DUYÊN TIỀN ĐỊNH
2024-09-17 09:33:17
Huyền Ảnh Cơ tỉnh lại vào sáng hôm sau, thì trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, điều này cũng chẳng khiến hắn bất ngờ cho lắm, chỉ là khi nhìn thấy tấm thẻ tín dụng kèm tờ giấy ghi lời nhắn “không mật khẩu” ở trên đầu tủ cạnh giường ngủ thì đôi môi mỏng bạc tình, gợi cảm của người đàn ông ấy mới vẽ lên đường cong ma mị, ẩn ý.
“Xem tôi là thịt tươi, xơi xong liền quất ngựa truy phong à, Lữ tiểu thư? Đâu có dễ vậy.”
Lấy áo mặc vào người, Huyền Ảnh Cơ cùng chiếc cơ thể lịch lãm của mình rời khỏi giường ngủ, còn vết thương do bị đạn bắn của hắn dường như không ảnh hưởng gì sức khỏe.
Phải chăng ngay từ khi gặp gỡ đã bắt đầu bằng một âm mưu hay sự sắp đặt nào đó?
...----------------...
Lữ gia...
Mất một đêm, một ngày và vào tới tận tối hôm sau thì Lữ Minh Trâm mới trở về nhà theo yêu cầu của Lữ Minh Tâm- người đứng đầu Lữ gia.
“Ba mẹ, con mới về.”
“Tối qua đi đâu sao không về nhà?”
Vừa vào tới phòng khách, mông còn chưa kịp đặt xuống ghế, Lữ Minh Trâm đã nhận được câu hỏi nghiêm nghị đến từ vị trí ba ruột, khiến bản thân nhất thời có chút chột dạ.
“Có một vài người bạn của con vừa từ Mỹ trở về, tối qua cũng có uống tí rượu, nên con ngủ lại khách sạn với tụi nó. Sáng nay dậy trễ, nên không kịp về nhà mà tới thẳng công ty luôn.”
“Con có bạn từ bao giờ, sao ba không biết?” Lữ Minh Tâm tiếp tục gặng hỏi.
“Mối quan hệ không đáng quan tâm thôi ba, mà ba mẹ chờ con hả?”
Lữ Minh Trâm cố gắng lấp liếm cho qua chuyện, cuối cùng cũng thoát được một ải.
“Ừm, chờ con về để nói chuyện thuê vệ sĩ cho con.” Lữ Minh Tâm điềm đạm đáp.
Cô ngạc nhiên hỏi lại:
“Sao tự dưng phải thuê vệ sĩ cho con?”
“Dạo này lan truyền nhiều nguồn tin có khủng bố hay bắt cóc phụ nữ để tống tiền, ba lo con sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng, nên phòng ngừa vạn nhất cho an tâm.”
“Làm vậy có hơi phô trương quá không ba? Dù gì con cũng chỉ là người bình thường...”
“Bình thường? Trong mắt con, một thiên kim tiểu thư sở hữu gia sản tỷ đô là tầm thường? An nguy của con không đáng để ba mẹ bận tâm?” Lữ Minh Tâm nhíu mày nhìn cô.
Ngay lập tức, Lữ Minh Trâm phải thay đổi sắc mặt, thỏa hiệp trong gang tấc.
“Ý con không phải vậy. Thế ba cứ sắp xếp đi, con như nào cũng được. Còn giờ con hơi mệt, nên xin phép ba mẹ cho con lên phòng trước.”
“Ừ, con lên tắm rửa đi, rồi lát xuống ăn tối, giờ mẹ kêu người làm đi hâm nóng thức ăn.”
“Không cần đâu mẹ, con hơi mệt nên muốn ngủ sớm, mẹ đừng lo. Con xin phép.” Cô cúi đầu, rồi quay người đi lên phòng.
Sau đó, việc đầu tiên cô làm khi đặt chân vào nơi riêng tư của mình chính là thả người vào bồn tắm chứa đầy bọt sữa tắm thơm tho.
Trong giây phút thư giãn, lẽ ra cô nên để thần trí thoải mái nhất có thể, vậy mà, chính lúc này lại bỗng nhiên nhớ về bóng hình người đàn ông ấy...
Đêm vừa qua là một đêm tuyệt vời, thật sự rất khó quên, đáng lưu luyến đến nổi cô phải tự thốt lên rằng “lần đầu tiên nếm trải mùi vị tình ái lại đặc biệt vậy sao?”
Cơ thể của hắn ta là một thứ gì đó rất lôi cuốn, nó cứ liên tục hiện hữu trong đầu cô là tại vì sao chứ? Cô không thể ngừng nghĩ về hắn...
Nhưng nếu như được yêu thì sao? Cô và hắn có thể tiến tới xa hơn không? Câu trả lời chắc hẳn sẽ là không, vì Lữ Minh Trâm cô đang nằm trong một khuôn khổ nhất định, ba cô sao có thể để cô tự ý chọn lựa người mình yêu.
Ting...
Đang miên man với đống suy nghĩ phức tạp trong đầu thì điện thoại vang lên tin nhắn cắt đứt bầu không khí yên tĩnh. Với tay lấy chiếc điện thoại, cô thoáng cau mày khi nhìn thấy tin nhắn từ số lạ gửi tới.
[Gặp nhau không, người tình bé nhỏ?]
Nội dung tin nhắn lại tiếp tục khiến cô cau mày gắt gao hơn. Chẳng lẽ nào là hắn?
“Ai vậy?” Lữ Minh Trâm bắt đầu khẩn trương soạn tin hồi đáp.
[Mới gặp tối qua, tối nay đã quên tôi rồi à?]
Đối phương trả lời rất nhanh và giờ thì cô cũng biết người đó là ai.
“Anh muốn gì? Đã bảo không liên quan gì nhau nữa rồi mà?”
Tin gửi đi, vài phút sau hắn gửi lại:
[Hôm nay không gặp, nhưng sau này nhất định gặp lại, vì chúng ta có duyên tiền định. Chờ tôi nhé!]
Những dòng tin nhắn ẩn ý khiến Lữ Minh Trâm càng phải bận tâm vắt óc nghĩ ngợi. Cô quyết định không nhắn gì nữa và hắn cũng không nói gì thêm, nhưng đêm đó chắc chắn cô không thể ngủ ngon.
“Rốt cuộc hắn ta có mục đích gì khi tiếp cận mình chứ? Huyền Ảnh Cơ, hi vọng anh không tâm cơ như tôi nghĩ.”
“Xem tôi là thịt tươi, xơi xong liền quất ngựa truy phong à, Lữ tiểu thư? Đâu có dễ vậy.”
Lấy áo mặc vào người, Huyền Ảnh Cơ cùng chiếc cơ thể lịch lãm của mình rời khỏi giường ngủ, còn vết thương do bị đạn bắn của hắn dường như không ảnh hưởng gì sức khỏe.
Phải chăng ngay từ khi gặp gỡ đã bắt đầu bằng một âm mưu hay sự sắp đặt nào đó?
...----------------...
Lữ gia...
Mất một đêm, một ngày và vào tới tận tối hôm sau thì Lữ Minh Trâm mới trở về nhà theo yêu cầu của Lữ Minh Tâm- người đứng đầu Lữ gia.
“Ba mẹ, con mới về.”
“Tối qua đi đâu sao không về nhà?”
Vừa vào tới phòng khách, mông còn chưa kịp đặt xuống ghế, Lữ Minh Trâm đã nhận được câu hỏi nghiêm nghị đến từ vị trí ba ruột, khiến bản thân nhất thời có chút chột dạ.
“Có một vài người bạn của con vừa từ Mỹ trở về, tối qua cũng có uống tí rượu, nên con ngủ lại khách sạn với tụi nó. Sáng nay dậy trễ, nên không kịp về nhà mà tới thẳng công ty luôn.”
“Con có bạn từ bao giờ, sao ba không biết?” Lữ Minh Tâm tiếp tục gặng hỏi.
“Mối quan hệ không đáng quan tâm thôi ba, mà ba mẹ chờ con hả?”
Lữ Minh Trâm cố gắng lấp liếm cho qua chuyện, cuối cùng cũng thoát được một ải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, chờ con về để nói chuyện thuê vệ sĩ cho con.” Lữ Minh Tâm điềm đạm đáp.
Cô ngạc nhiên hỏi lại:
“Sao tự dưng phải thuê vệ sĩ cho con?”
“Dạo này lan truyền nhiều nguồn tin có khủng bố hay bắt cóc phụ nữ để tống tiền, ba lo con sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng, nên phòng ngừa vạn nhất cho an tâm.”
“Làm vậy có hơi phô trương quá không ba? Dù gì con cũng chỉ là người bình thường...”
“Bình thường? Trong mắt con, một thiên kim tiểu thư sở hữu gia sản tỷ đô là tầm thường? An nguy của con không đáng để ba mẹ bận tâm?” Lữ Minh Tâm nhíu mày nhìn cô.
Ngay lập tức, Lữ Minh Trâm phải thay đổi sắc mặt, thỏa hiệp trong gang tấc.
“Ý con không phải vậy. Thế ba cứ sắp xếp đi, con như nào cũng được. Còn giờ con hơi mệt, nên xin phép ba mẹ cho con lên phòng trước.”
“Ừ, con lên tắm rửa đi, rồi lát xuống ăn tối, giờ mẹ kêu người làm đi hâm nóng thức ăn.”
“Không cần đâu mẹ, con hơi mệt nên muốn ngủ sớm, mẹ đừng lo. Con xin phép.” Cô cúi đầu, rồi quay người đi lên phòng.
Sau đó, việc đầu tiên cô làm khi đặt chân vào nơi riêng tư của mình chính là thả người vào bồn tắm chứa đầy bọt sữa tắm thơm tho.
Trong giây phút thư giãn, lẽ ra cô nên để thần trí thoải mái nhất có thể, vậy mà, chính lúc này lại bỗng nhiên nhớ về bóng hình người đàn ông ấy...
Đêm vừa qua là một đêm tuyệt vời, thật sự rất khó quên, đáng lưu luyến đến nổi cô phải tự thốt lên rằng “lần đầu tiên nếm trải mùi vị tình ái lại đặc biệt vậy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ thể của hắn ta là một thứ gì đó rất lôi cuốn, nó cứ liên tục hiện hữu trong đầu cô là tại vì sao chứ? Cô không thể ngừng nghĩ về hắn...
Nhưng nếu như được yêu thì sao? Cô và hắn có thể tiến tới xa hơn không? Câu trả lời chắc hẳn sẽ là không, vì Lữ Minh Trâm cô đang nằm trong một khuôn khổ nhất định, ba cô sao có thể để cô tự ý chọn lựa người mình yêu.
Ting...
Đang miên man với đống suy nghĩ phức tạp trong đầu thì điện thoại vang lên tin nhắn cắt đứt bầu không khí yên tĩnh. Với tay lấy chiếc điện thoại, cô thoáng cau mày khi nhìn thấy tin nhắn từ số lạ gửi tới.
[Gặp nhau không, người tình bé nhỏ?]
Nội dung tin nhắn lại tiếp tục khiến cô cau mày gắt gao hơn. Chẳng lẽ nào là hắn?
“Ai vậy?” Lữ Minh Trâm bắt đầu khẩn trương soạn tin hồi đáp.
[Mới gặp tối qua, tối nay đã quên tôi rồi à?]
Đối phương trả lời rất nhanh và giờ thì cô cũng biết người đó là ai.
“Anh muốn gì? Đã bảo không liên quan gì nhau nữa rồi mà?”
Tin gửi đi, vài phút sau hắn gửi lại:
[Hôm nay không gặp, nhưng sau này nhất định gặp lại, vì chúng ta có duyên tiền định. Chờ tôi nhé!]
Những dòng tin nhắn ẩn ý khiến Lữ Minh Trâm càng phải bận tâm vắt óc nghĩ ngợi. Cô quyết định không nhắn gì nữa và hắn cũng không nói gì thêm, nhưng đêm đó chắc chắn cô không thể ngủ ngon.
“Rốt cuộc hắn ta có mục đích gì khi tiếp cận mình chứ? Huyền Ảnh Cơ, hi vọng anh không tâm cơ như tôi nghĩ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro