Ngộ Tính Nghịch Thiên: Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa

Nghiệt Duyên (2...

2024-11-20 15:48:28

Lư lão gia tức giận đến mức gân xanh nổi lên trên trán, xắn tay áo đi ra ngoài.

Cửa phòng khép hờ, điều này khiến Lư lão gia càng thêm khó chịu.

Chẳng lẽ điều này chứng tỏ ả đàn bà này tự mình đi dâng hiến?

Con nha đầu này trông mặt mũi thanh thuần, ai ngờ lại là loại người như vậy!

Lư lão gia rón rén đi tới.

Âm thanh kia chính là truyền đến từ căn phòng cách phòng ngủ của hắn không xa.

Đến lúc này, Lư lão gia muốn phủ nhận chuyện này cũng không được nữa.

Bởi vì lúc này âm thanh đã rất rõ ràng, hắn tức giận đến mức râu mép run lên.

Lúc này, tiếng thở dốc kia biến mất.

Lư lão gia vội vàng đi tới.

Hắn do dự một chút, cuối cùng đẩy cửa ra.

Cánh cửa kêu lên một tiếng “cọt kẹt”, tiếng thở dốc của tiểu thiếp biến mất, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Vừa vào phòng không lâu, Lư lão gia đã nhìn thấy tân nương tử của mình nằm trên giường gỗ, quần áo xộc xệch, lộ ra làn da trắng nõn.

Hắn tức giận đi tới, chỉ vào tiểu thiếp mắng:

- Ngươi làm chuyện tốt gì vậy!

Tiểu thiếp không biết là bị dọa sợ hay là vì sao, nằm trên giường đưa lưng về phía hắn, không quay đầu lại.

Nghe thấy lão gia quát mắng, nàng vẫn đưa lưng về phía hắn, u oán nói:

- Lão gia, thiếp không còn trong sạch nữa, chàng còn yêu thiếp không?

- Ta!

Lư lão gia nhìn làn da trắng nõn của tiểu thiếp, tức đến nghẹn lời, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thằng nhãi ranh kia đâu!

Lư lão gia nhìn xung quanh, không thấy bóng người, bèn cúi người nhìn xuống gầm giường.

Tối nay trăng sáng rất đẹp, nhưng gầm giường lại tối om.

Cái nhìn đầu tiên, Lư lão gia giật nảy mình, bởi vì phía dưới giống như có một người đầu rất bẹt đang nằm.

Người đầu bẹt như vậy tuyệt đối không phải con trai hắn!

Ngay sau đó, Lư lão gia mới thở phào nhẹ nhõm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng hắn cũng nhìn rõ, đó không phải là một người đầu rất bẹt, mà là một bộ quần áo.

Áo và quần dính vào nhau, lại hơi nhô lên, cho nên nhìn giống như một người.

Quần áo của thằng nghịch tử kia ở đây, vậy người đâu?

- Hắc hắc.

Trong phòng, bỗng nhiên truyền đến tiếng cười của nam nhân.

Lư lão gia nghe thấy chính là giọng nói của Lư công tử, lập tức càng giận tím mặt.

Hắn vội vàng tiếp tục tìm người.

Nhưng tìm một hồi, liền phát hiện có chút không đúng.

Rõ ràng giọng nói này ở trong phòng, nhưng hắn nhất thời lại không tìm thấy.

Sau một khắc, Lư lão gia ngẩng đầu lên, trái tim cũng lỡ mất một nhịp.

Chỉ thấy trên nóc nhà, một nam tử trần truồng treo ở nơi đó, đang cười ha hả, lộ ra hàm răng trắng hếu cùng nướu đỏ tươi.

Lư lão gia liếc mắt một cái liền nhận ra đó là đứa con bất hiếu của mình, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại cảm thấy rất xa lạ.

Bởi vì trên người nhị công tử bị quấn đầy tơ hồng, treo ở nơi đó, bất kể là gương mặt hay thân thể, giống như là chỉ còn lại có một lớp da.

Đúng vậy, dường như máu thịt bên trong đều bị thứ gì đó hút khô vậy.

Thứ gì vậy?

Lư lão gia nghĩ tới điều gì, cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy tiểu thiếp vẫn luôn quay lưng về phía hắn đã quay đầu lại, hai mắt không còn tròng trắng, một mảnh đen kịt, cả người cũng không còn khí tức của người sống, phảng phất như thi thể lạnh như băng.

Kết quả lúc này, “thi thể” mở miệng...

- Lão gia, mau tới yêu thiếp đi, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa.

- Quỷ a!

Đêm khuya Lư phủ, vang lên một trận tiếng gào thét chói tai...

Ngày hôm đó, Đoạn Vân đã tới trấn Phong Lâm.

Đến nơi này, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Căn cứ tin tức hắn thăm dò được, đến trấn Phong Lâm, chỉ cần một đường hướng đông, chỉ cần một ngày đường là có thể đến Vọng Xuân thành.

Nơi này đã được coi là khu vực ngoại ô của Vọng Xuân thành.

Thật ra hai ngày trước hắn cũng cảm nhận được khí tức của Vọng Xuân thành.

Chỉ có thể nói càng đến gần Vọng Xuân thành, vật giá càng cao, hôm trước rõ ràng mười văn tiền còn có thể mua hai cái bánh nướng, đến bây giờ chỉ có thể mua một cái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đi lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp tới rồi.

Trấn Phong Lâm bất kể trong hay ngoài trấn đều trồng cây phong cao lớn, vào lúc này, mang đến từng trận gió mát.

Đoạn Vân thậm chí cảm thấy cả trấn có chút âm trầm.

Lúc này, hắn phát hiện mấy vị nhân sĩ giang hồ đang đứng trước một bức tường dán giấy, cao đàm .

Hắn vừa nhìn liền biết đó là một bức tường treo thưởng.

Nghĩ đến vật giá càng ngày càng tăng, Đoạn Vân muốn kiếm chút bạc, vì vậy đi tới.

Trấn Phong Lâm chỉ là một trấn nhỏ, trên tường không có nhiều tờ treo thưởng, nhưng Đoạn Vân vừa mới đến gần, người bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.

Bởi vì trong miệng mấy vị nhân sĩ giang hồ kia toát ra mấy từ khóa…

- Lư gia, Hồng Lâu Tiên Tử, tiền thưởng.

Đoạn Vân nhìn lên tường, phát hiện đúng là chuyên môn của mình.

Hóa ra Lư gia trong trấn bị Hồng Lâu Tiên Tử hãm hại, nam nhân trong nhà đều bị nàng hại chết mấy người, nhưng nàng vẫn không chịu buông tha bọn họ, cho nên mới có tờ treo thưởng này.

- Lý đại ca, đi không? Lư lão gia ra tay chắc chắn sẽ không bạc.

- Đó chính là Hồng Lâu Tiên Tử, ngươi không sợ bị nàng hút khô mà chết à?

- So với bị hút khô, ta có sợ ai đâu?

- Hơn nữa, nghe nói Lư gia đã mời cao tăng của Thiết Thủy Tự đến, chúng ta chỉ là đi kiếm chút cơm ăn thôi.

- Vương huynh nói đúng, nói tới nói lui chính là đi trợ quyền.

Loại người giang hồ nay đây mai đó này, trợ quyền là một trong những nguồn thu nhập chính.

Lúc này, vị Lý đại ca kia do dự, nói:

- Trợ quyền? Ngươi đã nghe qua chuyện ở Hoàng Thủy thành chưa? Có ma đầu làm loạn, bây giờ đi trợ quyền cũng không an toàn.

- Trợ quyền cũng không đi, vậy còn lăn lộn giang hồ làm gì nữa. Gần đây ta kẹt tiền lắm, ngươi không đi ta đi!

Mấy người kia còn đang thảo luận vấn đề có đi hay không, Đoạn Vân đã nhớ kỹ địa chỉ, đi trước bọn họ một bước.

Hắn và Hồng Lâu Tiên Tử vốn đã có thù oán, loại chuyện vừa có thể báo thù lại vừa có thể thay trời hành đạo mà còn được nhận thù lao này, còn cần chờ sao?

Việc này quả thực là dành cho Đoạn thiếu hiệp hắn!

Tuy rằng trên đường đi, thanh danh của hắn - Đoạn Ma Đầu vang xa, thanh danh của Đoạn thiếu hiệp ngược lại không được biết đến nhiều, nhưng hắn biết đây đều là tạm thời, là người khác hiểu lầm hắn.

Chỉ cần hắn làm tốt chuyện hành hiệp trượng nghĩa này, làm thật đẹp mắt, thật sự làm được hiệp danh vang xa, như Hoa Vũ Vũ Hoa vậy, tự nhiên sẽ không có người nào hiểu lầm hắn nữa.

......

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngộ Tính Nghịch Thiên: Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa

Số ký tự: 0