Đẹp không?
2024-11-17 08:54:20
Trương Sậu lấy hộp thuốc lá về, bước ra phòng khách, thấy cả căn nhà chỉ còn một mình người đàn ông ban nãy. Ông ta đang ôm chăn định vào phòng Ngô Đồng.
“Ông tên gì?”
“Tôi họ Vương, Vương Quý Hữu.” Vương Quý Hữu không thừa tay nào để bắt tay, đành cúi người chào.
“Trương Sậu.” Anh cũng giới thiệu tên mình.
“Tôi vào đưa chăn đã, lát nữa tôi sẽ dọn nhà vệ sinh.” Vương Quý Hữu sợ Trương Sậu và cô Man sốt ruột, tốc độ nói cũng nhanh hơn hẳn.
“Ông đưa chăn đi, để tôi dọn nhà vệ sinh cho.” Trương Sậu vươn tay chỉ căn phòng bên ngoài, hỏi ông ta đó có phải nhà vệ sinh không.
Vương Quý Hữu hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.
“Nhà cửa khá đơn sơ...”
“Không sao.” Nói xong, Trương Sậu tới nhà vệ sinh.
Vài phút sau, Trương Sậu đã nắm rõ kiến trúc cơ bản của căn nhà này. Đây là một ngôi nhà nông dân bình thường, đằng trước xây cổng lớn và sân, phía sau là một gian nhà trệt: Phòng khách với diện tích rộng nhất ở giữa, hai bên hai phòng ngủ, nhà bếp và nhà vệ sinh nằm gần cổng sân, nối với phòng khách qua một hành lang.
Vương Quý Hữu sống một mình, không có phụ nữ, ông ta có một đứa con đang làm việc bên ngoài, hiếm khi trở về.
Trương Sậu vào nhà vệ sinh, xác nhận ít nhất không có phái nữ sống lâu dài ở đây. Chỗ tắm chỉ để một cục xà phòng lẻ loi, khăn treo trên tường đã chuyển sang màu đen, nước đọng dưới sàn không được dọn dẹp, in hằn nhiều vết dép.
Anh cầm vòi hoa sen xịt nước vào nhà vệ sinh, sau khi sàn nhà ướt đẫm, Trương Sậu lấy cây lau nhà gần đó.
Cây lau nhà ngấm nước, chảy ra một vũng nước bẩn hơn.
Song, Trương Sậu vẫn mau chóng dọn dẹp nhà vệ sinh sạch sẽ. Sau đó anh tắm nước lạnh, đồng thời dùng xà phòng giặt quần áo của mình, rồi treo dưới hành lang bên ngoài nhà vệ sinh.
Lúc anh về phòng ngủ, thật ra chỉ mới tầm mười phút trôi qua.
Vương Quý Hữu không ở trong phòng, cửa phòng ông ta đang mở. Trương Sậu vào xem phòng Ngô Đồng, cô đang cầm máy ảnh của mình chụp hình.
Trương Sậu xuất hiện ở cửa.
Ngô Đồng hướng máy ảnh về phía anh.
Tách.
Trương Sậu không né tránh, thấy cô dời máy ảnh sang chỗ khác, cười ma mãnh với anh.
“Lưu lại chứng cứ, tối nay tôi ngủ với anh.”
Trương Sậu mặc kệ cô, anh vào phòng, thấy giường chưa trải chăn đệm.
“Vừa rồi Vương Quý Hữu không đưa chăn đến?”
Ngô Đồng nghiêm túc gật đầu: “Đưa rồi.”
“Chăn đâu?”
“Tôi không dùng chăn bẩn.”
Trương Sậu mấp máy môi mấy lần nhưng vẫn nhịn.
Anh hỏi thêm: “Ông ta đâu?”
Ngô Đồng vô tội nhún vai: “Tôi không biết.”
“Cô không nói chuyện với ông ta à?”
Ngô Đồng nhìn anh, bỗng bật cười, vươn hai tay, áp hai cổ tay vào nhau, giơ lên trên.
Giọng cô trong trẻo: “Thưa ngài, ngài phải còng tôi lại thì tôi mới khai thật được.”
Thật ra lớp trang điểm trên mặt cô đã trôi gần hết, nhưng đôi mắt cô vẫn long lanh, tựa như dùng thuật che mắt, mê hoặc lòng người.
Trương Sậu không dây dưa với cô.
“Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, cô cần dùng thì hãy qua đó.”
Dứt lời, anh bước ra phòng khách, quả nhiên thấy tấm chăn Vương Quý Hữu vừa ôm đang nằm trên tủ.
Hình như bên ngoài đã ngớt mưa.
Tiếng của một người phụ nữ trung niên vang lên ngoài sân, Trương Sậu đứng dựa vào cửa theo thói quen, thấy Vương Quý Hữu và một người phụ nữ bước vào.
Lúc này Ngô Đồng rời phòng, tiến về phía hành lang.
Cô nói vài câu với người phụ nữ trung niên, hai người vào nhà vệ sinh, còn Vương Quý Hữu trở về phòng khách.
Ông ta dính mưa, trông có phần nhếch nhác, nhưng tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Cậu Trương, cậu tắm chưa?” Thấy Trương Sậu đứng trong phòng khách, Vương Quý Hữu đến gần.
“Xin lỗi cậu Trương, trong thôn mưa to nên tín hiệu không tốt, tôi phải tự ra ngoài tìm chị Mai về.”
“Chị Mai?”
Vương Quý Hữu gật đầu: “Đúng vậy.” Sau đó ông ta mời anh ngồi xuống cạnh chiếc bàn ở phòng khách. Rót nước cho Trương Sậu xong, ông ta cũng uống cạn một cốc.
“Đấy là chị Mai, vợ của Trần Đại Hà. Cô Man có một căn nhà trong thôn. Mùa đông hằng năm cô ấy sẽ lên sống ở ngọn núi này. Bình thường cô ấy không ở đó, nhà Trần Đại Hà sẽ trông coi quản lý giúp. Do đó tối nay hai người tới đây tôi mới thấy lạ, một vì hiện giờ đang vào hè, hai là tại sao cô Man không đến nhà cô ấy. Nhưng cậu nói mô tô hỏng rồi, chỗ này cách nhà chị Mai tầm hai dặm nữa, cô ấy không chịu đi, nghĩ lại thấy cũng hợp lý.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hợp lý thế nào?”
“Cô Man không chịu đến nhà mình đấy, tính tình cô ấy...” Vương Quý Hữu ngậm miệng.
Trương Sậu nói tiếp: “Rất tệ.”
Vương Quý Hữu nở nụ cười như đáp lời.
“Cậu là bạn của cô Man, nói gì cũng được, chúng tôi không dám.”
“Sao ông sợ cô ấy? Cô ấy chỉ có một căn nhà ở đây thôi mà.” Trương Sậu nhìn ra ngoài, chỉ còn nhà vệ sinh đang sáng đèn.
Vương Quý Hữu “ôi” một tiếng: “Cậu không biết rồi, thôn này hoàn toàn sống nhờ vào anh trai của cô Man đó. Cậu nhìn đường sá bên ngoài và tháp tín hiệu đó xem, do anh trai cô Man chi tiền xây dựng hết đấy. Cánh đồng sau thôn nữa, trước đây đất xấu không thể cày cấy, nếu không nhờ anh trai cô Man, chúng tôi sẽ không thể trồng nhiều hoa màu được. Cậu không biết thôn này từng khổ thế nào đâu.”
“Sao anh cô ấy làm thế?”
“Thì họ nói nơi này thích hợp cho cô Man sống trong mùa đông. Mùa đông ở núi thời tiết đẹp, nhiều ngày nắng, xung quanh thoáng đãng. Nào như thành phố, hễ mùa đông đến, ngày nào cũng mù sương ảm đạm, khiến cô Man không vui. Đúng là người giàu có.” Trong mắt Vương Quý Hữu không khỏi hiện lên vẻ ao ước.
“Ông luôn gọi là anh trai của cô Man.” Trương Sậu vẫn để ý bên ngoài.
“À, vì chúng tôi cũng không biết anh trai cô ấy tên gì, mấy lần trước chỉ thấy cô Man và một cô gái khác đến ở.”
“Ai?”
“Hình như tên Ôn Nguyệt.”
“Cảm ơn ông.” Trương Sậu bỗng chấm dứt cuộc trò chuyện.
Vương Quý Hữu sững sờ, thấy chị Mai ôm một tấm chăn to vào phòng ngủ để trải giường.
“Tôi có thể trải chăn của ông dưới đất không?” Trương Sậu đứng lên.
Trần phòng khách thấp, Trương Sậu đứng dậy đã che gần hết ánh sáng.
Vương Quý Hữu ngẩng đầu nhìn anh: “Hả?”
“Tôi ngủ ở phòng khách.”
Vương Quý Hữu “hả” thêm tiếng nữa to hơn.
“Không được thì thôi vậy.”
“Được chứ, được chứ.” Lúc này Vương Quý Hữu mới phản ứng kịp thời, ông ta đứng lên định trải chăn cho Trương Sậu.
Trương Sậu cản ông ta: “Tôi tự làm, ông có thể về phòng nghỉ ngơi rồi.”
Phòng khách chìm trong bầu không khí yên ắng.
Trải chăn sát một góc tường trong phòng khách xong, Trương Sậu ném gối xuống.
Anh nằm nửa người, dựa nửa thân trên vào vách tường cứng.
Cửa phòng khách vẫn chưa đóng.
Chị Mai loay hoay trong phòng ngủ hồi lâu mới ra ngoài, thấy Trương Sậu ở phòng khách, chị ta cười khách sáo, xoay người rời khỏi.
Chị Mai đóng cổng sân.
Sau đó, đèn trong nhà vệ sinh vụt tắt.
Ánh sáng trong sân tù mù, anh chỉ thấy Ngô Đồng đang ra ngoài.
Cô chậm chạp cất từng bước, thậm chí trông hơi khó khăn.
Mãi đến khi vào phòng khách, cô mới thả lỏng người phần nào.
Trương Sậu cúi đầu xem điện thoại.
Sau đó, một mùi hương nhẹ nhàng mềm mại lướt qua mũi anh.
Anh không ngẩng đầu, chỉ thấy đôi chân trắng trẻo với từng ngón chân tròn trịa đang đứng kế bên chăn của anh. Cô mang dép bông màu trắng chỉ lộ ngón chân, phía trên là chiếc váy lụa đen. Chiếc váy mỏng tang gần như vẽ nên từng đường cong của cô, suối tóc đen ướt đẫm xõa xuống vai, nhỏ giọt nước vào cổ Trương Sậu.
Nước chảy xuống theo hõm vai, thấm ướt chiếc áo ngắn của anh.
Trương Sậu ngẩng đầu.
Cô nhìn anh từ trên cao xuống, vẻ mặt tươi cười.
“Đẹp không?” Trong lời cô chứa cạm bẫy rõ ràng.
Đèn trong phòng lờ mờ, môi trường thô sơ và ngổn ngang thường thấy ở nông thôn. Song, cô tựa một viên ngọc được gìn giữ kỹ lưỡng, ở nơi càng tối tăm, cô càng tỏa sáng rực rỡ.
Thời khắc này, tia sáng ấy đang chiếu vào anh.
Trương Sậu nhìn thẳng vào cô: “Đẹp.”
Chất giọng trầm ấm từ tốn, anh không hề do dự một giây nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngô Đồng ngồi xổm xuống, tới gần anh. Trên người anh tỏa ra luồng hơi nóng bỏng không ngừng.
Như mang theo xúc tu trong suốt lượn ra sau Ngô Đồng, dịu dàng bao bọc cô.
Sợi tóc ướt của Ngô Đồng rơi xuống, chạm vào ngực Trương Sậu, tạo nên vệt nước sẫm màu.
“Đẹp mà anh còn ngủ phòng khách?” Lời cô nói đầy ẩn ý.
Trương Sậu gạt tóc cô ra, giọng điệu bình thản: “Cô hỏi Vương Quý Hữu thử, ông ta cũng sẽ nói cô đẹp thôi.”
Ngô Đồng sửng sốt một giây, cười khúc khích không ngừng.
“Trương Sậu, anh đã ngủ với nhiều phụ nữ rồi nhỉ?”
“Đấy là chuyện của tôi.”
“Anh ưng kiểu phụ nữ nào nhất?”
“Cũng là chuyện của tôi.”
Ngô Đồng cười khẩy: “Dù sao tôi cũng là khách của anh, hỏi anh chuyện nhỏ như vậy mà anh không nói. Hay thế này, anh giúp tôi một việc nhỏ nhé.”
Trương Sậu ngước lên nhìn cô.
Ngô Đồng vươn hai tay, nắm lấy cổ tay phải của Trương Sậu, tách ngón cái và ngón trỏ của anh ra rồi đặt vào cổ mình.
“Anh dùng sức một chút.”
Trong mắt cô ngập tràn mong chờ.
Cần cổ trong tay anh không hề ấm áp, thậm chí còn lành lạnh. Trương Sậu biết vị trí của động mạch, nơi đó đang đập yếu ớt, dường như đã sẵn sàng ngừng ngay bất cứ lúc nào.
Trương Sậu nhìn cô, Ngô Đồng hài lòng nhắm mắt.
Quả là phi lý.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Không biết ai đã vô thức giảm nhịp thở và âm thanh của hô hấp xuống.
Cô ngoan ngoãn đưa cổ tới, nói anh “ra sức”.
Trương Sậu không dùng sức, nhưng anh cũng không buông tay.
Lần đầu tiên, anh nhìn Ngô Đồng ở khoảng cách gần và lâu như vậy. Bên dưới cổ áo thấp hở của cô, anh thấy một nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên phần ngực đầy đặn trắng tuyết.
Trương Sậu vô thức siết chặt tay.
Ngô Đồng lên tiếng: “Mạnh thêm nữa.”
Trương Sậu định thần lại, buông tay ra.
“Tôi muốn ngủ.” Anh bảo.
Ngô Đồng nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Đồ nhát gan.”
Trương Sậu mặc kệ cô, nhắm mắt nằm xuống.
Trong phòng tiếp tục chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, Ngô Đồng khẽ cười, thờ ơ đứng dậy.
Cô sải bước chậm rãi, ngày càng xa dần.
Trương Sậu nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại.
Anh ngồi dậy, nhìn về phía phòng ngủ.
Đêm trong núi cực kỳ yên ắng.
Trương Sậu nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, trời mưa to hơn.
Nông thôn bốn phía lộng gió, cửa sổ kêu rầm rầm như bị ai đó đập từ bên ngoài.
Trương Sậu bừng tỉnh vào ba giờ sáng, anh mở choàng mắt, thấy ngoài sân lập lòe ánh lửa.
Anh lặng lẽ đứng dậy, men theo tường tới cửa.
Làn mưa chảy xuống mặt kính.
Cô như hóa thành hình bóng mờ ảo, đốm sáng le lói ở dưới eo, đấy là điếu thuốc cô lấy từ hộp thuốc lá của anh vào ban sáng.
Mưa trút xuống như thể bầu trời sắp sập.
Trương Sậu thấy ánh lửa nhỏ ấy bị dập tắt.
Cách lớp kính cửa sổ, âm thanh trở nên trầm thấp.
Huống hồ lúc lên tiếng, cô còn chẳng thèm xoay người lại.
“Hóa ra anh thích nhìn lén tôi.”
Thính lực của cô hết sức nhạy bén.
Trương Sậu không nghiêng người ghé vào cửa sổ nữa, anh vươn tay mở cửa ra vào.
Không khí ẩm ướt ngoài cửa lập tức vây quanh anh, bấy giờ Ngô Đồng ngồi dưới hành lang mới quay đầu. Mái tóc mềm mượt bồng bềnh xõa một bên vai, cô nghiêng đầu nhẹ nhìn anh: “Ngắm lâu thế, đẹp không?”
Trương Sậu vươn tay đóng cửa, không để tiếng gió trong phòng to thêm.
“Cô không ngủ à?” Anh hỏi.
Ngô Đồng lười biếng đáp: “Thiếu anh, tôi không ngủ được.”
Cô không có tâm trạng nói chuyện đàng hoàng.
Trương Sậu xoay người định rời khỏi.
“Sửa xe xong chưa?” Ngô Đồng chợt hỏi anh.
Mưa rơi ào ào xuống mặt đất, cổ chân của Trương Sậu đã âm ẩm.
Anh xoay người lại, nhìn Ngô Đồng.
“Tiếng động cơ hơi to, sáng dậy tôi sẽ xem.”
Ngô Đồng ậm ừ đầy ẩn ý, mũi chân chỉ vào một góc ở hành lang.
“Sợ anh không có đồ sửa, Vương Quý Hữu đã lấy hộp dụng cụ ra cho anh đây này.”
“Ông tên gì?”
“Tôi họ Vương, Vương Quý Hữu.” Vương Quý Hữu không thừa tay nào để bắt tay, đành cúi người chào.
“Trương Sậu.” Anh cũng giới thiệu tên mình.
“Tôi vào đưa chăn đã, lát nữa tôi sẽ dọn nhà vệ sinh.” Vương Quý Hữu sợ Trương Sậu và cô Man sốt ruột, tốc độ nói cũng nhanh hơn hẳn.
“Ông đưa chăn đi, để tôi dọn nhà vệ sinh cho.” Trương Sậu vươn tay chỉ căn phòng bên ngoài, hỏi ông ta đó có phải nhà vệ sinh không.
Vương Quý Hữu hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.
“Nhà cửa khá đơn sơ...”
“Không sao.” Nói xong, Trương Sậu tới nhà vệ sinh.
Vài phút sau, Trương Sậu đã nắm rõ kiến trúc cơ bản của căn nhà này. Đây là một ngôi nhà nông dân bình thường, đằng trước xây cổng lớn và sân, phía sau là một gian nhà trệt: Phòng khách với diện tích rộng nhất ở giữa, hai bên hai phòng ngủ, nhà bếp và nhà vệ sinh nằm gần cổng sân, nối với phòng khách qua một hành lang.
Vương Quý Hữu sống một mình, không có phụ nữ, ông ta có một đứa con đang làm việc bên ngoài, hiếm khi trở về.
Trương Sậu vào nhà vệ sinh, xác nhận ít nhất không có phái nữ sống lâu dài ở đây. Chỗ tắm chỉ để một cục xà phòng lẻ loi, khăn treo trên tường đã chuyển sang màu đen, nước đọng dưới sàn không được dọn dẹp, in hằn nhiều vết dép.
Anh cầm vòi hoa sen xịt nước vào nhà vệ sinh, sau khi sàn nhà ướt đẫm, Trương Sậu lấy cây lau nhà gần đó.
Cây lau nhà ngấm nước, chảy ra một vũng nước bẩn hơn.
Song, Trương Sậu vẫn mau chóng dọn dẹp nhà vệ sinh sạch sẽ. Sau đó anh tắm nước lạnh, đồng thời dùng xà phòng giặt quần áo của mình, rồi treo dưới hành lang bên ngoài nhà vệ sinh.
Lúc anh về phòng ngủ, thật ra chỉ mới tầm mười phút trôi qua.
Vương Quý Hữu không ở trong phòng, cửa phòng ông ta đang mở. Trương Sậu vào xem phòng Ngô Đồng, cô đang cầm máy ảnh của mình chụp hình.
Trương Sậu xuất hiện ở cửa.
Ngô Đồng hướng máy ảnh về phía anh.
Tách.
Trương Sậu không né tránh, thấy cô dời máy ảnh sang chỗ khác, cười ma mãnh với anh.
“Lưu lại chứng cứ, tối nay tôi ngủ với anh.”
Trương Sậu mặc kệ cô, anh vào phòng, thấy giường chưa trải chăn đệm.
“Vừa rồi Vương Quý Hữu không đưa chăn đến?”
Ngô Đồng nghiêm túc gật đầu: “Đưa rồi.”
“Chăn đâu?”
“Tôi không dùng chăn bẩn.”
Trương Sậu mấp máy môi mấy lần nhưng vẫn nhịn.
Anh hỏi thêm: “Ông ta đâu?”
Ngô Đồng vô tội nhún vai: “Tôi không biết.”
“Cô không nói chuyện với ông ta à?”
Ngô Đồng nhìn anh, bỗng bật cười, vươn hai tay, áp hai cổ tay vào nhau, giơ lên trên.
Giọng cô trong trẻo: “Thưa ngài, ngài phải còng tôi lại thì tôi mới khai thật được.”
Thật ra lớp trang điểm trên mặt cô đã trôi gần hết, nhưng đôi mắt cô vẫn long lanh, tựa như dùng thuật che mắt, mê hoặc lòng người.
Trương Sậu không dây dưa với cô.
“Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, cô cần dùng thì hãy qua đó.”
Dứt lời, anh bước ra phòng khách, quả nhiên thấy tấm chăn Vương Quý Hữu vừa ôm đang nằm trên tủ.
Hình như bên ngoài đã ngớt mưa.
Tiếng của một người phụ nữ trung niên vang lên ngoài sân, Trương Sậu đứng dựa vào cửa theo thói quen, thấy Vương Quý Hữu và một người phụ nữ bước vào.
Lúc này Ngô Đồng rời phòng, tiến về phía hành lang.
Cô nói vài câu với người phụ nữ trung niên, hai người vào nhà vệ sinh, còn Vương Quý Hữu trở về phòng khách.
Ông ta dính mưa, trông có phần nhếch nhác, nhưng tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Cậu Trương, cậu tắm chưa?” Thấy Trương Sậu đứng trong phòng khách, Vương Quý Hữu đến gần.
“Xin lỗi cậu Trương, trong thôn mưa to nên tín hiệu không tốt, tôi phải tự ra ngoài tìm chị Mai về.”
“Chị Mai?”
Vương Quý Hữu gật đầu: “Đúng vậy.” Sau đó ông ta mời anh ngồi xuống cạnh chiếc bàn ở phòng khách. Rót nước cho Trương Sậu xong, ông ta cũng uống cạn một cốc.
“Đấy là chị Mai, vợ của Trần Đại Hà. Cô Man có một căn nhà trong thôn. Mùa đông hằng năm cô ấy sẽ lên sống ở ngọn núi này. Bình thường cô ấy không ở đó, nhà Trần Đại Hà sẽ trông coi quản lý giúp. Do đó tối nay hai người tới đây tôi mới thấy lạ, một vì hiện giờ đang vào hè, hai là tại sao cô Man không đến nhà cô ấy. Nhưng cậu nói mô tô hỏng rồi, chỗ này cách nhà chị Mai tầm hai dặm nữa, cô ấy không chịu đi, nghĩ lại thấy cũng hợp lý.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hợp lý thế nào?”
“Cô Man không chịu đến nhà mình đấy, tính tình cô ấy...” Vương Quý Hữu ngậm miệng.
Trương Sậu nói tiếp: “Rất tệ.”
Vương Quý Hữu nở nụ cười như đáp lời.
“Cậu là bạn của cô Man, nói gì cũng được, chúng tôi không dám.”
“Sao ông sợ cô ấy? Cô ấy chỉ có một căn nhà ở đây thôi mà.” Trương Sậu nhìn ra ngoài, chỉ còn nhà vệ sinh đang sáng đèn.
Vương Quý Hữu “ôi” một tiếng: “Cậu không biết rồi, thôn này hoàn toàn sống nhờ vào anh trai của cô Man đó. Cậu nhìn đường sá bên ngoài và tháp tín hiệu đó xem, do anh trai cô Man chi tiền xây dựng hết đấy. Cánh đồng sau thôn nữa, trước đây đất xấu không thể cày cấy, nếu không nhờ anh trai cô Man, chúng tôi sẽ không thể trồng nhiều hoa màu được. Cậu không biết thôn này từng khổ thế nào đâu.”
“Sao anh cô ấy làm thế?”
“Thì họ nói nơi này thích hợp cho cô Man sống trong mùa đông. Mùa đông ở núi thời tiết đẹp, nhiều ngày nắng, xung quanh thoáng đãng. Nào như thành phố, hễ mùa đông đến, ngày nào cũng mù sương ảm đạm, khiến cô Man không vui. Đúng là người giàu có.” Trong mắt Vương Quý Hữu không khỏi hiện lên vẻ ao ước.
“Ông luôn gọi là anh trai của cô Man.” Trương Sậu vẫn để ý bên ngoài.
“À, vì chúng tôi cũng không biết anh trai cô ấy tên gì, mấy lần trước chỉ thấy cô Man và một cô gái khác đến ở.”
“Ai?”
“Hình như tên Ôn Nguyệt.”
“Cảm ơn ông.” Trương Sậu bỗng chấm dứt cuộc trò chuyện.
Vương Quý Hữu sững sờ, thấy chị Mai ôm một tấm chăn to vào phòng ngủ để trải giường.
“Tôi có thể trải chăn của ông dưới đất không?” Trương Sậu đứng lên.
Trần phòng khách thấp, Trương Sậu đứng dậy đã che gần hết ánh sáng.
Vương Quý Hữu ngẩng đầu nhìn anh: “Hả?”
“Tôi ngủ ở phòng khách.”
Vương Quý Hữu “hả” thêm tiếng nữa to hơn.
“Không được thì thôi vậy.”
“Được chứ, được chứ.” Lúc này Vương Quý Hữu mới phản ứng kịp thời, ông ta đứng lên định trải chăn cho Trương Sậu.
Trương Sậu cản ông ta: “Tôi tự làm, ông có thể về phòng nghỉ ngơi rồi.”
Phòng khách chìm trong bầu không khí yên ắng.
Trải chăn sát một góc tường trong phòng khách xong, Trương Sậu ném gối xuống.
Anh nằm nửa người, dựa nửa thân trên vào vách tường cứng.
Cửa phòng khách vẫn chưa đóng.
Chị Mai loay hoay trong phòng ngủ hồi lâu mới ra ngoài, thấy Trương Sậu ở phòng khách, chị ta cười khách sáo, xoay người rời khỏi.
Chị Mai đóng cổng sân.
Sau đó, đèn trong nhà vệ sinh vụt tắt.
Ánh sáng trong sân tù mù, anh chỉ thấy Ngô Đồng đang ra ngoài.
Cô chậm chạp cất từng bước, thậm chí trông hơi khó khăn.
Mãi đến khi vào phòng khách, cô mới thả lỏng người phần nào.
Trương Sậu cúi đầu xem điện thoại.
Sau đó, một mùi hương nhẹ nhàng mềm mại lướt qua mũi anh.
Anh không ngẩng đầu, chỉ thấy đôi chân trắng trẻo với từng ngón chân tròn trịa đang đứng kế bên chăn của anh. Cô mang dép bông màu trắng chỉ lộ ngón chân, phía trên là chiếc váy lụa đen. Chiếc váy mỏng tang gần như vẽ nên từng đường cong của cô, suối tóc đen ướt đẫm xõa xuống vai, nhỏ giọt nước vào cổ Trương Sậu.
Nước chảy xuống theo hõm vai, thấm ướt chiếc áo ngắn của anh.
Trương Sậu ngẩng đầu.
Cô nhìn anh từ trên cao xuống, vẻ mặt tươi cười.
“Đẹp không?” Trong lời cô chứa cạm bẫy rõ ràng.
Đèn trong phòng lờ mờ, môi trường thô sơ và ngổn ngang thường thấy ở nông thôn. Song, cô tựa một viên ngọc được gìn giữ kỹ lưỡng, ở nơi càng tối tăm, cô càng tỏa sáng rực rỡ.
Thời khắc này, tia sáng ấy đang chiếu vào anh.
Trương Sậu nhìn thẳng vào cô: “Đẹp.”
Chất giọng trầm ấm từ tốn, anh không hề do dự một giây nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngô Đồng ngồi xổm xuống, tới gần anh. Trên người anh tỏa ra luồng hơi nóng bỏng không ngừng.
Như mang theo xúc tu trong suốt lượn ra sau Ngô Đồng, dịu dàng bao bọc cô.
Sợi tóc ướt của Ngô Đồng rơi xuống, chạm vào ngực Trương Sậu, tạo nên vệt nước sẫm màu.
“Đẹp mà anh còn ngủ phòng khách?” Lời cô nói đầy ẩn ý.
Trương Sậu gạt tóc cô ra, giọng điệu bình thản: “Cô hỏi Vương Quý Hữu thử, ông ta cũng sẽ nói cô đẹp thôi.”
Ngô Đồng sửng sốt một giây, cười khúc khích không ngừng.
“Trương Sậu, anh đã ngủ với nhiều phụ nữ rồi nhỉ?”
“Đấy là chuyện của tôi.”
“Anh ưng kiểu phụ nữ nào nhất?”
“Cũng là chuyện của tôi.”
Ngô Đồng cười khẩy: “Dù sao tôi cũng là khách của anh, hỏi anh chuyện nhỏ như vậy mà anh không nói. Hay thế này, anh giúp tôi một việc nhỏ nhé.”
Trương Sậu ngước lên nhìn cô.
Ngô Đồng vươn hai tay, nắm lấy cổ tay phải của Trương Sậu, tách ngón cái và ngón trỏ của anh ra rồi đặt vào cổ mình.
“Anh dùng sức một chút.”
Trong mắt cô ngập tràn mong chờ.
Cần cổ trong tay anh không hề ấm áp, thậm chí còn lành lạnh. Trương Sậu biết vị trí của động mạch, nơi đó đang đập yếu ớt, dường như đã sẵn sàng ngừng ngay bất cứ lúc nào.
Trương Sậu nhìn cô, Ngô Đồng hài lòng nhắm mắt.
Quả là phi lý.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Không biết ai đã vô thức giảm nhịp thở và âm thanh của hô hấp xuống.
Cô ngoan ngoãn đưa cổ tới, nói anh “ra sức”.
Trương Sậu không dùng sức, nhưng anh cũng không buông tay.
Lần đầu tiên, anh nhìn Ngô Đồng ở khoảng cách gần và lâu như vậy. Bên dưới cổ áo thấp hở của cô, anh thấy một nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên phần ngực đầy đặn trắng tuyết.
Trương Sậu vô thức siết chặt tay.
Ngô Đồng lên tiếng: “Mạnh thêm nữa.”
Trương Sậu định thần lại, buông tay ra.
“Tôi muốn ngủ.” Anh bảo.
Ngô Đồng nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Đồ nhát gan.”
Trương Sậu mặc kệ cô, nhắm mắt nằm xuống.
Trong phòng tiếp tục chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, Ngô Đồng khẽ cười, thờ ơ đứng dậy.
Cô sải bước chậm rãi, ngày càng xa dần.
Trương Sậu nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại.
Anh ngồi dậy, nhìn về phía phòng ngủ.
Đêm trong núi cực kỳ yên ắng.
Trương Sậu nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, trời mưa to hơn.
Nông thôn bốn phía lộng gió, cửa sổ kêu rầm rầm như bị ai đó đập từ bên ngoài.
Trương Sậu bừng tỉnh vào ba giờ sáng, anh mở choàng mắt, thấy ngoài sân lập lòe ánh lửa.
Anh lặng lẽ đứng dậy, men theo tường tới cửa.
Làn mưa chảy xuống mặt kính.
Cô như hóa thành hình bóng mờ ảo, đốm sáng le lói ở dưới eo, đấy là điếu thuốc cô lấy từ hộp thuốc lá của anh vào ban sáng.
Mưa trút xuống như thể bầu trời sắp sập.
Trương Sậu thấy ánh lửa nhỏ ấy bị dập tắt.
Cách lớp kính cửa sổ, âm thanh trở nên trầm thấp.
Huống hồ lúc lên tiếng, cô còn chẳng thèm xoay người lại.
“Hóa ra anh thích nhìn lén tôi.”
Thính lực của cô hết sức nhạy bén.
Trương Sậu không nghiêng người ghé vào cửa sổ nữa, anh vươn tay mở cửa ra vào.
Không khí ẩm ướt ngoài cửa lập tức vây quanh anh, bấy giờ Ngô Đồng ngồi dưới hành lang mới quay đầu. Mái tóc mềm mượt bồng bềnh xõa một bên vai, cô nghiêng đầu nhẹ nhìn anh: “Ngắm lâu thế, đẹp không?”
Trương Sậu vươn tay đóng cửa, không để tiếng gió trong phòng to thêm.
“Cô không ngủ à?” Anh hỏi.
Ngô Đồng lười biếng đáp: “Thiếu anh, tôi không ngủ được.”
Cô không có tâm trạng nói chuyện đàng hoàng.
Trương Sậu xoay người định rời khỏi.
“Sửa xe xong chưa?” Ngô Đồng chợt hỏi anh.
Mưa rơi ào ào xuống mặt đất, cổ chân của Trương Sậu đã âm ẩm.
Anh xoay người lại, nhìn Ngô Đồng.
“Tiếng động cơ hơi to, sáng dậy tôi sẽ xem.”
Ngô Đồng ậm ừ đầy ẩn ý, mũi chân chỉ vào một góc ở hành lang.
“Sợ anh không có đồ sửa, Vương Quý Hữu đã lấy hộp dụng cụ ra cho anh đây này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro