Ngộ Tính Nghịch Thiên: Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa
Chết Không Nhắm...
2024-11-20 15:48:28
Trong một gian đại sảnh rộng rãi, nam tử áo đỏ ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn trắng trẻo sạch sẽ, không giống bang chủ của một bang phái địa phương như Huyền Hùng Bang, mà giống một công tử nho nhã.
Chỉ là tay phải của hắn vừa to vừa dày, trên mu bàn tay mọc đầy lông đen cứng như thép, tạo cảm giác áp bức rất mạnh.
Phía dưới là mấy tên tinh nhuệ đang ngồi uống rượu.
Ngoại trừ một lão già đang cầm bút, những người còn lại đều có tay phải dày cộm như tay gấu.
- Bang chủ ở đó.
Tên bang chúng dẫn đường nói với Đoạn Vân.
- Đa tạ.
Đoạn Vân nói xong, liền đeo mặt nạ lên.
Tên bang chúng dẫn đường thấy vậy, vẻ mặt kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Bệnh của bang chủ đã nghiêm trọng đến vậy sao? Đại phu phải đeo mặt nạ, chẳng lẽ bệnh này lây?
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng chuồn mất.
Kỳ thực trước khi đến, Đoạn Vân đã cải trang một phen, giờ lại đeo thêm mặt nạ, sắc trời cũng dần tối, càng khó nhận ra hắn.
Bang chủ Huyền Hùng Bang Việt Lãng Lãng, đang vừa uống rượu vừa thảo luận chuyện trong bang với mấy tên cao tầng.
Việt Lãng Lãng có thể leo lên vị trí ngày hôm nay, ngoài việc Huyền Hùng Chưởng đã đạt đến cảnh giới hóa cảnh, còn là nhờ hắn ưa thích việc tự kiểm điểm.
Kiểm điểm xem bang chúng có đủ nỗ lực hay không, thu tiền có đủ nhiều hay không, nếu không đủ thì phải bù đắp như thế nào.
Kết quả lúc này, một nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên đi vào, trên mặt đeo một cái mặt nạ vải xám vẽ hình trăng khuyết, nhìn như đang cười nham hiểm.
- Ngươi chính là bang chủ Huyền Hùng Bang?
Người tới hỏi.
Việt Lãng Lãng hơi sợ, nói:
- Ngươi là ai?
Đoạn Vân không nói hai lời, đưa tay lên, chụm hai ngón, điểm một cái!
Vút… một luồng kiếm khí màu bạc trắng từ đầu ngón tay bay ra, trực tiếp xuyên qua bụng Việt Lãng Lãng cách đó bốn trượng.
Việt Lãng Lãng cúi đầu nhìn lỗ máu trên bụng, chén rượu rơi xuống đất, đến lúc này mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thực ra hắn đã có chút đề phòng, nhưng không ngờ người tới có thể tấn công hắn từ khoảng cách xa như vậy.
Là bang chủ Huyền Hùng Bang, tung hoành ở cái thành Lâm Thủy nhỏ bé này nhiều năm, Việt Lãng Lãng cũng từng bị ám sát mấy lần, thậm chí còn luyện được một tay không bắt ám khí.
Thế nhưng lần này, hắn không bắt được.
Quá nhanh!
Hơn nữa, đây căn bản không phải ám khí.
Làm gì có ai dùng ngón tay bắn ra bạch quang giết người chứ!
Mấy tên bang chúng đang say khướt, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bang chủ, lập tức tỉnh rượu.
Việt Lãng Lãng ôm vết thương, kinh hãi nói:
- Ta và ngươi xưa nay không quen biết, ngươi vì sao muốn giết ta?
- Ngươi thu phí bảo kê không hợp lý.
- Cái gì???
Việt Lãng Lãng thậm chí còn nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Vút một tiếng, lại một chỉ Ngọc Kiếm bắn ra.
Việt Lãng Lãng vội vàng né tránh, kiếm khí vốn nên bắn vào ngực hắn lại bắn trúng vai, máu tươi bắn tung tóe.
- A!
Việt Lãng Lãng gầm lên một tiếng, lông đen trên tay phải dựng đứng lên như kim thép, sau đó hắn vung tay phải xuống.
Nhưng trong lúc vung tay xuống, bụng hắn lại trúng một đạo kiếm khí.
Trong mắt Đoạn Vân, chiêu thức này đúng là quá chậm.
Ầm!
Huyền Hùng Chưởng đánh xuống.
Bàn ghế và mặt đất vỡ vụn, mảnh gỗ và đá vụn bắn ra như mưa rền gió dữ.
Oong một tiếng, Đoạn Vân rút con dao phay trong hòm thuốc ra, vung một nhát.
Thủy Nguyệt Kiếm Khí như trăng khuyết phá tan mảnh đá vụn gỗ vụn bắn tới, chém về phía Việt Lãng Lãng đang chạy tới cửa sổ.
Việt Lãng Lãng đang lao về phía cửa sổ, muốn phá cửa sổ chạy trốn, nhưng lúc này hắn cảm thấy một đạo kiếm khí màu bạc như trăng khuyết đánh tới, vội vàng đưa tay lên đỡ.
Bốp!
Cánh tay hắn bị chém một vết sâu hoắm, xương cốt cũng bị chém gãy, thân thể đang lao về phía trước cũng vì vậy mà đổi hướng, đập mạnh vào tường rồi ngã xuống đất.
Lúc này, Đoạn Vân không quay đầu lại, chỉ điểm hai ngón tay ra phía sau.
Hai tên "hùng hài tử" đang xông tới lập tức ôm cổ, quỳ rạp xuống đất.
Mấy tên tinh nhuệ Huyền Hùng Bang phía sau thấy vậy, vẻ hung hãn trong mắt lập tức biến mất, sợ hãi lùi lại.
- A!
Việt Lãng Lãng cố gắng đứng dậy, kết quả lại bị một chỉ kiếm đánh vào eo.
- Vì sao?
Hắn không nhịn được hỏi lại.
- Ta đã nói rồi, ngươi thu phí bảo kê không hợp lý.
Đoạn Vân lặp lại.
Vút một tiếng, máu tươi bắn ra.
Lần này là yết hầu.
Việt Lãng Lãng đến chết cũng không hiểu vì sao mình bị giết.
Chỉ vì phí bảo kê không hợp lý sao?
Phí bảo kê chỗ nào không hợp lý!
Mấy tên bang chúng trong phòng đã sợ tè ra quần, tên nào đứng gần cửa định bỏ chạy, kết quả chỉ nghe thấy ầm một tiếng, khung cửa bị Ngọc Chỉ Kiếm Khí đánh nát, mảnh gỗ bay tứ tung.
Tất cả mọi người đều sợ hãi nằm rạp xuống đất, ôm đầu, không dám động đậy.
- Đại hiệp tha mạng.
- Hảo hán tha mạng.
- Anh, anh hùng tha mạng!
Cảnh tượng này khiến Đoạn Vân nghĩ đến cảnh phim cảnh sát bắt cướp.
Huyền Hùng Bang này cũng quá yếu.
Lũ tép riu này cũng dám tùy tiện đánh giết người khác, thu phí bảo kê cao như vậy sao?
Đoạn Vân chụm hai ngón tay, ngồi xuống, nói:
- Nghe nói công pháp của các ngươi càng luyện đến sau, càng khó khống chế tính tình.
- Không có! Không có!
Một tên tinh nhuệ Huyền Hùng Bang phủ nhận.
Vút một tiếng, hắn im bặt, bởi vì mi tâm của hắn đã bị kiếm khí xuyên thủng.
- Nói dối.
Đoạn Vân thản nhiên nói.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Những tên còn lại vội vàng nói thật.
Kết quả lại là một tiếng "ưm", một tên tinh nhuệ ôm cổ, mắt trợn tròn, ngã xuống đất chết.
- Nếu đã không sửa được, vậy thì không cần sống nữa.
Đoạn Vân lại nói.
- Tên khốn, ta liều mạng với ngươi!
Một tên "hùng hài tử" ngày thường tác oai tác quái, quen thói đánh đấm không nhịn được nữa, gào thét xông về phía Đoạn Vân.
Mắt hắn đỏ ngầu như phát điên, khí thế hung hãn.
Một đạo kiếm khí trực tiếp xuyên qua cổ họng hắn.
Hắn ôm cổ, vẻ mặt đau đớn và dữ tợn nhìn Đoạn Vân.
Hắn hận!
Từ trước đến nay đều là hắn đánh người khác, muốn làm gì thì làm, người khác ngay cả đánh rắm cũng không dám, có một tên bị đánh đến mức đánh rắm cũng bị hắn đánh chết.
Vậy mà bây giờ!
Hắn hận!
Tên kia ôm cổ, chết trong thù hận và uất ức.
Chết không nhắm mắt.
Đoạn Vân nhìn về phía người tiếp theo, cũng là người cuối cùng.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lão già Huyền Hùng Bang này tự chặt đứt bàn tay phải của mình, đau đớn nói:
- Như vậy, như vậy công lực sẽ tiêu tán, ta sẽ không nổi giận lung tung nữa!
- Thật sao!
Đoạn Vân đang giơ tay lên liền hạ xuống.
Vừa rồi hắn đã chú ý, bàn tay của lão già này mỏng nhất, chắc cũng là kẻ luyện công kém nhất.
Đoạn Vân không nhịn được hỏi:
- Được rồi, ngươi nói xem, phí bảo kê của Huyền Hùng Bang các ngươi thu có hợp lý không?
- Không, không hợp lý!
- Không hợp lý tại sao lại thu?
- Là bang chủ, là bang chủ bảo thu! Còn có huyện lệnh nữa! Ta cũng không muốn! Trước kia ta bị bọn chúng bắt cóc!
- Trước kia ta cũng là người đọc sách mà, không còn cách nào khác.
Lão già run rẩy nói, cả người run lên vì đau đớn.
- Còn có huyện lệnh nữa? Bằng chứng đâu?
Đoạn Vân nghi ngờ hỏi.
- Đại, đại hiệp. Ta là người quản sổ sách, phí bảo kê luôn chia ba bảy, huyện lệnh lấy bảy phần.
- Thật sao? Dẫn ta đi xem sổ sách.
Đoạn Vân nói.
- Bang chủ! Bang chủ! Mẹ kiếp, đám người Trần lão nhị bị thằng chó nào giết rồi! Trên người toàn lỗ!
Một tên đại hán dẫn theo hai người xông vào, rồi lập tức đứng sững lại.
Ba người nhìn thấy bang chủ, nhưng bang chủ đã chết không nhắm mắt, trên người cũng không ít lỗ hơn Trần lão nhị.
Người vừa tới nhìn thấy một phòng toàn xác chết, lại nhìn lão già quản sổ sách bị chặt tay và Đoạn Vân đang đeo mặt nạ, run rẩy nói:
- Ta tới có phải không đúng lúc không?
- Không, ngươi tới rất đúng lúc.
Đoạn Vân vừa dứt lời, đầu tên kia đã bị kiếm khí xuyên thủng.
Đoạn Vân nhận ra tên này, chính là tên hỏi “nhìn cái gì!” lúc trưa.
Duyên phận, thật là kỳ diệu.
Chỉ là tay phải của hắn vừa to vừa dày, trên mu bàn tay mọc đầy lông đen cứng như thép, tạo cảm giác áp bức rất mạnh.
Phía dưới là mấy tên tinh nhuệ đang ngồi uống rượu.
Ngoại trừ một lão già đang cầm bút, những người còn lại đều có tay phải dày cộm như tay gấu.
- Bang chủ ở đó.
Tên bang chúng dẫn đường nói với Đoạn Vân.
- Đa tạ.
Đoạn Vân nói xong, liền đeo mặt nạ lên.
Tên bang chúng dẫn đường thấy vậy, vẻ mặt kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Bệnh của bang chủ đã nghiêm trọng đến vậy sao? Đại phu phải đeo mặt nạ, chẳng lẽ bệnh này lây?
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng chuồn mất.
Kỳ thực trước khi đến, Đoạn Vân đã cải trang một phen, giờ lại đeo thêm mặt nạ, sắc trời cũng dần tối, càng khó nhận ra hắn.
Bang chủ Huyền Hùng Bang Việt Lãng Lãng, đang vừa uống rượu vừa thảo luận chuyện trong bang với mấy tên cao tầng.
Việt Lãng Lãng có thể leo lên vị trí ngày hôm nay, ngoài việc Huyền Hùng Chưởng đã đạt đến cảnh giới hóa cảnh, còn là nhờ hắn ưa thích việc tự kiểm điểm.
Kiểm điểm xem bang chúng có đủ nỗ lực hay không, thu tiền có đủ nhiều hay không, nếu không đủ thì phải bù đắp như thế nào.
Kết quả lúc này, một nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên đi vào, trên mặt đeo một cái mặt nạ vải xám vẽ hình trăng khuyết, nhìn như đang cười nham hiểm.
- Ngươi chính là bang chủ Huyền Hùng Bang?
Người tới hỏi.
Việt Lãng Lãng hơi sợ, nói:
- Ngươi là ai?
Đoạn Vân không nói hai lời, đưa tay lên, chụm hai ngón, điểm một cái!
Vút… một luồng kiếm khí màu bạc trắng từ đầu ngón tay bay ra, trực tiếp xuyên qua bụng Việt Lãng Lãng cách đó bốn trượng.
Việt Lãng Lãng cúi đầu nhìn lỗ máu trên bụng, chén rượu rơi xuống đất, đến lúc này mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thực ra hắn đã có chút đề phòng, nhưng không ngờ người tới có thể tấn công hắn từ khoảng cách xa như vậy.
Là bang chủ Huyền Hùng Bang, tung hoành ở cái thành Lâm Thủy nhỏ bé này nhiều năm, Việt Lãng Lãng cũng từng bị ám sát mấy lần, thậm chí còn luyện được một tay không bắt ám khí.
Thế nhưng lần này, hắn không bắt được.
Quá nhanh!
Hơn nữa, đây căn bản không phải ám khí.
Làm gì có ai dùng ngón tay bắn ra bạch quang giết người chứ!
Mấy tên bang chúng đang say khướt, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bang chủ, lập tức tỉnh rượu.
Việt Lãng Lãng ôm vết thương, kinh hãi nói:
- Ta và ngươi xưa nay không quen biết, ngươi vì sao muốn giết ta?
- Ngươi thu phí bảo kê không hợp lý.
- Cái gì???
Việt Lãng Lãng thậm chí còn nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Vút một tiếng, lại một chỉ Ngọc Kiếm bắn ra.
Việt Lãng Lãng vội vàng né tránh, kiếm khí vốn nên bắn vào ngực hắn lại bắn trúng vai, máu tươi bắn tung tóe.
- A!
Việt Lãng Lãng gầm lên một tiếng, lông đen trên tay phải dựng đứng lên như kim thép, sau đó hắn vung tay phải xuống.
Nhưng trong lúc vung tay xuống, bụng hắn lại trúng một đạo kiếm khí.
Trong mắt Đoạn Vân, chiêu thức này đúng là quá chậm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ầm!
Huyền Hùng Chưởng đánh xuống.
Bàn ghế và mặt đất vỡ vụn, mảnh gỗ và đá vụn bắn ra như mưa rền gió dữ.
Oong một tiếng, Đoạn Vân rút con dao phay trong hòm thuốc ra, vung một nhát.
Thủy Nguyệt Kiếm Khí như trăng khuyết phá tan mảnh đá vụn gỗ vụn bắn tới, chém về phía Việt Lãng Lãng đang chạy tới cửa sổ.
Việt Lãng Lãng đang lao về phía cửa sổ, muốn phá cửa sổ chạy trốn, nhưng lúc này hắn cảm thấy một đạo kiếm khí màu bạc như trăng khuyết đánh tới, vội vàng đưa tay lên đỡ.
Bốp!
Cánh tay hắn bị chém một vết sâu hoắm, xương cốt cũng bị chém gãy, thân thể đang lao về phía trước cũng vì vậy mà đổi hướng, đập mạnh vào tường rồi ngã xuống đất.
Lúc này, Đoạn Vân không quay đầu lại, chỉ điểm hai ngón tay ra phía sau.
Hai tên "hùng hài tử" đang xông tới lập tức ôm cổ, quỳ rạp xuống đất.
Mấy tên tinh nhuệ Huyền Hùng Bang phía sau thấy vậy, vẻ hung hãn trong mắt lập tức biến mất, sợ hãi lùi lại.
- A!
Việt Lãng Lãng cố gắng đứng dậy, kết quả lại bị một chỉ kiếm đánh vào eo.
- Vì sao?
Hắn không nhịn được hỏi lại.
- Ta đã nói rồi, ngươi thu phí bảo kê không hợp lý.
Đoạn Vân lặp lại.
Vút một tiếng, máu tươi bắn ra.
Lần này là yết hầu.
Việt Lãng Lãng đến chết cũng không hiểu vì sao mình bị giết.
Chỉ vì phí bảo kê không hợp lý sao?
Phí bảo kê chỗ nào không hợp lý!
Mấy tên bang chúng trong phòng đã sợ tè ra quần, tên nào đứng gần cửa định bỏ chạy, kết quả chỉ nghe thấy ầm một tiếng, khung cửa bị Ngọc Chỉ Kiếm Khí đánh nát, mảnh gỗ bay tứ tung.
Tất cả mọi người đều sợ hãi nằm rạp xuống đất, ôm đầu, không dám động đậy.
- Đại hiệp tha mạng.
- Hảo hán tha mạng.
- Anh, anh hùng tha mạng!
Cảnh tượng này khiến Đoạn Vân nghĩ đến cảnh phim cảnh sát bắt cướp.
Huyền Hùng Bang này cũng quá yếu.
Lũ tép riu này cũng dám tùy tiện đánh giết người khác, thu phí bảo kê cao như vậy sao?
Đoạn Vân chụm hai ngón tay, ngồi xuống, nói:
- Nghe nói công pháp của các ngươi càng luyện đến sau, càng khó khống chế tính tình.
- Không có! Không có!
Một tên tinh nhuệ Huyền Hùng Bang phủ nhận.
Vút một tiếng, hắn im bặt, bởi vì mi tâm của hắn đã bị kiếm khí xuyên thủng.
- Nói dối.
Đoạn Vân thản nhiên nói.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Những tên còn lại vội vàng nói thật.
Kết quả lại là một tiếng "ưm", một tên tinh nhuệ ôm cổ, mắt trợn tròn, ngã xuống đất chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu đã không sửa được, vậy thì không cần sống nữa.
Đoạn Vân lại nói.
- Tên khốn, ta liều mạng với ngươi!
Một tên "hùng hài tử" ngày thường tác oai tác quái, quen thói đánh đấm không nhịn được nữa, gào thét xông về phía Đoạn Vân.
Mắt hắn đỏ ngầu như phát điên, khí thế hung hãn.
Một đạo kiếm khí trực tiếp xuyên qua cổ họng hắn.
Hắn ôm cổ, vẻ mặt đau đớn và dữ tợn nhìn Đoạn Vân.
Hắn hận!
Từ trước đến nay đều là hắn đánh người khác, muốn làm gì thì làm, người khác ngay cả đánh rắm cũng không dám, có một tên bị đánh đến mức đánh rắm cũng bị hắn đánh chết.
Vậy mà bây giờ!
Hắn hận!
Tên kia ôm cổ, chết trong thù hận và uất ức.
Chết không nhắm mắt.
Đoạn Vân nhìn về phía người tiếp theo, cũng là người cuối cùng.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lão già Huyền Hùng Bang này tự chặt đứt bàn tay phải của mình, đau đớn nói:
- Như vậy, như vậy công lực sẽ tiêu tán, ta sẽ không nổi giận lung tung nữa!
- Thật sao!
Đoạn Vân đang giơ tay lên liền hạ xuống.
Vừa rồi hắn đã chú ý, bàn tay của lão già này mỏng nhất, chắc cũng là kẻ luyện công kém nhất.
Đoạn Vân không nhịn được hỏi:
- Được rồi, ngươi nói xem, phí bảo kê của Huyền Hùng Bang các ngươi thu có hợp lý không?
- Không, không hợp lý!
- Không hợp lý tại sao lại thu?
- Là bang chủ, là bang chủ bảo thu! Còn có huyện lệnh nữa! Ta cũng không muốn! Trước kia ta bị bọn chúng bắt cóc!
- Trước kia ta cũng là người đọc sách mà, không còn cách nào khác.
Lão già run rẩy nói, cả người run lên vì đau đớn.
- Còn có huyện lệnh nữa? Bằng chứng đâu?
Đoạn Vân nghi ngờ hỏi.
- Đại, đại hiệp. Ta là người quản sổ sách, phí bảo kê luôn chia ba bảy, huyện lệnh lấy bảy phần.
- Thật sao? Dẫn ta đi xem sổ sách.
Đoạn Vân nói.
- Bang chủ! Bang chủ! Mẹ kiếp, đám người Trần lão nhị bị thằng chó nào giết rồi! Trên người toàn lỗ!
Một tên đại hán dẫn theo hai người xông vào, rồi lập tức đứng sững lại.
Ba người nhìn thấy bang chủ, nhưng bang chủ đã chết không nhắm mắt, trên người cũng không ít lỗ hơn Trần lão nhị.
Người vừa tới nhìn thấy một phòng toàn xác chết, lại nhìn lão già quản sổ sách bị chặt tay và Đoạn Vân đang đeo mặt nạ, run rẩy nói:
- Ta tới có phải không đúng lúc không?
- Không, ngươi tới rất đúng lúc.
Đoạn Vân vừa dứt lời, đầu tên kia đã bị kiếm khí xuyên thủng.
Đoạn Vân nhận ra tên này, chính là tên hỏi “nhìn cái gì!” lúc trưa.
Duyên phận, thật là kỳ diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro