Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt
Chương 35
Chanh Mặc Mạt
2025-02-20 09:39:15
“Khâu Tử Dao: Hai vị lầu trên ơi, có thể để người khác thanh tịnh một lát không? Tôi biết hai người đang mặn nồng rồi, sao cứ phải đâm dao vào tim tôi thế hả? Trái tim tôi nhiều lỗ đến mức sắp biến thành cái rây lọc rồi đây này!!!”
Hứa Nguyên nhìn thấy bình luận của Khâu Tử Dao, cô gửi lại cho Hàn Tự một cái biểu cảm chần chừ.
Chính là kẻ đầu sỏ này gây nên.
Cô dứt khoát đi chọc Hàn Tự.
"Hứa Nguyên: anh có kịp trở về không tiệc đính hôn của Đinh Đinh?"
Hứa Nguyên mạnh miệng, đọc lại tin nhắn hai lần lại bổ sung: Chị Đinh Đinh hỏi chúng ta.
Cô mượn Đinh Nhuế Nhiên hỏi anh.
Lúc này Hàn Tự và Hàn Thạc đang ở cùng một chỗ, anh ấy cũng trả lời bình luận của cô, vậy thì anh...
Hứa Nguyên cảm thấy mình chưa bao giờ thấp thỏm như vậy, vừa gặp Hàn Tự, toàn thân cô liền trở nên khác lạ.
"Hàn Tự: Không chắc chắn được, bây giờ khá rắc rối."
Hứa Nguyên chọc chọc điện thoại di động, đánh chữ.
Không đợi cô đánh xong, tin nhắn của anh lại gửi tới.
"Hàn Tự: Đi ngủ sớm một chút đi, chúc em ngủ ngon."
Hàn Tự chặn đứng suy nghĩ muốn trò chuyện của cô.
Được rồi.
Hứa Nguyên xóa chữ đã đánh xong, trả lời anh: Chúc anh ngủ ngon.
Còn không bằng cãi nhau một trận, chỉ vào mũi mắng một lúc!
Cô ném điện thoại đi rồi nằm xuống giường, dùng sức đập vào giường.
Bực bội quá.
Hứa Nguyên nghẹn đến khó chịu, cô bèn gọi điện thoại cho Trình Vi Vi, kết quả lại bị cô ấy nhấn từ chối.
"Trình Vi Vi: phòng xã giao."
Đang bận.
Cô lại muốn gửi tin nhắn cho Dư Âm nhưng Wechat đột nhiên rung một chút.
"Khâu Tử Dao: / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao
Khâu Tử Dao gửi liên tiếp mấy cái biểu cảm con dao.
Hứa Nguyên không nói gì, lập tức chặn cô ấy.
Cô lại càng thấy buồn bực hơn.
…
Những ngày bình thường trôi qua, Hứa Nguyên và Hàn Tự một người ở Thượng Hải, một người bận rộn ở Tô Châu, hai người không mặn không nhạt.
Hứa Nguyên sống một ngày tưởng như dài bằng một năm, mãi cho đến ngày Đinh Nhuế Nhiên đính hôn.
Hàn Tự không trở về, nói là ở Tô Châu tập trung quan sát tiến độ sản xuất của nhà cung cấp kia.
Tiệc đính hôn của Đinh Nhuế Nhiên được ấn định lúc bảy giờ tối, Hứa Nguyên loay hoay một hồi, hẹn với Dư Âm sau khi kết thúc sẽ đi uống rượu lúc chín giờ rưỡi.
Thông gia hai nhà họ Đinh và Tống được coi là oanh động, phần lớn những người tham dự đều là người quen, tất cả đều là những ông tai to mặt lớn trong giới. Hứa Nguyên không thích tham gia bữa tiệc như vậy, ăn mặc lộng lẫy không nói, còn phải cười giả dối, giả vờ thục nữ.
Hơn nữa Tống Diệp này không phải người tốt, cô thấy bất bình thay cho Dư Âm và Đinh Nhuế Nhiên.
Cha mẹ đi hàn huyên với chú bác quen biết, cô chán đến chết, ngồi ở một góc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nói chuyện phiếm với Dư Âm.
Dư Âm nói cô ta và Tống Diệp đã kết thúc hoàn toàn nhưng Hứa Nguyên biết, tâm trạng hôm nay của cô ta chắc chắn không quá tốt đẹp.
"Hứa Nguyên: Vẫn chưa bắt đầu."
"Dư Âm: Quay video trên sân khấu cho tớ đi."
Hứa Nguyên sửng sốt, kinh ngạc vì Dư Âm đang tự làm khổ mình.
"Dư Âm: Để tớ xem anh ta trông như thế nào trước mặt người phụ nữ khác."
Hứa Nguyên trả lời bằng một biểu cảm ôm.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, một bàn tay nghiêng ra chặn màn hình điện thoại của cô.
Bàn tay ở trước mắt trắng nõn thon dài, bộ móng tay được tô vẽ cực kỳ tinh xảo.
Rất đẹp.
Hứa Nguyên không ngẩng đầu, cô giơ tay lên hất thẳng ra.
Khâu Tử Dao thuận thế ngồi đối diện cô: "Nghe nói cô và Hàn Tự cãi nhau?"
Hôm nay cô ấy cũng ăn mặc lộng lẫy tham dự, thay trang phục búp bê Barbie thường ngày thành một bộ lễ phục đuôi cá màu champagne, làm nổi bật vóc dáng của cô ấy.
Khâu Tử Dao càng ngày càng quyến rũ, trưởng thành và gợi cảm.
Những lời cô ấy nói ra đều chứa đầy vẻ hả hê.
Hứa Nguyên liếc xéo một cái, không đáp lời.
Khâu Tử Dao không chịu buông tha: "Này, hai người cãi nhau như vậy chứng tỏ tôi vẫn còn cơ hội, đúng không?"
Lời này càng đê tiện hơn nữa, một dao đâm vào tim Hứa Nguyên.
"Khâu Tử Dao!" Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen như mực của Khâu Tử Dao.
Chỉ thấy Khâu Tử Dao nâng má, khóe miệng cô ấy mỉm cười, ánh đèn rực rỡ trong đại sảnh chiếu lên đôi mắt kia khiến nó lấp lánh ánh sáng.
Đáy mắt cô ấy mơ hồ hiện lên ý cười, cũng không có ác ý.
"Làm sao?" Khâu Tử Dao khiêu khích.
Lời chửi bới bên miệng Hứa Nguyên nghẹn xuống.
Việc này thật ra cũng coi như cô đuối lý, nếu cô là Khâu Tử Dao, bị gạt như vậy thì cô cũng sẽ tức giống thế.
"Không có gì." Cô cầm ly rượu trên bàn chuẩn bị rời đi.
Hôm nay có nhiều việc, cô không muốn làm ầm lên, bằng không cô sợ mình nhịn không được.
Khâu Tử Dao cũng không thèm để ý, cô ấy nhìn bóng lưng Hứa Nguyên, nụ cười bên môi nhạt hơn một chút.
Mọi người bắt đầu bật âm, cô dâu xuất hiện, mọi người nhao nhao vây quanh trước sân khấu.
Khâu Tử Dao không đi góp vui, cô ấy vẫn ngồi ở trong góc, ánh mắt dõi theo Hứa Nguyên đứng ở hàng ghế đầu.
Khi Hứa Nguyên trang điểm lên thật sự rất xinh. Làn da của cô vô cùng đẹp, vừa trắng vừa mịn, lại còn không có mụn, đây là điều Khâu Tử Dao ghen tị nhất. Cô chỉ cần hơi trang điểm một chút là được, da trắng mắt to, khuôn mặt đúng chuẩn mỹ nhân.
Cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt ngắn, phía trên thêu hoa văn tinh xảo, ngọn đèn chiếu rọi loáng thoáng lóe lên những ánh sáng lập lờ.
Sau một khoảng thời gian ngắn, đã có người đi lên muốn bắt chuyện với Hứa Nguyên.
Khâu Tử Dao chống tay ở đầu, trong tầm mắt là Hứa Nguyên đang cười nhạt, cô lịch sự mỉm cười, chắc là đang từ chối người kia.
Hứa Nguyên dịu dàng và thuỳ mị giống như một con búp bê lưu ly tinh xảo, không có sức sống.
Vẫn là Hứa Tiểu bá vương kia làm cho người ta quen mắt hơn.
Trên sân khấu, cô dâu chú rể đang tiến hành trao đổi nhẫn, tiết tấu quy trình rập theo khuôn khổ, nhàm chán và tẻ nhạt.
Khâu Tử Dao lấy điện thoại chức năng quay phim, nhắm vào Hứa Nguyên.
Trong ống kính, Hứa Nguyên cũng giơ điện thoại lên, một tay cô cầm ly rượu vang đỏ, chỉ lộ ra một gương mặt nghiêng. Tối nay cô búi tóc lên, chỉ để lại hai sợi tóc mai hơi xoăn ở hai bên má.
Khâu Tử Dao chụp liên tục ba tấm.
Hứa Nguyên trong ảnh có vẻ cực kỳ cô đơn.
Khâu Tử Dao chọn ra một tấm tuyệt nhất rồi gửi cho Hàn Tự.
"Khâu Tử Dao: nếu cô ấy say tôi cũng mặc kệ nha!"
"Khâu Tử Dao: nói không chừng tôi còn muốn "bỏ đá xuống giếng" đó!"
Trong bức ảnh cô ấy gửi, Hứa Nguyên đúng lúc nâng ly rượu nhấp một ngụm, lộ ra vài phần ưu sầu.
Hàn Tự lập tức trả lời.
"Hàn Tự: Cảm ơn."
Chỉ hai chữ, không hiểu sao mũi Khâu Tử Dao lại chua xót, trong mắt dần dần ẩm ướt.
Cô ấy cúi đầu lau một chút, ngón tay bị nhiễm màu đen.
Mascara không thấm nước đột nhiên lại chảy ra, cô ấy nghĩ sau này sẽ không bao giờ sử dụng thương hiệu này nữa.
Khâu Tử Dao hít mũi, vùi đầu vào khuỷu tay.
Thật ra lần này cô ấy về nước, vừa nhìn thấy Hàn Tự và Hứa Nguyên là cô ấy đã nhận ra có gì đó không đúng rồi. Nhất là Hứa Nguyên, hai người họ đối đầu với nhau từ nhỏ tới lớn, nói đến hiểu biết về Hứa Nguyên, cô ấy nhất định có thể lọt vào top ba. Lúc trước Hứa Nguyên và Hàn Tự ở gần nhau sẽ ra làm sao, cô ấy là người rõ nhất.
Kết quả, mấy lần Hứa Nguyên nhắc tới Hàn Tự, cái bộ dạng không được tự nhiên kia chỉ sợ ngay cả Hứa Nguyên cũng không phát hiện ra.
Mất tự nhiên như thể đang che giấu điều gì đó, một d.ục v.ọng chiếm hữu mơ hồ.
Hoàn toàn không phải là thứ mà giữa bạn bè và kẻ thù nên có.
Thế nhưng Khâu Tử Dao vẫn ôm tâm lý may mắn, cô ấy vẫn cứ nghĩ hai người bọn họ làm sao thành đôi được có chứ?
Ngày đó gặp Ninh Hạ ở trung tâm thương mại, cô ấy chỉ đơn giản là mượn cớ để thử họ mà thôi, không ngờ lại là sự thật.
Cô ấy không bị ngốc.
Trán Khâu Tử Dao gối lên cánh tay, cúi đầu nhìn về phía màn hình điện thoại của mình.
Khung chat với Hàn Tự dừng lại ở câu "cảm ơn" mà anh nhắn, rất khách sáo, nhưng cô ấy đoán nó cũng rất nghiêm túc.
Cô ấy mở avatar Hàn Tự, mấy ngày nay mỗi ngày anh đều đăng lên bài lên vòng bạn bè, mỗi tin đều phải kèm theo định vị.
Ai cũng nhìn ra được tâm tư của anh.
Ngón tay Khâu Tử Dao dừng ở chỗ "xóa bạn bè", chỉ cần cô ấy ấn xuống có lẽ sẽ không còn điều gì phiền não nữa.
Cuối cùng do dự mấy lần cũng không thể ấn được.
Hừ!
Hứa Nguyên đã chào hỏi với Đinh Nhuế Nhiên, sau đó cô rời khỏi bữa tiệc trước.
Cô bắt xe tới khách sạn Điền Viên của lão Trương. Dư Âm đã chờ ở đó từ lâu, trong lúc chờ đợi cô ta đã uống không ít rượu.
"Cậu tới rồi?" Dư Âm cười với Hứa Nguyên, cô ta giơ ly rượu lên, lại uống tiếp một ly.
May là lão Trương nhận được tin nhắn nên trước đó chỉ đưa cho Dư Âm Sâm Panh mà thôi.
Dư Âm vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Hứa Nguyên ngồi xuống: "Cậu tới rồi, bây giờ đưa rượu lên được chưa?”
Hứa Nguyên ngồi xuống, nhìn thoáng qua đã thấy điện thoại Dư Âm tùy ý đặt trên bàn.
Màn hình điện thoại sáng lên, là video cô quay Tống Diệp và Đinh Nhuế Nhiên trong tiệc đính hôn.
Cô gật đầu: "Lên đi, cậu muốn uống cái gì tớ đều chiều hết, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Nhân viên phục vụ đã mang tới ba chai rượu vang đỏ.
Dư Âm lại mở video trên điện thoại, Tống Diệp đang đeo nhẫn cho Đinh Nhuế Nhiên, thâm tình và chân thành.
Bất kể ai nhìn thấy cảnh này cũng đều sẽ cảm thấy thứ hai người bọn họ trao nhau là những tình cảm thật lòng.
Dư Âm phì cười.
Hứa Nguyên tắt điện thoại giúp cô ta: "Anh ta không xứng đáng."
Dư Âm hất mái tóc dài ra phía sau: "Nguyên Nguyên, anh ta nói anh ta thích tớ." Cô ta cười ngây ngô với ly rượu vang đỏ, chất lỏng màu đỏ rõ ràng phản chiếu khuôn mặt của cô ta: "Cậu không biết lần đầu tiên chúng tớ gặp nhau thế nào đâu, khi tớ khốn cùng nhất, anh ta đã xuất hiện trước mặt tớ. Tớ đã nghĩ người đi cùng với tớ đến cuối đời phải là anh ta."
Dư Âm bắt đầu kể lại câu chuyện làm quen lãng mạn như phim thần tượng của cô ta và Tống Diệp, lần đầu tiên cô ta nhắc tới "Tống Diệp" trước mặt Hứa Nguyên.
Cuộc gặp gỡ cực kỳ máu chó, khi bị bên A gây khó dễ, Hoàng tử xuất hiện.
Cô bé Lọ Lem đã rung động trước vị Hoàng tử ấy.
Hứa Nguyên biết Dư Âm có tình cảm chân thật với Tống Diệp, không phải giống mọi người cho rằng bởi vì tiền.
"Nguyên Nguyên, điều kiện nhà tớ không tốt." Dư Âm gần như đã say khướt, cô ta hoàn toàn buông bỏ thể diện mà cô ta cố gắng duy trì ở trước mặt Hứa Nguyên: "Tớ biết rõ hồi đi học mọi người nghĩ như thế nào về tớ.”
"Các cậu nói tớ ham hư vinh, thanh cao, nói tớ ôm mục đích khác nên mới từ bỏ trường công lập trọng điểm ở thành phố mà đến trường các cậu học."
"Đúng, tớ thừa nhận họ nói đúng. Tớ chính là người tham vọng thế đấy, tớ muốn quen một người có tiền và tiến vào giới thượng lưu của các cậu."
Dư Âm nói, vành mắt đỏ hoe: "Tới trường trọng điểm ở thành phố, chăm chỉ học hành, cuối cùng có thể làm được gì chứ? Thi vào một trường đại học trọng điểm, chen chúc vào ngành lao động, chật vật tìm việc làm? Không ai chống lưng, không có xuất thân, cả đời tớ cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Hứa Nguyên im lặng, không dám cắt ngang cô ta.
Trước kia Dư Âm sẽ không bao giờ nói những điều này với cô.
Dư Âm lại uống hơn nửa ly rượu vang đỏ, cô ta uống quá nhanh, Hứa Nguyên cướp đi ly rượu của cô ta: "Uống chậm một chút."
"Không sao." Cô ta cười: "Điều khôi hài nhất chính là, tớ cố gắng học tập chăm chỉ như vậy mới có được một tấm vé, tớ cố gắng tiến vào giới của các cậu biết bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ trở thành trò cười của các cậu mà thôi. Tớ vẫn vào một ngôi trường đại học bình thường, tìm một công việc mệt mỏi, cái gì cũng phải tự mình làm lấy.”
"Ồ, cậu có biết tại sao tớ lại làm tiếp thị khách sạn không? Bởi vì có lẽ một ngày nào đó tớ có thể gặp một người đàn ông giàu có, tớ sẽ không phải sống cái cuộc sống khó khăn này nữa."
Đáy mắt Dư Âm lập loè ánh nước, cô ta chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống cằm.
Mọi thứ đều ngoài tầm kiểm soát.
"Nhà tớ nghèo, tớ chỉ kể về mẹ tớ mà không nói gì về bố, cậu có biết vì sao không? Bởi vì bố tớ ngoại trừ uống rượu chơi bài thì không làm được gì khác. Nếu không có giáo dục bắt buộc, thậm chí tớ còn không thể đi học."
"Tớ cực kỳ muốn thay đổi cái cảnh nghèo đói ấy, Hứa Nguyên, tớ không muốn ở trong một căn phòng chật hẹp." Cô ta dùng tay che đi đôi mắt: "Tớ cũng muốn được sống vô lo vô nghĩ giống như các cậu, nhưng tớ không thể.”
Hứa Nguyên ôm lấy cô ta, cảm xúc trong lòng cô đang rất hỗn độn.
Có một số điều Dư Âm nói mà cô không thể thấu hiểu được.
Cô không biết nên chẳng tài nào hiểu nổi.
Dư Âm cũng ôm chặt lấy Hứa Nguyên, tựa như người rơi xuống biển bắt được tấm gỗ, cô ta nắm chặt: "Chuyện cậu làm cho tớ tớ đều biết hết, cậu đã giới thiệu khách hàng cho tớ, tớ cũng biết cậu không để bọn họ nói với tớ. Nhưng ngay cả dũng khí để lớn tiếng nói cho cậu rằng: Cậu không cần làm như vậy đâu tớ cũng không có."
"Hứa Nguyên, tớ không thể cho cậu cái gì cả. Những gì tớ có thể cho cậu chỉ là đứng sau lưng cậu bất kể thị phi, tớ chỉ có một chút nghĩa khí vô dụng như thế mà thôi..." Nói đến đây, Dư Âm đột nhiên gào khóc: "Điều tớ sợ nhất là biến thành kẻ vô dụng trước mặt cậu.”
Hốc mắt Hứa Nguyên chợt ửng nóng.
Cổ cô toàn là những giọt nước mắt nóng bỏng của Dư Âm.
"Sao mà thế được! Cậu là Dư Âm cơ mà." Hứa Nguyên nói chắc nịch: "Lúc trước chúng ta đã nói rồi, phải làm bạn thân cả đời, không phải cậu đã quên rồi đấy chứ?"
Dư Âm lắc đầu, vẫn ôm chặt lấy cô: "Chỉ cần cậu còn coi tớ là bạn bè thì cả đời này tớ vẫn sẽ như vậy."
“Phải thế chứ!”
"Tớ đã nói rõ ràng với Trần Tuyển rồi."
Trần Tuyển chính là người bạn học đại học vẫn luôn theo đuổi Dư Âm mà Hứa Nguyên nhìn thấy lần trước.
Dư Âm nghẹn ngào: "Tớ thế này, đừng gây họa cho người ta thì hơn."
Hứa Nguyên ngắt lời: "Nói bậy!"
Dư Âm nở nụ cười: "Vậy đổi cách nói khác, tớ không thích anh ta, không thể làm tổn thương người ta nữa.”
Cô ta lau nước mắt, lớp trang điểm bị dây vào khăn giấy cô ta cũng không quan tâm.
"Đêm nay không say không về!" Cô ta nâng ly với Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên chạm ly: "Không say không về."
Lúc Hàn Tự đến chỉ nhìn thấy hai người say rượu đang múa tay múa chân.
Dư Âm còn ổn hơn một chút, vì cần thiết trong công việc nên tửu lượng của cô ta vốn khá ổn, có thể coi như vẫn tỉnh táo, còn Hứa Nguyên thì thật sự là một người say rượu, cô ôm túi của mình khóc lóc k.êu r.ên, chẳng thể nghe rõ rốt cuộc cô nói cái gì.
Hàn Tự thấy thế, huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng lên.
Hứa Nguyên đứng trên ghế sofa, làm ra động tác Jack và Rose "Bay đi bay đi, ong nhỏ bay đi!"
Hàn Tự đuổi nhân viên phục vụ đi, anh tới đón Hứa Nguyên nhưng lại bị Dư Âm ngăn cản.
Cô ta duỗi tay ra chắn trước mặt anh, bởi vì uống quá nhiều rượu nên chân đã mềm, thậm chí còn lảo đảo hai cái.
Hàn Tự: "..."
Anh đành phải nắm lấy cánh tay cô ta, đỡ một cái.
Dư Âm chỉ vào anh: "Hàn Tự, anh đã làm gì với Nguyên Nguyên nhà chúng tôi? Sao mấy ngày nay cậu ấy đau khổ như vậy?"
Hàn Tự nhìn về phía Hứa Nguyên, cô vẫn còn đang hát ở đó, hình như không nhận ra anh.
"Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám bắt nạt Hứa Nguyên thì tôi sẽ liều mạng với anh!” Dư Âm lại lắc lư hai cái, cô ta cố gắng đứng vững, đẩy cánh tay Hàn Tự đang đỡ cô ta: "Tránh xa tôi một chút, anh không biết là bạn trai của bạn thân phải tránh xa bạn thân một chút sao?"
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta tự làm mình đau đầu: "Không đúng, không phải nói như vậy. Dù sao..." Cô ta phất tay: "Anh tránh xa tôi một chút là được."
"Còn nữa, đối xử với Nguyên Nguyên tốt vào, tôi sẽ nhìn chằm chằm anh đấy!"
Hàn Tự hít sâu một hơi: "Được."
Cuối cùng Dư Âm cũng tránh đường, anh bước nhanh đến trước ghế sô pha, bắt lấy Hứa Nguyên đang lung lay sắp ngã rồi ôm vào trong lòng mình.
Hứa Nguyên ở trong ngực anh giống như một cái lò sưởi nhỏ, không an phận ôm cổ anh.
"Ai vậy!"
Hứa Nguyên nắm lấy mặt Hàn Tự, tiến lại gần nhìn kỹ.
Hai người lập tức đến gần nhau, toàn là mùi rượu của cô.
Hình như đã nhận ra là ai, Hứa Nguyên cười hì hì: "Hàn Tự!"
Một giây sau, cô lại khóc lóc thảm thiết: "Đồ khốn khiếp!"
Cô ôm lấy mặt Hàn Tự, trán đập mạnh tới đụng vào trán anh.
"Bụp" một tiếng, trán đỏ lên một mảnh.
"Đồ khốn khiếp! Anh bắt nạt em!" Cô lên án anh: "Đau!"
Hàn Tự hết cách, anh đành ngồi xuống sô pha, đặt cô lên đùi mình, anh một tay nâng lưng cô, tay còn lại xoa trán cô: "Đúng rồi, anh khốn khiếp, để anh thổi cho nhé?"
"Ừm, thổi thổi." Hứa Nguyên ngoan ngoãn rúc vào cổ anh: "Thổi thêm vài cái nữa."
"Được."
Dư Âm nhìn hai người họ, mỉm cười vui vẻ.
Hàn Tự đưa Dư Âm về nhà trước rồi sau đó đưa Hứa Nguyên trở về.
Bây giờ đã là hai ba giờ sáng, anh không tiện đưa cô về nhà, chỉ có thể dẫn cô đến phòng nghỉ ở phòng làm việc của anh. Bên trong có giường, là chỗ anh nghỉ ngơi khi sửa bản vẽ lúc đêm muộn.
Hàn Tự ôm cô, đặt cô lên giường, lại dịch góc chăn cho cô.
Cô đã đi vào giấc mộng từ lâu.
Gần đây Hàn Tự bận rộn, lại còn phải lái xe về suốt đêm, bây giờ đầu anh đã thoáng đau nhức.
Anh đi đến phòng trà đun sôi nước rồi đổ vào một cốc giữ nhiệt.
Có lẽ Hứa Nguyên đã cảm nhận được độ êm của giường, cô đạp chăn, nằm úp sấp.
"Đồ ngốc." Hàn Tự cam chịu đi chỉnh lại tư thế ngủ và đắp lại chăn cho cô.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ, khuôn mặt của cô trong ánh sáng mông lung có vẻ rất vô thực.
Anh ngồi xuống bên giường, kiên nhẫn gạt ra từng sợi tóc trên má cô.
Hứa Nguyên ngủ say không chút phòng bị nào.
Khuôn mặt cô đỏ bừng vì uống rượu, tay Hàn Tự không cẩn thận lướt qua hai má cô, lông mi cô rung rinh.
Anh lập tức dừng tay.
Hồi lâu sau cô vẫn không có phản ứng gì.
Hàn Tự nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, trong một thoáng này, lòng anh đã mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Khâu Dao Dao: Khó chịu, muốn khóc.
Hứa Nguyên Nguyên: Khó chịu, muốn khóc.
Ông chủ Hàn: Ngoan!
PS: Không phải tẩy trắng cho Dư Âm, như tôi đã nói trước đây, Dư Âm chưa bao giờ là một người tốt, nhưng cô ấy không phải là một người xấu hoàn toàn.
Đối với những người khác nhau, cô ấy sẽ có khuôn mặt khác nhau, chỉ là đối với Hứa Nguyên, cô ấy vẫn thật lòng mà thôi. Cho nên cô ấy cũng không bao giờ đụng vào bạn từ bé và bạn bè bên cạnh Hứa Nguyên.
Hoàn cảnh trưởng thành của hai người khác nhau, đây là cũng là lý do vì sao họ lại là bạn thân, Hứa Nguyên có thể không kiêng dè gì với Trình Vi Vi, nhưng sẽ có vài lời cô lựa chọn không nói với Dư Âm.
Như Dư Âm đã nói, việc trở thành bạn bè với Hứa Nguyên là chuyện ngoài ý muốn, trở thành bạn thân lại càng phải nhân nhượng và nhượng bộ lẫn nhau.
Hứa Nguyên nhìn thấy bình luận của Khâu Tử Dao, cô gửi lại cho Hàn Tự một cái biểu cảm chần chừ.
Chính là kẻ đầu sỏ này gây nên.
Cô dứt khoát đi chọc Hàn Tự.
"Hứa Nguyên: anh có kịp trở về không tiệc đính hôn của Đinh Đinh?"
Hứa Nguyên mạnh miệng, đọc lại tin nhắn hai lần lại bổ sung: Chị Đinh Đinh hỏi chúng ta.
Cô mượn Đinh Nhuế Nhiên hỏi anh.
Lúc này Hàn Tự và Hàn Thạc đang ở cùng một chỗ, anh ấy cũng trả lời bình luận của cô, vậy thì anh...
Hứa Nguyên cảm thấy mình chưa bao giờ thấp thỏm như vậy, vừa gặp Hàn Tự, toàn thân cô liền trở nên khác lạ.
"Hàn Tự: Không chắc chắn được, bây giờ khá rắc rối."
Hứa Nguyên chọc chọc điện thoại di động, đánh chữ.
Không đợi cô đánh xong, tin nhắn của anh lại gửi tới.
"Hàn Tự: Đi ngủ sớm một chút đi, chúc em ngủ ngon."
Hàn Tự chặn đứng suy nghĩ muốn trò chuyện của cô.
Được rồi.
Hứa Nguyên xóa chữ đã đánh xong, trả lời anh: Chúc anh ngủ ngon.
Còn không bằng cãi nhau một trận, chỉ vào mũi mắng một lúc!
Cô ném điện thoại đi rồi nằm xuống giường, dùng sức đập vào giường.
Bực bội quá.
Hứa Nguyên nghẹn đến khó chịu, cô bèn gọi điện thoại cho Trình Vi Vi, kết quả lại bị cô ấy nhấn từ chối.
"Trình Vi Vi: phòng xã giao."
Đang bận.
Cô lại muốn gửi tin nhắn cho Dư Âm nhưng Wechat đột nhiên rung một chút.
"Khâu Tử Dao: / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao / Dao
Khâu Tử Dao gửi liên tiếp mấy cái biểu cảm con dao.
Hứa Nguyên không nói gì, lập tức chặn cô ấy.
Cô lại càng thấy buồn bực hơn.
…
Những ngày bình thường trôi qua, Hứa Nguyên và Hàn Tự một người ở Thượng Hải, một người bận rộn ở Tô Châu, hai người không mặn không nhạt.
Hứa Nguyên sống một ngày tưởng như dài bằng một năm, mãi cho đến ngày Đinh Nhuế Nhiên đính hôn.
Hàn Tự không trở về, nói là ở Tô Châu tập trung quan sát tiến độ sản xuất của nhà cung cấp kia.
Tiệc đính hôn của Đinh Nhuế Nhiên được ấn định lúc bảy giờ tối, Hứa Nguyên loay hoay một hồi, hẹn với Dư Âm sau khi kết thúc sẽ đi uống rượu lúc chín giờ rưỡi.
Thông gia hai nhà họ Đinh và Tống được coi là oanh động, phần lớn những người tham dự đều là người quen, tất cả đều là những ông tai to mặt lớn trong giới. Hứa Nguyên không thích tham gia bữa tiệc như vậy, ăn mặc lộng lẫy không nói, còn phải cười giả dối, giả vờ thục nữ.
Hơn nữa Tống Diệp này không phải người tốt, cô thấy bất bình thay cho Dư Âm và Đinh Nhuế Nhiên.
Cha mẹ đi hàn huyên với chú bác quen biết, cô chán đến chết, ngồi ở một góc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nói chuyện phiếm với Dư Âm.
Dư Âm nói cô ta và Tống Diệp đã kết thúc hoàn toàn nhưng Hứa Nguyên biết, tâm trạng hôm nay của cô ta chắc chắn không quá tốt đẹp.
"Hứa Nguyên: Vẫn chưa bắt đầu."
"Dư Âm: Quay video trên sân khấu cho tớ đi."
Hứa Nguyên sửng sốt, kinh ngạc vì Dư Âm đang tự làm khổ mình.
"Dư Âm: Để tớ xem anh ta trông như thế nào trước mặt người phụ nữ khác."
Hứa Nguyên trả lời bằng một biểu cảm ôm.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, một bàn tay nghiêng ra chặn màn hình điện thoại của cô.
Bàn tay ở trước mắt trắng nõn thon dài, bộ móng tay được tô vẽ cực kỳ tinh xảo.
Rất đẹp.
Hứa Nguyên không ngẩng đầu, cô giơ tay lên hất thẳng ra.
Khâu Tử Dao thuận thế ngồi đối diện cô: "Nghe nói cô và Hàn Tự cãi nhau?"
Hôm nay cô ấy cũng ăn mặc lộng lẫy tham dự, thay trang phục búp bê Barbie thường ngày thành một bộ lễ phục đuôi cá màu champagne, làm nổi bật vóc dáng của cô ấy.
Khâu Tử Dao càng ngày càng quyến rũ, trưởng thành và gợi cảm.
Những lời cô ấy nói ra đều chứa đầy vẻ hả hê.
Hứa Nguyên liếc xéo một cái, không đáp lời.
Khâu Tử Dao không chịu buông tha: "Này, hai người cãi nhau như vậy chứng tỏ tôi vẫn còn cơ hội, đúng không?"
Lời này càng đê tiện hơn nữa, một dao đâm vào tim Hứa Nguyên.
"Khâu Tử Dao!" Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen như mực của Khâu Tử Dao.
Chỉ thấy Khâu Tử Dao nâng má, khóe miệng cô ấy mỉm cười, ánh đèn rực rỡ trong đại sảnh chiếu lên đôi mắt kia khiến nó lấp lánh ánh sáng.
Đáy mắt cô ấy mơ hồ hiện lên ý cười, cũng không có ác ý.
"Làm sao?" Khâu Tử Dao khiêu khích.
Lời chửi bới bên miệng Hứa Nguyên nghẹn xuống.
Việc này thật ra cũng coi như cô đuối lý, nếu cô là Khâu Tử Dao, bị gạt như vậy thì cô cũng sẽ tức giống thế.
"Không có gì." Cô cầm ly rượu trên bàn chuẩn bị rời đi.
Hôm nay có nhiều việc, cô không muốn làm ầm lên, bằng không cô sợ mình nhịn không được.
Khâu Tử Dao cũng không thèm để ý, cô ấy nhìn bóng lưng Hứa Nguyên, nụ cười bên môi nhạt hơn một chút.
Mọi người bắt đầu bật âm, cô dâu xuất hiện, mọi người nhao nhao vây quanh trước sân khấu.
Khâu Tử Dao không đi góp vui, cô ấy vẫn ngồi ở trong góc, ánh mắt dõi theo Hứa Nguyên đứng ở hàng ghế đầu.
Khi Hứa Nguyên trang điểm lên thật sự rất xinh. Làn da của cô vô cùng đẹp, vừa trắng vừa mịn, lại còn không có mụn, đây là điều Khâu Tử Dao ghen tị nhất. Cô chỉ cần hơi trang điểm một chút là được, da trắng mắt to, khuôn mặt đúng chuẩn mỹ nhân.
Cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt ngắn, phía trên thêu hoa văn tinh xảo, ngọn đèn chiếu rọi loáng thoáng lóe lên những ánh sáng lập lờ.
Sau một khoảng thời gian ngắn, đã có người đi lên muốn bắt chuyện với Hứa Nguyên.
Khâu Tử Dao chống tay ở đầu, trong tầm mắt là Hứa Nguyên đang cười nhạt, cô lịch sự mỉm cười, chắc là đang từ chối người kia.
Hứa Nguyên dịu dàng và thuỳ mị giống như một con búp bê lưu ly tinh xảo, không có sức sống.
Vẫn là Hứa Tiểu bá vương kia làm cho người ta quen mắt hơn.
Trên sân khấu, cô dâu chú rể đang tiến hành trao đổi nhẫn, tiết tấu quy trình rập theo khuôn khổ, nhàm chán và tẻ nhạt.
Khâu Tử Dao lấy điện thoại chức năng quay phim, nhắm vào Hứa Nguyên.
Trong ống kính, Hứa Nguyên cũng giơ điện thoại lên, một tay cô cầm ly rượu vang đỏ, chỉ lộ ra một gương mặt nghiêng. Tối nay cô búi tóc lên, chỉ để lại hai sợi tóc mai hơi xoăn ở hai bên má.
Khâu Tử Dao chụp liên tục ba tấm.
Hứa Nguyên trong ảnh có vẻ cực kỳ cô đơn.
Khâu Tử Dao chọn ra một tấm tuyệt nhất rồi gửi cho Hàn Tự.
"Khâu Tử Dao: nếu cô ấy say tôi cũng mặc kệ nha!"
"Khâu Tử Dao: nói không chừng tôi còn muốn "bỏ đá xuống giếng" đó!"
Trong bức ảnh cô ấy gửi, Hứa Nguyên đúng lúc nâng ly rượu nhấp một ngụm, lộ ra vài phần ưu sầu.
Hàn Tự lập tức trả lời.
"Hàn Tự: Cảm ơn."
Chỉ hai chữ, không hiểu sao mũi Khâu Tử Dao lại chua xót, trong mắt dần dần ẩm ướt.
Cô ấy cúi đầu lau một chút, ngón tay bị nhiễm màu đen.
Mascara không thấm nước đột nhiên lại chảy ra, cô ấy nghĩ sau này sẽ không bao giờ sử dụng thương hiệu này nữa.
Khâu Tử Dao hít mũi, vùi đầu vào khuỷu tay.
Thật ra lần này cô ấy về nước, vừa nhìn thấy Hàn Tự và Hứa Nguyên là cô ấy đã nhận ra có gì đó không đúng rồi. Nhất là Hứa Nguyên, hai người họ đối đầu với nhau từ nhỏ tới lớn, nói đến hiểu biết về Hứa Nguyên, cô ấy nhất định có thể lọt vào top ba. Lúc trước Hứa Nguyên và Hàn Tự ở gần nhau sẽ ra làm sao, cô ấy là người rõ nhất.
Kết quả, mấy lần Hứa Nguyên nhắc tới Hàn Tự, cái bộ dạng không được tự nhiên kia chỉ sợ ngay cả Hứa Nguyên cũng không phát hiện ra.
Mất tự nhiên như thể đang che giấu điều gì đó, một d.ục v.ọng chiếm hữu mơ hồ.
Hoàn toàn không phải là thứ mà giữa bạn bè và kẻ thù nên có.
Thế nhưng Khâu Tử Dao vẫn ôm tâm lý may mắn, cô ấy vẫn cứ nghĩ hai người bọn họ làm sao thành đôi được có chứ?
Ngày đó gặp Ninh Hạ ở trung tâm thương mại, cô ấy chỉ đơn giản là mượn cớ để thử họ mà thôi, không ngờ lại là sự thật.
Cô ấy không bị ngốc.
Trán Khâu Tử Dao gối lên cánh tay, cúi đầu nhìn về phía màn hình điện thoại của mình.
Khung chat với Hàn Tự dừng lại ở câu "cảm ơn" mà anh nhắn, rất khách sáo, nhưng cô ấy đoán nó cũng rất nghiêm túc.
Cô ấy mở avatar Hàn Tự, mấy ngày nay mỗi ngày anh đều đăng lên bài lên vòng bạn bè, mỗi tin đều phải kèm theo định vị.
Ai cũng nhìn ra được tâm tư của anh.
Ngón tay Khâu Tử Dao dừng ở chỗ "xóa bạn bè", chỉ cần cô ấy ấn xuống có lẽ sẽ không còn điều gì phiền não nữa.
Cuối cùng do dự mấy lần cũng không thể ấn được.
Hừ!
Hứa Nguyên đã chào hỏi với Đinh Nhuế Nhiên, sau đó cô rời khỏi bữa tiệc trước.
Cô bắt xe tới khách sạn Điền Viên của lão Trương. Dư Âm đã chờ ở đó từ lâu, trong lúc chờ đợi cô ta đã uống không ít rượu.
"Cậu tới rồi?" Dư Âm cười với Hứa Nguyên, cô ta giơ ly rượu lên, lại uống tiếp một ly.
May là lão Trương nhận được tin nhắn nên trước đó chỉ đưa cho Dư Âm Sâm Panh mà thôi.
Dư Âm vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Hứa Nguyên ngồi xuống: "Cậu tới rồi, bây giờ đưa rượu lên được chưa?”
Hứa Nguyên ngồi xuống, nhìn thoáng qua đã thấy điện thoại Dư Âm tùy ý đặt trên bàn.
Màn hình điện thoại sáng lên, là video cô quay Tống Diệp và Đinh Nhuế Nhiên trong tiệc đính hôn.
Cô gật đầu: "Lên đi, cậu muốn uống cái gì tớ đều chiều hết, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Nhân viên phục vụ đã mang tới ba chai rượu vang đỏ.
Dư Âm lại mở video trên điện thoại, Tống Diệp đang đeo nhẫn cho Đinh Nhuế Nhiên, thâm tình và chân thành.
Bất kể ai nhìn thấy cảnh này cũng đều sẽ cảm thấy thứ hai người bọn họ trao nhau là những tình cảm thật lòng.
Dư Âm phì cười.
Hứa Nguyên tắt điện thoại giúp cô ta: "Anh ta không xứng đáng."
Dư Âm hất mái tóc dài ra phía sau: "Nguyên Nguyên, anh ta nói anh ta thích tớ." Cô ta cười ngây ngô với ly rượu vang đỏ, chất lỏng màu đỏ rõ ràng phản chiếu khuôn mặt của cô ta: "Cậu không biết lần đầu tiên chúng tớ gặp nhau thế nào đâu, khi tớ khốn cùng nhất, anh ta đã xuất hiện trước mặt tớ. Tớ đã nghĩ người đi cùng với tớ đến cuối đời phải là anh ta."
Dư Âm bắt đầu kể lại câu chuyện làm quen lãng mạn như phim thần tượng của cô ta và Tống Diệp, lần đầu tiên cô ta nhắc tới "Tống Diệp" trước mặt Hứa Nguyên.
Cuộc gặp gỡ cực kỳ máu chó, khi bị bên A gây khó dễ, Hoàng tử xuất hiện.
Cô bé Lọ Lem đã rung động trước vị Hoàng tử ấy.
Hứa Nguyên biết Dư Âm có tình cảm chân thật với Tống Diệp, không phải giống mọi người cho rằng bởi vì tiền.
"Nguyên Nguyên, điều kiện nhà tớ không tốt." Dư Âm gần như đã say khướt, cô ta hoàn toàn buông bỏ thể diện mà cô ta cố gắng duy trì ở trước mặt Hứa Nguyên: "Tớ biết rõ hồi đi học mọi người nghĩ như thế nào về tớ.”
"Các cậu nói tớ ham hư vinh, thanh cao, nói tớ ôm mục đích khác nên mới từ bỏ trường công lập trọng điểm ở thành phố mà đến trường các cậu học."
"Đúng, tớ thừa nhận họ nói đúng. Tớ chính là người tham vọng thế đấy, tớ muốn quen một người có tiền và tiến vào giới thượng lưu của các cậu."
Dư Âm nói, vành mắt đỏ hoe: "Tới trường trọng điểm ở thành phố, chăm chỉ học hành, cuối cùng có thể làm được gì chứ? Thi vào một trường đại học trọng điểm, chen chúc vào ngành lao động, chật vật tìm việc làm? Không ai chống lưng, không có xuất thân, cả đời tớ cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Hứa Nguyên im lặng, không dám cắt ngang cô ta.
Trước kia Dư Âm sẽ không bao giờ nói những điều này với cô.
Dư Âm lại uống hơn nửa ly rượu vang đỏ, cô ta uống quá nhanh, Hứa Nguyên cướp đi ly rượu của cô ta: "Uống chậm một chút."
"Không sao." Cô ta cười: "Điều khôi hài nhất chính là, tớ cố gắng học tập chăm chỉ như vậy mới có được một tấm vé, tớ cố gắng tiến vào giới của các cậu biết bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ trở thành trò cười của các cậu mà thôi. Tớ vẫn vào một ngôi trường đại học bình thường, tìm một công việc mệt mỏi, cái gì cũng phải tự mình làm lấy.”
"Ồ, cậu có biết tại sao tớ lại làm tiếp thị khách sạn không? Bởi vì có lẽ một ngày nào đó tớ có thể gặp một người đàn ông giàu có, tớ sẽ không phải sống cái cuộc sống khó khăn này nữa."
Đáy mắt Dư Âm lập loè ánh nước, cô ta chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống cằm.
Mọi thứ đều ngoài tầm kiểm soát.
"Nhà tớ nghèo, tớ chỉ kể về mẹ tớ mà không nói gì về bố, cậu có biết vì sao không? Bởi vì bố tớ ngoại trừ uống rượu chơi bài thì không làm được gì khác. Nếu không có giáo dục bắt buộc, thậm chí tớ còn không thể đi học."
"Tớ cực kỳ muốn thay đổi cái cảnh nghèo đói ấy, Hứa Nguyên, tớ không muốn ở trong một căn phòng chật hẹp." Cô ta dùng tay che đi đôi mắt: "Tớ cũng muốn được sống vô lo vô nghĩ giống như các cậu, nhưng tớ không thể.”
Hứa Nguyên ôm lấy cô ta, cảm xúc trong lòng cô đang rất hỗn độn.
Có một số điều Dư Âm nói mà cô không thể thấu hiểu được.
Cô không biết nên chẳng tài nào hiểu nổi.
Dư Âm cũng ôm chặt lấy Hứa Nguyên, tựa như người rơi xuống biển bắt được tấm gỗ, cô ta nắm chặt: "Chuyện cậu làm cho tớ tớ đều biết hết, cậu đã giới thiệu khách hàng cho tớ, tớ cũng biết cậu không để bọn họ nói với tớ. Nhưng ngay cả dũng khí để lớn tiếng nói cho cậu rằng: Cậu không cần làm như vậy đâu tớ cũng không có."
"Hứa Nguyên, tớ không thể cho cậu cái gì cả. Những gì tớ có thể cho cậu chỉ là đứng sau lưng cậu bất kể thị phi, tớ chỉ có một chút nghĩa khí vô dụng như thế mà thôi..." Nói đến đây, Dư Âm đột nhiên gào khóc: "Điều tớ sợ nhất là biến thành kẻ vô dụng trước mặt cậu.”
Hốc mắt Hứa Nguyên chợt ửng nóng.
Cổ cô toàn là những giọt nước mắt nóng bỏng của Dư Âm.
"Sao mà thế được! Cậu là Dư Âm cơ mà." Hứa Nguyên nói chắc nịch: "Lúc trước chúng ta đã nói rồi, phải làm bạn thân cả đời, không phải cậu đã quên rồi đấy chứ?"
Dư Âm lắc đầu, vẫn ôm chặt lấy cô: "Chỉ cần cậu còn coi tớ là bạn bè thì cả đời này tớ vẫn sẽ như vậy."
“Phải thế chứ!”
"Tớ đã nói rõ ràng với Trần Tuyển rồi."
Trần Tuyển chính là người bạn học đại học vẫn luôn theo đuổi Dư Âm mà Hứa Nguyên nhìn thấy lần trước.
Dư Âm nghẹn ngào: "Tớ thế này, đừng gây họa cho người ta thì hơn."
Hứa Nguyên ngắt lời: "Nói bậy!"
Dư Âm nở nụ cười: "Vậy đổi cách nói khác, tớ không thích anh ta, không thể làm tổn thương người ta nữa.”
Cô ta lau nước mắt, lớp trang điểm bị dây vào khăn giấy cô ta cũng không quan tâm.
"Đêm nay không say không về!" Cô ta nâng ly với Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên chạm ly: "Không say không về."
Lúc Hàn Tự đến chỉ nhìn thấy hai người say rượu đang múa tay múa chân.
Dư Âm còn ổn hơn một chút, vì cần thiết trong công việc nên tửu lượng của cô ta vốn khá ổn, có thể coi như vẫn tỉnh táo, còn Hứa Nguyên thì thật sự là một người say rượu, cô ôm túi của mình khóc lóc k.êu r.ên, chẳng thể nghe rõ rốt cuộc cô nói cái gì.
Hàn Tự thấy thế, huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng lên.
Hứa Nguyên đứng trên ghế sofa, làm ra động tác Jack và Rose "Bay đi bay đi, ong nhỏ bay đi!"
Hàn Tự đuổi nhân viên phục vụ đi, anh tới đón Hứa Nguyên nhưng lại bị Dư Âm ngăn cản.
Cô ta duỗi tay ra chắn trước mặt anh, bởi vì uống quá nhiều rượu nên chân đã mềm, thậm chí còn lảo đảo hai cái.
Hàn Tự: "..."
Anh đành phải nắm lấy cánh tay cô ta, đỡ một cái.
Dư Âm chỉ vào anh: "Hàn Tự, anh đã làm gì với Nguyên Nguyên nhà chúng tôi? Sao mấy ngày nay cậu ấy đau khổ như vậy?"
Hàn Tự nhìn về phía Hứa Nguyên, cô vẫn còn đang hát ở đó, hình như không nhận ra anh.
"Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám bắt nạt Hứa Nguyên thì tôi sẽ liều mạng với anh!” Dư Âm lại lắc lư hai cái, cô ta cố gắng đứng vững, đẩy cánh tay Hàn Tự đang đỡ cô ta: "Tránh xa tôi một chút, anh không biết là bạn trai của bạn thân phải tránh xa bạn thân một chút sao?"
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta tự làm mình đau đầu: "Không đúng, không phải nói như vậy. Dù sao..." Cô ta phất tay: "Anh tránh xa tôi một chút là được."
"Còn nữa, đối xử với Nguyên Nguyên tốt vào, tôi sẽ nhìn chằm chằm anh đấy!"
Hàn Tự hít sâu một hơi: "Được."
Cuối cùng Dư Âm cũng tránh đường, anh bước nhanh đến trước ghế sô pha, bắt lấy Hứa Nguyên đang lung lay sắp ngã rồi ôm vào trong lòng mình.
Hứa Nguyên ở trong ngực anh giống như một cái lò sưởi nhỏ, không an phận ôm cổ anh.
"Ai vậy!"
Hứa Nguyên nắm lấy mặt Hàn Tự, tiến lại gần nhìn kỹ.
Hai người lập tức đến gần nhau, toàn là mùi rượu của cô.
Hình như đã nhận ra là ai, Hứa Nguyên cười hì hì: "Hàn Tự!"
Một giây sau, cô lại khóc lóc thảm thiết: "Đồ khốn khiếp!"
Cô ôm lấy mặt Hàn Tự, trán đập mạnh tới đụng vào trán anh.
"Bụp" một tiếng, trán đỏ lên một mảnh.
"Đồ khốn khiếp! Anh bắt nạt em!" Cô lên án anh: "Đau!"
Hàn Tự hết cách, anh đành ngồi xuống sô pha, đặt cô lên đùi mình, anh một tay nâng lưng cô, tay còn lại xoa trán cô: "Đúng rồi, anh khốn khiếp, để anh thổi cho nhé?"
"Ừm, thổi thổi." Hứa Nguyên ngoan ngoãn rúc vào cổ anh: "Thổi thêm vài cái nữa."
"Được."
Dư Âm nhìn hai người họ, mỉm cười vui vẻ.
Hàn Tự đưa Dư Âm về nhà trước rồi sau đó đưa Hứa Nguyên trở về.
Bây giờ đã là hai ba giờ sáng, anh không tiện đưa cô về nhà, chỉ có thể dẫn cô đến phòng nghỉ ở phòng làm việc của anh. Bên trong có giường, là chỗ anh nghỉ ngơi khi sửa bản vẽ lúc đêm muộn.
Hàn Tự ôm cô, đặt cô lên giường, lại dịch góc chăn cho cô.
Cô đã đi vào giấc mộng từ lâu.
Gần đây Hàn Tự bận rộn, lại còn phải lái xe về suốt đêm, bây giờ đầu anh đã thoáng đau nhức.
Anh đi đến phòng trà đun sôi nước rồi đổ vào một cốc giữ nhiệt.
Có lẽ Hứa Nguyên đã cảm nhận được độ êm của giường, cô đạp chăn, nằm úp sấp.
"Đồ ngốc." Hàn Tự cam chịu đi chỉnh lại tư thế ngủ và đắp lại chăn cho cô.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ, khuôn mặt của cô trong ánh sáng mông lung có vẻ rất vô thực.
Anh ngồi xuống bên giường, kiên nhẫn gạt ra từng sợi tóc trên má cô.
Hứa Nguyên ngủ say không chút phòng bị nào.
Khuôn mặt cô đỏ bừng vì uống rượu, tay Hàn Tự không cẩn thận lướt qua hai má cô, lông mi cô rung rinh.
Anh lập tức dừng tay.
Hồi lâu sau cô vẫn không có phản ứng gì.
Hàn Tự nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, trong một thoáng này, lòng anh đã mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Khâu Dao Dao: Khó chịu, muốn khóc.
Hứa Nguyên Nguyên: Khó chịu, muốn khóc.
Ông chủ Hàn: Ngoan!
PS: Không phải tẩy trắng cho Dư Âm, như tôi đã nói trước đây, Dư Âm chưa bao giờ là một người tốt, nhưng cô ấy không phải là một người xấu hoàn toàn.
Đối với những người khác nhau, cô ấy sẽ có khuôn mặt khác nhau, chỉ là đối với Hứa Nguyên, cô ấy vẫn thật lòng mà thôi. Cho nên cô ấy cũng không bao giờ đụng vào bạn từ bé và bạn bè bên cạnh Hứa Nguyên.
Hoàn cảnh trưởng thành của hai người khác nhau, đây là cũng là lý do vì sao họ lại là bạn thân, Hứa Nguyên có thể không kiêng dè gì với Trình Vi Vi, nhưng sẽ có vài lời cô lựa chọn không nói với Dư Âm.
Như Dư Âm đã nói, việc trở thành bạn bè với Hứa Nguyên là chuyện ngoài ý muốn, trở thành bạn thân lại càng phải nhân nhượng và nhượng bộ lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro