Ngoan Nào, Để Anh Yêu Em

Dương Vật Đã Ng...

2024-09-28 00:44:53

Năm phút sau.

Bác sĩ nữ của trường cất ống nghe bệnh, nói với Lăng Hàn Khai:

“Em ấy đột nhiên ngất xỉu là do tụt huyết áp và cảm nặng, bây giờ nhiệt độ cơ thể đã khôi phục lại bình thường, không có gì đáng ngại nữa, trở về nhớ bổ sung nhiều nước, chú ý đề phòng trúng gió là được."

Lăng Hàn Khai đáp lời một tiếng: "Cảm ơn cô."

Trình Khả Hạ đứng ở bên cạnh mờ mịt chớp chớp mắt, tại sao cô giáo lại nói với anh chứ không phải là chính mình?

Sau khi bác sĩ nữ của trường rời đi, Lăng Hàn Khai nói với cô:

"Anh đi ra ngoài một chuyến, em ở đây chờ anh."

Trình Khả Hạ gật đầu: "Vâng."

Trên người cô là quần áo của anh, mái tóc mượt mà buông rũ xuống hai bên, cô ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, lúc gật đầu, hàng lông mày hơi cong lên, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Lăng Hàn Khai nhịn xuống xúc động muốn xoa xoa mái tóc của cô, xoay người rời đi.

Trong quá trình chờ đợi, bác sĩ nữ của trường đưa một ly nước ấm đến đây.

“Bạn trai em dặn dò." Bác sĩ nữ của trường dựa vào tủ đầu giường, chỉ vào chính mình, buồn bực hỏi:

"Tôi trông giống người phục vụ lắm sao?"

Trình Khả Hạ vừa mới hớp được một ngụm nước thì đã bị sặc nói: "Cô à, chúng em không phải là người yêu của nhau."

Bác sĩ nữ của trường chỉ vào khoé miệng: "Em gái nhỏ, kịch liệt như vậy mà còn không phải sao?" Giọng điệu rõ ràng là không tin.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khoé miệng cô bị sao vậy?

Không đợi cô hiểu rõ ý nghĩa trong đó thì bàn tay của bác sĩ nữ đã xoay lại, chỉ vào chiếc áo ngực bị cởi ra của cô:

"Sau này đừng bao giờ mặc kiểu như vậy nữa, thân hình em đẹp thế này, cứ thoải mái phô bày ra đi thôi, đừng cảm thấy xấu hổ, đây là bát cơm ông trời ban cho, đừng đổ, lãng phí.”

Trong lòng Trình Khả Hạ cảm thấy ấm áp, chân thành nói: “Cảm ơn cô, em biết rồi."

Bác sĩ nữ ngứa ngáy tay chân xoa xoa đầu cô: "Ngoan thật."

Chẳng trách người bạn trai kia lại che chở cho cô như vậy, đến cả cô ta cũng muốn kéo vào lồng ngực ôm một cái.

"Cô giáo." Một giọng nói trầm thấp vang lên bên ngoài, hơi mang theo ý tứ cảnh cáo.

Bác sĩ nữ bị bắt ngay tại trận, cô ta khẽ ho nhẹ một tiếng: "Tôi còn có việc, sau khi các em đi ra ngoài nhớ đóng cửa là được rồi."

Nói xong, cô ta nhanh chóng chuồn mất.

Lăng Hàn Khai xách theo một chiếc túi đi vào.

“Học trưởng Lăng, anh đi mua đồ sao?" Bác sĩ nữ của trường không có ở đây, trong phòng chỉ còn lại cô và anh, Trình Khả Hạ cố gắng tìm chủ đề để phá vỡ sự xấu hổ.

Lăng Hàn Khai ừ một tiếng, lấy ra một bộ quần áo từ trong túi:

"Em thử xem bộ quần áo này có vừa người không?"

Trình Khả Hạ cầm lấy, là một chiếc áo thể thao nữ ngắn tay.

Cô thầm nghĩa, học trưởng Lăng thực sự có một tình yêu sâu sắc với màu đen.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô cười nói: "Size đúng rồi, chắc là vừa người, cảm ơn học trưởng.”

Lăng Hàn Khai chần chờ một lát rồi giải thích: “Cửa hàng nội y cách khá xa, anh sợ em chờ lâu nên không đi mua."

Trình Khả Hạ cúi đầu, hai lỗ tai đỏ bừng, nhỏ giọng đáp: "Không sao cả, có quần áo này là được rồi."

Lăng Hàn Khai lại muốn sờ vào đầu cô.

"Anh chờ em ở bên ngoài."

Vừa dứt lời, bức rèm màu lan bên cạnh giường bệnh đã được anh kéo lại, ngăn cách với chiếc giường bệnh.

Trình Khả Hạ chờ một lúc nhưng không thấy anh ra khỏi phòng.

Cho nên bên ngoài này, là bên ngoài bức rèm chứ không phải là bên ngoài phòng bệnh.

Học trưởng Lăng giúp đỡ cô nhiều như vậy, lúc nãy hai người lại làm như thế, sao cô có thể không biết xấu hổ bảo người ta ra ngoài chờ chứ.

Cô nhanh chóng kéo khoá kéo áo khoác xuống, tìm chiếc áo ngắn tay luồn vào.

Bên trong bức rèm vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo, anh không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được bên trong là quang cảnh như thế nào.

Chỉ là suy nghĩ vừa nảy sinh, dương vật khó khăn lắm mới ngừng hành quân lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Anh nín thở bình tĩnh lại, để nó không cần xao động nữa.

Trình Khả Hạ đã mặc xong chiếc áo ngắn, hai bầu ngực sữa lớn trước ngực không có áo ngực bảo vệ, tuỳ tiện chống đỡ quần áo rồi phồng ra ngoài, đặc biệt là núm vú, ngạo nghễ đứng thẳng như thể sợ người khác không phát hiện ra.

Cô che mặt, như thế này thì ra ngoài sao được?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan Nào, Để Anh Yêu Em

Số ký tự: 0