Đây, Đây Chính...
2024-09-28 00:44:53
Ba phút sau.
Trình Khả Hạ ngồi trên nắp bồn cầu, khúc thịt to lớn chọc cô trước đó đang úp vào mặt cô và ngẩng cao đầu tự hào.
Cô không biết tại sao mà mọi chuyện lại diễn biến thành ra như thế này.
Từ lúc cô ngồi ở trên và nói rằng cô có thể giúp anh, phim điện ảnh còn chưa kết thúc anh đã dẫn cô đi xuống bậc thang.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, có một phòng vệ sinh ở bên phải.
Anh đặt tấm biển bảo trì trước cửa phòng vệ sinh nam, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo vào trong.
Đó là lần đầu tiên trong đời cô bước vào phòng vệ sinh nam, khi mắt cô không biết nhìn vào đâu anh đã nắm lấy tay cô đặt lên chỗ khoá kéo quần mình, dỗ dành cô bằng một giọng rất mê hoặc rồi nói cô giúp anh lấy cây gậy thịt ra ngoài.
Cô vừa trải qua cơn cực khoái, thân thể còn hơi mềm nhũn, tay không có sức lực, đưa ngón tay vào trong quần anh kéo hai lần rồi mới kéo khóa xuống.
Chiếc lều đen phát ra tiếng rẹt vì được phóng thích, cậu nhỏ dựng đứng như sắp chọc thủng lớp vải.
Trình Khả Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh một cách ngây thơ và bất lực.
Lăng Hàn Khai cảm thấy có một sự hạnh phúc đang thôi thúc mình, anh muốn đặt cô xuống dưới thân mình và dùng cây côn thịt mạnh mẽ đâm vào trong cô, khiến cô khóc lóc cầu xin tha
thứ.
Giọng anh khàn khàn: "Ngoan, lấy nó ra ngoài đi, nó muốn gặp em." Giọng anh trầm thấp dụ dỗ cô.
Trình Khả Hạ cụp mắt xuống, run rẩy vươn tay ra đẩy quần lót sang một bên, con quái vật không kịp chờ đợi thuận thế chui ra ngoài.
Cô khẽ kêu lên một tiếng, côn thịt đã được tự do đang đung đưa.
Cô xấu hổ đến mức không dám nhìn.
Lúc này hai ngón tay anh nâng cầm cô lên: "Ngoan, chào hỏi nó đi nào."
Giờ đây Trình Khả Hạ mới nhìn rõ nó, còn to hơn gấp đôi so với lúc còn ở trong quần.
Quy đầu nhẫn nhụi sạch sẽ, thân côn thịt màu đỏ sẫm được quấn quanh bằng những đường gân xanh mỏng, cứng cáp, dựng đứng, tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Đây chính là bộ phận sinh dục của con trai sao?
Sinh vật trong sách sinh học trông thật đáng sợ và xấu xí, nhưng cô lại thấy của học trưởng Lăng không xấu xí chút nào, thậm chí còn cho rằng khi nó dựng đứng lên, dáng vẻ của đóng mở của mắt ngựa còn có chút đáng yêu.
Sự tò mò về nó nhiều hơn sự e dè.
Cô hỏi: "Làm thế nào để em chào nó đây? Này nè?" Cô vừa nói vừa vẫy tay.
Nếu không phải khoảnh khắc không thích hợp, với cái dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này của cô thật sự khiến anh muốn xoa đầu cô.
Lăng Hàn Khai dùng đầu ngón tay xoa xoa chiếc cằm trắng nõn mềm mại của cô: "Nắm lấy nó."
Trình Khả Hạ khẽ cắn môi dưới, học trưởng Lăng nói nó vẫn luôn muốn gặp cô, vậy thì cô không thể làm nó thất vọng.
Cô duỗi tay phải ra và nhẹ nhàng nắm lấy cán của nó giống như đang bắt tay.
Tiếng thở hổn hển kiềm chế truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Cô thu tay lại ngay lập tức vì nghĩ rằng mình không thể kiểm soát được mức độ nặng nhẹ nên đã làm đau học trưởng.
Cảm xúc mềm mại rời đi, Lăng Hàn Khai nhíu mày: "Tiếp tục cầm nó đi."
Trình Khả Hạ thấy anh không có vẻ gì là khó chịu nên lấy hết can đảm cầm lấy.
Nó rất thô to, một bàn tay của cô phải khó khăn lắm mới nắm được, nó cũng rất nóng, nóng đến mức khiến bàn tay cô cũng nóng lên theo.
Lần này côn thịt giật nảy lên như đang hồi đáp lại cô.
Cô cảm thấy điều đó thật không thể tin được, đôi mắt sáng rực long lanh nhìn người trước mặt.
Phía dưới thân của Lăng Hàn Khai lại sưng lên vì đôi mắt vui vẻ và mềm mại của cô.
Trình Khả Hạ mở to mắt: "Nó, nó trở nên lớn hơn rồi?"
Sự ngạc nhiên của cô chợt làm anh hài lòng, khóe môi khẽ cong lên: "Em có thể sờ sờ nó."
Trình Khả Hạ khịt mũi, ngón tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve nó, lòng bàn tay ma sát với đường gân xanh trên côn thịt đang phồng lên, mang theo vô số luồng điện truyền thẳng vào xương sống, Lăng Hàn Khai thoải mái nheo mắt lại.
Trình Khả Hạ thấy anh giống con mèo trong avatar, lười biếng và thoải mái nên càng cảm thấy như được khích lệ, tiếp tục vuốt ve từ trên xuống dưới.
Trình Khả Hạ ngồi trên nắp bồn cầu, khúc thịt to lớn chọc cô trước đó đang úp vào mặt cô và ngẩng cao đầu tự hào.
Cô không biết tại sao mà mọi chuyện lại diễn biến thành ra như thế này.
Từ lúc cô ngồi ở trên và nói rằng cô có thể giúp anh, phim điện ảnh còn chưa kết thúc anh đã dẫn cô đi xuống bậc thang.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, có một phòng vệ sinh ở bên phải.
Anh đặt tấm biển bảo trì trước cửa phòng vệ sinh nam, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo vào trong.
Đó là lần đầu tiên trong đời cô bước vào phòng vệ sinh nam, khi mắt cô không biết nhìn vào đâu anh đã nắm lấy tay cô đặt lên chỗ khoá kéo quần mình, dỗ dành cô bằng một giọng rất mê hoặc rồi nói cô giúp anh lấy cây gậy thịt ra ngoài.
Cô vừa trải qua cơn cực khoái, thân thể còn hơi mềm nhũn, tay không có sức lực, đưa ngón tay vào trong quần anh kéo hai lần rồi mới kéo khóa xuống.
Chiếc lều đen phát ra tiếng rẹt vì được phóng thích, cậu nhỏ dựng đứng như sắp chọc thủng lớp vải.
Trình Khả Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh một cách ngây thơ và bất lực.
Lăng Hàn Khai cảm thấy có một sự hạnh phúc đang thôi thúc mình, anh muốn đặt cô xuống dưới thân mình và dùng cây côn thịt mạnh mẽ đâm vào trong cô, khiến cô khóc lóc cầu xin tha
thứ.
Giọng anh khàn khàn: "Ngoan, lấy nó ra ngoài đi, nó muốn gặp em." Giọng anh trầm thấp dụ dỗ cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khả Hạ cụp mắt xuống, run rẩy vươn tay ra đẩy quần lót sang một bên, con quái vật không kịp chờ đợi thuận thế chui ra ngoài.
Cô khẽ kêu lên một tiếng, côn thịt đã được tự do đang đung đưa.
Cô xấu hổ đến mức không dám nhìn.
Lúc này hai ngón tay anh nâng cầm cô lên: "Ngoan, chào hỏi nó đi nào."
Giờ đây Trình Khả Hạ mới nhìn rõ nó, còn to hơn gấp đôi so với lúc còn ở trong quần.
Quy đầu nhẫn nhụi sạch sẽ, thân côn thịt màu đỏ sẫm được quấn quanh bằng những đường gân xanh mỏng, cứng cáp, dựng đứng, tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Đây chính là bộ phận sinh dục của con trai sao?
Sinh vật trong sách sinh học trông thật đáng sợ và xấu xí, nhưng cô lại thấy của học trưởng Lăng không xấu xí chút nào, thậm chí còn cho rằng khi nó dựng đứng lên, dáng vẻ của đóng mở của mắt ngựa còn có chút đáng yêu.
Sự tò mò về nó nhiều hơn sự e dè.
Cô hỏi: "Làm thế nào để em chào nó đây? Này nè?" Cô vừa nói vừa vẫy tay.
Nếu không phải khoảnh khắc không thích hợp, với cái dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này của cô thật sự khiến anh muốn xoa đầu cô.
Lăng Hàn Khai dùng đầu ngón tay xoa xoa chiếc cằm trắng nõn mềm mại của cô: "Nắm lấy nó."
Trình Khả Hạ khẽ cắn môi dưới, học trưởng Lăng nói nó vẫn luôn muốn gặp cô, vậy thì cô không thể làm nó thất vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô duỗi tay phải ra và nhẹ nhàng nắm lấy cán của nó giống như đang bắt tay.
Tiếng thở hổn hển kiềm chế truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Cô thu tay lại ngay lập tức vì nghĩ rằng mình không thể kiểm soát được mức độ nặng nhẹ nên đã làm đau học trưởng.
Cảm xúc mềm mại rời đi, Lăng Hàn Khai nhíu mày: "Tiếp tục cầm nó đi."
Trình Khả Hạ thấy anh không có vẻ gì là khó chịu nên lấy hết can đảm cầm lấy.
Nó rất thô to, một bàn tay của cô phải khó khăn lắm mới nắm được, nó cũng rất nóng, nóng đến mức khiến bàn tay cô cũng nóng lên theo.
Lần này côn thịt giật nảy lên như đang hồi đáp lại cô.
Cô cảm thấy điều đó thật không thể tin được, đôi mắt sáng rực long lanh nhìn người trước mặt.
Phía dưới thân của Lăng Hàn Khai lại sưng lên vì đôi mắt vui vẻ và mềm mại của cô.
Trình Khả Hạ mở to mắt: "Nó, nó trở nên lớn hơn rồi?"
Sự ngạc nhiên của cô chợt làm anh hài lòng, khóe môi khẽ cong lên: "Em có thể sờ sờ nó."
Trình Khả Hạ khịt mũi, ngón tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve nó, lòng bàn tay ma sát với đường gân xanh trên côn thịt đang phồng lên, mang theo vô số luồng điện truyền thẳng vào xương sống, Lăng Hàn Khai thoải mái nheo mắt lại.
Trình Khả Hạ thấy anh giống con mèo trong avatar, lười biếng và thoải mái nên càng cảm thấy như được khích lệ, tiếp tục vuốt ve từ trên xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro