Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt
Chương 23
Chanh Mặc Mạt
2025-02-20 09:39:15
Hứa Nguyên nhận được WeChat của Hàn Tự, cô cầm thẻ ra vào và điện thoại rồi vội vàng đi ra khỏi văn phòng.
Đi ra khỏi tòa nhà hành chính, băng qua sân chơi là bãi đỗ xe của trường, được ngăn cách với sân trường bằng một bức tường, bên ngoài được bao quanh bảo một chiếc hàng rào gỗ màu trắng, có thể nhìn xuyên vào sân trường và sân chơi.
Đôi khi những phụ huynh đưa con đi học buổi sáng sẽ dừng ở đây, nếu may mắn thì họ còn có thể đợi tới lúc bọn trẻ học tiết hoạt động ngoài trời và nhìn thấy đứa bé nhà mình.
“Em chạy làm gì?” Tiếng cười của anh ẩn chứa ý chọc ghẹo.
Hàn Tự chờ ở bãi đỗ xe, trong tay xách một cái túi mua hàng màu cam, là túi bằng vải, không thể nhìn rõ bên trong chứa thứ gì.
Hứa Nguyên thở hồng hộc: “Hàn Tự, anh đợi ở đây bao lâu rồi? Sao nhất định phải tới chỗ em vậy?”
Cô lắc hàng rào, một người ở bên trong, một người ở bên ngoài mà nhìn nhau.
Cảnh tượng này rất buồn cười.
Hứa Nguyên bật cười “ha ha”.
“Này, rốt cuộc anh gọi em tới đây là muốn làm cái gì hả?” Cô hỏi: “Em còn đang lên lớp đấy nhé!”
Ban nãy hai người có trò chuyện qua điện thoại, Hàn Tự bảo cô hãy đi ra ngoài sau hai mươi phút nữa.
Hàn Tự giơ tay lên, lắc lắc cái túi mua hàng trong tay: “Em tự xem đi.”
Anh nhét túi qua hàng rào, cái túi căng phồng xém tí đã bị kẹt.
“Cái gì thế?” Một tay Hứa Nguyên nâng đáy túi, tay còn lại xách đồ trong túi lên: “Nặng quá.”
Lòng bàn tay lập tức bị bao bọc bởi sự mát lạnh.
Cô kinh ngạc: “Anh mua trà sữa cho em hả?” Cô cười tươi đến mức híp cả mắt: “Thật là.”
Hứa Nguyên mở ra rồi nhìn vào túi, bên trong là bốn ly trà sữa.
Trà xanh trân châu khoai môn nghiền của hãng trà Bách Đạo.
Là món cô thích uống nhất.
Hàn Tự dựa vào hàng rào: “Ừ.”
Một tiếng “ừ” rất khẽ, anh mỉm cười nhìn cô.
Hứa Nguyên móc túi mua hàng vào cổ tay: “Anh thông minh lắm đó nhé.”
Bởi vì tình hình dịch bệnh, hiệu trưởng không cho phép họ đặt đồ ăn, cũng không cho người giao hàng đưa tới chỗ bảo vệ. Bắt đầu từ khi đi làm vào tháng năm, họ đã hoàn toàn cắt đứt với quán bán trà chiều ở bên ngoài. Mỗi lần phòng tài vụ và hành chính ra ngoài làm việc đều mua về cho họ vài ly.
Hàn Tự hơi khom người, ghé sát vào nhìn cô: “Còn phải nói à.” Anh nhướng mày.
Hứa Nguyên lại thấy ngứa tay, cô vươn tay chọc vào trán anh, tới mức anh ngửa cả đầu ra đằng sau, nhưng mà anh vẫn không hề phản kháng chút nào.
Ngoan ngoãn đến bất ngờ.
“Làm sao anh biết mà đưa cho em bốn ly?” Cô ngại ngùng thu tay lại.
Hứa Nguyên lại nhìn vào túi đựng trà sữa, vừa đúng bốn ly, cũng vừa khớp với cô và đồng nghiệp.
Hàn Tự xoa nhẹ cái trán bị cô chọc ửng đỏ: “Là ai lúc trước kể về nhóm chat hoa quả? Hằng ngày không chịu làm việc đàng hoàng mà cứ ngồi đó hóng drama?”
Anh vờ như thờ ơ mà nói: “Đúng không, cô bé dưa hấu?”
Anh đang nói về nhóm chat “Cục cưng tới ăn dưa đi” của cô, trong nhóm là những người đồng nghiệp chơi thân với cô nhất, hóng drama rồi cà khịa, ăn uống chơi đùa, có đủ mọi chủ đề.
Hứa Nguyên giật nảy mình, đến cả chính cô còn chẳng nhớ mình đã từng nói hay chưa, nói từ hồi nào.
Không ngờ anh vẫn nhớ kỹ.
Cô chợt thấy khó chịu: “Hàn Tự, anh có cảm thấy hai chúng ta thế này…” Cô chuyển chủ đề, vừa nói vừa nở nụ cười: “Giống như anh đang mang cơm đùi gà tới thăm tù không?”
Hàn Tự cau mày, nhéo mũi cô: “Nói bậy bạ gì đó!”
Hứa Nguyên đập tay của anh: “Buông ra, buông ra.”
Mu bàn tay anh vô tình bị cô đập cho ửng đỏ, anh buông ra, tiện thể búng trán cô một cái: “Vui lắm hả?”
“Không vui.” Hứa Nguyên vừa xoa mũi vừa nói: “Sao anh không hỏi em điều gì?”
Hàn Tự chỉ đưa trà sữa cho cô rồi thôi, hoàn toàn không hỏi gì về chuyện Dư Âm, hồi nãy gọi điện cũng chẳng nói lời nào.
Anh khoanh tay, chỉ mỉm cười nhìn cô, sự bỡn cợt trong mắt khiến Hứa Nguyên thấy bực bội.
Như thể anh đang nói “thấy chưa, em đã không nhịn nổi mà nói ra rồi”, làm cô ngứa mắt.
Hứa Nguyên cúi đầu, đá hòn đá dưới chân: “Chuyện của Dư Âm, anh nói xem em phải làm sao bây giờ?”
Trong tầm mắt Hàn Tự là đỉnh đầu đang cúi xuống của cô, chỉ nhìn thôi đã biết lúc này cô đang buồn bã đến nhường nào.
Anh không kìm lòng được, bèn xoa đầu cô.
“Vẫn muốn níu kéo Dư Âm à?”
“Đương nhiên!” Trên đầu là hơi ấm từ lòng bàn tay anh, Hứa Nguyên không quen với việc thân mật như thế, cô nghiêng đầu tránh đi: “Cậu ấy là bạn thân của em.”
Hàn Tự phì cười: “Em xem cô ấy là bạn thân nhưng cô ấy có giống em không?”
“Đương nhiên là có!”
Cô ngẩng đầu, chạm mắt với anh.
Ánh mắt của anh chất chứa sự dịu dàng và cả bất đắc dĩ.
Hứa Nguyên bĩu môi, không lên tiếng.
Hàn Tự mỉm cười: “Sao anh lại không nghĩ vậy nhỉ?” Anh thở dài, tập trung vào khuôn mặt cô: “Cô ấy là người ích kỷ, dối trá lại sĩ diện, à, còn có cả ham…”
Anh chưa nói dứt câu đã bị Hứa Nguyên cắt ngang: “Hàn Tự, em không cho phép anh nói Dư Âm như thế.”
Cô thấy được sự nghiêm túc trong ánh mắt anh.
Vừa nghiêm túc lại vừa ngang ngược.
Hàn Tự liếc cô một cái: “Haiz, trong lòng em chỉ có mỗi Trình Vi Vi và Dư Âm mà thôi.” Anh nửa thật nửa giả mà nói: “Vất cả biết bao mới chờ được tới lúc Dư Âm biến mất, kết quả…”
Anh lại thở dài.
Hứa Nguyên lắc lắc hàng rào, tò mò hỏi: “Không thể nào, Hàn Tự à, đến cả dấm* của con gái mà ăn cũng muốn ăn sao?”
*Dấm: ý chỉ sự ghen tuông
“Đúng thế.” Hàn Tự thẳng thắn.
Hứa Nguyên: “...”
“Nếu trong lòng em đã có quyết định rồi, vậy còn lo lắng nhiều thế làm gì? Em muốn làm gì thì làm đi.” Anh cười ngạo nghễ: “Hứa Nguyên, bộ dạng lo trước lo sau này chính là Tiểu Bá Vương ngày trước đấy à?”
“Đương nhiên không phải, chẳng phải Tiểu Bá Vương là anh sao?” Cô trộm cười: “Đúng không, máy học tập?”
Hàn Tự mỉm cười nhưng không đáp.
Hứa Nguyên cũng thu nụ cười lại: “Tại sao anh biết em…”
Cô cắn môi dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Hứa Nguyên đã hiểu được phần nào rồi, ban nãy là Hàn Tự cố ý nói xấu Dư Âm trước mặt cô.
Anh còn hiểu cô hơn cả chính cô.
Trước đây anh dùng điều này để “bắt nạt” cô, bây giờ anh lại dùng để trêu ghẹo.
Cô vội vàng đồng ý với Hàn Tự, như thể có chút hối lỗi.
“Em vào trước đây.” Hứa Nguyên chỉ vào túi đựng trà sữa: “Buổi tối em sẽ mời anh ăn.”
Hàn Tự đứng thẳng dậy: “Ồ, bốn ly trà sữa đổi một bữa ăn tối, giao dịch có lời đấy.”
Hứa Nguyên mỉm cười chạy đi.
Đợi tới khi bóng dáng của cô đã khuất khỏi tầm mắt, anh tắt nụ cười vừa nãy đi rồi tìm số điện thoại của Đinh Nhuế Nhiên. Cuối cùng sau một hồi lâu nhìn chằm chằm vào nó, anh vẫn không bấm gọi.
Hứa Nguyên lén lút đưa trà sữa cho từng người, sau đó trở lại phòng chăm sóc y tế, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn.
Cô giáo Dương ra hiệu cô xem điện thoại.
Trong nhóm chat “Cục cưng tới ăn dưa đi”, mọi người đang bàn về một học sinh mới tới.
Hứa Nguyên nhìn qua, trùng hợp là học sinh mới đó chính là con trai của “người quen cũ” cô gặp ở cổng trường ngày ấy.
“Quả Lê: Trời ạ, phụ huynh của học sinh mới này lắm chuyện thật, thu tiền toàn phải thông báo nhiều lần, lúc thì tài khoản không đúng, lúc thì phải đổi thẻ ngân hàng. Thông báo trừ tiền đã được gửi bốn lần rồi mà vẫn chưa xong.”
“Quả nho: Còn phải nói à, đứa trẻ không bị dị ứng nhưng cứ một hai báo dị ứng. Không ăn thịt gà, sợ thúc đẩy hoóc - môn kí.ch thí.ch, không ăn hải sản, bảo rằng không mới lạ, cả sữa bò còn không cho uống, nói là phải uống sữa nhập khẩu của New Zealand. Bọn tôi muốn chị ta đưa kết quả chẩn đoán dị ứng của bệnh viện mà chị ta cứ không chịu đưa.”
“Quả nhỏ: Đại gia này khó hầu hạ vãi.”
“Quả lê: Bố 77, mẹ 94, cột bố để trống, đứa bé còn theo họ mẹ, các cô đánh giá thử coi.”
“Quả cam: Hôm trước tôi có gặp chị mẹ này ở cổng, trên người toàn logo hàng hiệu, cứ như sợ người khác không nhìn ra chị ta đang mặc đồ đắt tiền ấy.”
“Quả cam: Phèn! Chị ta còn vênh váo tự đắc nữa cơ, trên mặt viết đầy bốn chữ [bố mày là nhất].”
Hứa Nguyên lội tin nhắn xong, bắt đầu đánh chữ.
“Dưa hấu: Thôi được rồi, đừng có nghị luận sau lưng người ta.”
Ngày ấy nhìn thấy “người quen cũ” là cô đã đoán được phần nào rồi. Trong giới bọn họ có không ít người như vậy, lén lút ra ngoài ngoại tình dù đã có vợ con.
“Quả lê: Tôi chỉ đang than thở ở đây một chút thôi mà, nhìn cái vẻ nịnh hót của Janet kìa, trông bực cả mình.”
“Dưa Hấu: Mấy cô uống trà sữa của mình chưa? Bộ trà sữa không thơm hả?”
Hứa Nguyên nói đùa.
Từng câu chữ của đồng nghiệp đều rơi vào lòng cô, làm cô nhớ tới Dư Âm.
Nhà họ Đinh không dễ trêu vào, nhà họ Tống thì không cần phải bàn. Cô lo rằng Dư Âm sẽ thật sự đi vào con đường đen tối đó, tới cuối cùng chỉ có thể sống cả đời ở một nơi hẻo lánh không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Cô hút vài ngụm trà sữa, đánh vài dòng.
“Hứa Nguyên: Dư Âm, nếu như cách làm hay lời nói của tớ động chạm đến quan điểm của cậu thì cho tớ xin lỗi.
“Hứa Nguyên: Xin lỗi cậu, Dư Âm.”
“Hứa Nguyên: Với tư cách là bạn thân, cho dù bây giờ cậu có xem tớ là bạn bè hay không thì tớ vẫn có mấy lời muốn nói với cậu. Dư Âm, cậu từng nói với tớ, cậu không cho phép tớ tiến vào một cuộc hôn nhân không có tình cảm giống những người khác, cậu cũng đã từng bảo quan hệ dựa trên lợi ích không phải không thể bị phá vỡ. Tớ chẳng cần phải nói nhiều với cậu vì cậu đã biết rõ cả rồi.”
Nếu không thì Dư Âm sẽ chẳng nhắc nhở cô như thế, thậm chí là khuyên răn.
“Hứa Nguyên: Dư Âm, có thể cậu sẽ thấy tớ không hiểu cậu, không đồng cảm với cậu, hoặc thậm chí là cảm thấy tớ đứng ở phía đối lập và cô lập cậu, thế nhưng, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra thì có một điều mà cả đời này sẽ không thay đổi, chính là tớ chỉ hy vọng cậu vui vẻ và hạnh phúc.”
Thật sự vui vẻ và hạnh phúc.
Sau khi gửi đi toàn bộ tin nhắn, Hứa Nguyên nhìn vào điện thoại, chờ Dư Âm trà lời.
Mãi một lúc lâu mà điện thoại vẫn im lìm.
…
Lúc sắp tan ca, Hứa Nguyên nhận được WeChat từ Trình Vi Vi, mẹ Chu Tễ Duyên nhập viện mổ ruột thừa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô gọi điện thoại cho cô ấy.
Trình Vi Vi đang bận: “Không phải vấn đề lớn, là bệnh viêm ruột thừa cấp tính, giáo viên của tớ sẽ tự tay phẫu thuật.”
Bởi vì dì Chu nên cô ấy cứ loay hoay ở phòng bệnh suốt.
Hứa Nguyên suy nghĩ một chút: “Phải ở viện vài ngày hả?”
“Vết thương phẫu thuật khá bé, cũng nhanh thôi.” Trình Vi Vi lật báo cáo kiểm tra, chợt nhướng mày: “Nguyên Nguyên, mối quan hệ của hai người tốt lắm đúng không? Có một việc tớ phải nói thẳng, ruột thừa dì Chu không có vấn đề gì lớn, vết thương nhỏ khỏi là sẽ khỏi hẳn, nhưng mà chỉ số ở chỗ khác của cổ lại có một chút vấn đề.”
“Cụ thể thì phải xem tình hình sau khi kiểm tra, cơ mà…” Cô ấy muốn nói lại thôi: “Tớ ở trong đó cả buổi, hình như dì Chu không thích bệnh viện lắm, tớ sợ dì ấy không muốn phối hợp.”
Nói đến đây, Hứa Nguyên liền đau đầu: “Khỏi phải nói, dì Mộ giống bố tớ, để hai người ấy tự đi làm kiểm tra là kiểu gì cũng hoãn tới hoãn lui. Năm nào tớ với anh Chu cũng phải bắt ép họ đi thì họ mới chịu đó.”
Có thể khi con người đến độ tuổi nhất định thì họ sẽ không thích tới bệnh viện.
Trình Vi Vi tỏ vẻ đã hiểu: “Dù sao khuyên nhủ được thì cứ khuyên.”
“Ừm.”
“Tớ đi làm việc đây.”
“Đi đi.”
Trình Vi Vi cúp điện thoại, cô ấy cầm bảng báo cáo đi thăm khám.
Chu Tễ Duyên đang trông mẹ, lúc cô ấy đi qua, anh ấy đang ngồi gọt táo cho dì Chu.
Bước chân của Trình Vi Vi thoáng khựng lại.
Trong căn phòng bệnh VIP, anh ấy nắm con dao gọt trái cây nhỏ, cúi đầu nghiêm túc gọt vỏ, một đường vỏ liền mạch đã gọt xong được đựng trong dĩa trái cây, không một vết đứt gãy.
Rất giống phong cách làm việc của anh ấy, có vẻ anh cực kỳ khắc khe với mọi người và sự việc.
Trình Vi Vi gõ cửa.
“Bác sĩ Trình.” Chu Tễ Duyên ngẩng đầu lên, kiên trì gọt xong vỏ táo.
Trình Vi Vi khẽ đầu gật đầu chào hỏi, sau đó cô ấy đi qua kiểm tra cho dì Chu.
Miệng vết thương vốn không có gì đáng lo ngại, các chỉ số theo dõi cũng bình thường.
Chu Tễ Duyên gọt quả táo thành từng miếng, gọt xong lại cắm xiên vào, đưa tới tay mẹ Chu.
“Bác sĩ Trình, có tiện ra ngoài nói chuyện không?” Anh ấy hỏi.
Trình Vi Vi nói: “Được.”
Hai người đi ra ngoài phòng bệnh.
“Mạo muội hỏi cô một câu.” Lông mày của Chu Tễ Duyên cau lại, không giãn ra xíu nào: “Bây giờ không phải thời gian thăm khám, cô tới đây làm gì?”
Anh ấy không ngờ sẽ gặp lại Trình Vi Vi ở chỗ này.
Trông cô ấy hoàn toàn khác xa so với một cô nàng co quắp người ở nhà họ Hứa ngày ấy, bây giờ cô ấy khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, toàn bộ phần tóc dài đều buộc ở sau ót, vừa già dặn lại chín chắn.
Trình Vi Vi bất ngờ với tính tỉ mỉ của anh ấy, cô ấy quay đầu lại nhìn cửa phòng bệnh đang được đóng chặt: “Vậy thì tôi nói thẳng luôn, bệnh ruột thừa của dì Chu chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng dạ dày của dì Chu không được tốt đúng không?”
Chu Tễ Duyên sững sờ: “Ừ.”
“Tôi xem qua báo cáo kiểm tra sức khoẻ lúc trước của dì Chu, báo cáo là vào tháng mười năm ngoái, tôi đề nghị dì Chu hãy làm kiểm tra tổng quát trước.” Cô ấy đề nghị mà không mang theo bất cứ tình cảm riêng tư nào.
Hai người đứng trước cửa, ở trước mặt anh ấy, cô trông vô cùng nhỏ nhắn và xinh xắn.
Ánh mắt của Chu Tễ Duyên rơi xuống khuôn mặt cô, một khuôn mặt rất đẹp, có lẽ vì tính chất nghề nghiệp nên cô ấy không trang điểm kỹ càng, dưới cằm còn nổi lên một cái mụn.
“Mẹ tôi không thích bệnh viện.” Anh ấy bất lực.
Lúc này cũng thế, rõ ràng là đau ruột thừa đến mức chết đi sống lại mà dì ấy vẫn cắn răng chịu đựng, đau một hồi lâu mới bằng lòng đến bệnh viện. Tới lúc kiểm tra thì bên trong đã toàn là mủ, xém xíu nữa đã biến thành cuộc đại phẫu.
Trình Vi Vi không ngờ rằng mình có thể nhìn thấy một mặt khác của Chu Tễ Duyên dưới lớp mặt nạ hào hoa, cô ấy mỉm cười với anh: “Tôi đã nói việc này với Nguyên Nguyên rồi, nếu anh tin tôi thì cứ để bọn tôi lo việc này cho.”
Cô mỉm cười, khuôn mặt lập tức trở nên hoạt bát, dần trùng khớp với cô nàng vui tươi nhiệt tình ở nhà họ Hứa.
Lúc ấy, anh đã cảm thấy cô đối xử với anh có hơi kỳ lạ.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Chu Tễ Duyên lại nói: “Bác sĩ Trình, có phải cô…”
Hỏi thành lời rồi anh mới chợt giật mình.
Đây không phải điều mà anh ấy thường làm.
“Xin lỗi cô.” Anh ấy nhìn cô rồi nói.
Trình Vi Vi thoáng giật mình, cô cũng nhìn anh, nụ cười vẫn không thay đổi.
“Đúng vậy, bị anh phát hiện rồi sao?”
Chu Tễ Duyên: “...”
Anh ấy cụp mắt, trong đôi mắt có những tơ máu mờ mờ, thoạt nhìn có vẻ đêm qua anh ấy thức khuya, không nghỉ ngơi đầy đủ.
Trong lòng Trình Vi Vi thấy đau nhói: “Anh không cần phải lo cho mẹ anh đâu.”
Chu Tễ Duyên im lặng vài giây: “Hứa Nguyên đã nói chuyện của tôi cho cô chưa?”
Anh ấy rất nghiêm túc, nụ cười của cô ấy hơi cứng lại, sau đó nhanh chóng được khôi phục: “Đã từng nói rồi nên tôi có biết.”
“Vậy mà cô vẫn thích?” Anh ấy có phần kinh ngạc, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn là vẻ lạnh lùng.
Trình Vi Vi không sợ chút nào: “Điều đó có liên quan tới việc tôi thích anh à?”
Chu Tễ Duyên: “...”
Anh nhận ra rằng hình như mình không theo kịp mạch suy nghĩ của người nhỏ tuổi nữa rồi.
Trình Vi Vi hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào và nghiêm túc: “Chu Tễ Duyên, anh đừng coi tôi là bạn thân của Hứa Nguyên và một cô bạn nhỏ hơn anh rất nhiều tuổi được không? Tôi là Trình Vi Vi, bác sĩ Trình, hoặc là… ừm, một người bạn anh mới quen, mấy danh phận này đều được.”
“Bây giờ tôi chẳng cần biết anh quý mến tôi đến cỡ nào, chỉ cần anh không ghét tôi là được rồi. Không thì chúng ta làm bạn bè trước thử xem?”
Cô ấy mỉm cười tựa nắng ấm, đánh thẳng vào trái tim anh.
Hai mắt đối diện nhau, đôi mắt của cô ấy đen láy, trong veo.
Chu Tễ Duyên hơi thất thần.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hàn ấm áp: Hôm nay bị Chu Tễ Duyên chiếm spotlight một ngày.
Hứa kinh sợ: Vi Vi uy vũ!
Mạt: Like!
Đi ra khỏi tòa nhà hành chính, băng qua sân chơi là bãi đỗ xe của trường, được ngăn cách với sân trường bằng một bức tường, bên ngoài được bao quanh bảo một chiếc hàng rào gỗ màu trắng, có thể nhìn xuyên vào sân trường và sân chơi.
Đôi khi những phụ huynh đưa con đi học buổi sáng sẽ dừng ở đây, nếu may mắn thì họ còn có thể đợi tới lúc bọn trẻ học tiết hoạt động ngoài trời và nhìn thấy đứa bé nhà mình.
“Em chạy làm gì?” Tiếng cười của anh ẩn chứa ý chọc ghẹo.
Hàn Tự chờ ở bãi đỗ xe, trong tay xách một cái túi mua hàng màu cam, là túi bằng vải, không thể nhìn rõ bên trong chứa thứ gì.
Hứa Nguyên thở hồng hộc: “Hàn Tự, anh đợi ở đây bao lâu rồi? Sao nhất định phải tới chỗ em vậy?”
Cô lắc hàng rào, một người ở bên trong, một người ở bên ngoài mà nhìn nhau.
Cảnh tượng này rất buồn cười.
Hứa Nguyên bật cười “ha ha”.
“Này, rốt cuộc anh gọi em tới đây là muốn làm cái gì hả?” Cô hỏi: “Em còn đang lên lớp đấy nhé!”
Ban nãy hai người có trò chuyện qua điện thoại, Hàn Tự bảo cô hãy đi ra ngoài sau hai mươi phút nữa.
Hàn Tự giơ tay lên, lắc lắc cái túi mua hàng trong tay: “Em tự xem đi.”
Anh nhét túi qua hàng rào, cái túi căng phồng xém tí đã bị kẹt.
“Cái gì thế?” Một tay Hứa Nguyên nâng đáy túi, tay còn lại xách đồ trong túi lên: “Nặng quá.”
Lòng bàn tay lập tức bị bao bọc bởi sự mát lạnh.
Cô kinh ngạc: “Anh mua trà sữa cho em hả?” Cô cười tươi đến mức híp cả mắt: “Thật là.”
Hứa Nguyên mở ra rồi nhìn vào túi, bên trong là bốn ly trà sữa.
Trà xanh trân châu khoai môn nghiền của hãng trà Bách Đạo.
Là món cô thích uống nhất.
Hàn Tự dựa vào hàng rào: “Ừ.”
Một tiếng “ừ” rất khẽ, anh mỉm cười nhìn cô.
Hứa Nguyên móc túi mua hàng vào cổ tay: “Anh thông minh lắm đó nhé.”
Bởi vì tình hình dịch bệnh, hiệu trưởng không cho phép họ đặt đồ ăn, cũng không cho người giao hàng đưa tới chỗ bảo vệ. Bắt đầu từ khi đi làm vào tháng năm, họ đã hoàn toàn cắt đứt với quán bán trà chiều ở bên ngoài. Mỗi lần phòng tài vụ và hành chính ra ngoài làm việc đều mua về cho họ vài ly.
Hàn Tự hơi khom người, ghé sát vào nhìn cô: “Còn phải nói à.” Anh nhướng mày.
Hứa Nguyên lại thấy ngứa tay, cô vươn tay chọc vào trán anh, tới mức anh ngửa cả đầu ra đằng sau, nhưng mà anh vẫn không hề phản kháng chút nào.
Ngoan ngoãn đến bất ngờ.
“Làm sao anh biết mà đưa cho em bốn ly?” Cô ngại ngùng thu tay lại.
Hứa Nguyên lại nhìn vào túi đựng trà sữa, vừa đúng bốn ly, cũng vừa khớp với cô và đồng nghiệp.
Hàn Tự xoa nhẹ cái trán bị cô chọc ửng đỏ: “Là ai lúc trước kể về nhóm chat hoa quả? Hằng ngày không chịu làm việc đàng hoàng mà cứ ngồi đó hóng drama?”
Anh vờ như thờ ơ mà nói: “Đúng không, cô bé dưa hấu?”
Anh đang nói về nhóm chat “Cục cưng tới ăn dưa đi” của cô, trong nhóm là những người đồng nghiệp chơi thân với cô nhất, hóng drama rồi cà khịa, ăn uống chơi đùa, có đủ mọi chủ đề.
Hứa Nguyên giật nảy mình, đến cả chính cô còn chẳng nhớ mình đã từng nói hay chưa, nói từ hồi nào.
Không ngờ anh vẫn nhớ kỹ.
Cô chợt thấy khó chịu: “Hàn Tự, anh có cảm thấy hai chúng ta thế này…” Cô chuyển chủ đề, vừa nói vừa nở nụ cười: “Giống như anh đang mang cơm đùi gà tới thăm tù không?”
Hàn Tự cau mày, nhéo mũi cô: “Nói bậy bạ gì đó!”
Hứa Nguyên đập tay của anh: “Buông ra, buông ra.”
Mu bàn tay anh vô tình bị cô đập cho ửng đỏ, anh buông ra, tiện thể búng trán cô một cái: “Vui lắm hả?”
“Không vui.” Hứa Nguyên vừa xoa mũi vừa nói: “Sao anh không hỏi em điều gì?”
Hàn Tự chỉ đưa trà sữa cho cô rồi thôi, hoàn toàn không hỏi gì về chuyện Dư Âm, hồi nãy gọi điện cũng chẳng nói lời nào.
Anh khoanh tay, chỉ mỉm cười nhìn cô, sự bỡn cợt trong mắt khiến Hứa Nguyên thấy bực bội.
Như thể anh đang nói “thấy chưa, em đã không nhịn nổi mà nói ra rồi”, làm cô ngứa mắt.
Hứa Nguyên cúi đầu, đá hòn đá dưới chân: “Chuyện của Dư Âm, anh nói xem em phải làm sao bây giờ?”
Trong tầm mắt Hàn Tự là đỉnh đầu đang cúi xuống của cô, chỉ nhìn thôi đã biết lúc này cô đang buồn bã đến nhường nào.
Anh không kìm lòng được, bèn xoa đầu cô.
“Vẫn muốn níu kéo Dư Âm à?”
“Đương nhiên!” Trên đầu là hơi ấm từ lòng bàn tay anh, Hứa Nguyên không quen với việc thân mật như thế, cô nghiêng đầu tránh đi: “Cậu ấy là bạn thân của em.”
Hàn Tự phì cười: “Em xem cô ấy là bạn thân nhưng cô ấy có giống em không?”
“Đương nhiên là có!”
Cô ngẩng đầu, chạm mắt với anh.
Ánh mắt của anh chất chứa sự dịu dàng và cả bất đắc dĩ.
Hứa Nguyên bĩu môi, không lên tiếng.
Hàn Tự mỉm cười: “Sao anh lại không nghĩ vậy nhỉ?” Anh thở dài, tập trung vào khuôn mặt cô: “Cô ấy là người ích kỷ, dối trá lại sĩ diện, à, còn có cả ham…”
Anh chưa nói dứt câu đã bị Hứa Nguyên cắt ngang: “Hàn Tự, em không cho phép anh nói Dư Âm như thế.”
Cô thấy được sự nghiêm túc trong ánh mắt anh.
Vừa nghiêm túc lại vừa ngang ngược.
Hàn Tự liếc cô một cái: “Haiz, trong lòng em chỉ có mỗi Trình Vi Vi và Dư Âm mà thôi.” Anh nửa thật nửa giả mà nói: “Vất cả biết bao mới chờ được tới lúc Dư Âm biến mất, kết quả…”
Anh lại thở dài.
Hứa Nguyên lắc lắc hàng rào, tò mò hỏi: “Không thể nào, Hàn Tự à, đến cả dấm* của con gái mà ăn cũng muốn ăn sao?”
*Dấm: ý chỉ sự ghen tuông
“Đúng thế.” Hàn Tự thẳng thắn.
Hứa Nguyên: “...”
“Nếu trong lòng em đã có quyết định rồi, vậy còn lo lắng nhiều thế làm gì? Em muốn làm gì thì làm đi.” Anh cười ngạo nghễ: “Hứa Nguyên, bộ dạng lo trước lo sau này chính là Tiểu Bá Vương ngày trước đấy à?”
“Đương nhiên không phải, chẳng phải Tiểu Bá Vương là anh sao?” Cô trộm cười: “Đúng không, máy học tập?”
Hàn Tự mỉm cười nhưng không đáp.
Hứa Nguyên cũng thu nụ cười lại: “Tại sao anh biết em…”
Cô cắn môi dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Hứa Nguyên đã hiểu được phần nào rồi, ban nãy là Hàn Tự cố ý nói xấu Dư Âm trước mặt cô.
Anh còn hiểu cô hơn cả chính cô.
Trước đây anh dùng điều này để “bắt nạt” cô, bây giờ anh lại dùng để trêu ghẹo.
Cô vội vàng đồng ý với Hàn Tự, như thể có chút hối lỗi.
“Em vào trước đây.” Hứa Nguyên chỉ vào túi đựng trà sữa: “Buổi tối em sẽ mời anh ăn.”
Hàn Tự đứng thẳng dậy: “Ồ, bốn ly trà sữa đổi một bữa ăn tối, giao dịch có lời đấy.”
Hứa Nguyên mỉm cười chạy đi.
Đợi tới khi bóng dáng của cô đã khuất khỏi tầm mắt, anh tắt nụ cười vừa nãy đi rồi tìm số điện thoại của Đinh Nhuế Nhiên. Cuối cùng sau một hồi lâu nhìn chằm chằm vào nó, anh vẫn không bấm gọi.
Hứa Nguyên lén lút đưa trà sữa cho từng người, sau đó trở lại phòng chăm sóc y tế, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn.
Cô giáo Dương ra hiệu cô xem điện thoại.
Trong nhóm chat “Cục cưng tới ăn dưa đi”, mọi người đang bàn về một học sinh mới tới.
Hứa Nguyên nhìn qua, trùng hợp là học sinh mới đó chính là con trai của “người quen cũ” cô gặp ở cổng trường ngày ấy.
“Quả Lê: Trời ạ, phụ huynh của học sinh mới này lắm chuyện thật, thu tiền toàn phải thông báo nhiều lần, lúc thì tài khoản không đúng, lúc thì phải đổi thẻ ngân hàng. Thông báo trừ tiền đã được gửi bốn lần rồi mà vẫn chưa xong.”
“Quả nho: Còn phải nói à, đứa trẻ không bị dị ứng nhưng cứ một hai báo dị ứng. Không ăn thịt gà, sợ thúc đẩy hoóc - môn kí.ch thí.ch, không ăn hải sản, bảo rằng không mới lạ, cả sữa bò còn không cho uống, nói là phải uống sữa nhập khẩu của New Zealand. Bọn tôi muốn chị ta đưa kết quả chẩn đoán dị ứng của bệnh viện mà chị ta cứ không chịu đưa.”
“Quả nhỏ: Đại gia này khó hầu hạ vãi.”
“Quả lê: Bố 77, mẹ 94, cột bố để trống, đứa bé còn theo họ mẹ, các cô đánh giá thử coi.”
“Quả cam: Hôm trước tôi có gặp chị mẹ này ở cổng, trên người toàn logo hàng hiệu, cứ như sợ người khác không nhìn ra chị ta đang mặc đồ đắt tiền ấy.”
“Quả cam: Phèn! Chị ta còn vênh váo tự đắc nữa cơ, trên mặt viết đầy bốn chữ [bố mày là nhất].”
Hứa Nguyên lội tin nhắn xong, bắt đầu đánh chữ.
“Dưa hấu: Thôi được rồi, đừng có nghị luận sau lưng người ta.”
Ngày ấy nhìn thấy “người quen cũ” là cô đã đoán được phần nào rồi. Trong giới bọn họ có không ít người như vậy, lén lút ra ngoài ngoại tình dù đã có vợ con.
“Quả lê: Tôi chỉ đang than thở ở đây một chút thôi mà, nhìn cái vẻ nịnh hót của Janet kìa, trông bực cả mình.”
“Dưa Hấu: Mấy cô uống trà sữa của mình chưa? Bộ trà sữa không thơm hả?”
Hứa Nguyên nói đùa.
Từng câu chữ của đồng nghiệp đều rơi vào lòng cô, làm cô nhớ tới Dư Âm.
Nhà họ Đinh không dễ trêu vào, nhà họ Tống thì không cần phải bàn. Cô lo rằng Dư Âm sẽ thật sự đi vào con đường đen tối đó, tới cuối cùng chỉ có thể sống cả đời ở một nơi hẻo lánh không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Cô hút vài ngụm trà sữa, đánh vài dòng.
“Hứa Nguyên: Dư Âm, nếu như cách làm hay lời nói của tớ động chạm đến quan điểm của cậu thì cho tớ xin lỗi.
“Hứa Nguyên: Xin lỗi cậu, Dư Âm.”
“Hứa Nguyên: Với tư cách là bạn thân, cho dù bây giờ cậu có xem tớ là bạn bè hay không thì tớ vẫn có mấy lời muốn nói với cậu. Dư Âm, cậu từng nói với tớ, cậu không cho phép tớ tiến vào một cuộc hôn nhân không có tình cảm giống những người khác, cậu cũng đã từng bảo quan hệ dựa trên lợi ích không phải không thể bị phá vỡ. Tớ chẳng cần phải nói nhiều với cậu vì cậu đã biết rõ cả rồi.”
Nếu không thì Dư Âm sẽ chẳng nhắc nhở cô như thế, thậm chí là khuyên răn.
“Hứa Nguyên: Dư Âm, có thể cậu sẽ thấy tớ không hiểu cậu, không đồng cảm với cậu, hoặc thậm chí là cảm thấy tớ đứng ở phía đối lập và cô lập cậu, thế nhưng, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra thì có một điều mà cả đời này sẽ không thay đổi, chính là tớ chỉ hy vọng cậu vui vẻ và hạnh phúc.”
Thật sự vui vẻ và hạnh phúc.
Sau khi gửi đi toàn bộ tin nhắn, Hứa Nguyên nhìn vào điện thoại, chờ Dư Âm trà lời.
Mãi một lúc lâu mà điện thoại vẫn im lìm.
…
Lúc sắp tan ca, Hứa Nguyên nhận được WeChat từ Trình Vi Vi, mẹ Chu Tễ Duyên nhập viện mổ ruột thừa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô gọi điện thoại cho cô ấy.
Trình Vi Vi đang bận: “Không phải vấn đề lớn, là bệnh viêm ruột thừa cấp tính, giáo viên của tớ sẽ tự tay phẫu thuật.”
Bởi vì dì Chu nên cô ấy cứ loay hoay ở phòng bệnh suốt.
Hứa Nguyên suy nghĩ một chút: “Phải ở viện vài ngày hả?”
“Vết thương phẫu thuật khá bé, cũng nhanh thôi.” Trình Vi Vi lật báo cáo kiểm tra, chợt nhướng mày: “Nguyên Nguyên, mối quan hệ của hai người tốt lắm đúng không? Có một việc tớ phải nói thẳng, ruột thừa dì Chu không có vấn đề gì lớn, vết thương nhỏ khỏi là sẽ khỏi hẳn, nhưng mà chỉ số ở chỗ khác của cổ lại có một chút vấn đề.”
“Cụ thể thì phải xem tình hình sau khi kiểm tra, cơ mà…” Cô ấy muốn nói lại thôi: “Tớ ở trong đó cả buổi, hình như dì Chu không thích bệnh viện lắm, tớ sợ dì ấy không muốn phối hợp.”
Nói đến đây, Hứa Nguyên liền đau đầu: “Khỏi phải nói, dì Mộ giống bố tớ, để hai người ấy tự đi làm kiểm tra là kiểu gì cũng hoãn tới hoãn lui. Năm nào tớ với anh Chu cũng phải bắt ép họ đi thì họ mới chịu đó.”
Có thể khi con người đến độ tuổi nhất định thì họ sẽ không thích tới bệnh viện.
Trình Vi Vi tỏ vẻ đã hiểu: “Dù sao khuyên nhủ được thì cứ khuyên.”
“Ừm.”
“Tớ đi làm việc đây.”
“Đi đi.”
Trình Vi Vi cúp điện thoại, cô ấy cầm bảng báo cáo đi thăm khám.
Chu Tễ Duyên đang trông mẹ, lúc cô ấy đi qua, anh ấy đang ngồi gọt táo cho dì Chu.
Bước chân của Trình Vi Vi thoáng khựng lại.
Trong căn phòng bệnh VIP, anh ấy nắm con dao gọt trái cây nhỏ, cúi đầu nghiêm túc gọt vỏ, một đường vỏ liền mạch đã gọt xong được đựng trong dĩa trái cây, không một vết đứt gãy.
Rất giống phong cách làm việc của anh ấy, có vẻ anh cực kỳ khắc khe với mọi người và sự việc.
Trình Vi Vi gõ cửa.
“Bác sĩ Trình.” Chu Tễ Duyên ngẩng đầu lên, kiên trì gọt xong vỏ táo.
Trình Vi Vi khẽ đầu gật đầu chào hỏi, sau đó cô ấy đi qua kiểm tra cho dì Chu.
Miệng vết thương vốn không có gì đáng lo ngại, các chỉ số theo dõi cũng bình thường.
Chu Tễ Duyên gọt quả táo thành từng miếng, gọt xong lại cắm xiên vào, đưa tới tay mẹ Chu.
“Bác sĩ Trình, có tiện ra ngoài nói chuyện không?” Anh ấy hỏi.
Trình Vi Vi nói: “Được.”
Hai người đi ra ngoài phòng bệnh.
“Mạo muội hỏi cô một câu.” Lông mày của Chu Tễ Duyên cau lại, không giãn ra xíu nào: “Bây giờ không phải thời gian thăm khám, cô tới đây làm gì?”
Anh ấy không ngờ sẽ gặp lại Trình Vi Vi ở chỗ này.
Trông cô ấy hoàn toàn khác xa so với một cô nàng co quắp người ở nhà họ Hứa ngày ấy, bây giờ cô ấy khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, toàn bộ phần tóc dài đều buộc ở sau ót, vừa già dặn lại chín chắn.
Trình Vi Vi bất ngờ với tính tỉ mỉ của anh ấy, cô ấy quay đầu lại nhìn cửa phòng bệnh đang được đóng chặt: “Vậy thì tôi nói thẳng luôn, bệnh ruột thừa của dì Chu chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng dạ dày của dì Chu không được tốt đúng không?”
Chu Tễ Duyên sững sờ: “Ừ.”
“Tôi xem qua báo cáo kiểm tra sức khoẻ lúc trước của dì Chu, báo cáo là vào tháng mười năm ngoái, tôi đề nghị dì Chu hãy làm kiểm tra tổng quát trước.” Cô ấy đề nghị mà không mang theo bất cứ tình cảm riêng tư nào.
Hai người đứng trước cửa, ở trước mặt anh ấy, cô trông vô cùng nhỏ nhắn và xinh xắn.
Ánh mắt của Chu Tễ Duyên rơi xuống khuôn mặt cô, một khuôn mặt rất đẹp, có lẽ vì tính chất nghề nghiệp nên cô ấy không trang điểm kỹ càng, dưới cằm còn nổi lên một cái mụn.
“Mẹ tôi không thích bệnh viện.” Anh ấy bất lực.
Lúc này cũng thế, rõ ràng là đau ruột thừa đến mức chết đi sống lại mà dì ấy vẫn cắn răng chịu đựng, đau một hồi lâu mới bằng lòng đến bệnh viện. Tới lúc kiểm tra thì bên trong đã toàn là mủ, xém xíu nữa đã biến thành cuộc đại phẫu.
Trình Vi Vi không ngờ rằng mình có thể nhìn thấy một mặt khác của Chu Tễ Duyên dưới lớp mặt nạ hào hoa, cô ấy mỉm cười với anh: “Tôi đã nói việc này với Nguyên Nguyên rồi, nếu anh tin tôi thì cứ để bọn tôi lo việc này cho.”
Cô mỉm cười, khuôn mặt lập tức trở nên hoạt bát, dần trùng khớp với cô nàng vui tươi nhiệt tình ở nhà họ Hứa.
Lúc ấy, anh đã cảm thấy cô đối xử với anh có hơi kỳ lạ.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Chu Tễ Duyên lại nói: “Bác sĩ Trình, có phải cô…”
Hỏi thành lời rồi anh mới chợt giật mình.
Đây không phải điều mà anh ấy thường làm.
“Xin lỗi cô.” Anh ấy nhìn cô rồi nói.
Trình Vi Vi thoáng giật mình, cô cũng nhìn anh, nụ cười vẫn không thay đổi.
“Đúng vậy, bị anh phát hiện rồi sao?”
Chu Tễ Duyên: “...”
Anh ấy cụp mắt, trong đôi mắt có những tơ máu mờ mờ, thoạt nhìn có vẻ đêm qua anh ấy thức khuya, không nghỉ ngơi đầy đủ.
Trong lòng Trình Vi Vi thấy đau nhói: “Anh không cần phải lo cho mẹ anh đâu.”
Chu Tễ Duyên im lặng vài giây: “Hứa Nguyên đã nói chuyện của tôi cho cô chưa?”
Anh ấy rất nghiêm túc, nụ cười của cô ấy hơi cứng lại, sau đó nhanh chóng được khôi phục: “Đã từng nói rồi nên tôi có biết.”
“Vậy mà cô vẫn thích?” Anh ấy có phần kinh ngạc, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn là vẻ lạnh lùng.
Trình Vi Vi không sợ chút nào: “Điều đó có liên quan tới việc tôi thích anh à?”
Chu Tễ Duyên: “...”
Anh nhận ra rằng hình như mình không theo kịp mạch suy nghĩ của người nhỏ tuổi nữa rồi.
Trình Vi Vi hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào và nghiêm túc: “Chu Tễ Duyên, anh đừng coi tôi là bạn thân của Hứa Nguyên và một cô bạn nhỏ hơn anh rất nhiều tuổi được không? Tôi là Trình Vi Vi, bác sĩ Trình, hoặc là… ừm, một người bạn anh mới quen, mấy danh phận này đều được.”
“Bây giờ tôi chẳng cần biết anh quý mến tôi đến cỡ nào, chỉ cần anh không ghét tôi là được rồi. Không thì chúng ta làm bạn bè trước thử xem?”
Cô ấy mỉm cười tựa nắng ấm, đánh thẳng vào trái tim anh.
Hai mắt đối diện nhau, đôi mắt của cô ấy đen láy, trong veo.
Chu Tễ Duyên hơi thất thần.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hàn ấm áp: Hôm nay bị Chu Tễ Duyên chiếm spotlight một ngày.
Hứa kinh sợ: Vi Vi uy vũ!
Mạt: Like!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro