Ngộ Tính Nghịch Thiên: Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa
Trông Già Trước...
2024-11-20 15:48:28
Những thi thể này xếp thành hàng, đi thẳng vào đại điện.
Đoạn Vân đứng bên cạnh đống lửa, tay nắm kiếm chỉ, tập trung cảnh giác.
Con lừa xám thì rất lanh lợi lui về phía sau mấy bước, bảo vệ Đoạn Vân ở phía trước.
Ban đêm ngủ ngoài thành, trải qua Hồng Lâu tiên tử, Nữ Thần bộ đầu, Lôi Phong Tử nghe sấm sét, Đoạn Vân tự nhận là đã gặp qua không ít chuyện.
Hắn không ngờ, vùng đất này còn có thể mang đến cho hắn những điều mới mẻ.
Cùng với tiếng chuông vang lên, trời mưa, đạo quán bỏ hoang xuất hiện một hàng thi thể như vậy, cho dù Đoạn Vân là người có võ công cao cường, gan dạ, trong lòng vẫn không khỏi sợ hãi.
Hành thi trùm đầu đi tới đại điện, lập tức đứng thành một hàng ngay ngắn.
Tiếp theo, một hành thi bước ra.
Vèo một tiếng, một sợi dây thừng bất ngờ bay ra, móc vào hai cây cột đổ nát của đại điện.
Sau đó, hành thi này kéo tấm vải trùm đầu bị ướt mưa xuống, lắc chuông.
Theo tiếng chuông đồng vang lên, hàng hành thi này đột nhiên quay về phía Đoạn Vân.
Đoạn Vân bị nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, đã suy nghĩ nên ra tay trước, bắn vào đầu hay bắn vào chân, kết quả đám thi thể này đột nhiên nhảy lên, hai chân móc vào dây, treo ngược lên.
Hành thi lắc chuông kia bắt đầu buộc thêm hai vòng dây thừng vào mắt cá chân của chúng, vì vậy nhìn qua, đám hành thi này giống như thịt khô treo trong nhà, treo lơ lửng trong đại điện.
Lúc này, Đoạn Vân đã xác định “hành thi” lắc chuông này là người sống.
Dưới ánh lửa, người này không chỉ có bóng, mà cử động cũng giống như người sống.
Lúc này, người nọ đi tới, hành lễ nói:
- Tại hạ là Hoàng Thực, trên đường đưa tang gặp trời mưa, làm phiền các hạ, mong thứ lỗi.
Đoạn Vân nhướng mày nói:
- Đưa tang?
Người tới cười nói:
- Nhìn các hạ còn trẻ, hẳn là mới vào giang hồ, Hoàng gia ở Vu Lăng chúng ta đưa tang đã lâu, trên đời này thi thể được đưa đi, một nửa là do Hoàng gia chúng ta đưa.
Nói đến chuyện đưa tang của gia tộc mình, người này có vẻ khá tự hào.
Đoạn Vân chắp tay nói:
- Thì ra là vậy. Là tại hạ kiến thức nông cạn, đã làm kinh động, mong Hoàng tiền bối đừng trách.
Hắn nhớ lại những người đưa tang ở Tương Tây trong tiểu thuyết kiếp trước, phát hiện có điểm giống nhau, nhưng cũng có sự khác biệt không nhỏ.
Ít nhất là đám thi thể này không nhảy nhót, nhìn cũng không giống cương thi cứng ngắc.
Hơn nữa thi thể này giống như thịt khô treo ngược trên dây, là tình huống mà trong tiểu thuyết cũng chưa từng miêu tả.
Đại điện này tuy lớn, nhưng chỗ có thể tránh mưa chỉ có một chút, sau khi bị thi thể treo ngược chiếm cứ, người đưa tang này không thể cách Đoạn Vân quá xa.
Hắn vừa phủi nước mưa trên người, vừa cảm thán “thời tiết quỷ quái thật!”, có ý định muốn lại gần đống lửa.
Lúc này, Hoàng Thực lấy ra một túi đậu nanh nhỏ, vừa nhai vừa nói:
- Ăn chút không?
Đoạn Vân từ chối:
- Ta ăn rồi.
Hoàng Thực cũng không ép buộc, tự mình ăn đậu, nói:
- Các hạ mới vào giang hồ, cẩn thận một chút cũng tốt, dù ngươi có tin hay không, tại hạ là người tốt.
Đoạn Vân đáp:
- Tiền bối nói đùa, ta chỉ là không thích ăn đậu nành thôi.
Hoàng Thực kinh ngạc nói:
- Đó là ngươi chưa ăn đậu nành ở Vu Lăng chúng ta, ngon lắm đấy!
Đoạn Vân thành thật trả lời:
- Ta sợ ăn vào sẽ bị đầy hơi.
Hoàng Thực lập tức cười ha hả, nói:
- Tiểu huynh đệ thật thú vị. Ta nói trước, ta ăn đậu nành tuyệt đối không bị đầy hơi.
Chỉ thấy Hoàng Thực này tóc tai thưa thớt, râu ria bạc trắng, lại có gương mặt nhọn hoắt, tóm lại là không đẹp lão.
Nhưng khi nói chuyện, Đoạn Vân lại cảm thấy người này khá dễ gần.
Vì vậy hắn không nhịn được hỏi:
- Tiền bối, ngươi để những thi thể này treo lên có dụng ý gì sao?
Hoàng Thực vừa ăn đậu, vừa giải thích:
- Ban đêm âm khí nặng, ở nơi này càng nặng hơn. Nhưng nếu thi thể không chạm đất, sẽ không tiếp xúc với âm khí, hơn nữa lại treo ngược, sẽ không dễ dàng hóa thành cương thi.
- Hóa thành cương thi? Thi thể thật sự có thể hóa thành cương thi sao?
Đoạn Vân kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên có thể. Ở Vu Lăng chúng ta có một vị lão gia họ Nhậm, sau khi chết biến thành Thi Vương, tay quấn xích sắt, trên người máu chảy như lửa, thấy ai là cắn người đó, suýt chút nữa biến cả một thôn thành cương thi, gây họa trăm dặm...
Hoàng Thực chậm rãi kể cho Đoạn Vân nghe một câu chuyện về cương thi.
- Chuyện này rất nổi tiếng trên giang hồ, nhưng ngươi mới vào giang hồ, chưa từng nghe qua cũng là bình thường. Lúc đó Hoàng gia chúng ta phải tốn rất nhiều công sức mới tiêu diệt được Thi Vương đó, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường. Cả ông cố của ta cũng bỏ mạng ở đó.
Hoàng Thực từ từ nói.
Đoạn Vân không khỏi nói:
- Không ngờ nghề nghiệp của tiền bối lại có nhiều điều đặc biệt như vậy.
Không thể không nói, ngày mưa, đạo quán đổ nát, ngồi trước một hàng thi thể treo ngược nghe người đưa tang kể chuyện về cương thi, quả thực rất nhập tâm.
Cũng rất thú vị.
Hoàng Thực cười nói:
- Tiểu huynh đệ nói chuyện khách sáo như vậy, có phải cảm thấy ta rất già không? Thật ra ta cũng không già lắm đâu, chỉ là trông già trước tuổi thôi.
- Thật sao?
Đoạn Vân nói.
- Ngươi đoán xem, cứ việc đoán thoải mái, năm nay ta bao nhiêu tuổi?
Hoàng Thực đề nghị.
Theo cảm nhận của Đoạn Vân, Hoàng Thực này ít nhất cũng phải ngoài năm mươi tuổi, nhưng đối phương đã nói như vậy, hắn liền mạnh dạn đoán trẻ hơn một chút... “Ba mươi lăm?
- Cao hơn.
Hoàng Thực nói.
- Ba mươi?
Đoạn Vân kinh ngạc nói.
- Vẫn cao hơn.
- Chẳng lẽ là hai mươi lăm?
Đoạn Vân không nhịn được nói.
- Không giấu gì các hạ, năm tháng nữa chính là sinh thần hai mươi tuổi của tại hạ.
Hoàng Thực đáp.
Đoạn Vân chớp chớp mắt, thấy hơi khô, nói:
- Hóa ra ngươi còn nhỏ hơn ta hai tháng?
Hoàng Thực sờ mái tóc hoa râm lưa thưa, đáp:
- Đúng vậy, đã nói là ta tướng mạo già trước tuổi mà, thật ra ta còn phải gọi ngươi một tiếng huynh.
Đoạn Vân:
- ...
Trước mắt lại là một người đồng trang lứa, mức độ kinh ngạc này không thua kém gì lúc hắn gặp nữ quỷ lầu hồng, nghe Lôi Phong Tử nói nhảm, cùng với đội ngũ cương thi này.
Giang hồ quả nhiên lắm kẻ kỳ lạ.
Đoạn Vân đứng bên cạnh đống lửa, tay nắm kiếm chỉ, tập trung cảnh giác.
Con lừa xám thì rất lanh lợi lui về phía sau mấy bước, bảo vệ Đoạn Vân ở phía trước.
Ban đêm ngủ ngoài thành, trải qua Hồng Lâu tiên tử, Nữ Thần bộ đầu, Lôi Phong Tử nghe sấm sét, Đoạn Vân tự nhận là đã gặp qua không ít chuyện.
Hắn không ngờ, vùng đất này còn có thể mang đến cho hắn những điều mới mẻ.
Cùng với tiếng chuông vang lên, trời mưa, đạo quán bỏ hoang xuất hiện một hàng thi thể như vậy, cho dù Đoạn Vân là người có võ công cao cường, gan dạ, trong lòng vẫn không khỏi sợ hãi.
Hành thi trùm đầu đi tới đại điện, lập tức đứng thành một hàng ngay ngắn.
Tiếp theo, một hành thi bước ra.
Vèo một tiếng, một sợi dây thừng bất ngờ bay ra, móc vào hai cây cột đổ nát của đại điện.
Sau đó, hành thi này kéo tấm vải trùm đầu bị ướt mưa xuống, lắc chuông.
Theo tiếng chuông đồng vang lên, hàng hành thi này đột nhiên quay về phía Đoạn Vân.
Đoạn Vân bị nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, đã suy nghĩ nên ra tay trước, bắn vào đầu hay bắn vào chân, kết quả đám thi thể này đột nhiên nhảy lên, hai chân móc vào dây, treo ngược lên.
Hành thi lắc chuông kia bắt đầu buộc thêm hai vòng dây thừng vào mắt cá chân của chúng, vì vậy nhìn qua, đám hành thi này giống như thịt khô treo trong nhà, treo lơ lửng trong đại điện.
Lúc này, Đoạn Vân đã xác định “hành thi” lắc chuông này là người sống.
Dưới ánh lửa, người này không chỉ có bóng, mà cử động cũng giống như người sống.
Lúc này, người nọ đi tới, hành lễ nói:
- Tại hạ là Hoàng Thực, trên đường đưa tang gặp trời mưa, làm phiền các hạ, mong thứ lỗi.
Đoạn Vân nhướng mày nói:
- Đưa tang?
Người tới cười nói:
- Nhìn các hạ còn trẻ, hẳn là mới vào giang hồ, Hoàng gia ở Vu Lăng chúng ta đưa tang đã lâu, trên đời này thi thể được đưa đi, một nửa là do Hoàng gia chúng ta đưa.
Nói đến chuyện đưa tang của gia tộc mình, người này có vẻ khá tự hào.
Đoạn Vân chắp tay nói:
- Thì ra là vậy. Là tại hạ kiến thức nông cạn, đã làm kinh động, mong Hoàng tiền bối đừng trách.
Hắn nhớ lại những người đưa tang ở Tương Tây trong tiểu thuyết kiếp trước, phát hiện có điểm giống nhau, nhưng cũng có sự khác biệt không nhỏ.
Ít nhất là đám thi thể này không nhảy nhót, nhìn cũng không giống cương thi cứng ngắc.
Hơn nữa thi thể này giống như thịt khô treo ngược trên dây, là tình huống mà trong tiểu thuyết cũng chưa từng miêu tả.
Đại điện này tuy lớn, nhưng chỗ có thể tránh mưa chỉ có một chút, sau khi bị thi thể treo ngược chiếm cứ, người đưa tang này không thể cách Đoạn Vân quá xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa phủi nước mưa trên người, vừa cảm thán “thời tiết quỷ quái thật!”, có ý định muốn lại gần đống lửa.
Lúc này, Hoàng Thực lấy ra một túi đậu nanh nhỏ, vừa nhai vừa nói:
- Ăn chút không?
Đoạn Vân từ chối:
- Ta ăn rồi.
Hoàng Thực cũng không ép buộc, tự mình ăn đậu, nói:
- Các hạ mới vào giang hồ, cẩn thận một chút cũng tốt, dù ngươi có tin hay không, tại hạ là người tốt.
Đoạn Vân đáp:
- Tiền bối nói đùa, ta chỉ là không thích ăn đậu nành thôi.
Hoàng Thực kinh ngạc nói:
- Đó là ngươi chưa ăn đậu nành ở Vu Lăng chúng ta, ngon lắm đấy!
Đoạn Vân thành thật trả lời:
- Ta sợ ăn vào sẽ bị đầy hơi.
Hoàng Thực lập tức cười ha hả, nói:
- Tiểu huynh đệ thật thú vị. Ta nói trước, ta ăn đậu nành tuyệt đối không bị đầy hơi.
Chỉ thấy Hoàng Thực này tóc tai thưa thớt, râu ria bạc trắng, lại có gương mặt nhọn hoắt, tóm lại là không đẹp lão.
Nhưng khi nói chuyện, Đoạn Vân lại cảm thấy người này khá dễ gần.
Vì vậy hắn không nhịn được hỏi:
- Tiền bối, ngươi để những thi thể này treo lên có dụng ý gì sao?
Hoàng Thực vừa ăn đậu, vừa giải thích:
- Ban đêm âm khí nặng, ở nơi này càng nặng hơn. Nhưng nếu thi thể không chạm đất, sẽ không tiếp xúc với âm khí, hơn nữa lại treo ngược, sẽ không dễ dàng hóa thành cương thi.
- Hóa thành cương thi? Thi thể thật sự có thể hóa thành cương thi sao?
Đoạn Vân kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên có thể. Ở Vu Lăng chúng ta có một vị lão gia họ Nhậm, sau khi chết biến thành Thi Vương, tay quấn xích sắt, trên người máu chảy như lửa, thấy ai là cắn người đó, suýt chút nữa biến cả một thôn thành cương thi, gây họa trăm dặm...
Hoàng Thực chậm rãi kể cho Đoạn Vân nghe một câu chuyện về cương thi.
- Chuyện này rất nổi tiếng trên giang hồ, nhưng ngươi mới vào giang hồ, chưa từng nghe qua cũng là bình thường. Lúc đó Hoàng gia chúng ta phải tốn rất nhiều công sức mới tiêu diệt được Thi Vương đó, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường. Cả ông cố của ta cũng bỏ mạng ở đó.
Hoàng Thực từ từ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn Vân không khỏi nói:
- Không ngờ nghề nghiệp của tiền bối lại có nhiều điều đặc biệt như vậy.
Không thể không nói, ngày mưa, đạo quán đổ nát, ngồi trước một hàng thi thể treo ngược nghe người đưa tang kể chuyện về cương thi, quả thực rất nhập tâm.
Cũng rất thú vị.
Hoàng Thực cười nói:
- Tiểu huynh đệ nói chuyện khách sáo như vậy, có phải cảm thấy ta rất già không? Thật ra ta cũng không già lắm đâu, chỉ là trông già trước tuổi thôi.
- Thật sao?
Đoạn Vân nói.
- Ngươi đoán xem, cứ việc đoán thoải mái, năm nay ta bao nhiêu tuổi?
Hoàng Thực đề nghị.
Theo cảm nhận của Đoạn Vân, Hoàng Thực này ít nhất cũng phải ngoài năm mươi tuổi, nhưng đối phương đã nói như vậy, hắn liền mạnh dạn đoán trẻ hơn một chút... “Ba mươi lăm?
- Cao hơn.
Hoàng Thực nói.
- Ba mươi?
Đoạn Vân kinh ngạc nói.
- Vẫn cao hơn.
- Chẳng lẽ là hai mươi lăm?
Đoạn Vân không nhịn được nói.
- Không giấu gì các hạ, năm tháng nữa chính là sinh thần hai mươi tuổi của tại hạ.
Hoàng Thực đáp.
Đoạn Vân chớp chớp mắt, thấy hơi khô, nói:
- Hóa ra ngươi còn nhỏ hơn ta hai tháng?
Hoàng Thực sờ mái tóc hoa râm lưa thưa, đáp:
- Đúng vậy, đã nói là ta tướng mạo già trước tuổi mà, thật ra ta còn phải gọi ngươi một tiếng huynh.
Đoạn Vân:
- ...
Trước mắt lại là một người đồng trang lứa, mức độ kinh ngạc này không thua kém gì lúc hắn gặp nữ quỷ lầu hồng, nghe Lôi Phong Tử nói nhảm, cùng với đội ngũ cương thi này.
Giang hồ quả nhiên lắm kẻ kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro