Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 48

Chanh Mặc Mạt

2025-02-20 09:39:15

Buổi tối Hứa Nguyên ở lại bệnh viện với mẹ một đêm, bố vừa tỉnh, còn đang truyền thuốc giảm đau, miệng vết thương cũng không có bao nhiêu cảm giác. Chỉ là cuối cùng sức khỏe vẫn bị ảnh hưởng, sắc mặt ông tái nhợt, nói chuyện cũng thở hổn hển.

Ông ấy báo bình an với bạn bè rồi lại gọi video cho những đồng nghiệp cùng viện, sau đó thì ông bắt đầu lướt điện thoại.

"Nguyên Nguyên." Có lẽ là vừa rồi bàn bạc chuyện số liệu với đồng nghiệp nên mệt mỏi, lúc này ông mới nói một câu thôi đã thở d.ốc.

Rất tốn sức.

Hứa Nguyên nghe thấy nên vội tới gần: "Bố, có chuyện gì ạ? Bố muốn cái gì sao? Uống nước? Hay là đói bụng ạ?"

Bố Hứa lắc đầu, khóe miệng là nụ cười thản nhiên: "Con với Hàn Tự làm lành rồi à?"

Hứa Nguyên không ngờ bố lại nói chuyện này, cô ngồi xuống lại, có chút xấu hổ.

Cô ngó qua chỗ mẹ đang ngồi trên sô pha, mẹ đang đối diện với máy tính, có lẽ đang bận nên không chú ý tới bọn họ.

"Tụi con vốn chẳng xảy ra chuyện cả." Cô lầm bầm.

Bố Hứa huơ điện thoại với con gái: "Thế thì tốt."

Hứa Nguyên nhìn lại, trong màn hình điện thoại của bố là tin Hàn Tự đăng lên vòng bạn bè, không ngờ ông còn nhấn like một cái.

"Bố với mẹ đều giống nhau, ai cũng thiên vị anh ấy." Hứa Nguyên nhịn không được mà lên án.

Bố Hứa cười, vì ông cười quá dùng sức nên ho khụ hai tiếng.

"Bố, bố thôi đi, nghỉ ngơi cho khỏe không được sao? Đừng có hóng hớt chuyện con gái nhà mình nữa!"

"Bố hóng hớt chỗ nào? Thiên vị thằng bé chỗ nào chứ?" Bố Hứa bảo Hứa Nguyên điều chỉnh vị trí giường cho mình, ông nửa ngồi dậy: "Nhưng đúng là Hàn Tự rất tốt."

Hứa Nguyên tức giận: "Nhìn xem, vậy mà còn bảo không thiên vị ạ? Mẹ là mẹ vợ, con còn hiểu được, nhưng con chính là áo bông nhỏ của bố đó."

Bố Hứa lại cười "ha ha" lên: "Đến mẹ vợ cũng gọi rồi, con là con gái đấy nhé."

"Ở trước mặt bố thì con che giấu làm gì?"

"Cũng mệt hai đứa quen biết từ nhỏ, nếu con cũng thế này trước mặt mẹ thằng bé thì sao?"

Hứa Nguyên bĩu môi: "Con thế nào, dì Diệp cũng biết hết rồi."

"Đó là lúc trước, bây giờ con với Hàn Tự không giống thế nữa, con với bác Hàn lại càng không giống trước. Con phải có chừng mực, đương nhiên, ý bố không phải là con hãy nhịn nhục chịu tủi thân, nếu thấy tủi thân thì con cứ về nhà."

"Bố, bố nói cứ như con đã là nhà người ta rồi ấy." Hứa Nguyên cúi đầu nghịch ngón tay.

Bố Hứa thở dài, chờ Hứa Nguyên nhìn sang thì ông ấy lại cười, cười rồi lại thở không ra hơi.

Hứa Nguyên nhìn mà thấy chua xót: "Bố."

Lúc trước, khi bố làm thí nghiệm, giọng nói kia luôn tràn đầy sức lực.

Cô nghĩ cái gì thì viết lên mặt hẳn cái đó, bố Hứa nhìn ra nhưng chẳng để ý chút nào: "Ai bảo áo bông nhỏ nhà bố ngốc nghếch thế chứ!" Ông ấy cảm thán, quay về đề tài cũ.

Hứa Nguyên nắm góc chăn của bố: "Bố này, lại giống mẹ rồi, con ngốc chỗ nào ạ?"

Bố Hứa chỉ cười mà không nói.

Buổi tối, bố đi ngủ trước, mẹ vẫn còn bận nên Hứa Nguyên chịu trách nhiệm gác nửa đêm. Ngồi bên mép giường của bố, cô cúi đầu xem điện thoại, lướt đến vòng bạn bè của Khâu Tử Dao.

Trên vòng bạn bè chỉ có một tấm ảnh, trong ảnh chụp là bàn làm việc chất đầy tài liệu cùng với một mặt của cửa sổ sát đất, phản chiếu rõ bóng người bận rộn của cô ấy và Diêu Khải Việt.

Giờ này rồi mà cô ấy với Diêu Khải Việt vẫn còn tăng ca ở văn phòng.

Caption: Đã lâu chưa từng "khêu đèn học đêm" như thế này...

Hứa Nguyên lập tức bình luận: Ô, ăn beefsteak nước ngoài nhiều năm như thế nhưng vẫn không quên nền văn hóa hơn năm nghìn năm của Trung Quốc chúng ta.

Khâu Tử Dao trả lời ngay: Lúc đi làm tôi nghiêm túc lắm nhé! Không giống người nào đó, ở bệnh viện còn muốn show ân ái.

"Hứa Nguyên trả lời Khâu Tử Dao: Thế nào, không thì cô cũng show thử xem?"

"Khâu Tử Dao trả lời Hứa Nguyên: Cút cút cút, có để người ta yên tĩnh một lát không?"

"Hứa Nguyên trả lời Khâu Tử Dao: Không phải cô tăng ca à? Tăng ca còn chơi điện thoại? Làm việc chăm chỉ vào, ngày ngày tiến về phía trước."

"Khâu Tử Dao trả lời Hứa Nguyên: @Hàn Tự @Hàn Tự @Hàn Tự, xách người đi cho tôi nhờ!"

Hứa Nguyên buồn cười, lần trước Hàn Tự đăng lên vòng bạn bè, trong group của đám bạn nối khố đã bùng nổ, đều nhổ nước bọt rằng anh ngược đãi chó độc thân.

Nhưng chuyện cô không ngờ nhất là bố và mẹ đều lần lượt nhấn like cho vòng bạn bè của Hàn Tự.

Bình thường đến vòng bạn bè của cô họ còn chẳng thèm like.

"Hàn Tự: Chú có khỏe không?"

Hàn Tự nhìn thấy bình luận, tới tìm cô.

Hứa Nguyên nhìn bố với bình truyền nước, cô đeo khẩu trang lên, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Ngoài hành lang rất lạnh, cô núp trong một góc, gọi điện thoại cho Hàn Tự.

"Anh còn chưa ngủ à?" Hứa Nguyên hỏi.

Đã hơn mười một giờ, hôm nay Hàn Tự ở với cô cả ngày, cũng rất mệt mỏi.

"Một lát nữa sẽ ngủ, mọi người thì sao?"

"Ừm, bây giờ bố em cảm thấy vẫn ổn, ít nhất vẫn còn sức nói đùa với em."

Hứa Nguyên nhớ tới chuyện bố nói với mình về Hàn Tự, cô lại thấy mất tự nhiên.

Đúng là lúc trước có một số việc cô chưa từng nghĩ tới.

"Ngày mai đi làm rồi à?" Anh hỏi.

"Đi ạ, sáng mai về tắm một cái rồi đi. Em xin nghỉ nhiều ngày thế rồi, nếu em còn không đi thì chắc đầu lão Dương của chúng ta chịu không nổi mất."

Tiếng cười của Hàn Tự truyền đến từ điện thoại, dán sát bên tai cô, cảm giác tê dại như anh đang kề cạnh cô vậy.

Mặt Hứa Nguyên lại bất giác mà nóng lên.

Đúng là không có tiền đồ, cô nghĩ thế.

"Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe, bạn nhỏ đã lớn à." Trong giọng nói của Hàn Tự mang theo ý cười.

Hứa Nguyên vỗ nhẹ lên mặt mình, chờ đến khi mặt không còn nóng nữa: "Hàn Tự." Cô gọi anh, dùng giọng điệu bình thường nhất để nói: "Anh có muốn hôm nào đó tới nhà em không?"

Hàn Tự trả lời theo bản năng: "Được thôi."

Anh tới nhà họ Hứa như cơm bữa nên anh chẳng cảm thấy gì.

Ai ngờ rằng, Hứa Nguyên lại nói: "Không phải, là kiểu chính thức hơn một chút ấy."

Điện thoại yên tĩnh một lúc.

Hàn Tự mỉm cười: "Xem ra cuối cùng trang sức châu báu mẹ anh tích cóp cũng có thể đưa ra ngoài được rồi."

Tiếng cười của anh rất nhẹ, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Rõ là anh đang dùng giọng điệu trêu đùa, nhưng lại mang theo vài phần nghiêm túc.

"Anh nói bậy cái gì đó!" Cô nâng mặt, đi qua đi lại trong hành lang.

Hành lang khu nằm bệnh vào buổi tối vô cùng yên tĩnh, chỉ có quầy y tá là hay có âm thanh. Bố Hứa nằm ở phòng bệnh cuối hành lang, cô đi qua đi lại vài lần nãy giờ, đã tiến tới cửa sổ sát đất trên hành lang từ lúc nào không hay.

Cửa sổ sát đất to lớn chiếu ra bóng đêm bên ngoài.

Con đường trước bệnh viện, đèn đường tỏa sáng trong màn đêm, đèn xe lập lòe.

Cho dù đã vào đêm nhưng thành phố này vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Hứa Nguyên chỉ cảm nhận được một khung cảnh tĩnh lặng.

"Nói thật mà." Hàn Tự tựa như chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Mẹ anh đã chuẩn bị xong từ lâu rồi."

Hứa Nguyên dựa vào cửa sổ sát đất, kéo khẩu trang cao lên: "Không nói chuyện với anh nữa, em về với bố đây!"

"Đi đi."

Hai người đều cúp máy, Hứa Nguyên cầm điện thoại, nơi con tim càng ngày càng đập nhanh hơn.



Sáng sớm hôm sau, Hứa Nguyên tới nhà Trình Vi Vi gần đó để tắm rồi vội vàng đi làm.

Sáng nay cô giáo Dương vẫn đến sớm nửa tiếng, tới nhà ăn kiểm tra thức ăn trước giúp Hứa Nguyên, rồi lại đẩy xe kiểm tra buổi sáng đến cổng trường để làm kiểm tra.

"Bố cô không sao chứ?"

Hứa Nguyên mang khẩu trang và bao tay y tế dùng một lần vào: "Xem như khỏe, tuần sau xuất viện."

Cô giáo Dương gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Đến giờ, lục tục có các bạn nhỏ tiến vào khuôn viên trường. Vì còn trong tình hình dịch bệnh nên phụ huynh phải dừng bước, khu kiểm tra buổi sáng của các cô cũng chuyển từ khu hành chính tới cổng trường, còn giáo viên các lớp thì dựa vào thời gian đến trường đứng sẵn ở cửa chờ đón trẻ vào trường.

Tới trước là bạn nhỏ học lớp lá, cậu bé được bọn họ gọi là "Hạt Gạo Nhỏ" tự giác đi tới chỗ bồn để rửa tay, rửa xong thì cậu bé xếp hàng ở chỗ Hứa Nguyên chờ làm kiểm tra buổi sáng, lúc đến lượt cậu bé thì cậu bước tới: "Cô giáo Hứa ạ."

Hạt Gạo Nhỏ gọi khẽ, một bàn tay che bên miệng như muốn nói nhỏ với Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên phối hợp nghiêng đầu, kề lỗ tai vào chỗ cậu bé, cũng nhỏ giọng nói: "Em nói đi."

"Cô giáo Hứa ơi, sao hôm qua cô không tới buổi kiểm tra buổi sáng ạ?" Hạt Gạo Nhỏ sờ trán cô: "Cô ơi, cô bị bệnh ư?"

Sợi dây mềm mại trong lòng Hứa Nguyên bị k.ích th.ích: "Không có, không phải cô bị bệnh, là bố của cô bị bệnh."

Hạt Gạo Nhỏ gật đầu: "Vậy bố cô có ngoan ngoãn uống thuốc không ạ?"

"Uống rồi." Cô xoa đầu cậu bé, lại kiểm tra hàm răng và khoang miệng của cậu, cuối cùng là tới amidan của cậu, xác nhận mọi thứ bình thường, cô lại phát một tấm thẻ đỏ cho cậu bé: "Thế nên em cũng phải ăn cơm cho ngoan, ngoan ngoãn ăn hết trái cây buổi trưa, không được kén ăn nhé. Như thế thì sẽ không bị bệnh, cảm mạo và sốt sẽ không dám tìm đến em."

Hạt Gạo Nhỏ lớn tiếng nói "vâng ạ".

Thật ra Hứa Nguyên thích đi làm ở nhà trẻ, một phần nguyên nhân là vì những đứa trẻ này rất đơn giản trong sáng, bọn chúng vui vẻ thì cười, không vui thì khóc. Khi chúng quan tâm bạn, những câu nói từ ngữ trẻ con có thể khiến lòng bạn mềm nhũn.

Cô cười rồi lại tiếp tục làm kiểm tra buổi sáng.

Trời càng ngày càng nắng, các cô ngồi ở cổng trường, chỉ có một cây dù lớn nên qua một lát là mồ hôi liền túa ra.

Đến lượt lớp các bé nhỏ hơn, các bé nắm chặt quần áo bố mẹ không chịu buông tay, khóc kinh thiên động địa.

Một đứa bé ngày nào cũng khóc ôm chân mẹ: "Con muốn mẹ cơ, con muốn mẹ cơ..."

Cô giáo Dương lo lắng: "Khóc thế này thì thở không nổi mất."

Đứa bé ấy vừa ho vừa khóc.

Quả nhiên, cậu bé lại ho thêm cái nữa rồi nôn ra một vũng chất lỏng màu trắng.

Các nhân viên bảo vệ hoảng sợ: "Cô giáo Hứa, cô giáo Dương."

Hứa Nguyên chạy nhanh qua, cô đặt tay dưới cằm cậu bé.

Có lẽ cậu bé cũng bị hoảng sợ bởi bản thân nên ngây ra vài giây, sau đó mới gào khóc tiếp. Cậu bé càng khóc càng to, khóe miệng chảy vệt sữa màu trắng.

"Buổi sáng bé có uống sữa đúng không ạ?" Hứa Nguyên hỏi bà mẹ đứng cạnh đó.

"Có uống, trên đường tới trường tôi có cho thằng bé uống một hộp."

Hứa Nguyên kiểm tra từ trong ra ngoài một lần, chỉ là khóc dữ quá nên sặc sữa lên thôi.

"Không sao hết." Cô dặn dò: "Nếu ngày nào bé cũng khóc thì sau này cố gắng đừng cho uống sữa vào buổi sáng."

"Được được được, tôi biết rồi."

Khi nói chuyện, cô giáo Dương đã lấy bọc nôn ói dự phòng từ phòng bảo vệ ra, Hứa Nguyên xoay người xử lý cùng cô ấy.

Đến khi giáo viên của cậu bé vừa dẫn một đứa trẻ khác vào lớp đi ra ngoài thì cậu bé khóc mãi này mới chịu ngừng, ngoan ngoãn rửa tay làm kiểm tra buổi sáng.

Hứa Nguyên lại ngồi xuống lần nữa, cô đổi một đôi bao tay khác, dùng cồn rửa tay để khử trùng.

"Lão Dương, hôm qua vất vả rồi." Cô chớp mắt: "Hẹn tối hai ngày sau nhé."

Cô giáo Dương nhún vai: "Haiz, này có là gì! Chỉ là có rất nhiều bé hỏi cô đâu rồi đấy."

"Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ cố gắng không xin nghỉ nữa."

"Không sao, cô đi thăm chú đi, tôi vẫn ổn."

Chờ kiểm tra buổi sáng xong, Hứa Nguyên quay về văn phòng, cô ngồi xuống tranh thủ xem điện thoại, chợt lướt thấy vòng bạn bè của bố.

Việc này có thể so với kỳ quan thế giới.

Vòng bạn bè của bố Hứa rất sạch sẽ, ngày thường ngoài luận văn học thuật và tài liệu số liệu liên quan đến thí nghiệm thì chẳng còn gì khác.

Thế mà bây giờ ông ấy lại nghiêm túc chụp một bức ảnh, còn viết cả caption.

Hứa Nguyên lấy làm lạ, click vào thì thấy là ảnh chụp chung của bố với Hàn Tự.

Bố nửa ngồi trên giường bệnh, Hàn Tự thì dựa đầu bên mép giường, anh giơ điện thoại, hai người cùng tạo dáng chữ V ngốc nghếch trước ống kính.

Bố Hứa nói: Con rể tới đưa canh, vẫn khỏe.

Đến con rể cũng gọi rồi...

Hứa Nguyên gõ chữ.

"Hứa Nguyên: Hừ, hai người làm gì lén lút sau lưng con đấy?"

Cô nghĩ ngợi một chút lại tag Hàn Tự vào.

"Bố: Hai chúng ta đang tiến hành đàm phán hữu nghị, bí mật giữa những người đàn ông."

"Mẹ trả lời bố: Ừ thì là mấy người."

Bố Hứa sợ ngay, trả lời mẹ Hứa: "Không không không, chúng mình mới là hai chúng ta."

Hứa Nguyên nở nụ cười, lại phóng to ảnh chụp của bố và Hàn Tự.

Từ sau khi bố sinh bệnh, dường như ông ấy đã thay đổi rất nhiều.

Tốt quá.

Cô gửi Wechat cho Hàn Tự: Đang làm gì với bố em đấy?

"Hàn Tự: Đưa canh mẹ anh nấu cho bố em."

"Hàn Tự: Tan tầm anh đi đón em nhé?"

Hứa Nguyên ngẫm nghĩ: Ok.

"Hàn Tự: Nghe chú bảo là tuần sau xuất viện hả?"

"Hứa Nguyên: Ừ, tuần sau xuất viện, tĩnh dưỡng ở nhà, có lẽ báo cáo bệnh lý cũng có sau đó nhanh thôi."

Hàn Tự trả lời rất nhanh: Đến lúc đó anh làm tài xế cho mọi người.

Hứa Nguyên cười: Chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ để em lái xe à?

"Hàn Tự: Em không khách sáo chút nào nhỉ."

"Hứa Nguyên: Khách sáo? Với anh ấy à, từ nhỏ em đã không biết hai từ "khách sáo" viết thế nào rồi."

"Hứa Nguyên: Hơn nữa, anh muốn em khách sáo với anh ư?"

Hàn Tự trả lại bằng một icon đau não, Hứa Nguyên cũng đáp bằng một icon hờn dỗi.

Cuộc trò chuyện ấu trĩ của hai người làm người ta phải cạn lời, cô lướt lên lướt xuống xem lại các tin nhắn đã gửi.

Đột nhiên có ảo giác như vợ chồng già vậy.

Xí!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bố Hứa: Con rể của tôi!

Hàn ấm áp: Dạ!

Hứa Nguyên Nguyên: Hừ!

Mẹ Hứa: Hừ!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Số ký tự: 0