Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 33

Chanh Mặc Mạt

2025-02-20 09:39:15

Sáng sớm, Hứa Nguyên mặc một bộ đồ thể dục, chậm rãi đi ngang qua cửa nhà họ Hàn.

Tối hôm qua, cô không hiểu được tin nhắn trên wechat của Hàn Tự nên hôm nay cô đành phải đến chặn anh lại.

Lần thứ ba Hứa Nguyên đi qua vẫn không nhìn thấy hình bóng của anh.

Vòng bạn bè tối hôm qua vô cùng bùng nổ, cô ngồi lướt cả một buổi tối, trong nhóm còn có người chụp lại bằng chứng để chọc ghẹo hai người.

Sao mọi người có thể nhìn thấy hết trong khoảng thời gian ngắn vậy được nhỉ?

Trong khu nhà đều là người quen, tốc độ truyền đi của tin tức cũng rất nhanh, đùng một phát tất cả đều biết đến. Đây là lý do tại sao lúc trước Hứa Nguyên không dám hẹn hò, mọi người đều quen nhau nên chỉ cần nói cho một người là tất cả đều sẽ biết.

Bây giờ cô phải trang bị một tinh thần thép, chỉ sợ gặp được người quen.

Nếu người khác hỏi đến thì cô nên trả lời như thế nào đây?

Hứa Nguyên đi qua đi lại ở trước cửa nhà họ Hàn mấy vòng, cô không dám quan sát xung quanh, mỗi lần dừng lại cũng chỉ một lúc. Đợi một lúc cô lại chậm rãi rời đi, chạy một vòng rồi lại quay trở về nhà họ Hàn.

Sao Hàn Tự lại nhỏ mọn như vậy?

Không phải cô chỉ xoá vòng bạn bè thôi sao?

Hứa Nguyên trở lại cửa nhà họ Hàn một lần nữa, chạy vô cùng mệt, cô bèn ngồi ở trên bồn hoa, lấy điện thoại ra lướt tin tức.

Tối hôm qua có đồng nghiệp lướt thấy vòng bạn bè của cô, mấy cô ấy cũng chưa hỏi gì, chỉ có nhóm “Cục cưng đến ăn dưa” nhắn tin đến, chỉ duy nhất Hàn Tự là chẳng nói gì.

Cô nhớ lại những chuyện tối hôm qua, Khâu Tử Dao hiểu lầm Ninh Hạ với Hàn Tự, muốn tra cho rõ, cô ngăn cản cô ấy, sau đó cô còn cãi vả với Khâu Tử Dao. Sau đấy, trong giây phút nóng giận cô đã xoá bài đăng trên vòng bạn bè.

Không sao đâu.

Những suy nghĩ trong đầu Hứa Nguyên không được giãi bày.

Là người lớn phải suy nghĩ nhiều thứ như vậy.

Yêu đương đúng thật là vô cùng phiền phức.

Hứa Nguyên thở dài, định chạy vòng thứ 5.

Cô thế mà lại vì Hàn Tự mà giải hoà, chờ xem cô sẽ xử anh như thế nào!

Không ngờ vừa chạy được một đoạn ngắn lại gặp Đào Tri Sơ và Đào Tri Du.

Hứa Nguyên theo bản năng chạy trốn.

“Nguyên Nguyên?” Cô bị gọi lại.

Hứa Nguyên nhắm mắt lại rồi mở ra, cô cười trừ rồi tươi cười quay đầu lại, giơ tay chào hỏi hai chị em nhà đó.

“Trùng hợp vậy?”

Khó xử vô cùng.

Lúc trước cô còn theo đuổi Đào Tri Sơ, xoay người lập tức cảm thấy mất mặt.

“Chạy bộ sao?” Đào Tri Du nhịn cười, hỏi: “Bao vòng rồi?”

Trên trán Hứa Nguyên toàn là mồ hôi, khuôn mặt đỏ ửng lên, trông rất chật vật.

Hai tay cô để đằng sau lưng, cười gượng: “Không nhiều lắm, vừa mới chạy được mấy vòng.”

“Lau mồ hôi đi này.” Đào Tri Sơ đưa khăn tay cho cô: “Em ăn sáng chưa?”

Giọng nói anh ấy vẫn ôn hoà như cũ, không có thái độ gì khác với cô.

Hứa Nguyên lặng lẽ thở dài một hơi, cô nhận lấy khăn tay, lau lau mồ hôi trên mặt.

Cũng may là Đào Tri Sơ không thích cô, cô nghĩ vậy.

“Em chưa ăn.” Hứa Nguyên thành thật trả lời.

Đào Tri Sơ nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý thì lại vị chị gái kéo vạt áo.

Anh ấy cũng không nói gì nữa.

Đào Tri Du thấy Hứa Nguyên lo lắng, bèn hỏi: “Em làm sao vậy?”

Tuy cô nói chuyện cùng bọn họ nhưng lại luôn nhìn về phía biệt thự nhà họ Hàn, nhìn tâm tình cũng không được tốt lắm.

Hứa Nguyên sửng sốt: “Không có gì, không có gì, chỉ là có hơi đói bụng thôi ạ.” Cô tìm một cái cớ.

Đào Tri Sơ lấy từ trong túi ra một cái bánh mì: “Ăn lót bụng trước đi.” Rồi lại lấy ra một hộp sữa: “Mặt trời lên cao rồi, có gì thì về nhà trước đã.”

Khi nói chuyện Hứa Nguyên vẫn nhìn về phía nhà họ Hàn.

Đào Tri Du thấy thế: “Hàn Tự đâu? Không chạy cùng em sao?”

Hứa Nguyên vò đầu: “Không ạ!” Cô càng thêm xấu hổ: “Hai người đi mua đồ sớm như vậy sao?”

Cô chuyển chủ đề quá nhanh, Đào Tri Sơ và Đào Tri Du cũng dần nhận ra điều không đúng nhưng cũng không định nhiều lời.

“Ừ, hôm nay không định ra ngoài.” Đào Tri Sơ lục tìm trong túi đồ, tìm thấy một gói kẹo mà Hứa Nguyên thích: “Em lấy không?” Anh ấy hỏi.

Cô xua xua tay: “Không cần đâu, em phải về nhà ngay đây.”

Điện thoại của Đào Tri Du vang lên, Hứa Nguyên nhìn sang thấy chị ấy cầm điện thoại trong tay, nhìn thấy ai là người gọi thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Trong mắt không giấu được cảm xúc.

“Nói đi.” Giọng điệu của chị ấy gấp gáp, nhận điện thoại.

Hứa Nguyên lo lắng: “Chị Tri Du, sao vậy ạ?”

Đào Tri Sơ nhìn chị mình.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh sáng mặt trời vào lúc sáng sớm có chút chói mắt, chiếu lên mặt Đào Tri Du, trông giống như có thêm một vòng sáng vậy. Bình thường chị ấy rất tốt tính, làm việc không nhanh không chậm, gần như chẳng bao giờ có sai sót nào.

“Hứa Nguyên, lúc trước có phải em đã nói em có một người bạn làm trợ giảng ở trường chị anh đúng không?” Anh ấy suy nghĩ rồi hỏi.

Đào Tri Sơ nhíu mày, khóe miệng vì lo lắng cho Đào Tri Du mà mím lại. Đột nhiên Hứa Nguyên phát hiện ra lúc anh ấy không cười có cảm giác xa cách rất lớn, giống hệt như một người khác.

Cô gật đầu: “Đúng rồi, sao vậy anh?”

Đào Tri Sơ có chút do dự: “Nếu tiện thì em có thể hỏi thăm giúp anh về phó giáo sự dạy lịch sử tên Hoa Sầm được không?”

“Hoa Sầm?” Hứa Nguyên ngạc nhiên.

Cô nhìn sang chỗ Đào Tri Du đang nghe điện thoại bên kia: “Là Hoa Sầm mà em biết à?”

Là Hoa Sầm thiếu chút nữa thì thành đôi với Mạnh Tưởng.

Ánh mắt Hứa Nguyên chuyển lại lên người Đào Tri Sơ, anh ấy gật đầu.

Cô khiếp sợ: “Bọn họ…”

Đào Tri Sơ cười cười: “Làm phiền em.”

“Được rồi! Em sẽ đi hỏi bạn em.” Hứa Nguyên cũng thoải mái đồng ý.

Trong lòng cô cũng cảm thấy không yên.

Mạnh Tưởng là chị họ của Đào Tri Du, nếu không phải vì Hoa Sầm là cháu của mẹ kế Mạnh Tưởng thì hai người có khi đã thành một đôi.

Nhưng Đào Tri Du và Hoa Sầm…

Rốt cuộc thì tất cả mọi người bị làm sao thế?

Hứa Nguyên lập tức quên mất vấn đề của mình và Hàn Tự, cô gọi điện thoại cho người bạn kia để nhờ giúp đỡ.

“Bạn em nói sẽ hỏi giúp em, khi nào có tin tức em sẽ báo cho anh.” Cô nói với Đào Tri Sơ.

Anh ấy cũng nói lời cảm ơn: “Làm phiền em rồi, chuyện của chị anh đừng nói cho người khác.”

“Yên tâm!”

“Cảm ơn!”

Sau chuyện này, Hứa Nguyên không để ý đến việc kia nữa, cô mang theo đồ ăn được cho trở về nhà.

"Hứa Nguyên: Anh, anh đừng chơi đùa nữa được không?"

Cô gửi cho Hứa Mộc một tin nhắn.

"Hứa Mộc: Làm sao?"

"Hứa Nguyên: Nghe em nói một câu, ở đâu cũng có hoa thơm cỏ lạ."

Hứa Nguyên cũng giữ bí mật, chỉ an ủi như vậy.

Với những gì Đinh Nhuế Nhiên nói, chỉ sợ Đào Tri Du sẽ không để ý tới ai cho dù chỉ là một cái liếc mắt, ít nhất là trong khoảng thời gian này.

"Hứa mộc: Không bằng việc em nói chuyện của em với Hàn Tự cho anh biết?"

Anh trai cô không lưu tình mà ném cho cô mấy cái đao, cô lập tức không nói được câu gì.

Hứa Mộc không ngừng đâm dao vào tim cô: "Không thì em kể cho anh việc Hàn Tự đi Tô Châu một mình đi."

"Hứa Nguyên: Hàn Tự đi Tô Châu rồi?"

Hứa Nguyên hoàn toàn không ngờ tới việc này, cô ngẩng người, đến khi phản ứng lại cô nhanh chóng chạy về.

Người nhà họ Hứa đều là người bênh vực người mình, chỉ có duy nhất anh cô là một tên cáo già. Như thế thì làm sao có thể xin lỗi Hàn Tự đây?

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn tới không kịp.

Có điện thoại gọi đến, Hứa Mộc lập tức nghe máy. Hứa Nguyên khó xử, quả quyết nói.

"Hứa Nguyên: Anh ấy bận!"

"Hứa Mộc: …"

Quả nhiên là không ở nhà.

Hứa Nguyên quay đầu lại nhìn biệt thự nhà họ hàn, Hàn Tự thật sự tức giận rồi?

Giận cái gì?

Cô cảm thấy khó chịu vì chiến tranh lạnh không thể giải quyết. Cô đi thẳng đến nhà Diêu Khải Việt, bất chấp cái bụng đang kêu.

Bọn họ đều ở cùng một khu nhà, khoảng cách không xa, chỉ mất mấy phút là đi đến nơi.

Dì giúp việc nhà họ Diêu mở cửa cho cô: “Cô Khâu đang ở đây.”

Bà ấy biết hai người bất hoà nên đã nhắc nhở.

Hứa Nguyên nói cảm ơn rồi được dì giúp việc đưa đi tìm Diêu Khải Việt.

Trong phòng khách, Diêu Khải Việt đang ăn sáng với Khâu Tử Dao.

Cô nghe thấy giọng nói của Khâu Tử Dao: “Bọn họ thành một đôi từ bao giờ vậy?”

“Hứa Nguyên và Đào Tri Sơ thì sao?”

“Không phải Hàn Tự ghét Hứa Nguyên à?”

“Hứa Nguyên không thích Hàn Tự mà?”

Diêu Khải Viết rất đau đầu, Hàn Tự để lại một đống rắc rối, người chịu tội lại là cậu, thà rằng cậu đi Tô Châu còn hơn.

Hứa Nguyên nghe thấy vậy thì lên tiếng.

Hai người cùng nhìn qua.

Khâu Tử Dao tức giận, giơ con dao trên bàn lên: “Hứa Nguyên, cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi?”

Hứa Nguyên không rảnh để cãi nhau với cô ấy, cô để bánh mì và sữa trên tay xuống bàn: “Em có vài chuyện muốn hỏi anh.” Cô nói với Diêu Khải Việt: “Anh lại đây một chút.”

Nếu không phải vì nói chuyện qua điện thoại không rõ ràng và cô cũng không biết Khâu Tử Dao phiền phức cũng ở đây thì còn lâu cô mới tới.

Diêu Khải Việt nhìn Khâu Tử Dao đang tức giận đùng đùng rồi đứng dậy.

“Có gì mà phải nói sau lưng tôi?” Khâu Tử Dao cũng đi tới.

Hứa Nguyên nhìn một cái, Diêu Khải Việt lập tức dừng lại, bất đắc dĩ đi dỗ cô ấy.

Đợi đến khi dỗ được Khâu Tử Dao thì cũng đã qua mười phút.

“Em có việc gì cần tìm anh?” Lúc này cậu không mang mắt kính, nhìn qua thì có phần sắc bén hơn bình thường.

Bọn họ thường nói với cậu rằng, đeo kính thường là người giả bộ có văn hoá.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm Diêu Khải Việt, đừng nhìn cậu dễ tính khi ở cùng với bọn họ, lực tấn công gần như bằng không nhưng cậu thật sự rất thông minh. Dù biết Hàn Tự đi Tô Châu nhưng ở trước mặt cô cậu lại làm như không biết việc gì.

Hứa Nguyên hừ lạnh: “Hàn Tự đâu?”

Diêu Khải Việt cảm thấy nhức đầu: “Đi Tô Châu rồi.” Cậu lựa chọn thẳng thắn.

“Vì sao lại đi?”

“Em đừng hiểu lầm, bọn anh nhận một hạng mục, em về hỏi anh Chu của em là biết, hoặc là hỏi Tân Nghi - chị họ của em.”

Tân Nghi là chị họ của Hứa Nguyên, cũng là bạn gái của ông chủ Khoa kỹ thuật Nhất Duy.

Ban đầu Hứa Nguyên cũng cảm thấy không có gì, lại nhận được một lời giải thích dài như vậy từ Diêu Khải Việt, tâm trạng lập tức cảm thấy khó chịu: “Nếu anh không chột dạ thì giải thích với em nhiều như vậy làm chi?”

Hết lôi Chu Tễ Duyên vào, lại lôi cả Tân Nghi, giống như sợ cô không tin tưởng vậy.

Diêu Khải Việt nghẹn lời: “Không phải là sợ không nói rõ với em thì em sẽ hiểu lầm sao?”

“Sao anh lại nghĩ em sẽ hiểu lầm?”

Hứa Nguyên gây sự quả thật vô cùng đáng sợ.

Diêu Khải Việt gần như không chống đỡ được: “Không hiểu lầm là tốt rồi.” Cậu cười: “Bọn anh vẫn chưa tìm được nguồn cung ứng thích hợp, em cũng biết Hàn Tự khắt khe như nào rồi, anh ấy đã tự mình đến Tô Châu tìm.”

Quả thật tối hôm qua Hứa Nguyên cũng nghe bọn họ nhắc đến vấn đề này.

“Vì sao anh ấy không nói gì với em?”

Diêu Khải Việt bất lực: “Sự việc đột nhiên phát sinh, mới nhận được thông báo vào năm giờ sáng nay.” Cậu nói dối một cách nghiêm túc: “Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, anh ấy chưa kịp nói cho em một tiếng.”

“Nếu công ty không có việc đột xuất thì người phải đi là anh.” Cậu nhận hết trách nhiệm lên người mình, nhìn Hứa Nguyên bằng ánh mắt chân thành: “Thật đấy, anh không đi được nên anh ấy mới đi thay.”

Hứa Nguyên bán tín bán nghi: “Thật sao?”

“Thật!”

“Được rồi, em cảm ơn, đi trước đây.” Hứa Nguyên liếc mắt nhìn Khâu Tử Dao ở đằng xa.

Không biết Diêu Khải Việt nói gì mà cô nàng này thật sự ngoan ngoãn ngồi một bên.

Lợi hại.

Cô xoay người trở về nhà, do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Hàn Tự không.

Diêu Khải Việt nói anh bận, cô cũng không muốn làm phiền anh.

Hứa Nguyên đi tới cửa thì Khâu Tử Dao đuổi theo: “Hứa Nguyên, cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?”

Cô ấy giữ chặt lấy cánh tay của Hứa Nguyên, không cho cô đi.

Trong đầu Hứa Nguyên chỉ nhớ tới Hàn Tự, không muốn nói chuyện với cô ấy: “Không có.”

Giọng điệu của cô buồn bã, khuôn mặt đầy sự u sầu.

Khâu Tử Dao bất ngờ, lại càng không hiểu: “Ồ, lá gan của ai mà lớn đến vậy? Dám bắt nạt cô sao?”

Cô ấy nắm chặt lấy tay Hứa Nguyên: “Không đúng, cô như vậy thì làm gì có ai dám bát nạt cô?”

Hứa Nguyên: “...”

“Hiện tại con đường tình yêu của cô suôn sẻ, tôi không nghĩ cô lại như vậy.”

Cô ấy nhìn sang, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Hứa Nguyên.

Ánh mắt Hứa Nguyên trầm lặng, không nói một lời, không thể nào thấy rõ cảm xúc.

Khâu Tử Dao sửng sốt, hai tay dần buông lòng, cô thoát ra được.

“Cô… cô nhìn tôi làm gì? Người bị cướp đi tình yêu là tôi này.” Khâu Tử Dao tức giận nói.

Hứa Nguyên rời tầm mắt: “Cướp đi tình yêu? Ngay từ ban đầu Hàn Tự đã là của tôi rồi.”

Cô cảm thấy bản thân mình thật ngây thơ, cãi nhau với Khâu Tử Dao ở đây làm cái gì?

Thật vô nghĩ.

Khâu Tử Dao cố tình không cho cô đi: “Của cô? Tính chiếm hữu cũng cao quá đấy.” Cô ấy cười nhạo: “Vậy lúc trước cô che giấu để làm gì?”

Điện thoại của Hứa Nguyên rung lên, cô cúi đầu nhìn, là Trình Vi Vi, không phải Hàn Tự.

“Tôi…” Cô dừng lại một chút: “Nói cô cũng không hiểu.”

Khâu Tử Dao tức giận: “Tôi không hiểu? Bộ cô hiểu lắm à? Hiện tại Hàn Tự đang ở đâu?”

Ở ngay trong trái tim Hứa Nguyên.

Cô im lặng.

Khâu Tử Dao thấy thế thì tiến lên, cô ấy xoay người ngồi xuống nhìn Hứa Nguyên: “Hai người cãi nhau sao?”

Hứa Nguyên đẩy đầu cô ấy ra rồi đi ra bên ngoài: “Không phải cô thích Hàn Tự sao?”

“Đúng vậy!” Khâu Tử Dao vẫn đi theo cô: “Nhưng tôi tò mò, Hàn Tự để ý cô vì điều gì?”

Hứa Nguyên: “...”

“Tôi xinh đẹp hơn cô, đáng yêu hơn cô, hoạt bát hơn cô, tôi còn cao hơn cô nữa…”

Hứa Nguyên tức giận mà bật cười.

Cô cười, mặt mày giãn ra nhưng vẫn là bộ dạng cao ngạo như trước: “Đồ tự luyến!”

Khâu Tử Dao chậc lưỡi một tiếng: “Hứa Nguyên, chưa biết ai thắng ai đâu, chúng ta cứ đợi đấy mà xem.”

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn Khâu Tử Dao một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Trình Vi Vi vừa gửi đến một tin nhắn, nói mẹ Chu mời cô ấy đi ăn cơm, hỏi Hứa Nguyên cần phải để ý những cái gì.

Hứa Nguyên nở nụ cười, gửi tin nhắn thoại qua: “Hey, tiến triển nhanh vậy?”

Trình Vi Vi cũng trả lời: “Không phải như cậu nghĩ đâu! Gần đây tớ giúp mẹ Chu Tễ Duyên kiểm tra hồi phục, dì Chu nói muốn mời tớ ăn cơm.”

Cuối cùng cũng có một chuyện vui vẻ, sự khó chịu tích tụ ở ngực Hứa Nguyên tan đi không ít.

“Dì Mộ là người hiền lành, cậu không cần phải để ý gì nhiều, cứ là bản thân mình là được rồi.” Cô nói những gì mình biết ra: “Dì Mộ thích con gái nên đối với bọn tớ vô cùng tốt, chắc chắn dì ấy sẽ thích cậu.”

Trình Vi Vi tươi tắn, vui vẻ, cũng không bởi vì một số lời nói mà thay đổi bản thân, không có người lớn nào không thích cô ấy.

Hứa Nguyên dặn dò: “Dì Mộ là người lớn, cậu như nào dì ấy nhìn phát là ra. Nếu không phải thật sự thích cậu thì dì ấy cũng không mời cậu ăn cơm, cùng lắm chỉ gửi cho cậu một bó hoa cảm ơn thôi.”

Trình Vi Vi nghiêm túc ghi nhớ.

Hứa Nguyên lại hỏi: “Cậu với Anh Chu sao rồi?”

Trình Vi Vi khẽ cười nhẹ: “Vẫn như cũ, không có tiến triển gì. Nhưng cũng không sao, không phải làm tan chảy một khối băng cũng cần thời gian à? Tớ nhỏ hơn anh ấy mấy tuổi, vẫn có thể chờ.”

Hứa Nguyên vui vẻ: “Cố lên, có gì cần tớ sẽ giúp, cậu chỉ cần nói ra thôi.”



Diêu Khải Việt chờ hai vị tổ tông đi rồi mới gọi điện thoại cho Hàn Tự.

Cậu đi thẳng vào vấn đề: “Hứa Nguyên vừa mới ra khỏi nhà em.”

Hàn Tự đang bận xem hàng mẫu, bật loa ngoài: “Tìm em gây sự sao?”

“Không có.”

Hàn Tự bất ngờ.

Diêu Khải Việt thở dài: “Anh cũng không phải không biết con người Hứa Nguyên, em ấy vốn vô tâm vô phế, người mình thích cũng có thể thích sai, anh còn tin tưởng em ấy phát hiện ra suy nghĩ của anh sao?”

Cậu nói tiếp: “Lúc Hứa Nguyên hỏi em, em cũng nói anh bận, em rải đường sẵn cho anh rồi, về sau thế nào thì tự anh quyết định.”

Bỗng nhiên Hàn Tự bật cười, Diêu Khải Việt không hiểu: “Anh cười cái gì?”

“Cười em đã trưởng thành rồi.”

Trước đây đều là anh quan tâm đến người em này, bây giờ đã đổi lại rồi.

Diêu Khải Việt cạn lời: "Em thu lại lời vừa nói, anh đừng cái kiểu thở dài xong lại thay đổi, đừng nói là Hứa Nguyên, em cũng chẳng hiểu được.”

Động tác của Hàn Tự rất nhanh, hai ba lần là có thể xem hết tất cả hàng mẫu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Hàng mẫu chất lượng không tốt.”

“Vậy phải làm sao đây?”

“Anh sẽ đến chỗ anh trai hỏi xem một chỗ cung ứng mới, yêu cầu đối với khoản này rất cao, chất liệu gỗ cũng phải cao, vấn đề chịu nhiệt không giải quyết được thì căn bản là cũng không thành công.”

Diêu Khải Việt nghiêm mặt nói: “Có cần em tới đấy không? Ban đầu cũng là em phải đi.”

Hàn Tự trầm ngâm: “Không cần, em ở công ty xử lý vấn đề linh kiện, chờ anh xác định bên cung ứng xong sẽ đặt đơn hàng, trở về Thượng Hải rồi tiến hành lắp ráp.”

“Được.”

“Còn nữa.” Hàn Tự nhớ tới Hứa Nguyên: “Bên Hứa Nguyên, giúp anh để ý một chút.”

Anh cho Hứa Nguyên thời gian, cũng là cho bản thân thời gian.

Ai bảo đời trước anh thiếu nợ cô làm gì.

“Được.” Diêu Khải Việt đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Số ký tự: 0