Ngoại Trừ Tôi Ra, Tất Cả Đều Là Người Công Cụ
Chương 4
Phong Đích Linh Đang
2024-07-11 10:38:55
“Đạo diễn Lâm, cô làm vậy không hay chút nào.” Giám đốc Thiệu không thể vừa mở màn đã mắng được, người như bọn họ, lăn lộn đến cấp bậc này, cho dù là tức giận hay vui vẻ thì mặt ngoài cũng cười ha hả, ngay cả giọng điệu của ông ta lúc này cũng là giọng vui đùa.
Lâm Tử Minh hô cắt một tiếng, sau khi thư ký trường quay hoàn tất ghi chép, cô mới nói chuyện điện thoại: “Giám đốc Thiệu, tôi cho anh xem một phép tính.”
“Hửm?”
“Bộ phim này đầu tư 8000 vạn, anh cũng biết phim chiếu rạp đương nhiên không thể rơi toàn bộ lợi nhuận vào bên sản xuất được, đúng không? Trừ đi tiền ăn chia với rạp phim và các hạng mục tuyên truyền nhỏ lẻ, số tiền cuối trả về cho nhà sản xuất chỉ còn một phần ba tổng số doanh thu bán vé. Nói cách khác, bộ phim này cần thu về 2,4 tỷ tiền vé mới có thể hoàn vốn, mà muốn kiếm được tiền và chi trả những hạng mục khác thì phải khoảng 5 tỷ.”
Lâm Tử Minh dừng lại một chút, dùng giọng điệu nghiêm khắc như khi mắng diễn viên, quát lớn vào điện thoại: “Con mẹ nó nữa, anh cảm thấy Cố Phỉ Phỉ đáng giá 5 tỷ sao?”
Câu nói đinh tai nhức óc này làm giám đốc Thiệu ở đầu bên kia choáng váng.
Giám đốc Thiệu im lặng hồi lâu, không biết đang tiêu hóa vấn đề 5 tỷ hay là vấn đề Lâm Tử Minh nói tục với ông ta.
Một lúc sau, ông ta chậm rãi nói: “Vậy đúng là… không đáng giá…”
“Thế thì anh mau đổi người khác tới, mà tốt nhất là, anh mang cô ta về luôn đi!” Lâm Tử Minh nói xong, thấy giám đốc Thiệu định lên tiếng, cô lập tức uy hiếp: “Trong trường quay này, tôi và cô ta sẽ có một người biến mất.”
“Bớt giận… đạo diễn Lâm, cô bớt giận đi, nhất định là do Phỉ Phỉ làm không đúng, tôi sẽ dạy dỗ lại cô ấy…”
Giám đốc Thiệu khí thế bừng bừng gọi tới, sau đó ngoan ngoãn cụp đuôi rời đi.
Mà sau khi cúp điện thoại, Lâm Tử Minh ném di động cho phó đạo diễn: “Được rồi, nhét về bụng mẹ rồi.”
Phó đạo diễn kinh ngạc nhìn từ đầu tới cuối, thấy đối phương đưa điện thoại, ông ta còn thành kính đưa hai tay ra đón: “Vâng, đạo diễn vất vả rồi.”
Trước đó, ông ta không hiểu vì sao công ty lại cho một người mới không có kinh nghiệm như vậy làm đạo diễn chính.
Mấy hôm trước, ông ta thấy mặc dù đối phương có khả năng, nhưng lại không thể trấn áp được dàn diễn viên, ông ta còn hơi nôn nóng…
Thì ra là chờ ở chỗ này…
Hóa ra là phải đợi nín đủ mới bùng nổ sao?
Lâm Tử Minh vẫn tiếp tục vùi đầu vào công việc: “Tiếp tục! Tiêu Tiểu Tiêu, diễn lại cảnh vừa nãy một lần! Cô phải lộ ra biểu cảm tức giận nhưng vẫn có chừng mực chứ không phải trực tiếp nổi đóa lên như thế! Nhớ kỹ, cô là cô cả!”
“À vâng… Tôi sẽ chú ý!” Tiêu Tiểu Tiêu như người trong mộng vừa tỉnh, đáp lời xong thì lập tức nhập vai.
Lâm Tử Minh hô cắt một tiếng, sau khi thư ký trường quay hoàn tất ghi chép, cô mới nói chuyện điện thoại: “Giám đốc Thiệu, tôi cho anh xem một phép tính.”
“Hửm?”
“Bộ phim này đầu tư 8000 vạn, anh cũng biết phim chiếu rạp đương nhiên không thể rơi toàn bộ lợi nhuận vào bên sản xuất được, đúng không? Trừ đi tiền ăn chia với rạp phim và các hạng mục tuyên truyền nhỏ lẻ, số tiền cuối trả về cho nhà sản xuất chỉ còn một phần ba tổng số doanh thu bán vé. Nói cách khác, bộ phim này cần thu về 2,4 tỷ tiền vé mới có thể hoàn vốn, mà muốn kiếm được tiền và chi trả những hạng mục khác thì phải khoảng 5 tỷ.”
Lâm Tử Minh dừng lại một chút, dùng giọng điệu nghiêm khắc như khi mắng diễn viên, quát lớn vào điện thoại: “Con mẹ nó nữa, anh cảm thấy Cố Phỉ Phỉ đáng giá 5 tỷ sao?”
Câu nói đinh tai nhức óc này làm giám đốc Thiệu ở đầu bên kia choáng váng.
Giám đốc Thiệu im lặng hồi lâu, không biết đang tiêu hóa vấn đề 5 tỷ hay là vấn đề Lâm Tử Minh nói tục với ông ta.
Một lúc sau, ông ta chậm rãi nói: “Vậy đúng là… không đáng giá…”
“Thế thì anh mau đổi người khác tới, mà tốt nhất là, anh mang cô ta về luôn đi!” Lâm Tử Minh nói xong, thấy giám đốc Thiệu định lên tiếng, cô lập tức uy hiếp: “Trong trường quay này, tôi và cô ta sẽ có một người biến mất.”
“Bớt giận… đạo diễn Lâm, cô bớt giận đi, nhất định là do Phỉ Phỉ làm không đúng, tôi sẽ dạy dỗ lại cô ấy…”
Giám đốc Thiệu khí thế bừng bừng gọi tới, sau đó ngoan ngoãn cụp đuôi rời đi.
Mà sau khi cúp điện thoại, Lâm Tử Minh ném di động cho phó đạo diễn: “Được rồi, nhét về bụng mẹ rồi.”
Phó đạo diễn kinh ngạc nhìn từ đầu tới cuối, thấy đối phương đưa điện thoại, ông ta còn thành kính đưa hai tay ra đón: “Vâng, đạo diễn vất vả rồi.”
Trước đó, ông ta không hiểu vì sao công ty lại cho một người mới không có kinh nghiệm như vậy làm đạo diễn chính.
Mấy hôm trước, ông ta thấy mặc dù đối phương có khả năng, nhưng lại không thể trấn áp được dàn diễn viên, ông ta còn hơi nôn nóng…
Thì ra là chờ ở chỗ này…
Hóa ra là phải đợi nín đủ mới bùng nổ sao?
Lâm Tử Minh vẫn tiếp tục vùi đầu vào công việc: “Tiếp tục! Tiêu Tiểu Tiêu, diễn lại cảnh vừa nãy một lần! Cô phải lộ ra biểu cảm tức giận nhưng vẫn có chừng mực chứ không phải trực tiếp nổi đóa lên như thế! Nhớ kỹ, cô là cô cả!”
“À vâng… Tôi sẽ chú ý!” Tiêu Tiểu Tiêu như người trong mộng vừa tỉnh, đáp lời xong thì lập tức nhập vai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro