Nghiệt Đồ Không Thể Nuông Chiều!
Tiên Giới Đến Tìm Người
Tiểu Khả Liên
2024-07-24 01:34:12
“Ngươi vào trước đi, ta phải quay lại Nhân Giới mua một ít đồ.”
Cũng không nghi ngờ gì, nghe Dạ Uyên nói vậy, Sở Cảnh Lung liền ngoan ngoãn gật đầu, tiến vào trong kết giới.
Cho đến khi đã không cảm giác được khí tức của đối phương nữa, Dạ Uyên bấy giờ mới thu hồi một chút ôn hòa trong mắt mình, quanh thân dâng lên một cỗ hàn khí: “Không cần ẩn nấp nữa, mau ra đi.”
Bốn phía tĩnh mịch, vài giây qua đi, một bóng người mới vô thanh vô tức xuất hiện ở giữa hư không.
Người đến là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, dung mạo thanh thoát, trên người mặc một bộ bạch y trắng xóa, khí chất phiêu dật, cho người ta cảm giác giống như tiên nữ giáng trần.
Mỗi bước một bước, dưới chân nàng đều sẽ hiện lên một đóa tường vân. Sau khi đi đến trước mặt Dạ Uyên, liền cung kính thi lễ, cúi chào: “Tinh Nguyệt tham kiến Dạ Uyên thượng thần.”
“Bổn tọa chẳng phải đã nói không muốn nhìn thấy tiên tộc xuất hiện trước mặt bổn tọa rồi sao? Tiên Giới phái ngươi tới đây, chẳng lẽ là cho rằng bổn tọa sẽ không đánh nữ nhân à?”
Rõ ràng đã được diễn tập từ trước, nên khi đối diện với ngữ khí bất thiện, không quá kiên nhẫn của Dạ Uyên, tiếu dung của nàng từ đầu tới cuối cũng chưa từng thay đổi: “Thượng thần chớ giận…”
“Hôm nay tiểu tiên mạn phép đến đây cũng chỉ là vì muốn hỏi thăm thượng thần một chuyện mà thôi, sau khi hỏi xong, tiểu tiên sẽ lập tức rời đi…”
Nhìn thấy Dạ Uyên nhíu mày, nhưng cũng không xua đuổi bản thân, không dám lãng phí thời gian, Tinh Nguyệt liền lựa lời dò hỏi: “Không biết dạo gần đây, có kẻ khả nghi nào đã đột nhập vào Cửu U Chi Địa của ngài không?”
“…” Không chút biểu tình nhìn chằm chằm đối phương, rất nhanh, Dạ Uyên đã đạm mạc trả lời: “Ngươi cảm thấy Cửu U Chi Địa của bổn tọa là nơi nghỉ mát, kẻ nào cũng có thể tự do ra vào sao?”
“Cho dù là Thiên Đế nhà các ngươi, chưa có sự cho phép của bổn tọa, chỉ cần dám tiến vào trong, nhất định sẽ lập tức bị pháp trận thượng cổ trấn sát, dùng hai chân đi vào, nhưng phải bò trở ra.”
“Nếu kẻ đột nhập đó có thực lực cường đại hơn cả Thiên Đế, có thể ở ngay dưới mi mắt của thượng thần, chung sống với mấy ngàn tòa sát trận, thì ngươi cứ xem như bổn tọa chưa nói gì đi.”
“…” Bị mấy lời này của Dạ Uyên làm nghẹn lời, hơn nữa, còn không tìm được chỗ phản bác, song, nhìn thấy y muốn rời khỏi, Tinh Nguyệt vẫn không quá cam tâm thốt lên: “Người đó là Thần Tử của Tiên Giới chúng ta…”
“Nếu tính từ lúc mất tích đến bây giờ, thì niên linh có lẽ cũng ngang bằng với thiếu niên đi cùng ngài vừa rồi.”
“Năm năm trước, ngài ấy vô duyên vô cớ mất tích, Thiên Đế đã phái rất nhiều thiên binh thiên tướng đi tìm kiếm, thậm chí còn dùng Truy Hồn Kính quan sát khắp tứ giới này, nhưng năm năm qua, vẫn không có một chút tăm tích nào.”
“Khắp thiên địa này, cũng chỉ có Cửu U Chi Địa của ngài là có kết giới, có thể chặn sự thăm dò của Truy Hồn Kính, cũng như không bị thiên binh lục tìm. Thế nên, mong thượng thần có thể nhớ kỹ lại một chút, bản thân có từng gặp qua…”
Chưa kịp nói hết câu, con ngươi co rụt lại, chỉ thấy, theo nam nhân trước mặt nhấc tay, một đạo hắc khí giống như cuồng phong bão tố cũng đã lập tức đánh thẳng về phía nàng.
Tốc độ nhanh đến mức Tinh Nguyệt chỉ cảm thấy trên da mặt truyền đến cỗ đâm rát, tựa như bị ngàn vạn lưỡi đao sắc bén cứa qua, phảng phất một giây sau, tiên thể mà bản thân lấy làm tự hào sẽ lập tức bị cắt thành trăm ngàn mảnh, hôi phi yên diệt giữa thiên địa.
Đã rất lâu kể từ khi trở thành thượng tiên, Tinh Nguyệt mới cảm nhận được, khí tức tử vong cách bản thân mình gần đến thế.
Trái tim đập mạnh như sắp nổ tung, những lời sắp nói ra khỏi miệng cũng bị cưỡng chế nghẹn trở về, lúc này, ở ngay sau lưng nàng, theo một tiếng “ầm vang” truyền đến, một vết chém đã lấy gót chân nàng làm điểm bắt đầu, không ngừng lan tràn, kéo dài trên mặt đất, tạo thành một khe nứt, gần như sắp chia cắt đại địa ra thành hai phần.
Rất rõ ràng, Dạ Uyên cũng chỉ đang doạ dẫm nàng. Nếu y thật sự ra tay, thì không chỉ là mặt đất, ngay cả bản thân nàng, khẳng định cũng sẽ bị phân thành hai nửa.
“Lời nào nên nói, lời nào không nên nói, ngươi tốt nhất nên nghĩ kĩ một chút.”
Chút kiên nhẫn cuối cùng đã tiêu tan, Dạ Uyên chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Bổn tọa nói lại lần cuối, Cửu U Chi Địa không phải trại tị nạn, không có kẻ mà các ngươi muốn tìm…”
“Thiếu niên vừa rồi là Đế Tử của Đế Tộc Sở gia, là đồ đệ của bổn tọa, dám đánh chủ ý lên người hắn, cho dù là Tiên Giới, bổn tọa cũng sẽ không bỏ qua.”
Nhìn xem bóng lưng của Dạ Uyên, không kiềm được cảm xúc, Tinh Nguyệt vẫn là lớn tiếng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Nàng ta đều đã chết nhiều năm như vậy rồi…”
“Ngài thật sự muốn vì một nữ nhân mà vĩnh viễn đối nghịch với Tiên Giới sao? Chẳng lẽ phá hủy Tru Tiên Đài, cộng với mấy vạn năm trôi qua, đều chưa đủ để lắng lại lửa giận của ngài ư?”
**Thế là lý do sư tôn đập nát Tru Tiên Đài đã được bật mí => vì một nữ nhân.
**Ba cục bột nhỏ nên run sợ đi.
Cũng không nghi ngờ gì, nghe Dạ Uyên nói vậy, Sở Cảnh Lung liền ngoan ngoãn gật đầu, tiến vào trong kết giới.
Cho đến khi đã không cảm giác được khí tức của đối phương nữa, Dạ Uyên bấy giờ mới thu hồi một chút ôn hòa trong mắt mình, quanh thân dâng lên một cỗ hàn khí: “Không cần ẩn nấp nữa, mau ra đi.”
Bốn phía tĩnh mịch, vài giây qua đi, một bóng người mới vô thanh vô tức xuất hiện ở giữa hư không.
Người đến là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, dung mạo thanh thoát, trên người mặc một bộ bạch y trắng xóa, khí chất phiêu dật, cho người ta cảm giác giống như tiên nữ giáng trần.
Mỗi bước một bước, dưới chân nàng đều sẽ hiện lên một đóa tường vân. Sau khi đi đến trước mặt Dạ Uyên, liền cung kính thi lễ, cúi chào: “Tinh Nguyệt tham kiến Dạ Uyên thượng thần.”
“Bổn tọa chẳng phải đã nói không muốn nhìn thấy tiên tộc xuất hiện trước mặt bổn tọa rồi sao? Tiên Giới phái ngươi tới đây, chẳng lẽ là cho rằng bổn tọa sẽ không đánh nữ nhân à?”
Rõ ràng đã được diễn tập từ trước, nên khi đối diện với ngữ khí bất thiện, không quá kiên nhẫn của Dạ Uyên, tiếu dung của nàng từ đầu tới cuối cũng chưa từng thay đổi: “Thượng thần chớ giận…”
“Hôm nay tiểu tiên mạn phép đến đây cũng chỉ là vì muốn hỏi thăm thượng thần một chuyện mà thôi, sau khi hỏi xong, tiểu tiên sẽ lập tức rời đi…”
Nhìn thấy Dạ Uyên nhíu mày, nhưng cũng không xua đuổi bản thân, không dám lãng phí thời gian, Tinh Nguyệt liền lựa lời dò hỏi: “Không biết dạo gần đây, có kẻ khả nghi nào đã đột nhập vào Cửu U Chi Địa của ngài không?”
“…” Không chút biểu tình nhìn chằm chằm đối phương, rất nhanh, Dạ Uyên đã đạm mạc trả lời: “Ngươi cảm thấy Cửu U Chi Địa của bổn tọa là nơi nghỉ mát, kẻ nào cũng có thể tự do ra vào sao?”
“Cho dù là Thiên Đế nhà các ngươi, chưa có sự cho phép của bổn tọa, chỉ cần dám tiến vào trong, nhất định sẽ lập tức bị pháp trận thượng cổ trấn sát, dùng hai chân đi vào, nhưng phải bò trở ra.”
“Nếu kẻ đột nhập đó có thực lực cường đại hơn cả Thiên Đế, có thể ở ngay dưới mi mắt của thượng thần, chung sống với mấy ngàn tòa sát trận, thì ngươi cứ xem như bổn tọa chưa nói gì đi.”
“…” Bị mấy lời này của Dạ Uyên làm nghẹn lời, hơn nữa, còn không tìm được chỗ phản bác, song, nhìn thấy y muốn rời khỏi, Tinh Nguyệt vẫn không quá cam tâm thốt lên: “Người đó là Thần Tử của Tiên Giới chúng ta…”
“Nếu tính từ lúc mất tích đến bây giờ, thì niên linh có lẽ cũng ngang bằng với thiếu niên đi cùng ngài vừa rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Năm năm trước, ngài ấy vô duyên vô cớ mất tích, Thiên Đế đã phái rất nhiều thiên binh thiên tướng đi tìm kiếm, thậm chí còn dùng Truy Hồn Kính quan sát khắp tứ giới này, nhưng năm năm qua, vẫn không có một chút tăm tích nào.”
“Khắp thiên địa này, cũng chỉ có Cửu U Chi Địa của ngài là có kết giới, có thể chặn sự thăm dò của Truy Hồn Kính, cũng như không bị thiên binh lục tìm. Thế nên, mong thượng thần có thể nhớ kỹ lại một chút, bản thân có từng gặp qua…”
Chưa kịp nói hết câu, con ngươi co rụt lại, chỉ thấy, theo nam nhân trước mặt nhấc tay, một đạo hắc khí giống như cuồng phong bão tố cũng đã lập tức đánh thẳng về phía nàng.
Tốc độ nhanh đến mức Tinh Nguyệt chỉ cảm thấy trên da mặt truyền đến cỗ đâm rát, tựa như bị ngàn vạn lưỡi đao sắc bén cứa qua, phảng phất một giây sau, tiên thể mà bản thân lấy làm tự hào sẽ lập tức bị cắt thành trăm ngàn mảnh, hôi phi yên diệt giữa thiên địa.
Đã rất lâu kể từ khi trở thành thượng tiên, Tinh Nguyệt mới cảm nhận được, khí tức tử vong cách bản thân mình gần đến thế.
Trái tim đập mạnh như sắp nổ tung, những lời sắp nói ra khỏi miệng cũng bị cưỡng chế nghẹn trở về, lúc này, ở ngay sau lưng nàng, theo một tiếng “ầm vang” truyền đến, một vết chém đã lấy gót chân nàng làm điểm bắt đầu, không ngừng lan tràn, kéo dài trên mặt đất, tạo thành một khe nứt, gần như sắp chia cắt đại địa ra thành hai phần.
Rất rõ ràng, Dạ Uyên cũng chỉ đang doạ dẫm nàng. Nếu y thật sự ra tay, thì không chỉ là mặt đất, ngay cả bản thân nàng, khẳng định cũng sẽ bị phân thành hai nửa.
“Lời nào nên nói, lời nào không nên nói, ngươi tốt nhất nên nghĩ kĩ một chút.”
Chút kiên nhẫn cuối cùng đã tiêu tan, Dạ Uyên chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Bổn tọa nói lại lần cuối, Cửu U Chi Địa không phải trại tị nạn, không có kẻ mà các ngươi muốn tìm…”
“Thiếu niên vừa rồi là Đế Tử của Đế Tộc Sở gia, là đồ đệ của bổn tọa, dám đánh chủ ý lên người hắn, cho dù là Tiên Giới, bổn tọa cũng sẽ không bỏ qua.”
Nhìn xem bóng lưng của Dạ Uyên, không kiềm được cảm xúc, Tinh Nguyệt vẫn là lớn tiếng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Nàng ta đều đã chết nhiều năm như vậy rồi…”
“Ngài thật sự muốn vì một nữ nhân mà vĩnh viễn đối nghịch với Tiên Giới sao? Chẳng lẽ phá hủy Tru Tiên Đài, cộng với mấy vạn năm trôi qua, đều chưa đủ để lắng lại lửa giận của ngài ư?”
**Thế là lý do sư tôn đập nát Tru Tiên Đài đã được bật mí => vì một nữ nhân.
**Ba cục bột nhỏ nên run sợ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro