Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 17

Chanh Mặc Mạt

2025-02-22 16:17:34

“Hứa Nguyên, anh chỉ dỗ bạn gái anh.”

Dưới ánh đèn, đuôi lông mày của Hàn Tự như được nhuộm vàng, trong con ngươi đen kịt kia lại giống như đang ẩn giấu một tia sáng rực rỡ.

Trong mắt anh bây giờ chỉ có cô.

Hứa Nguyên cảm thấy trong lòng “lộp bộp” một chút, chân tay lập tức luống cuống rồi đứng lên.

Đề tài này cô không muốn tiếp tục đâu.

“Xì!” Cô cố tình xoay người, kinh thường: “Bạn gái thì bạn gái, em không cần anh dỗ đâu.”

Hàn Tự nhìn cô, nhìn bộ dạng mất tự nhiên của Hứa Nguyên.

Anh trầm mặc, rồi lại mím môi, nhưng cũng không tức giận.

Sau đó cả hai đột nhiên im lặng khiến bầu không khí có chút quỷ dị.

Bỗng dưng miệng của Hứa Nguyên không thể cất thành lời hay nói bất cứ thứ gì.

Trong mắt anh, nụ cười tươi như hoa của cô đã được lưu lại, trong lòng như có pháo hoa, bắt bùm bụp.

“Hàn Tự!” Cô chỉ vào anh: “Không lẽ anh yêu thầm em sao?”

Cô vừa cười vừa đứng lên, một nụ cười giả tạo.

Xấu hổ muốn chết mất.

Bình thường với tính tình của Hàn Tự, cô nói như vậy anh không tức giận mới là chuyện lạ.

Hứa Nguyên nghĩ như vậy.

Không ngờ tới lại chỉ nhận được một tiếng thở dài từ anh, vừa giống như bất đắc dĩ vừa giống như cất giấu những tình cảm chẳng thể nói ra.

Trong khoảnh khắc nào đó, trái tim cô dường như bị bất động nhưng sau đó lại bị Hàn Tự gõ cho mấy cái, khiến nó càng đập càng mạnh hơn.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp.

Hàn Tự trả lời: “Đúng vậy.”

Anh thừa nhận.

Hứa Nguyên há hốc mồm, không dám tin là sự thật mà nhìn anh.

Khuôn mặt của người trước mắt vẫn như vậy, chỉ là cả người anh có ánh sáng chiếu lên, tự dưng làm lộ ra vài phần dịu dàng.

Ít nhất thì so với bình thường lại thiếu đi vài phần ngả ngớn.

Bộ dạng kia nhìn qua còn thật sự nghiêm túc.

Hàn Tự đối mặt với ánh mắt mờ mịt thì mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Đánh thẳng vào trái tim Hứa Nguyên.

Cô lại ngẩn người.

Đêm nay Hàn Tự không giống như bình thường.

“Hứa Nguyên, có câu em nói rất đúng.” Anh nói với cô.

“Cái gì?”

“Trong phương diện tình cảm anh chưa từng có kinh nghiệm nên anh có thể không hiểu cho lắm.”

“Chỉ ở khía cạnh này thôi.” Anh nhấn mạnh.

Hứa Nguyên nhịn không được mà bật cười: “Vớ vẩn!”

Lúc sau lại muốn cãi nhau với cô.

Trong mắt Hàn Tự tràn đầy sự nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cô không dám suy nghĩ linh tinh.

“Hứa Nguyên, em đấy, ngang ngược, tự do phóng khoáng, tính tình thì xấu…” Trong giọng nói của anh dần dần mang theo ý cười.

Hứa Nguyên càng nghe càng cảm thấy không đúng: “Hàn Tự!” Cô đánh vào người anh: “Anh có bệnh à?”

Quả nhiên, Hàn Tự mà yêu thầm cô mới lạ!

Cô tức giận.

Hàn Tự nhéo môi một cái, làm như bản thân cũng cảm thấy bất khả thi: “Nhưng mà Hứa Nguyên sao em lại nói điều kì lạ như thế? Em có chỗ nào hợp không hợp gu của anh sao?”

Giống như tàu lượn.

Trong đầu Hứa Nguyên “Ong” một tiếng, hoảng hốt.

Hàn Tự anh…

Cô cố ý tránh đi ánh mắt của anh, trong tầm mắt là một chiếc áo trắng, sạch sẽ lại vô cùng thoải mái.

Ánh trăng đêm này thật sự rất dịu dàng.

Hứa Nguyên sợ hãi bỏ chạy mất dép.

Trở lại phòng của mình, cô vẫn còn choáng váng chuyện vừa lúc nãy, đồng hồ trên tủ đầu giường đã điểm 12 giờ 30 phút đêm, cô giống như đang bị mộng du vậy.

Hứa Nguyên ngồi xổm xuống, ôm ngực, cảm nhận được tiếng trái tim của mình đang đập rất mạnh “Thình thịch rồi lại thình thịch”.

Cô dựa vào các phép tính toán nhịp tim đập hồi học ở đại học, rõ ràng đây là không bình thường.

Hứa Nguyên không nghĩ ra, tại sao cả hai đang nói chuyện về Dư Âm nhưng đến cuối cùng lại nói đến cô cơ chứ?

Tất cả đều là do Hàn Tự!

Nếu đây chỉ là một trò đùa, ngày mai, không, hôm nay cô nhất định sẽ đánh anh một trận.

Nhưng nó cũng không giống một trò đùa, và Hàn Tự cũng không bao giờ đùa những điều như vậy.

Hứa Nguyên thở không ra hơi, chỉ có thể đi đi lại lại trong phòng. Vừa đi cô vừa dùng tay quạt gió, trên mặt càng ngày càng nóng lên.

Trái tim vẫn chưa bình tĩnh lại.

“Xong rồi, xong rồi, xong rồi…” Cô nói.

Cô bị bệnh rồi, chắc chắn là bệnh rồi.

Đi không ít vòng nhưng cũng không hề có dấu hiệu chuyển biến.

Hứa Nguyên mở ra thời gian biểu của Trình Vi Vi, hôm nay là ngày cô ấy trực ban.

[Hứa Nguyên: Làm sao bây giờ? Tớ bị bệnh? Cậu khám gấp cho tớ đi, tớ đến liền đây.] Cô gửi tin nhắn đi, sau đó Hứa Nguyên vội vàng gọi xe đi đến bệnh viện. Trên đường Trình Vi Vi gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cô, cô không để ý, nên đã bỏ lỡ hết.

Chờ đến khi cô đến bệnh viện thì Trình Vi Vi đã chờ ở cửa.

“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?” Trình Vi Vi ôm lấy bản mặt đau khổ của Hứa Nguyên, đánh giá: “Cậu mang bảo hiểm chưa? Đi, tớ đưa cậu vào.”

Hứa Nguyên ngăn lại: “Không cần đâu.”

Trình Vi Vi: “...”

Đầu tiên cô ấy sờ khuôn mặt Hứa Nguyên, mặt rất nóng nhưng cũng không đến mức phát sốt. Sau đó cô ấy lại tiếp tục kiểm tra đến cánh tay Hứa Nguyên, sợ cô bị đau vết thương cũ.

Kết quả cũng chẳng thấy cái gì.

“Không phải, cậu bị làm sao vậy?” Trình Vi Vi vội muốn chết.

Hứa Nguyên ôm cổ cô ấy, hét lên trước toà cấp cứu: “Tớ bị bệnh, cả người đều cảm thấy không thoải mái, trái tim thì lại không bình thường.”

Cô ôm rất chặt, Trình Vi Vi kéo không ra.

“Cậu buông tớ ra trước đã rồi chúng ta đi khám bác sĩ được không?”

Hứa Nguyên lắc đầu: “Tớ sẽ không chết chứ?”

Trình Vi Vi: “...”

“Bậy, bậy bậy, đừng ăn nói linh tinh.”

Tuy Hứa Nguyên gào đến khản giọng nhưng cô không có khóc, rốt cuộc Trình Vi Vi cũng ý thức được điều gì đó không đúng.

Đẩy Hứa Nguyên ra, nghiêm túc hỏi: “Hứa Nguyên, nói đi, rốt cuộc làm sao lại như này? Cậu nói rõ cho tớ biết.”

Hai người vẫn đứng ở trước cửa toà cấp cứu, các hộ sĩ xung quanh nhìn hai người, bị Trình Vi Vi nhìn thấy.

“Đi đến văn phòng của tớ đã.”

Hứa Nguyên vô cùng sốt ruột: “Không phải, tớ…”

Trình Vi Vi dùng ánh mắt cảnh cáo cô, làm cô đành phải im miệng.

Đến văn phòng cô không nhịn được mà bộc lộ tất cả với Trình Vi Vi.

“Hàn Tự nói thích tớ.”

“Không đúng, anh ấy không tự nói ra.”

“Tớ hỏi có phải anh ấy yêu thầm tớ không thì anh ấy không phủ nhận.”

“Anh ấy còn nói tớ ngang ngược, tùy hứng! Cái tên Hàn Tự này, nói một câu rõ ràng thì anh ấy chết hay sao?”

“Cơ mà anh ấy còn nói tớ ngang ngược, tuỳ hứng nhưng tất cả đều dựa trên gu của anh ấy.”

Hứa Nguyên nói năng lộn xộn, lúc nói chuyện ánh mắt trở nên vô cùng sáng.

Trình Vi Vi: “...”

Cô ấy tức đến đau cả đầu.

Hứa Nguyên này, cô ấy không quan tâm nữa!

Trình Vi Vi cố gắng nhịn xuống cơn giận muốn lật bàn: “Chị hai, chị 25 tuổi rồi, cái đứa 15 tuổi cũng không làm ra việc giống chị đâu!”

Cái gì mà bị bệnh? Muốn chết? Tim đập không bình thường?

Hàn Tự?

Tất cả những điều này, nếu Hứa Nguyên không phải bạn thân của cô ấy, thì cô ấy có lẽ sẽ đánh chết Hứa Nguyên.

Nhưng suy đi tính lại, Trình Vi Vi nghĩ thông. Con người Hứa Nguyên là kiểu ngốc bạch ngọt, sao cô ấy có thể làm bạn với cô gái ngốc như vậy?

Thật đồng cảm với Hàn Tự.

Trình Vi Vi cố gắng bình tĩnh lại: “Vậy còn cậu? Cậu trả lời Hàn Tự như thế nào?”

Hàn Tự và Hứa Nguyên thường xuyên cãi nhau, mọi người đều thấy đây là điều bình thường. Theo như cô ấy thấy, nếu nói Hàn Tự thích Hứa Nguyên thật thì cũng không có gì kỳ lạ hết.

Rất xứng đôi.

Cuối cùng, Hứa Nguyên coi như không nghe thấy cô ấy đang nói cái gì như đã đi vào cõi tiên.

Trình Vi Vi nhịn không được, hỏi lại lần nữa: “Từ chối rồi sao?”

Hứa Nguyên lắc đầu, buồn rầu.

“Có phải tớ hơi lơ đãng không?” Cô còn nghiêm túc hỏi.

Trình Vi Vi: “...” Cô ấy phải tiếp tục nhịn xuống.

Vẻ mặt Hứa Nguyên ngốc nghếch: “Không phải tớ thích Đào Tri Sơ sao? Sao Hàn Tự không thay đổi sắc mặt vậy? Tớ cũng không phát hiện điều gì không đúng, đây không phải là hơi lơ đãng sao?”

Trình Vi Vi: “...”

Trình Vi Vi bắt đầu đổi sắc giơ tay đập bàn: “Chị hai, cậu có thể đáng tin hơn một chút được không?”

Hứa Nguyên nhỏ hơn Trình Vi Vi hai tuổi, cô ấy thật sự không thể nhịn được nữa cơn giận có lẽ đã gần đến đỉnh điểm của nó.

“Tớ không biết!” Hứa Nguyên trả lời.

Trình Vi Vi tức đến mức muốn hộc máu, một ngày nào đó cô ấy sẽ bị Hứa Nguyên chọc cho tức chết.

Hứa Nguyên sờ lên ngực mình, lại một lần nữa cảm thấy bất thường.

Cô nghĩ như thế nào? Cô có thể nghĩ như nào sao?

Sao cô biết trước được Hàn Tự sẽ như vậy?

Anh thế mà lại thích cô?

Hứa Nguyên cảm thấy tim mình đập càng nhanh hơn, hình như mỗi lần nhớ đến chuyện này thì cả người đều nóng lên.

Cô với Hàn Tự, đây là điều cô chưa bao giờ nghĩ đến nhưng lúc này đây trong lòng cô lại cảm thấy bình yên đến lạ.

“Tớ thật sự không biết.” Cô nói.

Sau đó Hứa Nguyên ở lại bệnh viện, cô đi khám từng khoa một. Đến khi nhận báo cáo thì không có bệnh gì, ít nhất là tất cả đều bình thường.

Trình Vi Vi nói cô là tự gây sức ép cho bản thân.

Trời vừa sáng, còn chưa đến bảy giờ, Hứa Nguyên ở bệnh viện ăn sáng rồi nhanh chóng gọi xe về nhà.

May mắn hôm nay là cuối tuần, cô không cần phải đi làm.

[Trình Vi Vi: Tới nơi chưa đấy?]

Trình Vi Vi gửi tin nhắn thoại đến.

“Tới rồi, vừa tới xong.” Hứa Nguyên bước xuống xe đưa tay đóng cửa, rồi bước vào trong khu nhà.

Lúc này, trong khu biệt thự không một bóng người, cô nắm chặt điện thoại, hai chân như bị đóng đinh chẳng chịu dút dích.

Do dự nhiều chút.

Chẳng may gặp phải Hàn Tự thì…

[Trình Vi Vi: Sao thế? Vẫn còn cảm thấy bản thân có bệnh hả?]

Giọng điệu chế giễu.

Nghe thấy đoạn thoại Hứa Nguyên mới bừng tỉnh hoàn hồn, vuốt vuốt ngực.

Trải qua buổi tối ngày hôm qua, trái tim cô cuối cùng cũng đã trở lại bình thường, mặt cũng không còn nóng. Di chứng duy nhất chính là cô không ngủ cả một đêm nhưng lại chẳng cảm thấy buồn ngủ.

Cô đem tất cả những điều này đổ lên đầu Hàn Tự.

Tất cả đều là tại anh!

“Chắc vậy.” Hứa Nguyên nói: “Chỉ là…”

Đột nhiên cô dừng lại, ngón tay đang đánh chữ cũng dừng lại, tin nhắn bị gián đoạn.

Chiếc xe quen thuộc bỗng dưng xuất hiện trong tầm mắt.

Thật sự là sợ cái gì thì cái đấy sẽ xuất hiện, quả nhiên là kẻ đầu sỏ sẽ không buông tha cho cô.

Bây giờ là mấy giờ? Cô thậm chí còn cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại.

Ngẩng đầu lên thì xe Hàn Tự đã ngày càng gần.

Hứa Nguyên ném điện thoại vào trong túi, xoay người chạy trốn. Nhưng không chạy khỏi người ta, vù một tiếng, chiếc xe đã dừng ở bên cạnh cô.

Cửa kính dần hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Hàn Tự. Trên xe chỉ có một mình anh, một tay anh để trên vô lăng, tay trái thì chống lên thành xe, nghiêng đầu nhìn cô.

Hôm nay anh đeo kính râm, che đi ánh mắt, cũng như che đi sự xấu hổ khi bốn mắt nhìn nhau.

Lực sát thương của tối hôm qua quá lớn, cả hai người đều chờ đối phương phá sự trầm mặc này trước.

Hứa Nguyên cúi đầu nhìn vào đôi giày, không nhịn được mà lén nhìn về phía Hàn Tự đang ngồi trên xe.

Chắc anh cũng đang nhìn cô.

Anh cũng thật thông minh, lại còn đeo kính râm.

Như là có thuật đọc tâm, giây tiếp theo, Hàn Tự bỏ kính râm ra, để lộ cặp mắt.

Trong mắt anh mang theo ý cười, giống như là không có chuyện gì xảy ra.

Trong lòng Hứa Nguyên lập tức mất bình tĩnh.

Không ngờ cô trải qua cả một đêm vật vã, không ngủ cả một đêm, mà anh lại xem như không có chuyện gì.

Hứa Nguyên nhịn không được, theo thói quen tức giận với anh.

“Hàn Tự, anh…” Lời đến bên miệng nhưng cuối cùng cô lại không nói ra.

Rốt cuộc thì cũng không giống.

Suy cho cùng, cô thở phì phò: “Tất cả đều tại anh!”

Hàn Tự như chờ được một câu này, nở nụ cười.

Hành động của anh khiến Hứa Nguyên càng tức giận.

Anh chống tay, nhìn chằm chằm vào cô: “Không làm sao, em từ chối anh cũng đúng.”

Giọng điệu Hàn Tự bình tĩnh, không khác gì với thường ngày, chỉ có khoé môi cong lên làm lộ ra sự vui vẻ.

“Sao có thể đơn giản như vậy?” Cô nói.

Hàn Tự vẫn cười nhưng không nói, vẫn luôn ngắm nhìn cô.

Hứa Nguyên không được tự nhiên cho lắm, nên đã lập tức nhìn sang hướng khác: “Hàn Tự, anh nói đi, rốt cuộc anh thích em vì cái gì?”

Anh nghe vậy, đuôi lông mày nhướng lên: “Anh cũng muốn biết, anh sẽ không thích em nữa.”

Nghe câu trả lời của anh thật khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Đủ để Hứa Nguyên tức giận: “Hàn Tự!”

Hàn Tự thay đổi tư thế, cười: “Lúc này mới nhìn anh.”

Anh không hỏi cô vì sao từ bên ngoài đi vào khu nhà: “Hôm nay anh có cuộc họp, em về nhà sớm đi.”

Anh hiếm khi không cãi nhau với cô, mà còn dịu dàng đến như vậy, những hành động bất Hứa Nguyên cảm nhận được trái tim của mình bắt đầu bất ổn.

Cô cảm thấy Hàn Tự như vậy rất tốt, còn rất thu hút.

Hứa Nguyên đè lên mạch đập ở cổ tay trái của mình, bịt tai trộm chuông mà tin rằng làm như vậy sẽ có thể đập chậm một chút.

“Cẩn thận không lại gãy tay gãy chân.” Hàn Từ cười.

Hứa Nguyên: “...”

Đến cùng cô vẫn nhận ra rằng anh vẫn là Hàn Tự kia.

Hàn Tự chỉ biết cãi nhau với cô.

Hứa Nguyên trừng mắt: “Đi họp đi, em đau đầu, không quan tâm anh nữa đâu.”

Nói xong cô ngoảnh lại đạp anh một cái.

“Còn nữa, trong một khoảng thời gian ngắn anh đừng xuất hiện trước mặt em, nếu không em gặp ở đâu sẽ đánh ở đây.” Cô hung hăng nói.

Hàn Tự nhiên chóng dập tắt nụ cười, nghiêm túc gật đầu.

Lúc này anh nhấn ga rời đi, bỏ lại hình bóng bé nhỏ của cô ở lại đằng sau.

Anh lại đeo kính râm lên lần nữa, giấu đi ý cười trong đôi mắt.

Cái cô gái ngốc này.

Thứ hai, Hứa Nguyên mang theo bữa sáng rời khỏi nhà, trong tiềm thức vì để trốn Hàn Tự nên cô lựa chọn xe bus thay vì tự lái như thường ngày để đi làm.

Cuối tuần, trừ sáng sớm thứ sáu không thể tránh thì cô thật sự chưa gặp Hàn Tự một lần. Mới có nửa ngày không gặp cô đã có cảm giác bản thân có khuynh hướng tự ngược, cảm thấy cực kỳ không quen.

Tuy bọn họ ở gần nhau nhưng khu biệt thự này khá lớn, muốn gặp cũng rất khó. Hứa Nguyên không khỏi suy nghĩ, sao lúc trước bọn họ đều có thể gặp nhau mỗi ngày?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã đụng ngay bộ mặt Hàn Tự ở trước cổng khu nhà.

Hứa Nguyên: “...”

“Đây không phải lỗi của anh đúng không?” Hàn Tự ngồi trong xe, cười với cô.

Anh đang nhắc đến những lời hôm thứ sáu cô đã nói với mình.

Hứa Nguyên tức giận, đưa tay lên định đánh anh. Hàn Tự thấy thế cũng không tránh đi, cũng không thu lại nụ cười.

Anh như thế thì làm sao cô có thể đánh được?

Hứa Nguyên ngại ngùng hạ tay xuống, bữa sáng trên tay vô tình bị cô nắm chặt.

“Hứa Nguyên, tối nay em không dám tới nhà anh ăn đúng không?” Hàn Tự đánh vỡ sự xấu hổ.

Bố mẹ anh đi Sanya nghỉ phép, tối hôm qua vừa trở về. Mấy nhà quan hệ tốt với nhau, thường xuyên tụ họp, bọn họ lập tức tổ chức liên hoan vào tối nay.

Hứa Nguyên sửng sốt một chút, cảm thấy đây là Hàn Tự cố ý.

“Ai không dám chứ?”

Hàn Tự nhún nhún đôi vai: “Không lái xe à?”

Anh đổi chủ đề đúng lúc, tầm mắt dừng lại ngay chiếc bánh bao cô đang cầm trên tay, trong mắt anh nhanh chóng xẹt qua một tia hào hiệp.

Hứa Nguyên tức giận quay đầu bỏ đi: “Bị bệnh, không muốn lái xe.”

“Vai còn chưa khỏi sao?” Hàn Tự xuống xe, nhìn chằm chằm vào cánh tay của cô, tụ máu trên tay đã giảm đi không ít.

Hứa Nguyên bị anh nhìn như vậy có chút không được tự nhiên: “Không có!”

“Anh đưa em đi làm nhé?”

“Không cần!”

Sau đó Hàn Tự xoay người bước vào trong xe lấy ra chiếc điện thoại, vừa nhắn tin vừa nói: “Tiện đường, cùng với Diêu Khải Việt.”

Hứa Nguyên nhìn anh, anh cũng thản nhiên đón nhận ánh mắt đánh giá của cô.

Mắt anh đen huyền như có một cơn lốc nhỏ.

Cô suy nghĩ rồi mở cửa xe đằng sau ra, bước vào rồi ngồi lên ghế.

Hứa Nguyên đã đi xe của Hàn Tự không ít lần, trước kia vào xe đều ngay ghế phó lái nhưng giờ lại ngồi ghế sau. Bên trong xe đã được mở điều hoà từ trước, điều hoà lại có mùi gỗ nhàn nhạt, là mùi hương mà cô rất thích.

Lúc trước anh mua chiếc xe đầu tiên, cô bắt anh phải dùng nước hoa, anh còn không vui. Nhưng sau này, dù anh có bao nhiêu chiếc xe thì nó vẫn có mùi y như thế này.

Rất nhiều chi tiết Hứa Nguyên từng bỏ qua trong quá khứ bây giờ lại hiện ra, từng chút từng chút một, càng ngày càng nhiều.

Tuy bọn họ hay cãi nhau từ sáng đến tối nhưng không vì thế mà anh đối đãi không tốt với cô.

Hứa Nguyên khó chịu, bắt đầu vò đầu bức tóc: “Dư Âm…”

Hàn Tự nhìn cô qua chiếc gương trên xe.

Ánh mắt hai người giao nhau, Hứa Nguyên bỗng dưng khự lại, không nói câu nào.

Hứa Nguyên muốn nói cô định đi ăn tối với Dư Âm một bữa, vì cô có chút chuyện phải nói với Dư Âm, cô còn nói muốn cô sẽ không can thiệp vào quyết định của Dư Âm.

Đấy là lựa chọn của cô ấy.

Hàn Tự không đợi được, hỏi Hứa Nguyên: Chối rồi sao?”

Hứa Nguyên lắc đầu, không nói gì.

Lần trước cũng là vì nói chuyện của Dư Âm mà bọn họ mới thành ra như vậy. Cô biết mình không nên nói vào lúc này, ai biết được Hàn Tự sẽ khiến cô bị làm sao.

“Không có gì.” Cô cúi đầu nghịch điện thoại, nhắm mắt làm ngơ.

Sau khi đưa Hứa Nguyên đến trường, Diêu Khải Việt ngồi ở ghế phó lái nhịn không được.

Cả một đường, Hàn Tự với Hứa Nguyên không nói với nhau một lời nào, một câu cũng không có, chiến tranh lạnh cũng không như vậy.

Rất kỳ lạ.

Diêu Khải Việt mở cuộc trò chuyện ra, quơ qua quơ lại: “Hai người lại cãi nhau à? Tìm em làm người công cụ trợ giúp à?”

Buổi sáng khi cậu còn đang say giấc trên chiếc giường thân yêu thì nhận được tin nhắn của Hàn Tự làm cậu lại phải nhanh chóng chạy ra.

Cậu không hiểu tại sao.

Chờ đến khi lên xe cậu mới phát hiện, Hứa Nguyên đang ở đây vớ bầu không khí rất quỷ dị.

Hàn Tự không nhìn: “Không có gì, anh thích Hứa Nguyên, sợ làm em ấy xấu hổ.”

Anh vô cùng thẳng thắn.

Diêu Khải Việt trợn mắt, há hốc mồm: “...”

Hàn Tự với Hứa Nguyên?

Cậu cẩn thận suy nghĩ lại, cũng không có gì kì là lạ.

Diêu Khải Việt bật cười.

Hàn Tự không mặn không nhạt nhìn qua: “Anh không nói đùa.”

“Em biết.” Diêu Khải Việt nhịn không được: “Vì thế mà mấy năm gần đây hai người cứ như vậy.”

Cậu theo thói quen đẩy kính mắt: “Nói thật đi, anh làm homestay cũng vì Hứa Nguyên đúng không? Lúc anh thực tập ở viện thiết kế, Hứa Nguyên phàn nàn vì không nhìn thấy anh.”

Có rất nhiều chuyện, được đưa ra.

Cậu tiếp tục: “Đừng phủ nhận, tất cả phong cách của homestay đều chiếu theo sở thích của Hứa Nguyên.”

“Nhưng anh biết Hứa Nguyên theo đuổi Đào Tri Sơ…”

Diêu Khải Việt nhìn chằm chằm vào Hàn Tự.

Việc này cậu không thể đoán được, Hứa Nguyên theo đuổi Đào Tri Sơ, Hàn Tự cũng không có phản ứng gì mấy.

Mọi chuyện vô cùng phức tạp.

Hàn Tự nhìn Diêu Khải Việt, cũng chẳng giải thích gì, có những điều anh chỉ muốn nói với Hứa Nguyên, không muốn nói với người khác, bao gồm cả Diêu Khải Việt.

Diêu Khải Việt thấy anh không chịu nói nên cậu cũng không muốn ép nữa, cậu nhớ lại lúc hai người họ không được tự nhiên thì cảm thấy buồn cười, cậu nên sớm phát hiện ra chứ.

“Anh còn nhớ lần đó Hứa Nguyên về thì bị sốt không?” Diêu Khải Việt cười hỏi.

Có một lần Hứa Nguyên phát sốt, trong nhà cô lúc đó lại không có ai, chỉ có mình cô ở nhà. Hình như là rất khó chịu nên cô đã đến nhà họ Hàn, tự mở mật khẩu.

“Lúc đấy anh đi thực tập không có ở nhà, em ấy mơ mơ hồ hồ nằm lên giường của anh, bất tỉnh.”

Hàn Tự nhớ lại việc này, khoé miệng không kiềm bất giác cong lên.

Diêu Khải Việt nhìn bên ngoài cửa sổ, nhà cao tầng lần lượt lướt qua, với tốc độ rất nhanh, cũng rất ổn định.

Cậu nhớ lại: “Anh, đấy là lần đầu tiên em thấy anh khẩn trương như vậy.”

Kế tiếp câu chuyện khi nãy là cậu theo Hàn Tự về nhà thì phát hiện ra Hứa Nguyên, Hàn Tự lập tức ôm cô đến bệnh viện.

Những chuyện như thế này còn rất nhiều, Diệu Khải Việt càng nói càng nhiều hơn.

Cậu quay đầu lại nhìn về phía Hàn Tự.

Anh nắm tay lái, tư thế lười biếng, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Lần này anh quả thật không phủ nhận.

Buổi tối bố mẹ Hứa đã sắp xếp thời gian từ trước, mấy gia đình tụ tập đông đủ tại nhà họ Hàn.

Trên bàn ăn cơm, không khí vô cùng hoà hợp.

Bàn hình chữ nhật, người lớn ngồi một bên, người trẻ ngồi ở một đầu còn lại. Đầu tiên là Hàn Tự, tiếp đó là Diêu Khải Việt, bên cạnh là Hứa Nguyên và Đào Tri Du, cuối cùng là Đào Tri Sơ.

Trước kia, chỉ cần Hứa Nguyên ở đó thì vị trí bên cạnh Đào Tri Sơ sẽ là của cô.

Mẹ Đào nhìn thấy hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cặp trai gái nhà bà ấy, tính cách không khác nhau, hướng nội lại điềm đạm. Hứa Nguyên là một cô gái vô cùng tốt, Đào Tri Sơ lại không biết nắm lấy, sau này sẽ để tuột mất cho mà xem.

Ánh mắt mẹ Đào di chuyển lên người con gái.

Khuôn mặt Đào Tri Du vô cùng vừa mắt, tính tình lại tốt, cũng giống với Đào Tri Sơ, bình thường không nói nhiều, có chuyện gì buồn đều để hết ở trong lòng.

Bà ấy sầu muốn chết.

Mẹ Đào rất thích Diêu Khải Việt, suy nghĩ rồi nói: “Khải Việt, gần đây công ty có tốt không?”

Diêu Khải Việt không nghĩ bản thân sẽ bị điểm danh, cậu buông đũa xuống: “Vâng, tất cả đều tốt, vô cùng thuận lợi ạ!”

Mẹ Đào vừa ý: “Vậy là tốt rồi, Tri Du vừa mới tốt nghiệp, chuyên ngành của con bé khá khó để tìm việc.”

Đào Tri Du học lịch sử.

Từ trước đến nay Diêu Khải Việt đều biết nhìn ánh mắt, cậu hiểu được ý của mẹ Đào: “Vâng, làm việc ở bảo tàng rất hợp với chuyên ngành của chị ấy.”

Cậu biết ý của mẹ Đào không phải chỉ là công việc, cậu đành phải trả lời theo ý của bà ấy.

Trong lòng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Bố mẹ Đào thích nhất là tác hợp, Hứa Nguyên và Đào Tri Sơ cũng như vậy.

Nghĩ đến đây, Diêu Khải Việt không khỏi liếc nhìn Hàn Tự vẫn đang ngồi bình tĩnh.

Kêt quả lại bị anh lạnh lùng trả đũa nhìn lại.

Mẹ Đào còn muốn nói gì đó thì Đào Tri Du đã nhịn không được, nói: “Mẹ, con tự có kế hoạch của bản thân.”

Đây là lần đầu tiên chị ấy không cho mẹ mình mặt mũi trước người khác.

Mẹ Đào kinh ngạc.

Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống hay học tập của Đào Tri Du đều do bọn họ quyết định, chị ấy không nói lời nào. Trừ việc chị ấy khăng khăng muốn đến Bắc Kinh học lần đấy ra thì gần như mọi chuyện của chị ấy đều nghe theo lời của bố mẹ, không nghĩ đến…

Mẹ Đào còn chưa kịp phản ứng, mẹ Hàn đã dịu dàng giải vậy.

“Không sao, việc này không cần vội.” Bà ấy nhìn Hàn Tự: “Nhìn Hàn Tự xem, nó tốt nghiệp vài năm rồi, không phải vẫn còn chật vật sao?”

Việc đả kích con trai mình, từ trước đến nay bà ấy chưa từng nương tay.

Hàn Tự cũng chẳng thèm để ý, mí mắt cũng không nâng lên một chút nào.

Anh đã quen với việc nằm không cũng bị thương rồi.

Hứa Nguyên cười trộm, xoi mói nhìn Hàn Tự. Chỉ có ở trước mặt mẹ Hàn, anh mới thành thật như thế.

Hàn Tự như cảm nhận được điều gì đó, liếc nhìn Diêu Khải Việt, anh gắp một đũa ớt qua đó, rồi quay lại cười với cô.

Diêu Khải Việt: “...”

Hứa Nguyên: "…”

Cô ghét nhất là việc phải ăn cơm với ớt xanh.

Một Hàn Tự như thế, cô không thích chút nào.

Chỉ là Đào Tri Du khiến cô cảm thấy lo lắng, cũng không biết chị ấy bị làm sao mà lại bùng lên như vậy.

Cơm nước xong xuôi, người lớn tập trung một chỗ nói chuyện, Hứa Nguyên đang ngồi chơi điện thoại thì nhìn sang chỗ Đào Tri Sơ đang xem TV.

Cô gọi anh ấy ra vườn hoa của nhà họ Hàn.

Mẹ Hàn tốt nghiệp học viện mỹ thuật, phong cách từ trước đến nay rất tốt, hai cái vườn hoa được bà chăm chút vô cùng đẹp, mùa nào cũng có hoa nở.

Toả ra mùi hương thoang thoảng.

Lúc này đây trong vườn hoa sáng đèn, được bao phủ trong bầu không khí lãng mạn.

Nếu là trước đây, Hứa Nguyên có thể vô cùng vui vẻ.

“Làm sao vậy?” Đào Tri Sơ cười cười, nhìn cô hỏi: “Có việc gì thì em nói đi.”

Anh ấy nhận ra Hứa Nguyên đang rối rắm việc gì đó không được tự nhiên, cũng nhìn thấy khi bọn họ đi ra ngoài thì Hàn Tự cũng nhìn lại đây.

Anh ấy cố tình không nói cho cô biết.

Hứa Nguyên rối rắm, lúc trước cô theo đuổi Đào Tri Sơ, lúc thổ lộ với anh ấy cô cũng không khẩn trương như vậy.

“Đào Tri Sơ, sao anh lại không thích em?”

Trước đây lúc tỏ tình thất bại, Hứa Nguyên cũng không hỏi trắng ra như vậy. Tối hôm nay nhìn thấy anh ấy thì vấn đề này bất thình lình nhảy ra, xoay quanh trong đầu, không ném đi được.

Vì sao Đào Tri Sơ không thích cô, vì sao Hàn Tự lại thích cô?

“Hứa Nguyên, vì sao em lại thích anh?” Đào Tri Sơ hỏi ngược lại cô.

“Đương nhiên là bởi vì…”

Hứa Nguyên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của anh ấy.

Lần đầu tiên cô phát hiện, trong mắt Đào Tri Sơ có những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.

Vì sao cô lại thích anh ấy?

Đương nhiên là bởi vì anh ấy dịu dàng hơn Hàn Tự, anh ấy không cãi nhau với cô giống Hàn Tự, cũng bởi vì anh ấy có cái khí chất giống bố cô.

Hứa Nguyên trầm mặc một lúc.

Ánh mắt Đào Tri Sơ tối lại, khoé miệng càng cong lên.

Anh ấy biết mục đích của cô, cũng kiên nhẫn chờ đợi cô.

Hứa Nguyên nhìn về phía hai cái ghế tựa bằng cây mây đằng sau anh ấy.

“Nếu không thì anh xem mạch cho em đi?” Cô vươn tay ra làm lộ ra cổ tay của mình.

Đào Tri Sơ cười cười, đột nhiên tiến lên, anh ấy chủ động ôm lấy cô.

Tay Hứa Nguyên đang đưa ra, cứ để như vậy ở giữa không trung.

Cô bị vây trong cái ôm ấm áp, dịu dàng của anh.

Đây là cái ôm đầu tiên sau khi bọn họ lớn lên, và cũng là lần đầu tiên anh ấy chủ động như vậy.

Hứa Nguyên giật mình.

Cô cảm thấy sau lưng bị vỗ, cảm thấy giống như cô là một đứa nhỏ đang được dỗ dành. Sau đó cô lại nghe được tiếng tim đập của Đào Tri Sơ, cũng nghe thấy tiếng nhịp tim của cô.

Của anh ấy nhanh hơn của cô rất nhiều.

Hứa Nguyên nhớ đến buổi tối thứ năm, cô bị Hàn Tự ôm vào trong lòng, cả người cô cảm thấy không thích hợp.

Đào Tri Sơ vỗ vỗ vài cái rồi lập tức buông cô ra, anh ấy trở lại vị trí ban đầu, nhìn cô, đáy mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Hứa Nguyên cảm thấy vừa bản thân vừa rồi đã nhìn lầm, anh ấy vẫn là Đào Tri Sơ của lúc trước.

Một Đào Tri Sơ dịu dàng, tốt tính, không bao giờ từ chối cô, trừ lúc nói “không được” khi cô tỏ tình hết lần này đến lần khác.

Hứa Nguyên hiểu được.

Đào Tri Sơ cũng hiểu: “Hứa Nguyên, thích không chỉ là lời nói, em phải tìm được một người em thích thật sự.”

Anh ấy nói như vậy với cô.

Hứa Nguyên rời khỏi vườn hoà, sự hỗn loạn trong đầu cũng dần dần biến mất.

Cô muốn, cô trước năm 25 tuổi sẽ sống không uổng phí.

Không, hình như không phải như vậy.

Hứa Nguyên chầm chậm đi lên bậc thềm, bậc thềm trong vườn hoa được rải đá cuội, giẫm lên vô cùng thoải mái.“Đi có cảm giác như đi vào cõi tiên không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Số ký tự: 0