Hoá ra có nhiều điểm chung đến thế
Lam
2024-07-14 23:00:27
Gia Hưng lặng thinh trên nền đất lạnh, ánh mắt nhìn theo đứa nhỏ được bế lên cao, khuôn miệng cười nhưng đôi mắt không có lấy một tia sáng.
Cậu lại nhớ về những ngày trước đây, khi còn là một đứa nhỏ như Khánh Kiệt bây giờ, hễ cứ về nhà với giương mặt lấm lem hay có vết trầy xước thì thứ cậu nhận được luôn là tiếng mắng mỏ. Có một dạo Gia Hưng thật sự nghĩ đó là cách mẹ thể hiện tình cảm, cứ ngỡ vì mẹ lo, vì mẹ xót nên mới nặng lời. Ấy thế nhưng Kiệt chào đời, Gia Hưng mới vỡ ra không phải mẹ thương mình nên mới thế.
Có thể mẹ không thích cậu, không thương yêu cậu như Khánh Kiệt nên bà mới luôn nổi giận vô cớ, luôn không hài lòng với thành tích của cậu.
Gia Hưng vịn tay vào mặt bàn để đứng dậy, chấp niệm rằng mẹ sẽ thương cậu như Khánh Kiệt cũng dần lung lay rồi.
"Con xin lỗi. Lần sau con sẽ để ý em kĩ hơn."
"Không phải mà, tại con tự ngã." Khánh Kiệt la toáng lên, bám vào vai mẹ để giúp anh trai thanh minh.
Đôi mắt long lanh và thuần khiết của đứa em luôn thổi bay sự tị nạnh chớm nở trong lòng cậu.
Kiệt được mẹ thương nhiều hơn, được mẹ thiên vị nhưng cậu chưa từng ghen tức với em. Cậu chỉ muốn thương em nhiều hơn, lo cho em nhiều hơn để ít nhất em cũng quan tâm đến mình, coi mình là người anh trai tốt.
Gia Hưng mỉm cười với nó, khẽ ra hiệu cho nó giữ im lặng làm nó che miệng lại ngay.
Bà Hà vuốt ve mái tóc của đứa nhỏ, quay sang phía Gia Hưng thì thái độ đối lập hoàn toàn, nghiêm khắc bất chợt. Có điều lần này bà lại thấy ngỡ ngàng, một thứ cảm giác lạ lùng xông thẳng tới làm bà sững người lại đôi chút.
"Học đi. Mẹ đưa em về."
"Vâng."
Cảm giác mà bà Hà cảm nhận được chính là sự nứt vỡ trong tình cảm mẹ con.
Cho đến tận sau này bà cũng không tài nào nghĩ ra được khoảnh khắc mà bà quay lưng với đứa con trai lớn lại chính là lúc Hưng chính thức sụp đổ khát khao có được tình yêu thật lòng của mẹ. Giây phút bà bước chân khỏi cánh cửa, bà đã vĩnh viễn mất đi kì vọng và tình cảm non nớt của đứa nhóc ngày nào.
Tình cảm một khi mất đi rất khó quay lại, giống như gương đã vỡ không thể lành lại nguyên vẹn, cho dù tương lai có hối hận, có muốn thay đổi, cũng không còn cách quay đầu nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================
Ngày thi tốt nghiệp rồi cũng đến và qua đi nhanh chóng, để lại trong mỗi thí sinh cả niềm vui lẫn nuối tiếc trong lòng.
Gia Hưng ôn luyện rất lâu, rất kĩ càng nên suôn sẻ vượt qua từng bài thi một cách nhẹ nhàng, linh tính cũng mách bảo cậu sẽ giành được thành tích như ước vọng.
Kì thi kết thúc, chuỗi ngày phải cắm đầu vào học hành cũng biến mất, giờ đây Hưng đã được tự do, thoả sức mà tung hoành cho tới khi có điểm mà không còn cần phải sợ hãi nữa.
Và cái điều đầu tiên lứa học sinh mười hai lựa chọn sau khi thi tốt nghiệp chính là đi chơi, chơi ở đâu thì không rõ nhưng sẽ lượn lờ đi mọi chốn, mọi nẻo đường trong phạm vi cho phép.
Trên cái trục đường vắng gần khu dân cư, hai con xe đạp địa hình đang phóng đi còn hơn cả bay, chẳng bao lâu sẽ tự mọc cánh mà đâm thẳng tới cổng thiên đình.
Anh Tuấn là đứa háu chiến lại càng ham ăn, có thể vì một miếng ăn mà xông phi bán mạng bất chấp hiểm nguy. Minh Hoàng thì không phải đứa có lòng đam mê ăn uống song lại có máu liều và tính cạnh tranh rất cao, một khi đặt chân vào chiến trận thì tuân thủ tuyệt đối theo nguyên tắc duy nhất: "Thắng làm vua, thua làm sao được!"
Cuộc đua kia không biết ai thắng ai thua nhưng kết quả hiện rõ rệt nhất chính là sự tiều tuỵ của chàng trai nọ, người tên Gia Hưng.
Hưng chao đảo bước đi, ngồi thụp xuống vỉa hè mà ôm đầu, chỉ thêm một cú lượn lờ nữa thôi thì cậu chắc chắn bản thân sẽ nôn thốc ra hết.
"Đúng là yếu quá." Tuấn không những chẳng đồng cảm với Hưng, còn tặc lưỡi phê bình. "Mày ra ngoài nhiều hơn đi, có thế mà đã thành ra như vậy rồi còn chơi bời gì nữa."
Hưng nhìn Anh Tuấn mà nhăn mặt, xua tay rất nhiệt tình: "Kệ tao đi. Mày giỏi thế lần sau lên xe Hoàng ngồi thử."
Minh Hoàng nghe thấy tên mình mà mặt vẫn tỉnh bơ, còn cố ý bỏ qua lời Hưng nói mà chỉ tay về một hướng:
"Ở kia có đồ ăn vặt, ăn không? Tao bao."
"Có chứ." Anh Tuấn đồng ý mà không do dự, vội vã chạy theo sao Hoàng, bỏ mặc thằng bạn còn quay cuồng lại một mình.
Gia Hưng chống cằm lên tay, hậm hực nhìn hai đứa bạn mà cậu cho là thân thiết.
Bạn bè như vậy thì đáng trân trọng đấy, có điều vẫn có những khi khiến chúng ta mệt mỏi và mệt mỏi thì nhiều hơn.
Hưng thở dài đứng dậy, chỉnh trang lại mái tóc dài đã rối tung vì bị gió quật tới tấp. Tóc của cậu dài quá rồi, có lẽ sau hôm nay cậu phải đi cắt ngắn một chút.
"A!" Cảm giác lạnh toát chọc tới từ sau lưng khiến cậu la toáng lên.
Gia Hưng quay người lại, cơ mặt giãn ra khi thấy Gia Hân tươi cười đứng phía sau, trang phục chỉnh tề vì cô nàng mới dạy gia sư về.
"Bạn đang làm gì đấy?" Hân nghiêng đầu về một phía.
"Đau." Hưng lập tức ôm lấy mạn sườn, giả bộ đau đớn. "Em đang đau."
"Có nghĩ đến chuyện thi vào trường điện ảnh không đấy? Thấy em làm diễn viên cũng khá đấy." Hân bước tới chỗ cậu, đảo mắt một vòng thì thấy Hoàng và Tuấn đang nháo nhào.
"Hai đứa kia bắt nạt em à?"
"Không." Gia Hưng lắc đầu. "Em chỉ là không đói thôi."
"Ồ." Gia Hân gật gù rồi quay đi.
Không gian sau đó im bặt trong vài phút, chỉ là bây giờ không còn gượng gạo nữa, cũng không khiến ai khó xử.
Hưng thi thoảng liếc nhìn về phía bên trái, bàn tay đã nhét vào túi quần từ bao giờ, nội bộ tâm trí mâu thuẫn cũng đã được một thời gian. Cậu cân nhắc giữa lí trí và cảm xúc bên trong, cuối cùng hít một hơi thật sâu mà quay sang. Chỉ là khi con ngươi đánh sang đã va trúng đôi mắt trong veo như mặt hồ của cô gái ấy, suýt chút đứng tim mà đánh rơi món đồ xuống sàn.
"Em..." Hai bên má cậu có hơi ửng đỏ, Hưng chậm chạp chìa cái hộp nhỏ ra trước mặt Hân.
"Cái này tặng Hân. Em có nói sẽ bù lại cho Hân." Cậu hắng giọng, e dè khi nhìn trực diện vào cô.
Hân có hơi bất ngờ khi đón lấy chiếc hộp trắng, phải nhìn lên sắc mặt của Hưng tới mấy lần mới dám mở ra.
Bên trong là sợi dây chuyền có mặt hình con mèo trắng dễ thương, trẻ con thì không phải nhưng khiến cô nàng cảm thấy bé đi cả mười tuổi. Khuôn miệng hồng hào khẽ mỉm cười, Gia Hân mắt không rời món quà.
Hoá ra mèo cũng là sở thích chung.
"Em cũng không cần phải có quà. Chị có nói rồi mà, là chị kèm thêm một bạn cấp hai nên tiện đường, thức ăn cũng là nấu sẵn nên không phiền."
"Là em tự muốn tặng. Hân không cần để ý."
Cậu vui vẻ nhìn cô gái, lại dũng cảm tiến gần thêm một bước.
"Vậy..." Hưng cúi thấp người xuống, đỡ lấy cái hộp trong tay cô gái. "Chị có cần em đeo giúp không?"
Con ngươi kia mở to, phản chiếu khuôn mặt mĩ lệ của chàng trai một cách sống động nhất. Gia Hân bất giác lùi lại, khẽ hướng mắt đi.
"Cũng được." Cô lên tiếng.
Hưng gật gù, nhẹ nhàng nhấc sợi dây từ cái hộp rồi vòng tay qua sau gáy của cô gái. Do hai người đang mặt đối mặt nên khoảng cách hai bên bị thu hẹp đáng kể, đầu mũi cô nàng như thể chạm tới cằm của chàng trai.
"Đẹp." Chốt cài đã chắc chắn nhưng tay Hưng vẫn chưa thu về, chỉ có lời nói thốt ra tự nhiên còn ánh nhìn của cả hai đều không chạm đến nhau.
Cuối cùng vẫn là Hân có nhiều dũng khí hơn, ngước đôi mắt về phía cậu rồi mở lời:
"Mai chị làm bánh, Hưng muốn đi mua nguyên liệu không? Tất nhiên là ba người cùng đi."
Gia Hưng theo đó nhìn xuống, bản thân cậu đã ước có thể choàng tay kéo cả cơ thể mảnh mai kia vào lòng. Giá như ở một thế giới nào đó cậu có thể giữ lấy cô gái thật chặt, dù là một lần cũng là đủ vì cậu sẽ không bao giờ để vụt mất cô nàng.
Quả thực đẹp, đẹp đến mức rung động hết lần này tới lần khác.
"Vậy mai em sẽ qua sớm."
"Nhớ nhé." Hân chìa ngón tay út ra trước mặt cậu.
Hưng bật cười một tiếng, lặng lẽ xoa gáy rồi ngoắc tay với cô gái.
"Tuân lệnh."
Cậu lại nhớ về những ngày trước đây, khi còn là một đứa nhỏ như Khánh Kiệt bây giờ, hễ cứ về nhà với giương mặt lấm lem hay có vết trầy xước thì thứ cậu nhận được luôn là tiếng mắng mỏ. Có một dạo Gia Hưng thật sự nghĩ đó là cách mẹ thể hiện tình cảm, cứ ngỡ vì mẹ lo, vì mẹ xót nên mới nặng lời. Ấy thế nhưng Kiệt chào đời, Gia Hưng mới vỡ ra không phải mẹ thương mình nên mới thế.
Có thể mẹ không thích cậu, không thương yêu cậu như Khánh Kiệt nên bà mới luôn nổi giận vô cớ, luôn không hài lòng với thành tích của cậu.
Gia Hưng vịn tay vào mặt bàn để đứng dậy, chấp niệm rằng mẹ sẽ thương cậu như Khánh Kiệt cũng dần lung lay rồi.
"Con xin lỗi. Lần sau con sẽ để ý em kĩ hơn."
"Không phải mà, tại con tự ngã." Khánh Kiệt la toáng lên, bám vào vai mẹ để giúp anh trai thanh minh.
Đôi mắt long lanh và thuần khiết của đứa em luôn thổi bay sự tị nạnh chớm nở trong lòng cậu.
Kiệt được mẹ thương nhiều hơn, được mẹ thiên vị nhưng cậu chưa từng ghen tức với em. Cậu chỉ muốn thương em nhiều hơn, lo cho em nhiều hơn để ít nhất em cũng quan tâm đến mình, coi mình là người anh trai tốt.
Gia Hưng mỉm cười với nó, khẽ ra hiệu cho nó giữ im lặng làm nó che miệng lại ngay.
Bà Hà vuốt ve mái tóc của đứa nhỏ, quay sang phía Gia Hưng thì thái độ đối lập hoàn toàn, nghiêm khắc bất chợt. Có điều lần này bà lại thấy ngỡ ngàng, một thứ cảm giác lạ lùng xông thẳng tới làm bà sững người lại đôi chút.
"Học đi. Mẹ đưa em về."
"Vâng."
Cảm giác mà bà Hà cảm nhận được chính là sự nứt vỡ trong tình cảm mẹ con.
Cho đến tận sau này bà cũng không tài nào nghĩ ra được khoảnh khắc mà bà quay lưng với đứa con trai lớn lại chính là lúc Hưng chính thức sụp đổ khát khao có được tình yêu thật lòng của mẹ. Giây phút bà bước chân khỏi cánh cửa, bà đã vĩnh viễn mất đi kì vọng và tình cảm non nớt của đứa nhóc ngày nào.
Tình cảm một khi mất đi rất khó quay lại, giống như gương đã vỡ không thể lành lại nguyên vẹn, cho dù tương lai có hối hận, có muốn thay đổi, cũng không còn cách quay đầu nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================
Ngày thi tốt nghiệp rồi cũng đến và qua đi nhanh chóng, để lại trong mỗi thí sinh cả niềm vui lẫn nuối tiếc trong lòng.
Gia Hưng ôn luyện rất lâu, rất kĩ càng nên suôn sẻ vượt qua từng bài thi một cách nhẹ nhàng, linh tính cũng mách bảo cậu sẽ giành được thành tích như ước vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kì thi kết thúc, chuỗi ngày phải cắm đầu vào học hành cũng biến mất, giờ đây Hưng đã được tự do, thoả sức mà tung hoành cho tới khi có điểm mà không còn cần phải sợ hãi nữa.
Và cái điều đầu tiên lứa học sinh mười hai lựa chọn sau khi thi tốt nghiệp chính là đi chơi, chơi ở đâu thì không rõ nhưng sẽ lượn lờ đi mọi chốn, mọi nẻo đường trong phạm vi cho phép.
Trên cái trục đường vắng gần khu dân cư, hai con xe đạp địa hình đang phóng đi còn hơn cả bay, chẳng bao lâu sẽ tự mọc cánh mà đâm thẳng tới cổng thiên đình.
Anh Tuấn là đứa háu chiến lại càng ham ăn, có thể vì một miếng ăn mà xông phi bán mạng bất chấp hiểm nguy. Minh Hoàng thì không phải đứa có lòng đam mê ăn uống song lại có máu liều và tính cạnh tranh rất cao, một khi đặt chân vào chiến trận thì tuân thủ tuyệt đối theo nguyên tắc duy nhất: "Thắng làm vua, thua làm sao được!"
Cuộc đua kia không biết ai thắng ai thua nhưng kết quả hiện rõ rệt nhất chính là sự tiều tuỵ của chàng trai nọ, người tên Gia Hưng.
Hưng chao đảo bước đi, ngồi thụp xuống vỉa hè mà ôm đầu, chỉ thêm một cú lượn lờ nữa thôi thì cậu chắc chắn bản thân sẽ nôn thốc ra hết.
"Đúng là yếu quá." Tuấn không những chẳng đồng cảm với Hưng, còn tặc lưỡi phê bình. "Mày ra ngoài nhiều hơn đi, có thế mà đã thành ra như vậy rồi còn chơi bời gì nữa."
Hưng nhìn Anh Tuấn mà nhăn mặt, xua tay rất nhiệt tình: "Kệ tao đi. Mày giỏi thế lần sau lên xe Hoàng ngồi thử."
Minh Hoàng nghe thấy tên mình mà mặt vẫn tỉnh bơ, còn cố ý bỏ qua lời Hưng nói mà chỉ tay về một hướng:
"Ở kia có đồ ăn vặt, ăn không? Tao bao."
"Có chứ." Anh Tuấn đồng ý mà không do dự, vội vã chạy theo sao Hoàng, bỏ mặc thằng bạn còn quay cuồng lại một mình.
Gia Hưng chống cằm lên tay, hậm hực nhìn hai đứa bạn mà cậu cho là thân thiết.
Bạn bè như vậy thì đáng trân trọng đấy, có điều vẫn có những khi khiến chúng ta mệt mỏi và mệt mỏi thì nhiều hơn.
Hưng thở dài đứng dậy, chỉnh trang lại mái tóc dài đã rối tung vì bị gió quật tới tấp. Tóc của cậu dài quá rồi, có lẽ sau hôm nay cậu phải đi cắt ngắn một chút.
"A!" Cảm giác lạnh toát chọc tới từ sau lưng khiến cậu la toáng lên.
Gia Hưng quay người lại, cơ mặt giãn ra khi thấy Gia Hân tươi cười đứng phía sau, trang phục chỉnh tề vì cô nàng mới dạy gia sư về.
"Bạn đang làm gì đấy?" Hân nghiêng đầu về một phía.
"Đau." Hưng lập tức ôm lấy mạn sườn, giả bộ đau đớn. "Em đang đau."
"Có nghĩ đến chuyện thi vào trường điện ảnh không đấy? Thấy em làm diễn viên cũng khá đấy." Hân bước tới chỗ cậu, đảo mắt một vòng thì thấy Hoàng và Tuấn đang nháo nhào.
"Hai đứa kia bắt nạt em à?"
"Không." Gia Hưng lắc đầu. "Em chỉ là không đói thôi."
"Ồ." Gia Hân gật gù rồi quay đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không gian sau đó im bặt trong vài phút, chỉ là bây giờ không còn gượng gạo nữa, cũng không khiến ai khó xử.
Hưng thi thoảng liếc nhìn về phía bên trái, bàn tay đã nhét vào túi quần từ bao giờ, nội bộ tâm trí mâu thuẫn cũng đã được một thời gian. Cậu cân nhắc giữa lí trí và cảm xúc bên trong, cuối cùng hít một hơi thật sâu mà quay sang. Chỉ là khi con ngươi đánh sang đã va trúng đôi mắt trong veo như mặt hồ của cô gái ấy, suýt chút đứng tim mà đánh rơi món đồ xuống sàn.
"Em..." Hai bên má cậu có hơi ửng đỏ, Hưng chậm chạp chìa cái hộp nhỏ ra trước mặt Hân.
"Cái này tặng Hân. Em có nói sẽ bù lại cho Hân." Cậu hắng giọng, e dè khi nhìn trực diện vào cô.
Hân có hơi bất ngờ khi đón lấy chiếc hộp trắng, phải nhìn lên sắc mặt của Hưng tới mấy lần mới dám mở ra.
Bên trong là sợi dây chuyền có mặt hình con mèo trắng dễ thương, trẻ con thì không phải nhưng khiến cô nàng cảm thấy bé đi cả mười tuổi. Khuôn miệng hồng hào khẽ mỉm cười, Gia Hân mắt không rời món quà.
Hoá ra mèo cũng là sở thích chung.
"Em cũng không cần phải có quà. Chị có nói rồi mà, là chị kèm thêm một bạn cấp hai nên tiện đường, thức ăn cũng là nấu sẵn nên không phiền."
"Là em tự muốn tặng. Hân không cần để ý."
Cậu vui vẻ nhìn cô gái, lại dũng cảm tiến gần thêm một bước.
"Vậy..." Hưng cúi thấp người xuống, đỡ lấy cái hộp trong tay cô gái. "Chị có cần em đeo giúp không?"
Con ngươi kia mở to, phản chiếu khuôn mặt mĩ lệ của chàng trai một cách sống động nhất. Gia Hân bất giác lùi lại, khẽ hướng mắt đi.
"Cũng được." Cô lên tiếng.
Hưng gật gù, nhẹ nhàng nhấc sợi dây từ cái hộp rồi vòng tay qua sau gáy của cô gái. Do hai người đang mặt đối mặt nên khoảng cách hai bên bị thu hẹp đáng kể, đầu mũi cô nàng như thể chạm tới cằm của chàng trai.
"Đẹp." Chốt cài đã chắc chắn nhưng tay Hưng vẫn chưa thu về, chỉ có lời nói thốt ra tự nhiên còn ánh nhìn của cả hai đều không chạm đến nhau.
Cuối cùng vẫn là Hân có nhiều dũng khí hơn, ngước đôi mắt về phía cậu rồi mở lời:
"Mai chị làm bánh, Hưng muốn đi mua nguyên liệu không? Tất nhiên là ba người cùng đi."
Gia Hưng theo đó nhìn xuống, bản thân cậu đã ước có thể choàng tay kéo cả cơ thể mảnh mai kia vào lòng. Giá như ở một thế giới nào đó cậu có thể giữ lấy cô gái thật chặt, dù là một lần cũng là đủ vì cậu sẽ không bao giờ để vụt mất cô nàng.
Quả thực đẹp, đẹp đến mức rung động hết lần này tới lần khác.
"Vậy mai em sẽ qua sớm."
"Nhớ nhé." Hân chìa ngón tay út ra trước mặt cậu.
Hưng bật cười một tiếng, lặng lẽ xoa gáy rồi ngoắc tay với cô gái.
"Tuân lệnh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro