ này làm cho phát điên lên rồi, nhưng thứ thật sự làm cô phát điên lên, lại là khoái cảm lần đầu nếm trải tình dục.
Bị người em trai lần đầu tiên gặp sau khi xa cách mười năm, người em trai nhỏ hơn cô 2 tuổi, vuốt ve cô.
Nó sướng đến mức cô quên cả phải chạy trốn.
Sự xấu hổ xem lẫn với khoái cảm, một khi xung quanh nguội lạnh dần đi, cô bắt đầu cảm thấy bản thân thật kinh tởm.
Không khống chế nổi, nước mắt bắt đầu chảy trên gương mặt cô.
“…..”Lăng Thanh Viễn cảm giác được người trong vòng tay hắn đang run rẩy, không kìm được mà nâng cằm cô lên, bắt gặp đôi mắt ngấn lệ của Lăng Tư Nam, “Sao lại khóc?”
Lăng Tư Nam nhìn cận cảnh gương mặt thanh tuấn của hắn, ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi sáng gương mặt của hắn, sống mũi cao, đôi môi mềm mại, gương mặt tràn đầy cảm giác trẻ trung, với khuôn mặt như tranh vẽ này, nó dường như có làm gì cũng sẽ đều được tha thứ.
Còn hỏi cô sao lại khóc.
Biết rồi còn hỏi.
Nhân cơ hội khóc lóc này, cô cuối cùng cũng lấy được tay phải của Lăng Thanh Viễn ra.
Lăng Thanh Viễn vốn dĩ định giơ tay ra lau nước mắt cho cô, tay phải giơ lên được nửa rồi lại cau mắt nhìn, đổi lại thành úp bán tay xuống rồi đưa ngón cái lên, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cô.
Coi như an ủi đi.
“Lăng Thanh Viễn, có phải cậu bị bệnh không?” Lăng Tư Nam cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi hỏi.
Chút thương hại và cảm thông vừa rồi của Lăng Thanh Viễn ngay lập tức biến mất, hắn nheo mắt nhìn cô, khóe miệng hắn đột ngột giật giật, hắn đột nhiên trở nên uy nghiêm hơn, khiến tư tưởng hỏi tội trong đầu Lăng Tư Nam lập tức bị đè bẹp.
Không đúng, cô mới là bên đúng mà.
Lăng Tư Nam hung hăng vỗ mấy cái lên ngực hắn, đáng tiếc không có chút ảnh hưởng gì, mà cái vỗ còn cứ như biểu thị “Cậu thật là đáng ghét quá đi à”
Sau khi vỗ mấy cái Lăng Tư Nam lập tức hối hận.
Gương mặt Lăng Thanh Viễn vốn dị đang lạnh tanh, vậy mà cuối cùng lại không kìm được cười thành tiếng.
“Không được cười!” Lăng Tư Nam tức giận mắng, “Đồ khốn nạn, tôi là chị cậu đó, cậu có là người không vậy?!”
“Chị cũng nói rồi, chị là chị tôi, chị là gì thì là vậy đi.” Lăng Thanh Viễn nói đầy mỉa mai, “Không phải người một nhà thì không bước vào một cửa.”
“Cậu….” Lăng Tư Nam bị hắn nói cho không cãi lại được gì, vẫn là tức giận mà mắng: “Cầm thú.”
Lăng Thanh Viễn hơi nhướn mày, giơ tay ra nắm lấy tay của chị gái hắn, “Cầm thú , chị vừa rồi hình như rất hưởng thụ nó cơ mà.”
Lăng Tư Nam sửng sốt trước câu hỏi, rút tay lại, có ý né tránh ánh mắt mơ màng của em trai: “Tôi không có, cậu đừng nói linh tinh.”
Không ngờ Lăng Thanh Viễn lại đột ngột đưa tay đến hạ thể của cô, nhanh chóng ấn xuống hai cái, dịch thể của cô thấm qua lớp vải ướt đầu ngón tay của hắn.
“Không có? Vậy….đây là cái gì?” Hắn đưa ngón tay lên đầu mũi và ngửi, gương mặt hắn vô sỉ nói, “Tanh thật.”
Gương mặt Lăng Tư Nam như bùng nổ ra đủ thứ màu sắc, cô đột ngột đẩy Lăng Thanh Viễn ra, trừng mắt : “Lăng Thanh Viễn! Cậu còn dám biến thái như vậy sao?!”
Từ xa đột nhiên vang lên tiếng mẹ Lăng: “---ai còn chưa ngủ vậy?”
Trái tim của Lăng Tư Nam như bị treo lên 800 mét, nó như ngừng đập, như bị bóp chết.
Cô dường như vẫn còn nghe thấy tiếng của mẹ đang ở bên ngoài, và vẫn chưa quay về phòng, cho nên cô tất nhiên là chẳng thể nào có thể chạy trốn ngay lúc này
“Lăng Thanh Viễn, đừng động ….” Cô bắt đầu kéo ngón tay của em trai ra, muốn ngỡ tay của hắn ra khỏi ngực của cô.
Cô thật bất cẩn, em trai cô cũng đã 16 tuổi rồi, với độ tuổi này mà nam nữ lại nằm trên cùng một giường, thì sẽ có hậu quả như thế nào, cho dù có là chị em ruột cũng khó mà tránh được.
Hai mắt Lăng Thanh Viễn tối sầm lại, hắn vốn dĩ cao hơn chị gái hắn, vừa rồi vì để che giấu mối quan hệ, cả người hắn như một tấm lưới lớn mà quấn lấy cô ở trước ngực, bây giờ chỉ cần cúi đầu là ngay lập tức đụng đến chóp tai của chị gái hắn.
Tai của chị gái hắn rất nhỏ, vừa mỏng vừa mát.
Thật ra ngày từ đầu, hắn không thật sự muốn làm gì cả.
Đơn thuần là do bàn tay đặt sai chỗ, đơn thuần chỉ là suy nghĩ muốn trả thù một chút.
Có điều bây giờ…hắn thật sự đã cương cứng rồi.
Hắn không có quá nhiều nhận thức Lăng Tư Nam là “chị gái của hắn”, dù sao cũng đã chia cách mười năm rồi, trong mười năm qua, hắn vẫn luôn luôn không ngừng quan tâm đến cô, nếu không hắn cũng chẳng thể nào vừa gặp mặt đã nhận ra ngay chị của hắn sau 10 năm xa cách, nhưng cô lại chưa từng hỏi hắn về chuyện này…cho nên trong lòng Lăng Thanh Viễn có chút gì đó hận cô.
Không chỉ vì câu nói “Chị sẽ sớm quay về”, mà càng vì quyết định sau đó của cô hơn.
Nhưng, lại không phải thật sự hận.
Tay hắn đột nhiên dừng lại.
Nơi mà lòng bàn tay chạm vào nhũ hoa đã nóng rực cả lên, cho dù tay đã dừng lại nhưng nó vẫn còn nóng.
Sự im lặng đột ngột này, nó khiến cho Lăng Tư Nam không dám thở mạnh.
“Chị…tôi cương lên rồi.” Giọng của Lăng Thanh Viễn như có từ tính, văng vẳng bên tai cô.
Lăng Tư Nam nghe thấy những lời đó liền đỏ bừng cả mặt lên, cái người này…. “Cậu, câu cứ sờ như vậy, không cương lên mới lạ!” Cô rõ ràng phải tức giận mới đúng, nhưng cô không thể lừa dối bản thân mình, vừa rồi khi em trai cô xoa bóp ngực cô, cô lại cảm thấy rất…kích thích. Chỉ là quan hệ chị em ruột mà lại đặt vào quan hệ nam nữ, lý trí nói với cô không cự tuyệt là không được.
Cô nghe thấy bên tai tiếng Lăng Thanh Viễn đang khẽ cười, giọng cười đến từ trong ngực, nghe hay đến mức tai màng nhĩ như đang ngứa ngày.
“Chị, có thể cởi đồ ra không?”
“Không được!” Lăng Tư Nam kinh ngạc quay ngoắt lại, bắt gặp ngay đôi mắt dài hơi cong lên ở phần đuôi mắt của hắn.
Cô đặt tay vào giữa hai người, “Cậu đừng có thần kinh, vừa rồi hưng phấn nhất thời thôi…thôi thì bỏ đi, còn đụng nữa tôi sẽ tức giận thật đó.”
“Cho nên vừa rồi là tức giận gỉa sao?” Lăng Thanh Viễn đột ngột hỏi vặn lại, đầu từ từ ép sát xuống, từ một khoảng cách nhất định mà nhìn vào mắt cô, “Bị chính em trai ruột của mình sờ ngực, còn có thể không tức giận, thật sự là một người chị tốt.”
“Lăng Thanh Viễn!”
“Hôm nay chị vẫn cứ gọi cả tên tôi như vậy.” Lăng Thanh Viễn giật giật khóe miệng, “Chị là thật sự muốn gọi tôi của mười năm trước quay lại hay sao?”
Cô sững cả người.
Tại sao cảm thấy những gì hắn nói cứ kỳ quái vậy nhỉ?
Một bàn tay ấm áp đặt lên đùi mịn màng của cô, khiến Lăng Tư Nam rùng hết cả mình.
“Cũng không đúng, chị sớm đã quên đi chị vẫn còn một người em trai là tôi rồi.” Lăng Thanh Viễn vừa nói, tay vừa vuốt đùi cô rồi dần dần men lên trên, lướt lên da thịt của cô, tay hắn như thể đang nhóm lên ngọn lửa trên thảo nguyên.
“Cậu…khốn nạn! Tôi phải quay về rồi!” Lăng Tư Nam cố tỏ ra hung dữ, thực ra cô đang sợ tới mức co rúm người lại, nhưng lại bị Lăng Thanh Viễn với tay, ôm chặt lấy cô vào lòng.
Tay còn lại của hắn cứ luôn để ngay sau đầu, giờ lướt xuống vai cô, cứ chuyển động như săn đuổi ép cô đến cực hạn.
“Lăng Tư Nam” Lăng Thanh Viễn cúi đầu xuống, đôi môi hắn vừa hay chạm ngay đến tai của cô.
Giống như nuốt chửng con mồi, từ từ ngậm lấy tai cô, “Đây là do chị ép tôi.”
Tai cô ngay lập tức được bao phủ bởi một sự ướt át và ấm nóng, Lăng Tư Nam xém chút nữa đã không kìm được mà rên lên.
Cô cố gắng dãy dụa né tránh, nhưng Lăng Thanh Viễn trượt dọc theo tai cô, dùng răng cắn lấy dái tai cô, không để cho cô dãy dụa.
Cô sốt ruột và cũng có chút chột dạ: “Chúng ra là chị em! Cậu, cậu không nên như này.”
Lưỡi hắn lướt trên da thịt mềm mại của tai cô, ướt án ấm nóng nghịch ngợm, “Ngoan ngoãn đừng có động, tôi sẽ dừng lại ngay thôi.”
Nói đến đây, tay của hắn luồn vào váy của cô.
Cái gì mà dừng lại chứ?
“Mẹ…mẹ vẫn còn đang ở bên ngoài, cậu điên rồi sao?” Lăng Tư Nam văn vẹo người muốn thoát ra, bởi vì sự đụng chạm của em trai, mà cũng là vì ngực cô cũng đang có một loại cảm giác thật lạ lẫm.
“Ha!” Lăng Thanh Viễn khẽ mỉm cười, “Mẹ không ở bên ngoài thì chị đã sớm chạy mất rồi đúng chứ?”
Vừa dứt câu, tay hắn đã đặt trên chân cô.
Cô rùng mình dữ dội.
Bàn tay của Lăng Thanh Viễn trượt dọc phía trong đùi cô, rồi trượt vào bên trong.
Lòng bàn tay hắn đặt lên quần lót của cô, một cảm giác ẩm ướt thấm qua lớp vải mỏng, ẩm ướt thấm vào lòng bàn tay hắn.
“Chị….”
“Chị ướt rồi à!”
Cô cảm thấy bản thân cô như một con quỷ vậy.
Ngay lúc này rồi, trong đầu cô thứ đầu tiên nghĩ đến, lại là ngón tay đẹp đẽ của đứa em trai Lăng Thanh Viễn.
Trong ý thức của cô là những ngón tay được cô coi như những ngón tay thon dài đẹp đẽ trời sinh thích hợp vô cùng với việc đánh piano, ngay lúc này đây lại đang ấn vào quần lót của cô, cách một lớp vải mỏng manh đang cọ sát vào hai mép âm đạo của cô.
Cô đang nghiêng người nằm trọn trong vòng tay của Lăng Thanh Viễn, cả người như cuộn tròn lại, hay tay đang tì vào ngực em trai cô, bấu chặt vào bộ đồ ngủ, đôi mắt nhắm nghiền cau có, mím chặt môi dưới cố ngăn bản thân không phát ra bất cứ âm thanh kỳ quái nào.
Cơ thể cô cứ run lên từng cơn, cũng không biết có phải là vì quan hệ huyết thống không, mà cô không hề sợ, mà thay vào đó là một loại cảm giác không khống chế được, từng hồi từng hồi cứ chạy bên trong dây thần kinh của cô, khiến cho hơi thở của cô càng ngày càng gấp gáp hơn.
“Ha….ưm….”
Vốn dĩ quần lót chỉ hơi ướt một chút mà thôi, nhưng vì sự ma sát của ngón tay, mà giờ đã ướt một mảng.
“…Thanh….Thanh Viễn.” Cô thấp giọng cầu xin.
“Hửm?” Lăng Thanh Viễn cúi xuống nhìn cô, động tác tay vẫn không dừng lại, mặc dù cách một lớp vải, nhưng ngón tay đã đắm chìm vào sự mềm mại bên trong âm đạo, ý thức của Lăng Thanh Viễn có hơi mất đi một chút.
Lăng Tư Nam đẩy ngực của hắn rồi nói: “Đủ rồi, thật đó.” Ngay khi từ “đủ” được thốt ra, ngón tay của Lăng Thanh Viễn đã ấn sâu hơn vào âm đạo của cô, cả người Lăng Tư Nam co rúm lại, miệng không kìm được, bất cẩn mà thốt ra mấy tiếng rên rỉ “ưm a”
Lăng Thanh Viễn chỉ cảm thấy như có một dòng máu nóng chảy khắp cơ thể.
Vốn dĩ thứ dưới đó đã cương cứng đến khó chịu, giờ đây nó rất cần có thứ gì đó để giải tỏa nó.
Có vẻ đang đùa với lửa rồi.
Lăng Tư Nam hình như cũng nghe thấy được tiếng thở hổn hển.
Cảm thấy động tác của hắn trên người cô hơi dừng lại, cuối cùng cũng có lại ý thức để suy nghĩ rồi.
Bên ngoài là tiếng bước chân và tiếng tắt đèn, sau đó là tiếng đóng cửa.
Mẹ Lăng quay về phòng rồi.
Theo lý mà nói ngay lúc này đây cô nên bỏ chạy mà không quay đầu lại, nhưng hai chân cô mềm nhũn ra rồi, động cũng không động nổi, mà còn bị em trai ôm chặt, muốn dãy dụa ra cũng không dễ dàng gì.
Xì, toàn là lý do.
Không biết kẻ tiểu nhân từ đâu nhảy ra cười nhạo cô.
Tay phải của Lăng Thanh Viễn vẫn đang kẹp giữa hai chân của cô, phần dưới của cô nước vẫn đang chảy ra từng giọt từng giọt, Lăng Tư Nam sắp bị cái cảm giác xấu hổ này làm cho phát điên lên rồi, nhưng thứ thật sự làm cô phát điên lên, lại là khoái cảm lần đầu nếm trải tình dục.
Bị người em trai lần đầu tiên gặp sau khi xa cách mười năm, người em trai nhỏ hơn cô 2 tuổi, vuốt ve cô.
Nó sướng đến mức cô quên cả phải chạy trốn.
Sự xấu hổ xem lẫn với khoái cảm, một khi xung quanh nguội lạnh dần đi, cô bắt đầu cảm thấy bản thân thật kinh tởm.
Không khống chế nổi, nước mắt bắt đầu chảy trên gương mặt cô.
“…..”Lăng Thanh Viễn cảm giác được người trong vòng tay hắn đang run rẩy, không kìm được mà nâng cằm cô lên, bắt gặp đôi mắt ngấn lệ của Lăng Tư Nam, “Sao lại khóc?”
Lăng Tư Nam nhìn cận cảnh gương mặt thanh tuấn của hắn, ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi sáng gương mặt của hắn, sống mũi cao, đôi môi mềm mại, gương mặt tràn đầy cảm giác trẻ trung, với khuôn mặt như tranh vẽ này, nó dường như có làm gì cũng sẽ đều được tha thứ.
Còn hỏi cô sao lại khóc.
Biết rồi còn hỏi.
Nhân cơ hội khóc lóc này, cô cuối cùng cũng lấy được tay phải của Lăng Thanh Viễn ra.
Lăng Thanh Viễn vốn dĩ định giơ tay ra lau nước mắt cho cô, tay phải giơ lên được nửa rồi lại cau mắt nhìn, đổi lại thành úp bán tay xuống rồi đưa ngón cái lên, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cô.
Coi như an ủi đi.
“Lăng Thanh Viễn, có phải cậu bị bệnh không?” Lăng Tư Nam cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi hỏi.
Chút thương hại và cảm thông vừa rồi của Lăng Thanh Viễn ngay lập tức biến mất, hắn nheo mắt nhìn cô, khóe miệng hắn đột ngột giật giật, hắn đột nhiên trở nên uy nghiêm hơn, khiến tư tưởng hỏi tội trong đầu Lăng Tư Nam lập tức bị đè bẹp.
Không đúng, cô mới là bên đúng mà.
Lăng Tư Nam hung hăng vỗ mấy cái lên ngực hắn, đáng tiếc không có chút ảnh hưởng gì, mà cái vỗ còn cứ như biểu thị “Cậu thật là đáng ghét quá đi à”
Sau khi vỗ mấy cái Lăng Tư Nam lập tức hối hận.
Gương mặt Lăng Thanh Viễn vốn dị đang lạnh tanh, vậy mà cuối cùng lại không kìm được cười thành tiếng.
“Không được cười!” Lăng Tư Nam tức giận mắng, “Đồ khốn nạn, tôi là chị cậu đó, cậu có là người không vậy?!”
“Chị cũng nói rồi, chị là chị tôi, chị là gì thì là vậy đi.” Lăng Thanh Viễn nói đầy mỉa mai, “Không phải người một nhà thì không bước vào một cửa.”
“Cậu….” Lăng Tư Nam bị hắn nói cho không cãi lại được gì, vẫn là tức giận mà mắng: “Cầm thú.”
Lăng Thanh Viễn hơi nhướn mày, giơ tay ra nắm lấy tay của chị gái hắn, “Cầm thú , chị vừa rồi hình như rất hưởng thụ nó cơ mà.”
Lăng Tư Nam sửng sốt trước câu hỏi, rút tay lại, có ý né tránh ánh mắt mơ màng của em trai: “Tôi không có, cậu đừng nói linh tinh.”
Không ngờ Lăng Thanh Viễn lại đột ngột đưa tay đến hạ thể của cô, nhanh chóng ấn xuống hai cái, dịch thể của cô thấm qua lớp vải ướt đầu ngón tay của hắn.
“Không có? Vậy….đây là cái gì?” Hắn đưa ngón tay lên đầu mũi và ngửi, gương mặt hắn vô sỉ nói, “Tanh thật.”
Gương mặt Lăng Tư Nam như bùng nổ ra đủ thứ màu sắc, cô đột ngột đẩy Lăng Thanh Viễn ra, trừng mắt : “Lăng Thanh Viễn! Cậu còn dám biến thái như vậy sao?!”
Từ xa đột nhiên vang lên tiếng mẹ Lăng: “---ai còn chưa ngủ vậy?”
Trái tim của Lăng Tư Nam như bị treo lên 800 mét, nó như ngừng đập, như bị bóp chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro