Vừa Nghĩ Đến Cô...
2024-09-28 00:44:53
Sáng ngày thứ hai sau khi Hội tao kết thúc, Trình Khả Hạ chủ động gửi tin nhắn cho Lăng Hàn Khai.
[Hạ Trong Mùa Hạ: Đàn anh, có tiện gặp em một chút không? Em trả áo khoác lại cho anh.]
Chẳng bao lâu sau, cô đã thu hồi tin nhắn.
[L: Tám giờ tối, ở quán trà sữa Một ly trà.]
Nhìn thấy tên quán, Trình Khả Hạ thoáng ngớ ra một chút, đó là địa điểm hẹn hò thường trú của mấy cặp đôi trong trường học.
Cả buổi sau cô mới trả lời một chữ "Được".
Cô cứ nghĩ thời gian sẽ trôi qua rất chậm, nhưng không ngờ mới chớp mắt đó mà đã đến buổi tối.
Là cô hẹn anh trước, đến đúng giờ là đến muộn.
Thế là cô bèn đến sớm trước mười phút.
Mới vào cửa, liếc mắt một cái là cô đã nhìn thấy người ngồi trên ghế dựa, hai chân bắt chéo, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nét mặt của anh có vẻ rất mệt mỏi, Trình Khả Hạ bèn rón rén đi tới trước bàn, không có lên tiếng làm phiền anh.
Nhưng cô vừa mới ngồi xuống thì người đối diện đã lập tức mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo, giống như lưỡi đao vừa mới ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng sắc bén.
Trình Khả Hạ lập tức xin lỗi lia lịa: "Đàn anh, em xin lỗi, làm phiền đến giấc ngủ của anh."
Lúc nhìn thấy rõ người ngồi trước mặt là ai, sự lạnh lùng trong mắt Lăng Hàn Khai cũng lập tức biến mất không còn lại gì, trong đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng trong trẻo, toát lên ý cười.
“Không có ngủ, anh cũng vừa đến thôi."
Trình Khả Hạ thoáng thở phào nhẹ nhõm, cô đang định lấy ba lô đặt ở cái ghế bên cạnh lên thì Lăng Hàn Khai đã đẩy thực đơn đến trước mặt cô.
Anh hỏi: "Muốn uống gì?"
Cô để balo xuống, thầm nghĩ mình nóng vội quá, đáng ra trước tiên phải mời đàn anh Lăng uống trà sữa mới đúng chứ.
Cô đẩy thực đơn lại cho anh, cười nói: "Đàn anh muốn uống cái gì, em mời anh."
Lăng Hàn Khai không từ chối, bèn chọn một ly nước trái cây.
Trình Khả Hạ đi tới quầy phục vụ, thanh toán rồi lấy phiếu, sau đó quay về chỗ ngồi.
Bây giờ anh không còn ở trên ghế chủ tịch xa xôi nữa, mà là đang ngồi đối diện cô, ở khoảng cách gần như vậy, cô cứ cảm thấy căng thẳng làm sao đó.
“Đàn anh, trông anh mệt quá, do mấy hôm nay không nghỉ ngơi đủ hay sao ạ?"
Lăng Hàn Khai giương mắt nhìn kẻ đầu sỏ này, khẽ nhướng mày lên.
Từ hôm đó sau khi rời khỏi phòng Y tế, cho dù ban ngày anh có bận tổ chức Hội thao đến đâu đi nữa, thì một khi ngả lưng xuống giường, trong đầu sẽ không ngừng hiện ra hình ảnh cô khẽ cười duyên, choàng lấy cổ anh, vừa nghĩ đến đây thì cái thứ đó sẽ lập tức hưng phấn ngóc đầu dậy, làm anh trằn trọc suốt đêm.
“Chỉ là hơi mệt thôi." Mỗi ngày đều phải xoa dịu cái thứ đó, một đêm bắn ra mấy lần, cộng thêm ban ngày bận bịu, thật sự rất mệt.
Trình Khả Hạ cảm thấy câu này của anh còn có ý gì khác, nhưng nói chung cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi qua, Trình Khả Hạ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh.
“Đàn anh, hôm nay anh uống rượu hả?" Cô hỏi.
Lăng Hàn Khai "Ừm” một tiếng: "Đêm nay chủ tịch hội học sinh mở tiệc chúc mừng, có uống một ly."
Nói xong anh khựng lại một chút, bổ sung thêm: "Dù gì cũng phải nể mặt hội trưởng."
Lần trước say rượu đụng phải cô, lần này anh theo bản năng giải thích với cô, không muốn để cô hiểu lầm anh là một người thích uống rượu.
Nhưng Trình Khả Hạ nào hiểu được hàm ý đằng sau lời giải thích cẩn thận này của anh, cô vẫn còn lăn tăn suy nghĩ về câu trả lời
đầu tiên của anh.
Sau này trong lúc vô tình cô mới biết được cô gái xinh đẹp có mái tóc đen dài thắng kia là trưởng Ban thư ký, tên Bạch Phù.
Nghĩa là tối nay Bạch Phù cũng đi dự tiệc.
Tại sao cô lại vì một chút chuyện nhỏ của mình mà làm ảnh hưởng đến anh và đàn chị Bạch Phù cùng nhau đi tham gia tiệc chúc mừng chứ?
Cô cố gắng dằn xuống cơn đau xót đang trào dâng trong lòng, quay đầu lại cầm balo lên, kéo dây kéo ra, lấy từng món từng món ở bên trong ra.
“Đàn anh, đây là áo khoác của anh, em đã giặt sạch rồi."
"Quần áo anh mua em cũng mặc rồi, vì vậy em mua lại một bộ khác tặng anh."
“Em không biết anh thích ăn cái gì, nên mua một ít đồ ăn vặt cho anh, mong là anh sẽ thích."
Cô sờ sờ mũi: "Trường học lớn như vậy, sau này không biết đến bao giờ mới có thể gặp nhau, nhưng anh đã giúp đỡ em rất nhiều lần, em nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết phải tặng anh cái gì... "
Lăng Hàn Khai nhìn xuống mặt bàn, lần lượt là một chiếc áo khoác được gấp gọn gàng, một chiếc áo sơ mi tay dài màu đen, một túi đồ ăn vặt.
Anh loáng thoáng cảm thấy có gì đó hơi sai sai, mãi đến khi Trình Khả Hạ lấy ra hai tấm vé xem phim.
“Đây là bộ phim điện ảnh mới công chiếu gần đây, được đánh giá khá tốt, anh có thể mời đàn chị Bạch Phù đi xem."
Cuối cùng Lăng Hàn Khai cũng biết sai ở đâu rồi.
Cô làm thế này là tính trả hết nợ nần cho anh, vạch rõ giới hạn.
[Hạ Trong Mùa Hạ: Đàn anh, có tiện gặp em một chút không? Em trả áo khoác lại cho anh.]
Chẳng bao lâu sau, cô đã thu hồi tin nhắn.
[L: Tám giờ tối, ở quán trà sữa Một ly trà.]
Nhìn thấy tên quán, Trình Khả Hạ thoáng ngớ ra một chút, đó là địa điểm hẹn hò thường trú của mấy cặp đôi trong trường học.
Cả buổi sau cô mới trả lời một chữ "Được".
Cô cứ nghĩ thời gian sẽ trôi qua rất chậm, nhưng không ngờ mới chớp mắt đó mà đã đến buổi tối.
Là cô hẹn anh trước, đến đúng giờ là đến muộn.
Thế là cô bèn đến sớm trước mười phút.
Mới vào cửa, liếc mắt một cái là cô đã nhìn thấy người ngồi trên ghế dựa, hai chân bắt chéo, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nét mặt của anh có vẻ rất mệt mỏi, Trình Khả Hạ bèn rón rén đi tới trước bàn, không có lên tiếng làm phiền anh.
Nhưng cô vừa mới ngồi xuống thì người đối diện đã lập tức mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo, giống như lưỡi đao vừa mới ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng sắc bén.
Trình Khả Hạ lập tức xin lỗi lia lịa: "Đàn anh, em xin lỗi, làm phiền đến giấc ngủ của anh."
Lúc nhìn thấy rõ người ngồi trước mặt là ai, sự lạnh lùng trong mắt Lăng Hàn Khai cũng lập tức biến mất không còn lại gì, trong đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng trong trẻo, toát lên ý cười.
“Không có ngủ, anh cũng vừa đến thôi."
Trình Khả Hạ thoáng thở phào nhẹ nhõm, cô đang định lấy ba lô đặt ở cái ghế bên cạnh lên thì Lăng Hàn Khai đã đẩy thực đơn đến trước mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh hỏi: "Muốn uống gì?"
Cô để balo xuống, thầm nghĩ mình nóng vội quá, đáng ra trước tiên phải mời đàn anh Lăng uống trà sữa mới đúng chứ.
Cô đẩy thực đơn lại cho anh, cười nói: "Đàn anh muốn uống cái gì, em mời anh."
Lăng Hàn Khai không từ chối, bèn chọn một ly nước trái cây.
Trình Khả Hạ đi tới quầy phục vụ, thanh toán rồi lấy phiếu, sau đó quay về chỗ ngồi.
Bây giờ anh không còn ở trên ghế chủ tịch xa xôi nữa, mà là đang ngồi đối diện cô, ở khoảng cách gần như vậy, cô cứ cảm thấy căng thẳng làm sao đó.
“Đàn anh, trông anh mệt quá, do mấy hôm nay không nghỉ ngơi đủ hay sao ạ?"
Lăng Hàn Khai giương mắt nhìn kẻ đầu sỏ này, khẽ nhướng mày lên.
Từ hôm đó sau khi rời khỏi phòng Y tế, cho dù ban ngày anh có bận tổ chức Hội thao đến đâu đi nữa, thì một khi ngả lưng xuống giường, trong đầu sẽ không ngừng hiện ra hình ảnh cô khẽ cười duyên, choàng lấy cổ anh, vừa nghĩ đến đây thì cái thứ đó sẽ lập tức hưng phấn ngóc đầu dậy, làm anh trằn trọc suốt đêm.
“Chỉ là hơi mệt thôi." Mỗi ngày đều phải xoa dịu cái thứ đó, một đêm bắn ra mấy lần, cộng thêm ban ngày bận bịu, thật sự rất mệt.
Trình Khả Hạ cảm thấy câu này của anh còn có ý gì khác, nhưng nói chung cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi qua, Trình Khả Hạ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh.
“Đàn anh, hôm nay anh uống rượu hả?" Cô hỏi.
Lăng Hàn Khai "Ừm” một tiếng: "Đêm nay chủ tịch hội học sinh mở tiệc chúc mừng, có uống một ly."
Nói xong anh khựng lại một chút, bổ sung thêm: "Dù gì cũng phải nể mặt hội trưởng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần trước say rượu đụng phải cô, lần này anh theo bản năng giải thích với cô, không muốn để cô hiểu lầm anh là một người thích uống rượu.
Nhưng Trình Khả Hạ nào hiểu được hàm ý đằng sau lời giải thích cẩn thận này của anh, cô vẫn còn lăn tăn suy nghĩ về câu trả lời
đầu tiên của anh.
Sau này trong lúc vô tình cô mới biết được cô gái xinh đẹp có mái tóc đen dài thắng kia là trưởng Ban thư ký, tên Bạch Phù.
Nghĩa là tối nay Bạch Phù cũng đi dự tiệc.
Tại sao cô lại vì một chút chuyện nhỏ của mình mà làm ảnh hưởng đến anh và đàn chị Bạch Phù cùng nhau đi tham gia tiệc chúc mừng chứ?
Cô cố gắng dằn xuống cơn đau xót đang trào dâng trong lòng, quay đầu lại cầm balo lên, kéo dây kéo ra, lấy từng món từng món ở bên trong ra.
“Đàn anh, đây là áo khoác của anh, em đã giặt sạch rồi."
"Quần áo anh mua em cũng mặc rồi, vì vậy em mua lại một bộ khác tặng anh."
“Em không biết anh thích ăn cái gì, nên mua một ít đồ ăn vặt cho anh, mong là anh sẽ thích."
Cô sờ sờ mũi: "Trường học lớn như vậy, sau này không biết đến bao giờ mới có thể gặp nhau, nhưng anh đã giúp đỡ em rất nhiều lần, em nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết phải tặng anh cái gì... "
Lăng Hàn Khai nhìn xuống mặt bàn, lần lượt là một chiếc áo khoác được gấp gọn gàng, một chiếc áo sơ mi tay dài màu đen, một túi đồ ăn vặt.
Anh loáng thoáng cảm thấy có gì đó hơi sai sai, mãi đến khi Trình Khả Hạ lấy ra hai tấm vé xem phim.
“Đây là bộ phim điện ảnh mới công chiếu gần đây, được đánh giá khá tốt, anh có thể mời đàn chị Bạch Phù đi xem."
Cuối cùng Lăng Hàn Khai cũng biết sai ở đâu rồi.
Cô làm thế này là tính trả hết nợ nần cho anh, vạch rõ giới hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro