Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Mộng Phiến Bối

Chương 30

Mộng Phiến Bối

2025-03-05 03:45:10

Năm trăm lượng, tiêu hết năm trăm lượng bạc chỉ đổi được kết quả này ư?!"Nô tỳ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Mấy ngày trước vốn còn rất tốt, ai ngờ khách nữ trong trà lâu lại thích Vương gia ngoài mặt bá đạo bên trong dịu dàng..." Giọng cung nữ càng lúc càng nhỏ đi, "Nữ tiên sinh kia nói, người kể chuyện chỉ kể những câu chuyện mà thính giả thích, không muốn kể theo thoại bản chúng ta đã đưa.""Nếu nàng ta không muốn kể, vậy thì cứ tiếp tục đưa tiền." Ninh phi nén giận, "Nếu đưa tiền rồi mà nàng ta còn không chịu kể, chúng ta có thể tìm người khác, ngay cả chuyện này mà cũng cần bổn cung dạy ngươi?""Bẩm nương nương..." Cung nữ khó xử, "Khách nữ trong kinh thành bây giờ đã không còn thích nghe chuyện quân tử khiêm tốn nữa, họ đều thích nghe chuyện Vương gia bá đạo hoặc là Hầu gia cao ngạo thôi."Kể từ khi chuyện Vương gia bá đạo lại dịu dàng nổi lên, bắt đầu có vô số tiên sinh kể chuyện nắm bắt trào lưu thêm thắt cho câu chuyện này. Không còn ai thích nghe những câu chuyện cũ như tiên sinh tiểu thư, hồ tiên tướng quân nữa. "Đầu óc của đám người này bị bệnh à?" Ninh phi không nhịn được hỏi lại, "Một tên Vương gia như Vân Độ Khanh thì có chỗ nào đáng để yêu thích?"Cung nữ thấy Ninh phi nổi giận đùng đùng bèn vội vàng lên tiếng an ủi, "Bẩm nương nương, bọn họ không thích Thần Vương mà là thích nhân vật được vẽ ra kia."Nhưng không biết vì sao lại có rất nhiều cô gái liên tưởng Vương gia bá đạo với Thần Vương. Nàng ta không dám nói việc này với Ninh phi, vì sợ sẽ bị Ninh phi đang nổi trận lôi đình trách phạt. "Cút đi!" Ninh phi đá một cái vào bụng nàng ta, "Đồ vô dụng!"Cung nữ ôm bụng, "Xin nương nương bớt giận, nô tỳ cáo lui."Nàng ta lảo đảo bước ra khỏi nội thất, một cung nữ vội đưa tay đỡ nàng ta, "Bạch Thược cô cô, người không sao chứ?""Ta không sao." Cung nữ cố nén cơn đau âm ỉ ở dưới bụng, đẩy tay cung nữ kia ra, mồ hôi lạnh chảy dọc theo vầng trán, "Hôm nay tâm trạng nương nương không được vui, các ngươi hãy hầu hạ cẩn thận."Tiểu cung nữ biến sắc, nàng ta lo lắng nhìn Bạch Thược. Bạch Thược chỉ đưa tay che bụng, lê từng bước đi tới cửa, lúc bước qua thềm cửa, nàng ta ngã nhào ra đất. . Ngôn Tình Tổng Tài"Cô cô." Tiểu cô nương không dám kêu lớn tiếng, nàng ta chạy đến cạnh Bạch Thược, "Ta dìu người trở về.""Đừng ầm ĩ." Bạch Thược vô lực đáp, "Ngươi không muốn sống nữa hả?""Nương nương không vui, sao có thể cho phép ngươi tự tiện rời khỏi đây." Bạch Thược vịn khung cửa đứng dậy, "Ta không sao, ngươi mau quay lại vị trí đi."Toàn bộ người trong Lan Nhứ cung đều biết Ninh phi nương nương ghét nhất là hạ nhân bất kính với mình. Nghe đồn trước khi bà ta tiến vào tiềm để của bệ hạ, vì mẹ đẻ có thân phận thấp kém, nàng ta là thứ nữ nên thường xuyên bị hạ nhân lạnh nhạt bắt nạt. Thế nên sau khi bệ hạ đăng cơ, bà ta bắt đầu không thích hạ nhân không nghe lời. Nhưng đây chỉ là lời đồn nội bộ trong Lan Nhứ cung mà hạ nhân truyền tai nhau, không ai dám kiểm chứng thật giả.  Hơn nữa mấy năm gần đây, quan hệ giữa nương nương và phủ Bình Viễn Hầu vô cùng thân thiết, không giống như từng bị lạnh nhạt. "Bạch Thược cô cô." Một tiểu thái giám chạy đuổi theo sau, "Nương nương bảo người đến Điện trung tỉnh hỏi xem bao giờ thì trà mới được đưa đến. Đại hôn của điện hạ cũng gần kề, nương nương bảo đồ trong cung cần phải thay đổi.""Ta biết rồi." Bạch Thược buông tay ôm bụng ra, "Để ta đến Điện trung tỉnh một chuyến."Tiểu thái giám nhìn sắc mặt Bạch Thược trắng bệch, muốn nói nhưng lại không dám mở miệng, cuối cùng nhỏ giọng thì thầm một câu, "Cô cô, xin người giữ gìn sức khỏe."...!"Minh cô nương, bên kia là nội phủ Điện trung tỉnh, bình thường phụ trách chi phí tiêu xài cho phi tần trong hậu cung." Hương Quyên chỉ về một căn phòng cách đó không xa, "Sau khi đăng cơ bệ hạ sợ nội thị cắt xén chi phí của phi tần, nên đã cố ý xây dựng nội phủ."Lúc tiên đế còn tại vị, những phi tần không được sủng ái thường xuyên phải ăn cơm thừa canh cặn, uống trà vụn pha nước lạnh, cuộc sống còn không bằng hạ nhân. Hương Quyên đưa mắt nhìn Cửu Châu, phát hiện ra Minh cô nương tò mò với mọi thứ, tựa như nàng có thể tìm thấy thứ vui từ bất cứ điều gì trên thế gian này. Mấy ngày nay, cứ dăm ba bữa nương nương lại triệu Minh cô nương vào cung, hai người cùng nhau thưởng họa chuyện trò, thỉnh thoảng lại đề nghị về chuyện chép kinh thư của nhóm phi tần, ở cùng nhau vô cùng vui vẻ. Còn những người không quá vui vẻ chính là các phi tần có tấm lòng thành "kiên trì" sao chép kinh văn. Nương nương gọi cô nhóc tiến cung, lại lo lắng nàng buồn chán nên để nàng ta dẫn Minh cô nương tham quan xung quanh. Hiện giờ, ngoại trừ tẩm cung của bệ hạ và các vị nương nương ra, hai người bọn họ đã tham quan nát hoàng cung này rồi. Lần sau nếu Minh cô nương mà tiến cung, Hương Quyên không biết phải dẫn nàng đi đâu nữa. "Hương Quyên cô cô." Cửu Châu kéo tay áo Hương Quyên, "Ta đến đằng trước xem thử đi.""Sao cơ?" Hương Quyên khó hiểu nhìn Cửu Châu, thấy nàng đi đến dưới một gốc mai. Bạch Thược co ro dựa vào thân cây, mồ hôi lạnh thấm ướt phần lưng. Nàng ta vô lực gắng mở to đôi mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. Cơn đau như cắt ở phần bụng như nhắc nhở nàng ta vẫn còn sống. Cảm giác đau đớn truyền đi toàn thân, ngay cả đại não cũng muốn nổ tung. "Ngươi vẫn khỏe chứ?"Nàng ta cố mở to đôi mắt nhìn thiếu nữ xuất hiện trước mặt mình. Thiếu nữ khoác áo choàng màu đỏ, trâm cài tóc bên tóc mai lấp la lấp lánh chiếu sáng cả vòm trời xám xịt ấy. "Hương Quyên cô cô, hình như nàng ta sắp xỉu rồi."Trước khi Bạch Thược ngất đi, nàng ta nhìn thấy thiếu nữ cởi áo choàng trên người ra rồi khoác lên người mình. ...!"Bệ hạ." Lưu Trung Bảo giao một phong thư mật lên cho Long Phong đế, "Đã tra ra kẻ đứng sau chủ mưu tặng tranh thêu cho nương nương trong tiệc sinh thần rồi ạ."Long Phong đế mở mật hàm ra, nhìn rõ cái tên trên đó, nhẹ nhàng đặt phong thư mật lên bàn, "Lưu Trung Bảo, trẫm đăng cơ đã bao nhiêu năm rồi?""Bẩm bệ hạ, năm nay đã là năm Long Phong thứ mười ba rồi ạ.""Trẫm nhớ mãi năm đó Độ Khanh bị nhốt trong mật thất cùng trẫm, lúc ấy nó vẫn chưa tới tám tuổi." Ông thở dài một tiếng, "Chớp mắt đã qua nhiều năm thế rồi.""Bãi giá đến Thanh Phong các."Trong Thanh Phong các ngập tràn mùi thuốc khó ngửi, người phụ nữ nằm trên giường quấn chặt cơ thể trong chiếc chăn gấm, ho đến tê tâm liệt phế. Bên ngoài màn lụa truyền đến tiếng bước chân, bà ta gắng sức kéo màn lên, đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay lập tức lại thấy bối rối. Bà ta muốn ngồi dậy, nhưng lại không có sức chỉ đành nằm yên trên giường. "Cứ nằm yên đó đi." Long Phong đế không bước đến gần giường, ông nhìn người phụ nữ tiều tụy trước mặt, ánh mắt không lộ rõ buồn vui.  "Hôm nay bệ hạ đến đây là muốn thăm thiếp hay muốn đòi công bằng cho ả Tô Mi Đại?" Bà ta ho vài tiếng, "Thiếp và bệ hạ hiểu nhau từ nhỏ, nhưng cuối cùng lại không bằng một đứa con gái xuất thân thương hộ, đúng là nực cười.""Bệ hạ!" Bà ta không cam lòng nhìn Long Phong đế, "Lẽ nào ngoại trừ Tô Mi Đại và Vân Độ Khanh ra, những người phụ nữ và hài tử khác trong hậu cung này không phải là người ư?""Từ khi khai quốc đến nay, chưa có đế vương nào khoan dung với phi tần như trẫm." Long Phong đế thở dài một hơi, "Dương thị à, lẽ ra ngươi không nên ra tay với ái phi của trẫm.""Ái phi? Ha ha ha ha ha ha, ái phi ư?" Dương thị thê lương hỏi lại, "Chỉ có Tô Mi Đại mới được tính là thê tử của ngài đúng không?"Nhìn ánh mắt tràn ngập hận ý của Dương thị đối với Tô Quý Phi, Long Phong đế lên tiếng, "Trẫm đã sớm biết chuyện năm Hiển Đức thứ ba mươi rồi."Dương thị ngơ ngẩn, một lúc lâu sau, bà ta như khóc mà cũng giống như cười, "Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy..."Trong phòng lặng thinh, một lát sau, bà ta gắng gượng ngồi dậy, nhìn căn phòng trống rỗng mà cười đến chảy cả nước mắt, tự mình lẩm bẩm, "Bệ hạ nói không sai, người đúng là một đế vương khoan dung."Năm ấy bệ hạ bị nhốt trong Vương phủ, vì tương lai và vinh quang của gia tộc, nữ nhân trong hậu trạch đã lựa chọn phản bội phu quân của mình. Về sau kế hoạch thất bại, Vương gia đăng cơ, bà ta xem chuyện này trở thành bí mật điện hạ vĩnh viễn không thể biết. Là bà ta sai rồi, trong Hoàng thành nào có bí mật không bao giờ bật mí với ai. "Ha ha ha ha..."Dương thị cười ra nước mắt, những nữ nhân khác trong hậu cung luôn ra vẻ cao ngạo chế giễu bà ta, nhưng lại không biết từng hành động của họ đã sớm rơi vào tầm mắt của bệ hạ. Buồn cười thật, bọn họ buồn cười biết bao nhiêu. ***Sáng hôm sau, Cửu Châu vừa thức dậy liền phát hiện lồng đèn đỏ treo trên hành lang nhà đã bị gỡ xuống. "Xuân Phân tỷ tỷ, sao lại thay hết lồng đèn rồi?" Cửu Châu ngẩng đầu nhìn lồng đèn màu xanh, cảm thấy có phần không quen. "Dương tần nương nương trong cung đã qua đời vì bệnh nặng, lão gia là quan tam phẩm của Lễ bộ, trong vòng chín ngày nhà ta không được treo đèn lồng đỏ." Xuân Phân khoác cho Cửu Châu một áo choàng màu trắng, "Lát nữa có lẽ phu nhân sẽ dẫn người vào cung phúng viếng, người đi theo phu nhân là được."Cửu Châu giật mình, hèn chi hôm nay Xuân Phân tỷ tỷ cố ý chọn quần áo màu trắng cho mình, ngay cả trâm cài tóc cũng làm bằng bạc. "Dương tần là vị nương nương nào thế?"Xuân Phân hạ giọng, "Bà ấy là con gái của tội thần, mười mấy năm trước cha anh có ý đồ bắt tay với phản vương bí mật bức vua thoái vị. Sau khi bệ hạ đăng cơ, vì thương bà ấy không biết rõ tình hình nên không trút giận sang bà ấy...""Cửu Châu à." Thẩm thị vào viện của con gái, vẫy tay với Cửu Châu. Cửu Châu chạy chậm tới trước mặt Thẩm thị, "Mẹ, bây giờ chúng ta vào cung ạ?""Xuân Phân nói cho con biết rồi à?"Cửu Châu gật đầu. Thẩm thị quan sát con gái từ trên xuống dưới, xác nhận nàng không có vấn đề gì mới dẫn nàng ra cửa. ***Thần Vương mặc đồ trắng, đang đi trên đường thì chợt phát hiện có vài cung nữ nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ. Thấy có cung nữ suýt nữa ngã vào lòng mình, hắn vội lách mình né đi, nghi ngờ hỏi Phúc Quý, "Cung nữ này bị sao thế, đi đứng không cẩn thận sao có thể vào cung hầu hạ?"Phúc Quý nhìn cung nữ té sấp mặt nọ, trong lòng lại nghĩ, có lẽ cung nữ này đã nghe câu chuyện "Vương gia bá đạo và cung nữ xinh đẹp" rồi chăng?Thần Vương chẳng thèm nhìn cung nữ trẻ tuổi đang nằm rạp trên mặt đất nước mắt chực chờ kia, mất kiên nhẫn phân phó hai tên thái giám, "Mau đỡ người ta dậy, người không biết còn tưởng bổn vương đẩy nàng ta ngã."Vừa dứt lời, phía sau lại truyền đến tiếng Cửu Châu gọi hắn. "Điện hạ!"Cửu Châu lon ton chạy tới trước mặt Thần Vương, nàng nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất rồi nhìn sang Thần Vương, gương mặt đầy vẻ tò mò, "Điện hạ?"***Tác giả:Nữ tiên sinh: Ta chỉ lấy hai mươi lượng cho giá kể chuyện, còn bốn trăm tám mươi lượng kia coi như là phí tổn thất vì lòng dạ hiểm độc. Những người kể chuyện khác: Người kể chuyện có ý gì, không phải thính giả thích nghe kể về Vương gia bá đạo sao? Chúng ta có thể bịa ra một trăm phiên bản Vương gia bá đạo khác nhau, có thể xem là ké fame ư?.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Mộng Phiến Bối

Số ký tự: 0