Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt
Chương 50
Chanh Mặc Mạt
2025-02-20 09:39:15
Gần đến tháng 8, các bộ phận của nhà trẻ đều bận rộn làm công việc kết thúc học kỳ này. Kì nghỉ hè nửa tháng bắt đầu từ tháng 8, mọi người cũng muốn kết thúc công việc sớm một chút, thoải mái thả lỏng.
Hứa Nguyên bận bịu viết báo cáo, cô Dương nổi giận đùng đùng đi vào. Cô ấy ném tài liệu trong tay về phía cái bàn, một tiếng “bạch” đầy bực bội, thiếu chút nữa làm ống đựng bút đổ nhào.
Cô ấy nổi danh là người hiền lành, không ngờ lại bị tức đến như vậy.
"Đừng tức giận đừng tức giận." Hứa Nguyên thấy vậy, vội vàng đưa ly nước của cô ấy qua: "Bớt giận."
Cô Dương nhận lấy nhưng cũng không uống, cô ấy cố gắng chịu đựng: "Bộ phận tuyển sinh bây giờ ngày càng ngạo mạn rồi!" Cô ấy vô cùng giận, đầu ngón tay chọc chọc lên mặt bàn, vẫn chưa nguôi ngoai chút nào: "Lần trước Janet gửi một cái Wechat giả nai như vậy, lần này lại càng ngang ngược hơn nữa!"
"Sao vậy?" Hứa Nguyên trượt ghế qua, thuận tay bóc túi sô cô la, ngắt một miếng nhét vào miệng cô Dương: "Nào nào nào, chúng ta đừng tức giận nhé."
Cô Dương nhai vỡ sô cô la, cuối cùng lửa giận cũng đã phai bớt phần nào: "Cô xem thử cái này đi, tháng này số học sinh điểm danh của bọn họ không khớp với chúng ta, vừa rồi tôi đi theo cô ta kiểm tra số trẻ em đi học, cô đoán xem người ta nói thế nào?" Cô ấy vừa nghĩ tới thì lại tức giận: "Cô ta lại dám bảo là không cần thiết, lấy hệ thống làm chuẩn. Chết tiệt! Còn nói ghi chép điểm danh mà chúng ta viết tay đánh dấu là không hợp quy tắc, không thể làm thành tư liệu lưu trữ hồ sơ và tiêu chuẩn kiểm tra."
"Tôi mắng cô ta, rằng ngày nào chúng ta cũng phải phát thẻ đỏ kiểm tra buổi sáng lúc vào học, một ngày vòng vào các lớp ba lần để đo nhiệt độ cơ thể là vì cái gì? Chừng này còn không thể chính xác hơn số liệu của hệ thống à?"
"Chẳng lẽ mỗi ngày chúng ta ghi chép lại nhiệt độ cơ thể cho từng đứa trẻ, là viết phí công sao? Hay là có ý nói công việc của chúng ta giả dối lừa bịp?" Cô Dương mở tay: "Cho tôi thêm một miếng sô cô la."
Hứa Nguyên đưa qua, ánh mắt rơi vào một xấp giấy dày ghi chép lượt điểm danh.
Cô giáo Dương nhìn sang: "Cô ta nói lấy hệ thống làm chuẩn, vậy coi như là thật sự làm việc theo quy định của hệ thống, nhưng yêu cầu nghiêm khắc của phụ huynh là duy trì sự nhất trí giữa hệ thống và thực tế. Cô xem, phụ huynh xin nghỉ vào đêm hôm trước nhưng mà ngày hôm sau lại đưa con đến, thông tin nền của bộ phận tuyển sinh biểu thị vắng mặt, nhưng đứa trẻ thực sự có đến, tính thế nào đây? Bọn họ tính là không đến à? Chi phí ăn cơm do nhà trường mời hả?"
Mỗi cuối tháng, bộ phận tuyển sinh đều phải thẩm tra đối chiếu số trẻ em đi học thực tế ở nhà trẻ cùng với bộ phận chăm sóc sức khỏe, xác nhận không có sai sót thì mới có thể nộp bảng điểm danh lên bộ phận tài vụ, để tiến hành khấu trừ học phí, tiền ăn, tiền xe đưa đón. Hết khâu này thì đến khâu khác, một chỗ xảy ra sai sót là công việc sẽ không thể tiếp tục tiến hành. Bây giờ Janet không phối hợp, cô ta trực tiếp lấy bảng kê mà hệ thống xuất ra giao cho tài vụ, sau khi tài vụ kiểm tra liền phát hiện ghi chép của bộ phận tuyển sinh và bộ phận chăm sóc sức khỏe chênh lệch 12 đứa trẻ.
Hứa Nguyên cầm bảng điểm danh lên: "Tôi đi tìm cô ta."
Lúc cô tới, Janet ngồi ở trước đài, đang gọi điện thoại, cô kiên nhẫn đợi một lát: "Janet, kiểm tra số trẻ em đi học là thông lệ của chúng ta."
"Hệ thống của chúng tôi đã được phụ huynh xác nhận rồi." Janet hỏi ngược lại: "Mấy cô chắc chắn muốn so à?"
Hứa Nguyên cạn lời: "Nhưng ghi chép của các cô chênh lệch với bọn ta tận 12 đứa trẻ, một đứa thiếu nhiều nhất 4 ngày, một ngày hết 30 tệ tiền ăn, 4 ngày chính là 120 tệ. Một đứa trẻ thiếu 120 tệ, 11 đứa trẻ khác cô tính một chút đi?"
Janet cúi đầu bận rộn: "Chuyện này tôi cũng không biết." Cô ta dừng một chút: "Các cô cũng có quyền hạn đăng nhập vào hệ thống cơ mà? Có thể kiểm tra từng cái ở hậu đài."
"Cô Hứa, bây giờ chủ yếu phát triển hệ thống trường học, lãnh đạo của chúng ta có nói rồi, lấy hệ thống làm chuẩn." Cô ta có hơi mất kiên nhẫn: "Tôi đã giải thích với cô Dương rồi, nếu các cô không hiểu thì đi tìm cấp trên của tôi đi."
Hứa Nguyên cũng nổi giận, một lời thừa cũng không có, cô xoay người đi tìm quản lý bộ phận tuyển sinh Amy.
Janet thấy vậy, đứng dậy cái "xoạt", vốn dĩ cô ta định đuổi theo nhưng nghĩ tới cái gì đó, cuối cùng cô ta lại ung dung ngồi xuống, tiếp tục gõ điện thoại.
Amy cũng giống như Hứa Nguyên, đang viết tổng kết: "Cô Hứa?"
"Cô Chung." Amy họ Chung, Hứa Nguyên nén giận giải thích: "Đây là ghi chép điểm danh của bộ phận chúng tôi, trước đây mỗi lần đều do Janet cầm bản điểm danh này của các cô đến kiểm tra với chúng tôi, xác nhận không có sai lầm mới trình lên bộ phận tài vụ. Lần này cô ta không thông qua chúng tôi mà trình thẳng lên trên, nhưng lại chênh lệch rất lớn so với số liệu của chúng tôi."
"Nếu như cô có thời gian, có thể xem thử bản này của chúng tôi." Cô nói không nhanh không chậm, đã là hết sức nhẫn nại: "Nếu như không thể tìm ra số lần điểm danh chính xác của 12 đứa trẻ này, vậy thì chỗ tài vụ sẽ không tính toán tiền ăn được, cũng có liên quan đến vấn đề học phí. Còn cả chuyện này nữa, không biết cô còn nhớ không? Số liệu nền của các cô chuyển tới bộ phận chăm sóc sức khỏe, rõ ràng nói ngày thứ hai cô bé kia sẽ không đến điểm danh, cho nên ngày hôm sau chúng tôi không có tính khẩu phần điểm tâm bánh và sừng bò, nhưng thực tế là ngày thứ hai cô bé ấy có đến nhà trẻ, trong bảng thống kê của các cô, trước mắt vẫn biểu thị cô bé ấy nghỉ học."
Amy lật xem tài liệu, đồng thời kéo ra số liệu nền trong máy tính của cô ấy: "Chuyện này tôi có ấn tượng."
Hứa Nguyên nhìn cô ấy như vậy, lửa giận nguôi đi một chút, cũng ý thức được là Janet cáo mượn oai hùm: "Nếu đã có sai biệt thì chúng ta nên ngồi xuống kiểm tra kĩ càng. Ý tôi nói không phải hệ thống phát triển của các cô có vấn đề, chẳng qua là trước mắt nó thật sự tồn tại lỗ hổng. Tôi chỉ là có sao nói vậy, không nhằm vào bất cứ bộ phận hay bất kì người nào, có vấn đề chúng ta vẫn nên cùng nhau giải quyết, đúng không?"
Amy nhìn về phía cửa một cái: "Janet thế nào rồi?"
"Chuyện này tôi khó mà nói, tôi đề nghị gọi giáo viên của lớp có sai biệt trong bảng điểm danh của chúng tôi và hệ thống của các cô ra, trẻ em đi học hay là vắng học, chẳng có ai rõ hơn giáo viên lớp đúng không?” Hứa Nguyên không muốn vác người đi tố cáo, cô nói năng rất uyển chuyển.
Để giáo viên tới xác nhận, dù sao thì vẫn tốt hơn việc hai phe các cô tranh chấp.
Amy đồng ý: "Đợi đến giờ ngủ trưa của các em đã."
"Được."
Hứa Nguyên trở lại phòng làm việc, cô Dương đã hết giận: "Cũng bị chọc tức à?"
Cô gật gật đầu: "Ừ.'' Cô tự cầm sô cô la lên, thoáng cái nhét tận hai miếng: "Giống như mấy ông lớn vậy."
Cô nhớ đến Hàn Tự, cô luôn gọi anh là ông cụ Hàn, nhưng ông cụ Hàn vẫn rất biết nói đạo lý.
"Gần đây Janet có chút kì quái." Cô Dương bước tới, nhỏ giọng nói.
Hứa Nguyên ngẩn người, vừa hồi tưởng: "Chắc là ăn phải thuốc nổ rồi, đem cục tức đổ lên đầu chúng ta, cứ hởi đến là một câu không biết, hai câu hỏi lãnh đạo của tôi."
Hai người đều cảm thấy kì lạ, người như Janet biết lấy lòng người khác nhất, trình độ gió chiều nào xoay chiều ấy rất xuất sắc. Trước kia cô ta vô cùng nhiệt tình với Hứa Nguyên và mấy giáo viên có gia cảnh không tệ, nhưng mấy ngày nay lại đổi tính, gặp ai cũng là dáng vẻ hếch mũi lên trời, còn vô cùng nóng nảy.
"Được rồi, chúng ta vẫn nên làm tốt việc của mình đi.''
"Ừ, tôi và Amy nói xong rồi, để cho giáo viên lớp tới xác nhận, toàn bộ chuyện này cũng không phải là lỗi của chúng ta nữa."
Cô Dương nhún nhún vai, đi làm việc.
Hứa Nguyên ngồi dựa vào cửa sổ, lấy điện thoại ra: Sau này sẽ không gọi anh là ông cụ nữa!
Hàn Tự trả lời sau vài giây: Sao thế? Ông cụ nghe cũng hay mà.
Hứa Nguyên cười, gõ chữ: Anh cút đi!
Hàn Tự vừa bận bịu xong chuyện ở homestay trên núi Xà, âm thanh xây dựng rất ồn, anh cố ý đi ra ngoài, đứng ở cổng chính trả lời Wechat cho cô.
“Hàn Tự: Ai đắc tội em?”
“Hàn Tự: Nói ra để anh vui mừng.”
Anh nhìn ra tâm trạng của cô dường như không được tốt.
Quả nhiên, Hứa Nguyên vừa nhìn thấy dòng tin nhắn này đã cắn răng nghiến lợi: Anh không thể ngừng trêu chọc em sao?
“Hàn Tự: Anh phải xem thử xem ai có dũng khí lớn như vậy, dù sao thì đắc tội với em, một mình Lương Tĩnh Như cũng không đủ đâu.”
Hứa Nguyên giận đến tức cười.
“Hứa Nguyên: Cần anh quản sao!”
Khung chat yên tĩnh, cô ngồi lại bàn làm việc, tối nay bố ở nhà một mình, trong tay cô còn có một đống công việc nhưng cô lại không muốn tăng ca.
Cô mở khóa màn hình máy tính, mới vừa nhấn vào báo cáo chưa viết xong, điện thoại chợt vang lên.
“Hàn Tự: Buổi tối ăn cái gì? Về nhà hay là ăn bên ngoài?”
Hứa Nguyên dùng máy tính đăng nhập Wechat, gõ chữ càng nhanh hơn chút: Tan làm về nhà, buổi chiều mẹ em có một cuộc phẫu thuật, chắc tối muộn mới về nhà.
“Hàn Tự: Vậy buổi tối ăn khuya nhé?”
Cô suy nghĩ một chút: Cũng được.
Vẫn chưa kịp gõ xong câu để gửi đi, cửa phòng làm việc bị gõ một cái.
Hứa Nguyên và cô Dương cùng lúc nhìn qua: "Quả cam lớn?"
Cô Trì của tổ hành chính gõ cửa đi vào, các cô đều thích dùng biệt danh trong nhóm chat “Cục cưng tới ăn dưa đi'' để gọi cô ấy.
''Hai vị mỹ nữ, có thể trễ nải 20 phút của các cô không?" Cô ấy nửa đứng ở bên bàn làm việc của các cô, nâng má, ném ra ánh mắt quyến rũ: "Chỉ 20 phút thôi."
Cô ấy đặc biệt "nịnh hót" như vậy.
Hứa Nguyên khoanh tay, cô dựa vào lưng ghế, ra vẻ ông lớn: "Gì thế? Cô có chuyện muốn nhờ hả?"
Cô Trì nhếch môi, cô ấy nhéo lỗ mũi một cái, gật đầu thật mạnh: "Vừa rồi tập đoàn gửi đến ba mươi mấy cái thùng đồ.'' Cô ấy chắp hai tay, dáng vẻ nũng nịu: "Đều là đồng phục của năm học sau, còn có bàn ăn và khăn trải bàn phòng học mới làm, cùng giúp tôi một chút nhé?"
Cô Dương mềm lòng, không trêu chọc cô ấy giống Hứa Nguyên: "Được, đi thôi đi thôi."
Hứa Nguyên trừng mắt qua: "Phải cho tôi làm khó dễ cô ấy một chút chứ."
Cô Dương cười cô: "Dù sao thì cô cũng sẽ đồng ý thôi, đánh nhanh thắng nhanh."
"Đúng vậy đúng vậy!" Cô Trì khoác trên cánh tay của Hứa Nguyên: "Vẫn là cô Dương của chúng ta tốt nhất."
"Vậy cô ôm tôi làm gì chứ?"
"Cô thấp, ôm thoải mái!"
"Cút đi."
Mấy người họ đến bộ phận hành chính, phòng làm việc của bộ phận hành chính là một gian phòng lớn, nhưng chỉ bày bốn vị trí làm việc, bây giờ đã bị thùng chuyển phát nhanh chất đầy.
"Lộn xộn vậy?" Hứa Nguyên kinh hãi: ''Còn chưa phân loại dựa theo kích thước nữa?"
Cô Trì lại kêu thêm người ở chỗ tài vụ, trợ lý của bộ phận giảng dạy và chủ quản hậu cần: "Đừng nói nữa, lần này đến cả nhà máy cũng không biết là có chuyện gì, đóng gói chẳng có tâm chút nào. Chuyển phát nhanh gửi tới từ Bắc Kinh, tôi vừa mở ra xem thử, dây thừng đóng gói của 10 túi đều bị rời ra, váy và quần đều để chung trong một cái thùng, kích thước lẫn lộn, loại đồ cũng bị rối loạn.''
Trợ lý của bộ phận giảng dạy cầm mấy cái ghế tròn của các đứa bé tới: "Ngồi đi, các cục cưng to xác."
Đám người Hứa Nguyên mỗi người cầm một cái, chủ quản hậu cần là người đàn ông duy nhất của bộ phận hành chính, anh ta chuyển từng cái thùng xuống cho các cô mở ra và lấy quần áo.
"Đại công trình." Cô Dương cảm thán: "Với thân thể nhỏ bé kia của cô, một mình cô không biết phải làm tới khi nào."
Cô Trì cảm động chớp chớp mắt: "Đây không phải có các cô rồi sao!"
Mấy người đều cười.
Thực ra thì ngày thường giữa các bộ phận của các cô có chuyện gì không thể giải quyết cũng sẽ ới nhau một tiếng như vậy, ai rảnh rỗi thì có thể giúp một tay, chẳng cần phải chỉ đích danh ai cả, người nào rảnh thì tự chủ động đi qua giúp đỡ. Mấy ngày mà Hứa Nguyên xin nghỉ, bởi vì trường học lớn, một toà nhà có ba lớp, một tầng chính là một lớp, lớp học và học sinh trong tòa nhà nhiều như vậy nên một người hoàn toàn không thể giải quyết nổi công việc, ngày nào cũng có người ở bộ phận hành chính tài vụ thay phiên nhau giúp đỡ cô giáo Dương đo nhiệt độ cơ thể và ghi chép số liệu thay Hứa Nguyên.
"Chê." Trợ lý bộ phận giảng dạy phê bình: "Bao bì của quần mùa đông và váy mùa đông giống hệt nhau, còn phải tháo mở kéo mác ra xem rốt cuộc là cái nào, cái nhà xưởng này vẫn là cái nhà xưởng năm ngoái sao?"
"Chứ còn gì nữa, tập đoàn thống nhất ký kết rồi."
Nhà trẻ của bọn họ là do tập đoàn Hóa quản lý, dưới trướng họ có mấy cái trường học.
Năm người, một người lấy đồ ra, một người xem loại đồ, một người nhìn kích thước, một người phụ trách phân loại và sắp xếp, một người đếm số lượng, phân công rõ ràng. Họ làm việc liên tục nối tiếp nhau như một con rồng, phải mất nửa tiếng đồng hồ mới sắp xếp đồ đạc xong.
Hứa Nguyên đứng lên, cô cúi đầu nãy giờ nên bây giờ có hơi choáng váng, cô vịn vào tường: ''Đau lưng quá.”
Cô Trì chắp tay với các cô: "Cảm ơn các vị đại hiệp giúp đỡ! Nếu không chắc tôi phải tháo quần áo cả ngày mất!"
Mọi người cũng bắt chước chắp tay lại: "Khách khí rồi, đại nữ."
Sau khi trả lại mấy cái ghế tròn, Hứa Nguyên và cô giáo Dương trở về phòng chăm sóc sức khỏe, tiếp tục bận rộn.
Ban nãy cô không cầm điện thoại, bây giờ vừa nhìn thấy điện thoại trên bàn thì cô mới chợt nhớ ra.
Hỏng rồi!
Hình như cô chưa kịp gửi tin nhắn cho Hàn Tự.
Hứa Nguyên mở khóa, màn hình máy tính vẫn là khung chat với Hàn Tự như cũ, câu "cũng được" kia vẫn đang nằm im ở đó chờ được gửi đi.
Cô chột dạ, gửi tin nhắn thoại cho Hàn Tự: ''Anh Hàn, nếu như em nói, mới vừa rồi em bị bắt xuất chinh đi làm công nhân nữ trong dây chuyền sản xuất thì anh có còn giận không?”
"Ting" một tiếng, tin nhắn thoại gửi thành công, tiếng cười của cô giáo Dương cũng đồng thời vang lên.
Hứa Nguyên nhìn sang, cô giáo Dương lập tức giơ tài liệu trong tay lên che mặt: "Cô tiếp tục, cô tiếp tục đi, tôi không nghe thấy gì cả."
Hứa Nguyên đỏ mặt, nhấn vào ảnh đại diện của Hàn Tự.
"Ting", anh cũng trả lời bằng tin nhắn thoại.
"Tối nay em mời." Giọng nói của anh vang lên.
Hứa Nguyên không có mở loa ngoài, điện thoại di động dán bên lỗ tai, giọng của anh truyền tới làm con tim cô mềm nhũn.
Cô liếc trộm cô giáo Dương, đổi thành gõ chữ: Được thôi!
Hứa Nguyên cầm điện thoại cười, không đợi anh trả lời, lại gõ thêm một dãy chữ.
“Hứa Nguyên: Anh quen ăn quen uống đồ của em quá ha!”
“Hàn Tự: Trước đây em ăn của anh uống của anh còn ít sao?”
Hứa Nguyên bĩu môi một cái: Qủy hẹp hòi!
Buổi tối, sau khi mẹ Hứa về nhà, Hứa Nguyên liền đi ra ngoài tìm Hàn Tự, anh lái xe đưa cô đi ăn đồ nướng. Cô thích ăn xâu nướng, vui hay không vui đều muốn ăn, gần đây ngày nào cô cũng đúng giờ về nhà ăn cơm với bố, đã rất lâu chưa được ăn lại.
"Gần đây Diêu Khải Việt làm gì vậy anh?" Hứa Nguyên hỏi.
Hai người gọi rất nhiều, Hàn Tự ăn thịt rất nhã nhặn, cắn một cái, nhai xong lại cắn một miếng, so với Hứa Nguyên vội vàng cắn từng miếng thì tựa như hai thế giới.
"Thay hồn đổi xác." Anh nói.
Hứa Nguyên cắn thịt: "Thay hồn đổi xác là dùng như vậy?"
"Em hiểu là được."
Cô ăn ngấu nghiến đến mức khóe miệng dính mỡ, Hàn Tự nhìn cô, cười lên: "Em đúng là không khác gì con heo con." Anh vừa nói vừa rút khăn giấy ra và tiến lại gần cô, Hứa Nguyên chợt ngửa về sau, né tránh: "Anh mới là heo."
Tự cô rút khăn giấy ở bên cạnh mình, lau hai cái: "Ăn xâu thịt của anh đi."
Hàn Tự nắm khăn giấy trong tay: "Không sạch."
"Chỗ nào?" Cô hỏi.
Anh chỉ chỉ khóe miệng của mình: "Ở đây."
Chỗ bên phải này? Hứa Nguyên lại rút khăn giấy: "Được chưa?"
"Không, ở đây." Anh nghiêm trang.
"Làm gì có?" Hứa Nguyên giận: "Anh chọc em!"
Cô lấy điện thoại mở máy ảnh, soi trái phải, đều không có.
Hàn Tự lại chỉ vào khóe miệng của mình: "Ở đây có mà?"
Anh vô cùng nghiêm túc.
Bọn họ ngồi ở mái hiên ngoài của tiệm thịt nướng, tối nay không có trăng, chỉ có hai ngọn đèn lung lay theo gió ở dưới hiên, lúc sáng lúc tối. Bọn họ ngồi dưới ánh đèn, ánh đèn soi sáng mặt anh, cũng chiếu rõ một miếng tương vô cùng nhỏ bên khóe miệng anh.
Hứa Nguyên chợt ngơ ngẩn, nhìn Hàn Tự.
Khuôn mặt anh bị ngọn đèn dưới mái hiên nhuộm chút sắc vàng, tăng thêm mấy phần dịu dàng, một chút cũng không giống với vẻ “ông lớn” trước kia, càng không có sự thâm trầm khi tiếp xúc với người khác.
Dường như có một dòng nước ấm khác lạ lập tức tràn vào trái tim Hứa Nguyên, cô lặng lẽ dịch qua, nhận lấy tờ khăn giấy trong tay anh: "Anh mới là heo."
Ngoài miệng cô mắng nhưng động tác lại rất dịu dàng.
Hàn Tự cảm thấy mỹ mãn: "Thật tốt, đây không phải là có người hầu hạ sao?"
Tay Hứa Nguyên dùng sức, khóe môi anh lập tức đỏ lên: "Anh làm ông cụ đến nghiện rồi đúng không?"
Anh lại bày ra dáng vẻ trầm tư: "Làm ông cụ của em rất thoải mái."
"Cút!" Hứa Nguyên ném khăn giấy lên người anh.
Khăn giấy từ trên người Hàn Tự lăn xuống đất bằng tốc độ ánh sáng, anh khom người nhặt lấy, ý cười dưới đáy mắt cơ hồ muốn tràn ra.
Hứa Nguyên tức giận xem điện thoại, lướt đến vòng bạn bè của Dư Âm, cô ta vẫn đang tăng ca.
Hứa Nguyên nhắn tin riêng: Tớ đang ăn khuya, có muốn tớ mua cho cậu một ít không?
“Dư Âm: Có có có!”
Hứa Nguyên đem toàn bộ xâu nướng bên cạnh Hàn Tự bỏ vào đĩa của mình, cô đá anh một cái: "Anh đi xuống gọi thêm một chút, gói mang đi cho Dư Âm."
Ông cụ bị sai bảo: "Em nói xem, bây giờ anh tìm cho cô ấy một người bạn trai thì còn kịp không?”
"Đi đi nhanh lên, sao anh nói nhiều vậy hả!?"
"Dạ, bà Hứa!"
Hai người gói xong đồ thì đi tìm Dư Âm, cô ta làm việc ở một khách sạn 5 sao, Hứa Nguyên quen đến không thể quen hơn. Quen cửa quen đường đi vào phòng làm việc của cô ta, từ xa xa, bọn họ nghe được tiếng nói của cô ta.
Còn có giọng nói của đàn ông.
Hứa Nguyên dừng chân, tiếng nói càng phát ra rõ ràng hơn.
"Dư Âm, em hẳn là biết ý của anh."
Là Tống Diệp.
Hàn Tự cau mày, nhìn về phía Hứa Nguyên.
Anh sợ cô nhất thời kích động.
Kết quả, lần này tiểu cô nương thật sự không có, rõ ràng là chân cô đã bước vào rồi nhưng giờ lại thu về.
“Hứa Nguyên: Tớ đến rồi, muốn tớ đi vào không?”
Nhấn gửi, Hứa Nguyên cảm thấy đỉnh đầu nóng lên.
Hàn Tự xoa đầu cô, anh cũng không có nói gì, cũng không nhìn cô.
Cô liền ngoan ngoãn, không nhúc nhích.
“Dư Âm: Vào đi.”
Hứa Nguyên nhận lấy túi đồ ăn trong tay Hàn Tự: "Em vào trước, anh ở đây đi."
Dư Âm thích sĩ diện, chưa chắc sẽ đồng ý để cho anh nhìn thấy.
Cô dặn dò: "Nếu em không đánh lại anh ta, em kêu anh thì anh phải vào ngay đấy."
Hàn Tự thở dài: "Trong mắt em chỉ có hai cô bạn thân của em thôi." Anh nửa thật nửa giả than phiền.
Hứa Nguyên liếc anh: "Nhỏ mọn!"
Cô đem hai túi lớn treo trên cùng một cổ tay, tay còn lại gãi vào lòng bàn tay anh.
"Ngoan." Cô khẽ dỗ dành.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hàn ấm áp: Tôi thảm quá.
Bà Hứa: Lặp lại lần nữa!
Hàn ấm áp: Dư Âm thảm quá.
Mạt:…
Hứa Nguyên bận bịu viết báo cáo, cô Dương nổi giận đùng đùng đi vào. Cô ấy ném tài liệu trong tay về phía cái bàn, một tiếng “bạch” đầy bực bội, thiếu chút nữa làm ống đựng bút đổ nhào.
Cô ấy nổi danh là người hiền lành, không ngờ lại bị tức đến như vậy.
"Đừng tức giận đừng tức giận." Hứa Nguyên thấy vậy, vội vàng đưa ly nước của cô ấy qua: "Bớt giận."
Cô Dương nhận lấy nhưng cũng không uống, cô ấy cố gắng chịu đựng: "Bộ phận tuyển sinh bây giờ ngày càng ngạo mạn rồi!" Cô ấy vô cùng giận, đầu ngón tay chọc chọc lên mặt bàn, vẫn chưa nguôi ngoai chút nào: "Lần trước Janet gửi một cái Wechat giả nai như vậy, lần này lại càng ngang ngược hơn nữa!"
"Sao vậy?" Hứa Nguyên trượt ghế qua, thuận tay bóc túi sô cô la, ngắt một miếng nhét vào miệng cô Dương: "Nào nào nào, chúng ta đừng tức giận nhé."
Cô Dương nhai vỡ sô cô la, cuối cùng lửa giận cũng đã phai bớt phần nào: "Cô xem thử cái này đi, tháng này số học sinh điểm danh của bọn họ không khớp với chúng ta, vừa rồi tôi đi theo cô ta kiểm tra số trẻ em đi học, cô đoán xem người ta nói thế nào?" Cô ấy vừa nghĩ tới thì lại tức giận: "Cô ta lại dám bảo là không cần thiết, lấy hệ thống làm chuẩn. Chết tiệt! Còn nói ghi chép điểm danh mà chúng ta viết tay đánh dấu là không hợp quy tắc, không thể làm thành tư liệu lưu trữ hồ sơ và tiêu chuẩn kiểm tra."
"Tôi mắng cô ta, rằng ngày nào chúng ta cũng phải phát thẻ đỏ kiểm tra buổi sáng lúc vào học, một ngày vòng vào các lớp ba lần để đo nhiệt độ cơ thể là vì cái gì? Chừng này còn không thể chính xác hơn số liệu của hệ thống à?"
"Chẳng lẽ mỗi ngày chúng ta ghi chép lại nhiệt độ cơ thể cho từng đứa trẻ, là viết phí công sao? Hay là có ý nói công việc của chúng ta giả dối lừa bịp?" Cô Dương mở tay: "Cho tôi thêm một miếng sô cô la."
Hứa Nguyên đưa qua, ánh mắt rơi vào một xấp giấy dày ghi chép lượt điểm danh.
Cô giáo Dương nhìn sang: "Cô ta nói lấy hệ thống làm chuẩn, vậy coi như là thật sự làm việc theo quy định của hệ thống, nhưng yêu cầu nghiêm khắc của phụ huynh là duy trì sự nhất trí giữa hệ thống và thực tế. Cô xem, phụ huynh xin nghỉ vào đêm hôm trước nhưng mà ngày hôm sau lại đưa con đến, thông tin nền của bộ phận tuyển sinh biểu thị vắng mặt, nhưng đứa trẻ thực sự có đến, tính thế nào đây? Bọn họ tính là không đến à? Chi phí ăn cơm do nhà trường mời hả?"
Mỗi cuối tháng, bộ phận tuyển sinh đều phải thẩm tra đối chiếu số trẻ em đi học thực tế ở nhà trẻ cùng với bộ phận chăm sóc sức khỏe, xác nhận không có sai sót thì mới có thể nộp bảng điểm danh lên bộ phận tài vụ, để tiến hành khấu trừ học phí, tiền ăn, tiền xe đưa đón. Hết khâu này thì đến khâu khác, một chỗ xảy ra sai sót là công việc sẽ không thể tiếp tục tiến hành. Bây giờ Janet không phối hợp, cô ta trực tiếp lấy bảng kê mà hệ thống xuất ra giao cho tài vụ, sau khi tài vụ kiểm tra liền phát hiện ghi chép của bộ phận tuyển sinh và bộ phận chăm sóc sức khỏe chênh lệch 12 đứa trẻ.
Hứa Nguyên cầm bảng điểm danh lên: "Tôi đi tìm cô ta."
Lúc cô tới, Janet ngồi ở trước đài, đang gọi điện thoại, cô kiên nhẫn đợi một lát: "Janet, kiểm tra số trẻ em đi học là thông lệ của chúng ta."
"Hệ thống của chúng tôi đã được phụ huynh xác nhận rồi." Janet hỏi ngược lại: "Mấy cô chắc chắn muốn so à?"
Hứa Nguyên cạn lời: "Nhưng ghi chép của các cô chênh lệch với bọn ta tận 12 đứa trẻ, một đứa thiếu nhiều nhất 4 ngày, một ngày hết 30 tệ tiền ăn, 4 ngày chính là 120 tệ. Một đứa trẻ thiếu 120 tệ, 11 đứa trẻ khác cô tính một chút đi?"
Janet cúi đầu bận rộn: "Chuyện này tôi cũng không biết." Cô ta dừng một chút: "Các cô cũng có quyền hạn đăng nhập vào hệ thống cơ mà? Có thể kiểm tra từng cái ở hậu đài."
"Cô Hứa, bây giờ chủ yếu phát triển hệ thống trường học, lãnh đạo của chúng ta có nói rồi, lấy hệ thống làm chuẩn." Cô ta có hơi mất kiên nhẫn: "Tôi đã giải thích với cô Dương rồi, nếu các cô không hiểu thì đi tìm cấp trên của tôi đi."
Hứa Nguyên cũng nổi giận, một lời thừa cũng không có, cô xoay người đi tìm quản lý bộ phận tuyển sinh Amy.
Janet thấy vậy, đứng dậy cái "xoạt", vốn dĩ cô ta định đuổi theo nhưng nghĩ tới cái gì đó, cuối cùng cô ta lại ung dung ngồi xuống, tiếp tục gõ điện thoại.
Amy cũng giống như Hứa Nguyên, đang viết tổng kết: "Cô Hứa?"
"Cô Chung." Amy họ Chung, Hứa Nguyên nén giận giải thích: "Đây là ghi chép điểm danh của bộ phận chúng tôi, trước đây mỗi lần đều do Janet cầm bản điểm danh này của các cô đến kiểm tra với chúng tôi, xác nhận không có sai lầm mới trình lên bộ phận tài vụ. Lần này cô ta không thông qua chúng tôi mà trình thẳng lên trên, nhưng lại chênh lệch rất lớn so với số liệu của chúng tôi."
"Nếu như cô có thời gian, có thể xem thử bản này của chúng tôi." Cô nói không nhanh không chậm, đã là hết sức nhẫn nại: "Nếu như không thể tìm ra số lần điểm danh chính xác của 12 đứa trẻ này, vậy thì chỗ tài vụ sẽ không tính toán tiền ăn được, cũng có liên quan đến vấn đề học phí. Còn cả chuyện này nữa, không biết cô còn nhớ không? Số liệu nền của các cô chuyển tới bộ phận chăm sóc sức khỏe, rõ ràng nói ngày thứ hai cô bé kia sẽ không đến điểm danh, cho nên ngày hôm sau chúng tôi không có tính khẩu phần điểm tâm bánh và sừng bò, nhưng thực tế là ngày thứ hai cô bé ấy có đến nhà trẻ, trong bảng thống kê của các cô, trước mắt vẫn biểu thị cô bé ấy nghỉ học."
Amy lật xem tài liệu, đồng thời kéo ra số liệu nền trong máy tính của cô ấy: "Chuyện này tôi có ấn tượng."
Hứa Nguyên nhìn cô ấy như vậy, lửa giận nguôi đi một chút, cũng ý thức được là Janet cáo mượn oai hùm: "Nếu đã có sai biệt thì chúng ta nên ngồi xuống kiểm tra kĩ càng. Ý tôi nói không phải hệ thống phát triển của các cô có vấn đề, chẳng qua là trước mắt nó thật sự tồn tại lỗ hổng. Tôi chỉ là có sao nói vậy, không nhằm vào bất cứ bộ phận hay bất kì người nào, có vấn đề chúng ta vẫn nên cùng nhau giải quyết, đúng không?"
Amy nhìn về phía cửa một cái: "Janet thế nào rồi?"
"Chuyện này tôi khó mà nói, tôi đề nghị gọi giáo viên của lớp có sai biệt trong bảng điểm danh của chúng tôi và hệ thống của các cô ra, trẻ em đi học hay là vắng học, chẳng có ai rõ hơn giáo viên lớp đúng không?” Hứa Nguyên không muốn vác người đi tố cáo, cô nói năng rất uyển chuyển.
Để giáo viên tới xác nhận, dù sao thì vẫn tốt hơn việc hai phe các cô tranh chấp.
Amy đồng ý: "Đợi đến giờ ngủ trưa của các em đã."
"Được."
Hứa Nguyên trở lại phòng làm việc, cô Dương đã hết giận: "Cũng bị chọc tức à?"
Cô gật gật đầu: "Ừ.'' Cô tự cầm sô cô la lên, thoáng cái nhét tận hai miếng: "Giống như mấy ông lớn vậy."
Cô nhớ đến Hàn Tự, cô luôn gọi anh là ông cụ Hàn, nhưng ông cụ Hàn vẫn rất biết nói đạo lý.
"Gần đây Janet có chút kì quái." Cô Dương bước tới, nhỏ giọng nói.
Hứa Nguyên ngẩn người, vừa hồi tưởng: "Chắc là ăn phải thuốc nổ rồi, đem cục tức đổ lên đầu chúng ta, cứ hởi đến là một câu không biết, hai câu hỏi lãnh đạo của tôi."
Hai người đều cảm thấy kì lạ, người như Janet biết lấy lòng người khác nhất, trình độ gió chiều nào xoay chiều ấy rất xuất sắc. Trước kia cô ta vô cùng nhiệt tình với Hứa Nguyên và mấy giáo viên có gia cảnh không tệ, nhưng mấy ngày nay lại đổi tính, gặp ai cũng là dáng vẻ hếch mũi lên trời, còn vô cùng nóng nảy.
"Được rồi, chúng ta vẫn nên làm tốt việc của mình đi.''
"Ừ, tôi và Amy nói xong rồi, để cho giáo viên lớp tới xác nhận, toàn bộ chuyện này cũng không phải là lỗi của chúng ta nữa."
Cô Dương nhún nhún vai, đi làm việc.
Hứa Nguyên ngồi dựa vào cửa sổ, lấy điện thoại ra: Sau này sẽ không gọi anh là ông cụ nữa!
Hàn Tự trả lời sau vài giây: Sao thế? Ông cụ nghe cũng hay mà.
Hứa Nguyên cười, gõ chữ: Anh cút đi!
Hàn Tự vừa bận bịu xong chuyện ở homestay trên núi Xà, âm thanh xây dựng rất ồn, anh cố ý đi ra ngoài, đứng ở cổng chính trả lời Wechat cho cô.
“Hàn Tự: Ai đắc tội em?”
“Hàn Tự: Nói ra để anh vui mừng.”
Anh nhìn ra tâm trạng của cô dường như không được tốt.
Quả nhiên, Hứa Nguyên vừa nhìn thấy dòng tin nhắn này đã cắn răng nghiến lợi: Anh không thể ngừng trêu chọc em sao?
“Hàn Tự: Anh phải xem thử xem ai có dũng khí lớn như vậy, dù sao thì đắc tội với em, một mình Lương Tĩnh Như cũng không đủ đâu.”
Hứa Nguyên giận đến tức cười.
“Hứa Nguyên: Cần anh quản sao!”
Khung chat yên tĩnh, cô ngồi lại bàn làm việc, tối nay bố ở nhà một mình, trong tay cô còn có một đống công việc nhưng cô lại không muốn tăng ca.
Cô mở khóa màn hình máy tính, mới vừa nhấn vào báo cáo chưa viết xong, điện thoại chợt vang lên.
“Hàn Tự: Buổi tối ăn cái gì? Về nhà hay là ăn bên ngoài?”
Hứa Nguyên dùng máy tính đăng nhập Wechat, gõ chữ càng nhanh hơn chút: Tan làm về nhà, buổi chiều mẹ em có một cuộc phẫu thuật, chắc tối muộn mới về nhà.
“Hàn Tự: Vậy buổi tối ăn khuya nhé?”
Cô suy nghĩ một chút: Cũng được.
Vẫn chưa kịp gõ xong câu để gửi đi, cửa phòng làm việc bị gõ một cái.
Hứa Nguyên và cô Dương cùng lúc nhìn qua: "Quả cam lớn?"
Cô Trì của tổ hành chính gõ cửa đi vào, các cô đều thích dùng biệt danh trong nhóm chat “Cục cưng tới ăn dưa đi'' để gọi cô ấy.
''Hai vị mỹ nữ, có thể trễ nải 20 phút của các cô không?" Cô ấy nửa đứng ở bên bàn làm việc của các cô, nâng má, ném ra ánh mắt quyến rũ: "Chỉ 20 phút thôi."
Cô ấy đặc biệt "nịnh hót" như vậy.
Hứa Nguyên khoanh tay, cô dựa vào lưng ghế, ra vẻ ông lớn: "Gì thế? Cô có chuyện muốn nhờ hả?"
Cô Trì nhếch môi, cô ấy nhéo lỗ mũi một cái, gật đầu thật mạnh: "Vừa rồi tập đoàn gửi đến ba mươi mấy cái thùng đồ.'' Cô ấy chắp hai tay, dáng vẻ nũng nịu: "Đều là đồng phục của năm học sau, còn có bàn ăn và khăn trải bàn phòng học mới làm, cùng giúp tôi một chút nhé?"
Cô Dương mềm lòng, không trêu chọc cô ấy giống Hứa Nguyên: "Được, đi thôi đi thôi."
Hứa Nguyên trừng mắt qua: "Phải cho tôi làm khó dễ cô ấy một chút chứ."
Cô Dương cười cô: "Dù sao thì cô cũng sẽ đồng ý thôi, đánh nhanh thắng nhanh."
"Đúng vậy đúng vậy!" Cô Trì khoác trên cánh tay của Hứa Nguyên: "Vẫn là cô Dương của chúng ta tốt nhất."
"Vậy cô ôm tôi làm gì chứ?"
"Cô thấp, ôm thoải mái!"
"Cút đi."
Mấy người họ đến bộ phận hành chính, phòng làm việc của bộ phận hành chính là một gian phòng lớn, nhưng chỉ bày bốn vị trí làm việc, bây giờ đã bị thùng chuyển phát nhanh chất đầy.
"Lộn xộn vậy?" Hứa Nguyên kinh hãi: ''Còn chưa phân loại dựa theo kích thước nữa?"
Cô Trì lại kêu thêm người ở chỗ tài vụ, trợ lý của bộ phận giảng dạy và chủ quản hậu cần: "Đừng nói nữa, lần này đến cả nhà máy cũng không biết là có chuyện gì, đóng gói chẳng có tâm chút nào. Chuyển phát nhanh gửi tới từ Bắc Kinh, tôi vừa mở ra xem thử, dây thừng đóng gói của 10 túi đều bị rời ra, váy và quần đều để chung trong một cái thùng, kích thước lẫn lộn, loại đồ cũng bị rối loạn.''
Trợ lý của bộ phận giảng dạy cầm mấy cái ghế tròn của các đứa bé tới: "Ngồi đi, các cục cưng to xác."
Đám người Hứa Nguyên mỗi người cầm một cái, chủ quản hậu cần là người đàn ông duy nhất của bộ phận hành chính, anh ta chuyển từng cái thùng xuống cho các cô mở ra và lấy quần áo.
"Đại công trình." Cô Dương cảm thán: "Với thân thể nhỏ bé kia của cô, một mình cô không biết phải làm tới khi nào."
Cô Trì cảm động chớp chớp mắt: "Đây không phải có các cô rồi sao!"
Mấy người đều cười.
Thực ra thì ngày thường giữa các bộ phận của các cô có chuyện gì không thể giải quyết cũng sẽ ới nhau một tiếng như vậy, ai rảnh rỗi thì có thể giúp một tay, chẳng cần phải chỉ đích danh ai cả, người nào rảnh thì tự chủ động đi qua giúp đỡ. Mấy ngày mà Hứa Nguyên xin nghỉ, bởi vì trường học lớn, một toà nhà có ba lớp, một tầng chính là một lớp, lớp học và học sinh trong tòa nhà nhiều như vậy nên một người hoàn toàn không thể giải quyết nổi công việc, ngày nào cũng có người ở bộ phận hành chính tài vụ thay phiên nhau giúp đỡ cô giáo Dương đo nhiệt độ cơ thể và ghi chép số liệu thay Hứa Nguyên.
"Chê." Trợ lý bộ phận giảng dạy phê bình: "Bao bì của quần mùa đông và váy mùa đông giống hệt nhau, còn phải tháo mở kéo mác ra xem rốt cuộc là cái nào, cái nhà xưởng này vẫn là cái nhà xưởng năm ngoái sao?"
"Chứ còn gì nữa, tập đoàn thống nhất ký kết rồi."
Nhà trẻ của bọn họ là do tập đoàn Hóa quản lý, dưới trướng họ có mấy cái trường học.
Năm người, một người lấy đồ ra, một người xem loại đồ, một người nhìn kích thước, một người phụ trách phân loại và sắp xếp, một người đếm số lượng, phân công rõ ràng. Họ làm việc liên tục nối tiếp nhau như một con rồng, phải mất nửa tiếng đồng hồ mới sắp xếp đồ đạc xong.
Hứa Nguyên đứng lên, cô cúi đầu nãy giờ nên bây giờ có hơi choáng váng, cô vịn vào tường: ''Đau lưng quá.”
Cô Trì chắp tay với các cô: "Cảm ơn các vị đại hiệp giúp đỡ! Nếu không chắc tôi phải tháo quần áo cả ngày mất!"
Mọi người cũng bắt chước chắp tay lại: "Khách khí rồi, đại nữ."
Sau khi trả lại mấy cái ghế tròn, Hứa Nguyên và cô giáo Dương trở về phòng chăm sóc sức khỏe, tiếp tục bận rộn.
Ban nãy cô không cầm điện thoại, bây giờ vừa nhìn thấy điện thoại trên bàn thì cô mới chợt nhớ ra.
Hỏng rồi!
Hình như cô chưa kịp gửi tin nhắn cho Hàn Tự.
Hứa Nguyên mở khóa, màn hình máy tính vẫn là khung chat với Hàn Tự như cũ, câu "cũng được" kia vẫn đang nằm im ở đó chờ được gửi đi.
Cô chột dạ, gửi tin nhắn thoại cho Hàn Tự: ''Anh Hàn, nếu như em nói, mới vừa rồi em bị bắt xuất chinh đi làm công nhân nữ trong dây chuyền sản xuất thì anh có còn giận không?”
"Ting" một tiếng, tin nhắn thoại gửi thành công, tiếng cười của cô giáo Dương cũng đồng thời vang lên.
Hứa Nguyên nhìn sang, cô giáo Dương lập tức giơ tài liệu trong tay lên che mặt: "Cô tiếp tục, cô tiếp tục đi, tôi không nghe thấy gì cả."
Hứa Nguyên đỏ mặt, nhấn vào ảnh đại diện của Hàn Tự.
"Ting", anh cũng trả lời bằng tin nhắn thoại.
"Tối nay em mời." Giọng nói của anh vang lên.
Hứa Nguyên không có mở loa ngoài, điện thoại di động dán bên lỗ tai, giọng của anh truyền tới làm con tim cô mềm nhũn.
Cô liếc trộm cô giáo Dương, đổi thành gõ chữ: Được thôi!
Hứa Nguyên cầm điện thoại cười, không đợi anh trả lời, lại gõ thêm một dãy chữ.
“Hứa Nguyên: Anh quen ăn quen uống đồ của em quá ha!”
“Hàn Tự: Trước đây em ăn của anh uống của anh còn ít sao?”
Hứa Nguyên bĩu môi một cái: Qủy hẹp hòi!
Buổi tối, sau khi mẹ Hứa về nhà, Hứa Nguyên liền đi ra ngoài tìm Hàn Tự, anh lái xe đưa cô đi ăn đồ nướng. Cô thích ăn xâu nướng, vui hay không vui đều muốn ăn, gần đây ngày nào cô cũng đúng giờ về nhà ăn cơm với bố, đã rất lâu chưa được ăn lại.
"Gần đây Diêu Khải Việt làm gì vậy anh?" Hứa Nguyên hỏi.
Hai người gọi rất nhiều, Hàn Tự ăn thịt rất nhã nhặn, cắn một cái, nhai xong lại cắn một miếng, so với Hứa Nguyên vội vàng cắn từng miếng thì tựa như hai thế giới.
"Thay hồn đổi xác." Anh nói.
Hứa Nguyên cắn thịt: "Thay hồn đổi xác là dùng như vậy?"
"Em hiểu là được."
Cô ăn ngấu nghiến đến mức khóe miệng dính mỡ, Hàn Tự nhìn cô, cười lên: "Em đúng là không khác gì con heo con." Anh vừa nói vừa rút khăn giấy ra và tiến lại gần cô, Hứa Nguyên chợt ngửa về sau, né tránh: "Anh mới là heo."
Tự cô rút khăn giấy ở bên cạnh mình, lau hai cái: "Ăn xâu thịt của anh đi."
Hàn Tự nắm khăn giấy trong tay: "Không sạch."
"Chỗ nào?" Cô hỏi.
Anh chỉ chỉ khóe miệng của mình: "Ở đây."
Chỗ bên phải này? Hứa Nguyên lại rút khăn giấy: "Được chưa?"
"Không, ở đây." Anh nghiêm trang.
"Làm gì có?" Hứa Nguyên giận: "Anh chọc em!"
Cô lấy điện thoại mở máy ảnh, soi trái phải, đều không có.
Hàn Tự lại chỉ vào khóe miệng của mình: "Ở đây có mà?"
Anh vô cùng nghiêm túc.
Bọn họ ngồi ở mái hiên ngoài của tiệm thịt nướng, tối nay không có trăng, chỉ có hai ngọn đèn lung lay theo gió ở dưới hiên, lúc sáng lúc tối. Bọn họ ngồi dưới ánh đèn, ánh đèn soi sáng mặt anh, cũng chiếu rõ một miếng tương vô cùng nhỏ bên khóe miệng anh.
Hứa Nguyên chợt ngơ ngẩn, nhìn Hàn Tự.
Khuôn mặt anh bị ngọn đèn dưới mái hiên nhuộm chút sắc vàng, tăng thêm mấy phần dịu dàng, một chút cũng không giống với vẻ “ông lớn” trước kia, càng không có sự thâm trầm khi tiếp xúc với người khác.
Dường như có một dòng nước ấm khác lạ lập tức tràn vào trái tim Hứa Nguyên, cô lặng lẽ dịch qua, nhận lấy tờ khăn giấy trong tay anh: "Anh mới là heo."
Ngoài miệng cô mắng nhưng động tác lại rất dịu dàng.
Hàn Tự cảm thấy mỹ mãn: "Thật tốt, đây không phải là có người hầu hạ sao?"
Tay Hứa Nguyên dùng sức, khóe môi anh lập tức đỏ lên: "Anh làm ông cụ đến nghiện rồi đúng không?"
Anh lại bày ra dáng vẻ trầm tư: "Làm ông cụ của em rất thoải mái."
"Cút!" Hứa Nguyên ném khăn giấy lên người anh.
Khăn giấy từ trên người Hàn Tự lăn xuống đất bằng tốc độ ánh sáng, anh khom người nhặt lấy, ý cười dưới đáy mắt cơ hồ muốn tràn ra.
Hứa Nguyên tức giận xem điện thoại, lướt đến vòng bạn bè của Dư Âm, cô ta vẫn đang tăng ca.
Hứa Nguyên nhắn tin riêng: Tớ đang ăn khuya, có muốn tớ mua cho cậu một ít không?
“Dư Âm: Có có có!”
Hứa Nguyên đem toàn bộ xâu nướng bên cạnh Hàn Tự bỏ vào đĩa của mình, cô đá anh một cái: "Anh đi xuống gọi thêm một chút, gói mang đi cho Dư Âm."
Ông cụ bị sai bảo: "Em nói xem, bây giờ anh tìm cho cô ấy một người bạn trai thì còn kịp không?”
"Đi đi nhanh lên, sao anh nói nhiều vậy hả!?"
"Dạ, bà Hứa!"
Hai người gói xong đồ thì đi tìm Dư Âm, cô ta làm việc ở một khách sạn 5 sao, Hứa Nguyên quen đến không thể quen hơn. Quen cửa quen đường đi vào phòng làm việc của cô ta, từ xa xa, bọn họ nghe được tiếng nói của cô ta.
Còn có giọng nói của đàn ông.
Hứa Nguyên dừng chân, tiếng nói càng phát ra rõ ràng hơn.
"Dư Âm, em hẳn là biết ý của anh."
Là Tống Diệp.
Hàn Tự cau mày, nhìn về phía Hứa Nguyên.
Anh sợ cô nhất thời kích động.
Kết quả, lần này tiểu cô nương thật sự không có, rõ ràng là chân cô đã bước vào rồi nhưng giờ lại thu về.
“Hứa Nguyên: Tớ đến rồi, muốn tớ đi vào không?”
Nhấn gửi, Hứa Nguyên cảm thấy đỉnh đầu nóng lên.
Hàn Tự xoa đầu cô, anh cũng không có nói gì, cũng không nhìn cô.
Cô liền ngoan ngoãn, không nhúc nhích.
“Dư Âm: Vào đi.”
Hứa Nguyên nhận lấy túi đồ ăn trong tay Hàn Tự: "Em vào trước, anh ở đây đi."
Dư Âm thích sĩ diện, chưa chắc sẽ đồng ý để cho anh nhìn thấy.
Cô dặn dò: "Nếu em không đánh lại anh ta, em kêu anh thì anh phải vào ngay đấy."
Hàn Tự thở dài: "Trong mắt em chỉ có hai cô bạn thân của em thôi." Anh nửa thật nửa giả than phiền.
Hứa Nguyên liếc anh: "Nhỏ mọn!"
Cô đem hai túi lớn treo trên cùng một cổ tay, tay còn lại gãi vào lòng bàn tay anh.
"Ngoan." Cô khẽ dỗ dành.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hàn ấm áp: Tôi thảm quá.
Bà Hứa: Lặp lại lần nữa!
Hàn ấm áp: Dư Âm thảm quá.
Mạt:…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro