Trúc Trắc Khiêu...
2024-09-28 00:44:53
Trong khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, Lăng Hàn Khai ngạc nhiên choáng váng.
Cô gái trước mắt đã đóng khung dáng vẻ của anh vào ánh mắt của mình.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt nào sạch sẽ như vậy.
Ngay cả khi đang hôn hai mắt cô vẫn sáng ngời như vậy.
Khiến người ta không nhịn được muốn nhúng chàm cô, để xem lúc động tình, cô còn trong sáng như thế nữa không.
Trình Khả Hạ không biết những suy nghĩ trong lòng anh, khi hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, trái ngược với sự can đảm lúc nãy, cô hơi ngại ngùng hôn lên đôi môi anh.
Anh vẫn không nhúc nhích nhìn chầm chầm vào bản thân mình, dũng khí dần dần tan biến, anh không thể không thừa nhận rằng lúc này là cô hơi xúc động.
Lăng Hàn Khai nhận thấy cô đang có ý định rút lui, anh chậm rãi nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ như để mặc anh trêu đùa.
Quả nhiên, Trình Khả Hạ nhận được một sự ủng hộ rất lớn.
Cô vươn đầu lưỡi mềm mại ra, chậm rãi phác hoạ viền môi anh.
Trên môi cảm nhận được sự khiêu khích hơi trúc trắc của cô, nhưng chúng còn mê người hơn cả sự thuần thục.
Nụ hôn nghịch ngợm không theo một quy tắc nào cả gợi lên ngọn lửa tận sâu trong cơ thể anh.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, vừa như hoan nghênh vừa như bức bách dụ dỗ đầu lưỡi cô tiến vào, lặng lẽ ôm lấy khuấy đảo trong miệng cô.
Trình Khả Hạ còn tưởng rằng mình đã nắm giữ được quyền chủ động nên học theo dáng vẻ trước đó của anh, đầu tiên là càn quét vách tường nơi khoang miệng anh, lưu luyến giữa từng kẽ răng anh, sau đó quay trở về điểm xuất phát, lướt qua đầu lưỡi, quay lại gốc lưỡi anh, đảo vòng quanh, vòng quanh.
Nhưng ...
Trong khoảng thời gian dùng để thở của hai người, chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, cho cô một cơ hội cuối cùng:
"Trình Khả Hạ, em biết em đang làm gì không?"
Trình Khả Hạ cảm thấy ánh mắt của anh giống như muốn nhìn thấu vào trái tim cô, hai mắt cô hơi loé lên, nhưng nghĩ đến đây là trong giấc mơ của cô, cô muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản được.
Vì thế, cô lại to gan lớn mật một lần nữa.
Trình Khả Hạ hơi thở dốc, sóng mắt lưu chuyển trêu chọc mí mắt của anh, giận dỗi hỏi: "Biết chứ, không thể sao?"
Trong một giấc mơ mà ý nguyện của cô làm chủ, rụt rè gì đó, thục nữ và ưu nhã gì đó, tất cả đều biến mất, cô to gan lớn mật buông thả lòng tham luôn bị đè nén tận sâu trong tâm hồn.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể đến gần anh.
Nhưng cô không hề hay biết rằng, dung mạo của cô vốn dĩ đã lộng lẫy trong sáng, bình thường vẫn luôn yên tĩnh dịu dàng giống như các tiểu thư khuê các thời trung cổ, nhưng lúc này, cô làm nũng giận yêu, lại giống như rượu nho mê hoặc lòng người rót vào trong nước ấm, vừa ngửi đã say.
Lăng Hàn Khai đè nén giọng nói của mình, xác nhận lại với cô một lần nữa bằng giọng nói trầm thấp: "Muốn anh?"
Trính Khả Hạ muốn một giấc mộng xuân không để lại giấu vết, thế là hôn lên đôi môi mỏng của anh: "Vâng!"
Giới hạn giữa sự ga lăng và cầm thú ở trong lòng Lăng Hàn Khai lập tức biến mất.
Giọng nói anh hoàn toàn trở nên khàn khàn:
"Được, anh cho em."
Trình Khả Hạ chợt thấy người trước mặt mình giống như một con mãnh thú đã thức tỉnh, còn cô là con mồi của anh.
Bả vai anh hạ xuống về phía cô, cảm giác áp bức ngay lập tức bao phủ lấy cô.
“Học trưởng?" Trình Khả Hạ mất tự nhiên vặn vẹo cả người.
Bàn tay phải của anh xoa xoa gương mặt cô, dùng ánh mắt biếng nhác thường ngày nhìn cô: "Muốn đổi ý không?"
Trình Khả Hạ vô thức trả lời: "Sao có thể?"
“Vậy là tốt rồi." Khi anh cạy mở môi răng của cô ra, bốn chữ này đã mất đi âm cuối.
Anh trực tiếp ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, không ngừng mút mát.
Nước bọt trao đổi lẫn nhau, âm thanh lớn đến mức khiến người khác cảm thấy thẹn thùng.
Trình Khả Hạ có chút chịu không nổi, muốn né tránh.
Lăng Hàn Khai véo cằm cô, khiến cô không còn nơi nào để trốn thoát.
Ngón tay anh hơi dùng sức, Trình Khả Hạ không thể nhịn được ngẩng đầu lên, từ cầm đến cổ tạo thành một đường cong xinh đẹp.
Ánh mắt Lăng Hàn Khai tối sầm lại, một bàn tay khác cầm lấy bầu ngực đang điên cuồng lắc lư của cô.
Cô gái trước mắt đã đóng khung dáng vẻ của anh vào ánh mắt của mình.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt nào sạch sẽ như vậy.
Ngay cả khi đang hôn hai mắt cô vẫn sáng ngời như vậy.
Khiến người ta không nhịn được muốn nhúng chàm cô, để xem lúc động tình, cô còn trong sáng như thế nữa không.
Trình Khả Hạ không biết những suy nghĩ trong lòng anh, khi hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, trái ngược với sự can đảm lúc nãy, cô hơi ngại ngùng hôn lên đôi môi anh.
Anh vẫn không nhúc nhích nhìn chầm chầm vào bản thân mình, dũng khí dần dần tan biến, anh không thể không thừa nhận rằng lúc này là cô hơi xúc động.
Lăng Hàn Khai nhận thấy cô đang có ý định rút lui, anh chậm rãi nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ như để mặc anh trêu đùa.
Quả nhiên, Trình Khả Hạ nhận được một sự ủng hộ rất lớn.
Cô vươn đầu lưỡi mềm mại ra, chậm rãi phác hoạ viền môi anh.
Trên môi cảm nhận được sự khiêu khích hơi trúc trắc của cô, nhưng chúng còn mê người hơn cả sự thuần thục.
Nụ hôn nghịch ngợm không theo một quy tắc nào cả gợi lên ngọn lửa tận sâu trong cơ thể anh.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, vừa như hoan nghênh vừa như bức bách dụ dỗ đầu lưỡi cô tiến vào, lặng lẽ ôm lấy khuấy đảo trong miệng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khả Hạ còn tưởng rằng mình đã nắm giữ được quyền chủ động nên học theo dáng vẻ trước đó của anh, đầu tiên là càn quét vách tường nơi khoang miệng anh, lưu luyến giữa từng kẽ răng anh, sau đó quay trở về điểm xuất phát, lướt qua đầu lưỡi, quay lại gốc lưỡi anh, đảo vòng quanh, vòng quanh.
Nhưng ...
Trong khoảng thời gian dùng để thở của hai người, chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, cho cô một cơ hội cuối cùng:
"Trình Khả Hạ, em biết em đang làm gì không?"
Trình Khả Hạ cảm thấy ánh mắt của anh giống như muốn nhìn thấu vào trái tim cô, hai mắt cô hơi loé lên, nhưng nghĩ đến đây là trong giấc mơ của cô, cô muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản được.
Vì thế, cô lại to gan lớn mật một lần nữa.
Trình Khả Hạ hơi thở dốc, sóng mắt lưu chuyển trêu chọc mí mắt của anh, giận dỗi hỏi: "Biết chứ, không thể sao?"
Trong một giấc mơ mà ý nguyện của cô làm chủ, rụt rè gì đó, thục nữ và ưu nhã gì đó, tất cả đều biến mất, cô to gan lớn mật buông thả lòng tham luôn bị đè nén tận sâu trong tâm hồn.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể đến gần anh.
Nhưng cô không hề hay biết rằng, dung mạo của cô vốn dĩ đã lộng lẫy trong sáng, bình thường vẫn luôn yên tĩnh dịu dàng giống như các tiểu thư khuê các thời trung cổ, nhưng lúc này, cô làm nũng giận yêu, lại giống như rượu nho mê hoặc lòng người rót vào trong nước ấm, vừa ngửi đã say.
Lăng Hàn Khai đè nén giọng nói của mình, xác nhận lại với cô một lần nữa bằng giọng nói trầm thấp: "Muốn anh?"
Trính Khả Hạ muốn một giấc mộng xuân không để lại giấu vết, thế là hôn lên đôi môi mỏng của anh: "Vâng!"
Giới hạn giữa sự ga lăng và cầm thú ở trong lòng Lăng Hàn Khai lập tức biến mất.
Giọng nói anh hoàn toàn trở nên khàn khàn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, anh cho em."
Trình Khả Hạ chợt thấy người trước mặt mình giống như một con mãnh thú đã thức tỉnh, còn cô là con mồi của anh.
Bả vai anh hạ xuống về phía cô, cảm giác áp bức ngay lập tức bao phủ lấy cô.
“Học trưởng?" Trình Khả Hạ mất tự nhiên vặn vẹo cả người.
Bàn tay phải của anh xoa xoa gương mặt cô, dùng ánh mắt biếng nhác thường ngày nhìn cô: "Muốn đổi ý không?"
Trình Khả Hạ vô thức trả lời: "Sao có thể?"
“Vậy là tốt rồi." Khi anh cạy mở môi răng của cô ra, bốn chữ này đã mất đi âm cuối.
Anh trực tiếp ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, không ngừng mút mát.
Nước bọt trao đổi lẫn nhau, âm thanh lớn đến mức khiến người khác cảm thấy thẹn thùng.
Trình Khả Hạ có chút chịu không nổi, muốn né tránh.
Lăng Hàn Khai véo cằm cô, khiến cô không còn nơi nào để trốn thoát.
Ngón tay anh hơi dùng sức, Trình Khả Hạ không thể nhịn được ngẩng đầu lên, từ cầm đến cổ tạo thành một đường cong xinh đẹp.
Ánh mắt Lăng Hàn Khai tối sầm lại, một bàn tay khác cầm lấy bầu ngực đang điên cuồng lắc lư của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro