LUÔN BÊN EM
2024-09-17 09:33:17
Một tiếng xin lỗi nghe có vẻ đầy chân thành, nhưng có thật là lời thật lòng trong tâm can con người hắn? Chứ cô thì cô luôn tin những gì người đàn ông của mình nói, luôn nghĩ hắn yêu cô, xem cô là tất cả. Chỉ là... không biết trong mối tình này, hắn có bao nhiêu phần thật tâm?
“Em có tin này muốn nói cho anh biết, anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi nhá.”
“Ừm, em nói đi anh đang nghe đây.
Lữ Minh Trâm vẫn ở trong vòng tay của người đàn ông ấy và khi nghĩ tới bé con trong bụng mình thì cảm xúc của cô càng đặc biệt khó tả hơn, cô chưa nói nhưng nét mặt lẫn ánh mắt đều đang chất đầy hạnh phúc.
“Anh được làm ba rồi”
Lời nói thốt ra nhẹ nhàng trong hân hoan của cô cũng chỉ đổi được chút nụ cười ôn hoà của người đàn ông. Hắn không tỏ ra bất ngờ, mà chỉ vô thức đưa tay đặt lên bụng cô, rồi mới nói:
“Anh biết sớm muộn gì chúng ta cũng có con, nhưng không nghĩ rằng lại phát hiện trong tình cảnh nguy hiểm của em thế này.”
Không gian giữa hai người rơi vào yên tĩnh, sau một vài phút trầm tư thì hắn mới nói:
“Sau này đừng bao giờ làm chuyện dại dột vì bất cứ một nguyên nhân tiêu cực nào nữa, nghe rõ chưa?” Giọng hắn có chút đanh thép khi nói ra điều này.
Lữ Minh Trâm sau đó cũng ngẩng mặt lên nhìn hắn, tò mò hỏi:
“Thế khi nãy anh có sợ sẽ mãi mãi mất em không? Nếu một ngày nào đó em không còn tồn tại trên thế gian này, thì anh sẽ thế nào?”
“Đừng hỏi những câu ngớ ngẩn, vì anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Từ giờ, anh nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em.” Hắn xoa đầu, rồi hôn nhẹ lên trán cô với thái độ ôn nhu, dịu dàng hiếm thấy.
Cũng không biết hắn nói thật hay lại giả vờ để lừa dối cô, nhưng riêng lần này trong đôi mắt vô cảm ấy đã tựa chút cảm xúc khác lạ, có chút quan tâm lo lắng, vậy đó có phải là yêu?
Sau một tuần nằm viện theo dõi, Lữ Minh Trâm cũng được bác sĩ cho về, nhưng nơi cô chọn để về không phải dinh thự đầy đủ tiện nghi của Lữ gia, mà là căn hộ nhỏ của cô và hắn. Đơn giản vì nơi này cho cô cảm giác bình yên, còn Lữ Minh Tâm sau khi biết tin thì tất nhiên không hề vui vẻ.
“Đúng là con cái lớn lên đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm, chẳng còn coi ông già này là cái đinh gì trong mắt mà.”
Bao nhiêu lời chất vấn, than phiền của ông ta vào lúc này, suy cho cùng thì cũng chỉ có mỗi Lữ phu nhân nghe thấy. Và đâu riêng gì ông, bà cũng đang hết sức rầu lo.
“Dù như nào thì mọi chuyện cũng đã vậy rồi, ông có muốn trách muốn giết chết tôi cũng được, nhưng sự thật thì vẫn phải chấp nhận kể cả đứa bé trong bụng Minh Trâm là cháu nội của chúng ta.”
“Là giọt máu của kẻ tầm thường đó thì làm sao xứng làm con cháu Lữ gia mà chấp nhận?” Lữ Minh Tâm khinh bỉ đáp.
“Vậy thì ông phải chấp nhận mất con mất cả cháu, chứ ông xem xem con bé Trâm bây giờ có còn màn tới hai vợ chồng già mình nữa không? Vừa ra viện là cương quyết đến ở cùng thắng đó, cả việc của tập đoàn cũng vô tâm không nhìn tới, nếu cứ mãi cứng rắn tôi chỉ sợ người thiệt thòi là chúng ta. Thay vì cương quyết phản đối thôi thì xuống nước một lần, coi như là tôn trọng con gái mình một chút, nếu lỡ sau này có không hạnh phúc thì cũng không thể trách ai, vì người là tự nó chọn lựa”
Đến tận giây phút này thì Lữ phu nhân mới chịu lên tiếng khuyên ngăn chồng mình, mà nói giúp cho con gái. Nhưng nói thật thì bà cũng chẳng còn biết phải làm gì khác hơn ngoài việc thỏa hiệp này rồi.
“Ông à, chúng ta già rồi, sức khỏe cũng không còn được bao nhiêu nữa, nên ông hãy nghĩ kỹ lại đi.”
Trong khi Lữ phu nhân đang ra sức khuyên nhủ Lữ Minh Tâm hồi tâm chuyển ý, thì con gái bà ở bên cạnh Huyền Ảnh Cơ quả nhiên đang nhận được rất nhiều sự chăm sóc, yêu thương.
Vừa về tới nhà là hắn đã bắt tay vào việc nấu ăn tẩm bổ cho cô, cũng không biết là thành thật được mấy phần chứ hiện tại lại thấy rất tận tâm.
Thấy hắn mãi không vào phòng, cô bèn ra ngoài tìm mới biết hắn đang trong phòng bếp cặm cụi nấu nướng, khung cảnh này tuyệt nhiên giống như những đôi vợ chồng mới cưới, khiến cô hạnh phúc biết bao.
“Chồng em đang nấu món gì đấy?”
Cô nhẹ bước tới gần và bất ngờ ôm hắn từ đằng sau, nhưng hắn lại không hề giật mình.
“Anh nấu gà tiềm thuốc bắc cho em bồi bổ. Mà sao không nằm trong phòng nghỉ ngơi, ra đây làm gì?”
Hắn cùng quay lại nhìn cô với ánh mắt ấm áp, nuông chiều cùng hàng loạt những cử chỉ âu yếm khác.
“Không thấy anh nên em đi tìm.
“Lại sợ anh đi mất à?”
“Vâng, sợ chồng em lại âm thầm biến mất.” Cô cười nói và rồi còn hôn vào môi hắn.
Tất cả tình cảm tâm tư và sự chân thành, cô đều dành cho hắn, đến một tiếng chồng cũng gọi cả rồi, chỉ là không biết hắn có chút rung động nào chưa?
“Đừng lo, vì chồng em sẽ luôn bên em!”
“Em có tin này muốn nói cho anh biết, anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi nhá.”
“Ừm, em nói đi anh đang nghe đây.
Lữ Minh Trâm vẫn ở trong vòng tay của người đàn ông ấy và khi nghĩ tới bé con trong bụng mình thì cảm xúc của cô càng đặc biệt khó tả hơn, cô chưa nói nhưng nét mặt lẫn ánh mắt đều đang chất đầy hạnh phúc.
“Anh được làm ba rồi”
Lời nói thốt ra nhẹ nhàng trong hân hoan của cô cũng chỉ đổi được chút nụ cười ôn hoà của người đàn ông. Hắn không tỏ ra bất ngờ, mà chỉ vô thức đưa tay đặt lên bụng cô, rồi mới nói:
“Anh biết sớm muộn gì chúng ta cũng có con, nhưng không nghĩ rằng lại phát hiện trong tình cảnh nguy hiểm của em thế này.”
Không gian giữa hai người rơi vào yên tĩnh, sau một vài phút trầm tư thì hắn mới nói:
“Sau này đừng bao giờ làm chuyện dại dột vì bất cứ một nguyên nhân tiêu cực nào nữa, nghe rõ chưa?” Giọng hắn có chút đanh thép khi nói ra điều này.
Lữ Minh Trâm sau đó cũng ngẩng mặt lên nhìn hắn, tò mò hỏi:
“Thế khi nãy anh có sợ sẽ mãi mãi mất em không? Nếu một ngày nào đó em không còn tồn tại trên thế gian này, thì anh sẽ thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng hỏi những câu ngớ ngẩn, vì anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Từ giờ, anh nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em.” Hắn xoa đầu, rồi hôn nhẹ lên trán cô với thái độ ôn nhu, dịu dàng hiếm thấy.
Cũng không biết hắn nói thật hay lại giả vờ để lừa dối cô, nhưng riêng lần này trong đôi mắt vô cảm ấy đã tựa chút cảm xúc khác lạ, có chút quan tâm lo lắng, vậy đó có phải là yêu?
Sau một tuần nằm viện theo dõi, Lữ Minh Trâm cũng được bác sĩ cho về, nhưng nơi cô chọn để về không phải dinh thự đầy đủ tiện nghi của Lữ gia, mà là căn hộ nhỏ của cô và hắn. Đơn giản vì nơi này cho cô cảm giác bình yên, còn Lữ Minh Tâm sau khi biết tin thì tất nhiên không hề vui vẻ.
“Đúng là con cái lớn lên đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm, chẳng còn coi ông già này là cái đinh gì trong mắt mà.”
Bao nhiêu lời chất vấn, than phiền của ông ta vào lúc này, suy cho cùng thì cũng chỉ có mỗi Lữ phu nhân nghe thấy. Và đâu riêng gì ông, bà cũng đang hết sức rầu lo.
“Dù như nào thì mọi chuyện cũng đã vậy rồi, ông có muốn trách muốn giết chết tôi cũng được, nhưng sự thật thì vẫn phải chấp nhận kể cả đứa bé trong bụng Minh Trâm là cháu nội của chúng ta.”
“Là giọt máu của kẻ tầm thường đó thì làm sao xứng làm con cháu Lữ gia mà chấp nhận?” Lữ Minh Tâm khinh bỉ đáp.
“Vậy thì ông phải chấp nhận mất con mất cả cháu, chứ ông xem xem con bé Trâm bây giờ có còn màn tới hai vợ chồng già mình nữa không? Vừa ra viện là cương quyết đến ở cùng thắng đó, cả việc của tập đoàn cũng vô tâm không nhìn tới, nếu cứ mãi cứng rắn tôi chỉ sợ người thiệt thòi là chúng ta. Thay vì cương quyết phản đối thôi thì xuống nước một lần, coi như là tôn trọng con gái mình một chút, nếu lỡ sau này có không hạnh phúc thì cũng không thể trách ai, vì người là tự nó chọn lựa”
Đến tận giây phút này thì Lữ phu nhân mới chịu lên tiếng khuyên ngăn chồng mình, mà nói giúp cho con gái. Nhưng nói thật thì bà cũng chẳng còn biết phải làm gì khác hơn ngoài việc thỏa hiệp này rồi.
“Ông à, chúng ta già rồi, sức khỏe cũng không còn được bao nhiêu nữa, nên ông hãy nghĩ kỹ lại đi.”
Trong khi Lữ phu nhân đang ra sức khuyên nhủ Lữ Minh Tâm hồi tâm chuyển ý, thì con gái bà ở bên cạnh Huyền Ảnh Cơ quả nhiên đang nhận được rất nhiều sự chăm sóc, yêu thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa về tới nhà là hắn đã bắt tay vào việc nấu ăn tẩm bổ cho cô, cũng không biết là thành thật được mấy phần chứ hiện tại lại thấy rất tận tâm.
Thấy hắn mãi không vào phòng, cô bèn ra ngoài tìm mới biết hắn đang trong phòng bếp cặm cụi nấu nướng, khung cảnh này tuyệt nhiên giống như những đôi vợ chồng mới cưới, khiến cô hạnh phúc biết bao.
“Chồng em đang nấu món gì đấy?”
Cô nhẹ bước tới gần và bất ngờ ôm hắn từ đằng sau, nhưng hắn lại không hề giật mình.
“Anh nấu gà tiềm thuốc bắc cho em bồi bổ. Mà sao không nằm trong phòng nghỉ ngơi, ra đây làm gì?”
Hắn cùng quay lại nhìn cô với ánh mắt ấm áp, nuông chiều cùng hàng loạt những cử chỉ âu yếm khác.
“Không thấy anh nên em đi tìm.
“Lại sợ anh đi mất à?”
“Vâng, sợ chồng em lại âm thầm biến mất.” Cô cười nói và rồi còn hôn vào môi hắn.
Tất cả tình cảm tâm tư và sự chân thành, cô đều dành cho hắn, đến một tiếng chồng cũng gọi cả rồi, chỉ là không biết hắn có chút rung động nào chưa?
“Đừng lo, vì chồng em sẽ luôn bên em!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro