Bỏng Tay
2024-10-11 23:36:21
Liễu Minh Hiên nằm về phía Tây Bắc của Đằng phủ, tuy không rộng lớn và trang trọng như chính viện nhưng lại có một tiểu viện nhỏ nằm kề bên.
Tiểu viện này phía ngoài không được tu sửa, cửa bị khóa kín và che khuất bởi cây cối, nhưng từ dãy phòng sau có một căn phòng không mấy nổi bật, từ đó có thể mở ra một cánh cửa khác dẫn thẳng đến tiểu viện hoang vu này.
Đặng Như Uẩn đặt tên cho tiểu viện này là Ngọc Uẩn Đường - nơi chế biến thuốc của nàng, cái tên này cũng chính là tên mà nàng dự định dùng cho hiệu thuốc của mình sau này.
Nàng không muốn việc bào chế thuốc của mình bị gián đoạn chỉ vì phải tạm thời gả vào Đằng gia, chuyện này nàng đã nói với Lâm lão phu nhân, lão phu nhân liền cấp riêng cho nàng tiểu viện làm thuốc nhưng có một điều kiện: việc này không được để người ngoài biết, và ngay cả người trong phủ cũng không thể hay biết, bao gồm cả Đằng Việt.
Bởi suy cho cùng, có nhà nào mà phu nhân lại phải kiếm sống bằng nghề bào chế thuốc đâu?
Tú Nương sau khi đi ra ngoài dạo một vòng về bèn bẩm rằng mọi sự trong phủ đều yên ổn, Đặng Như Uẩn nghe vậy liền tiến vào tiểu viện để bào chế một mẻ thuốc. Nhưng nàng lo lắng bị Đằng Việt phát hiện, lại sợ trên người vướng mùi thuốc quá nặng nên chẳng bao lâu nàng đã rời khỏi đó.
Không thể chế thuốc, nàng bèn nghĩ rằng đọc sách cũng tốt, thế nhưng khi nàng mới vào cửa, Ngụy ma ma đã rỉ tai với mọi người rằng nàng là cô nương từ thôn quê không biết mấy chữ, vậy nên dù đọc sách nàng cũng phải lén lút mà làm.
Tú Nương khuyên nàng ra ngoài đi dạo, sớm nay mây đen đã tan, mặt trời từ sau đám mây ló dạng, thời tiết lúc này không còn nóng bức của ngày hè, chỉ có những tia nắng dịu dàng là khoảnh khắc dễ chịu vô cùng.
Đặng Như Uẩn suy nghĩ một lúc rồi cùng Tú Nương dạo bước trong hoa viên. không ngờ hai người lại tình cờ gặp các nha hoàn đang phơi thuốc ngoài khoảng sân trống.
Lâm lão phu nhân có một kho chuyên chứa dược liệu, thông thường sẽ không mở ra, hôm nay hiếm hoi mới đem dược liệu ra phơi một lần.
Các nha hoàn tất bật di chuyển, thuốc nào cần phơi nắng thì mang ra chỗ nắng, loại không chịu được nắng thì để dưới bóng cây cho thông gió.
Nha hoàn trông coi kho dược liệu tên là Bạch Tuân, Đặng Như Uẩn đã từng nghe qua tên nàng ta, người trong phủ đều nói nàng ta là nha hoàn trung thực, thẳng thắn nhất trong phủ.
Lúc này Bạch Tuân đang kiểm đếm số dược liệu được mang ra ngoài, các nha hoàn khác thấy Đặng Như Uẩn đến chỉ qua loa hành lễ, còn Bạch Tuân thì buông công việc trên tay xuống bước đến hành lễ nghiêm chỉnh: “Phu nhân an khang.”
Đặng Như Uẩn vội đỡ lấy nàng ta: “Ta chỉ là đi ngang qua tiện đường nhìn thoáng qua thôi.”
Kho dược liệu của lão phu nhân là để phục vụ cho cả gia đình, mà phu nhân cũng là người Đằng gia, vậy thì có gì mà không thể xem qua chứ?
Thấy nàng có vẻ hứng thú, Bạch Tuân liền dẫn nàng đi thêm vài bước: "Lão phu nhân lúc nào cũng phải tích trữ một ít dược liệu quý mới yên tâm, tháng trước còn nhờ Dương gia di nương mua từ Giang Nam về một hộp Thiết Bì Thạch Hộc hảo hạng nữa.”
Nàng ta chỉ tay về phía án đặt dưới tán cây, Đặng Như Uẩn quay đầu lại nhìn liền trông thấy một hộp Thạch Hộc cuộn xoắn như vỏ ốc.
Hộp Thạch Hộc này cuộn xoắn chặt chẽ, sắc xanh ngả đồng, bề mặt có lớp lông mịn, vừa liếc mắt Đặng Như Uẩn đã biết giá trị không hề tầm thường. Chỉ khi Đặng gia còn ở thời kỳ hưng thịnh, hiệu thuốc của nhà nàng mới từng bán loại dược liệu quý thế này.
Nàng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Bạch Tuân vừa nói được mấy câu thì có tiểu nha hoàn gọi nàng đi, Đặng Như Uẩn và Tú Nương lại tiếp tục dạo thêm vài bước trong khu vực này. Ngoài Thiết Bì Thạch Hộc, kho dược liệu của lão phu nhân còn có không ít dược liệu thượng phẩm khác, Tú Nương thấy mà mở rộng tầm mắt, có thứ ngay cả Đặng Như Uẩn cũng chưa từng thấy qua.
Nhưng dù có quý đến đâu, đó vẫn là đồ của Đằng gia, Đặng Như Uẩn nhìn một hồi rồi cũng thôi, thấy trời đã dần về chiều liền trở về Liễu Minh Hiên.
Đằng Việt vẫn chưa về nhưng đến khi chiều tàn, trời chuyển âm u, mây đen kéo tới, gió bão nổi lên trong viện.
Sắc thu theo gió mà tràn về, cuốn theo cát bụi lùa qua song cửa.
Đặng Như Uẩn vừa cầm sách lên liền vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ, cơn gió lẫn mưa ngày càng mạnh, lúc đó Tú Nương với vẻ mặt kỳ lạ bước vào.
“Nô tỳ vừa nghe người ta nói kho dược liệu dường như bị mất trộm thuốc, Ngụy ma ma đang cho người tìm kiếm khắp nơi. Cô nương, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta chứ?”
Đặng Như Uẩn khựng lại rồi tiếp tục đọc sách.
“Đương nhiên là không liên quan rồi, chẳng lẽ thuốc lại vô tình lọt vào trong giày thêu của ta sao?”
Tú Nương nghe vậy thật sự cúi xuống nhìn vào đôi giày thêu của nàng ấy khiến Đặng Như Uẩn bật cười: “Tỷ tỷ tìm được rồi sao? Nếu tìm thấy rồi thì mau đem trả lại cho người ta đi.”
Nhưng trong giày của nàng ấy chẳng có gì, Tú Nương tức tối ngồi xuống bên cạnh: “Cô nương chỉ giỏi nói đùa thôi, Ngụy ma ma đâu phải người dễ đối phó, nếu chuyện này mà dây dưa đến chúng ta thì làm sao đây?”
Đặng Như Uẩn càng cười lớn hơn, gấp sách lại rồi nhìn ra ngoài.
Bên ngoài gió cuốn cát bụi bay tứ tung, không gian u ám vàng vọt, hạt mưa to như hạt đậu đập mạnh xuống đất, Đặng Như Uẩn bảo Tú Nương đóng chặt cửa lại.
“Nếu ngay cả trong giày cũng không có gì, dù có dính líu đến thì cũng có thể làm được gì chứ?” Nàng an ủi Tú Nương không cần phải lo lắng rồi đưa sách cho nàng ấy: "Tướng quân e rằng sắp về rồi, tỷ tỷ giúp ta cất quyển sách này đi.”
Là phúc thì không phải họa, là họa thì cũng chẳng thể tránh.
*
Đằng Việt từ ngoại viện trở về, vì chính viện vẫn chưa sửa xong, hôn sự của hắn diễn ra gấp gáp nên tạm thời cư ngụ tại Liễu Minh Hiên.
Đi được nửa đường trời bỗng đổ mưa, thị vệ thân cận Đường Tá giương ô che cho hắn nhưng gió thổi quá mạnh, suýt nữa làm gãy ô.
Đằng Việt giơ tay ra hiệu không cần nữa rồi nhanh chân đi về giữa trời mưa, không ngờ lại nghe thấy tiếng Ngụy ma ma từ xa đang quở trách đám nha hoàn.
Tiếng quát mắng không nhỏ, Đằng Việt liền hỏi một tiểu đồng gần đó: "Chuyện gì vậy?”
Tiểu đồng vội đáp rằng trong phủ bị mất đồ: "Ngụy ma ma đang bắt trộm ạ.”
Trời đã mưa rồi nhưng Ngụy ma ma vẫn còn mắng người, chắc hẳn thứ bị mất không phải vật nhỏ. Tuy nhiên, Đằng Việt thường không quan tâm những chuyện lặt vặt này, chỉ gật đầu nói: "Biết rồi.”
Khi trở về đến Liễu Minh Hiên, thân mình Đằng Việt đã ướt đẫm.
Hắn thấy phu nhân đang ở trong phòng, lần này nàng lại đích thân đến giúp hắn thay áo khoác ngoài rồi rót cho hắn một chén trà.
Tuy hai người chưa chính thức chung sống được bao lâu nhưng nàng lại biết hắn thường thích uống trà nguội, liền rót cho hắn một chén trà ấm vừa đủ đặt lên bàn bên cạnh.
Bên ngoài gió mưa cuồng loạn, không gian mịt mù u ám, trong phòng ánh đèn chập chờn yếu ớt nhưng lòng Đằng Việt lại dần thư thái.
Hắn nhẹ nhàng liếc nàng một cái, lúc này mới nhận ra hôm nay sắc mặt nàng không hồng hào như mọi khi, đôi môi còn hơi nhợt nhạt.
Hắn nhận lấy chén trà nàng đưa, mùi thơm của trà thoảng qua, đồng thời từ ngón tay nàng cũng thoáng qua một mùi thuốc nhè nhẹ.
“Nàng dùng thuốc sao? Thân thể không thoải mái à?”
Hắn thấy nàng hơi khựng lại, rồi đáp: "Chẳng có gì... chỉ là vô tình bị bỏng tay nên bôi ít thuốc thôi.”
Khi nàng nói câu này, vẻ mặt thoáng chút ngượng ngùng, Đằng Việt liền nhớ đến chuyện buổi sáng.
Vậy nên sáng nay không tới là vì bị bỏng tay sao?
Nhưng hắn không thấy tay nàng bị đỏ, hơn nữa buổi sáng nàng còn nói với Ngụy ma ma rằng nàng bị khó tiêu.
Tiểu viện này phía ngoài không được tu sửa, cửa bị khóa kín và che khuất bởi cây cối, nhưng từ dãy phòng sau có một căn phòng không mấy nổi bật, từ đó có thể mở ra một cánh cửa khác dẫn thẳng đến tiểu viện hoang vu này.
Đặng Như Uẩn đặt tên cho tiểu viện này là Ngọc Uẩn Đường - nơi chế biến thuốc của nàng, cái tên này cũng chính là tên mà nàng dự định dùng cho hiệu thuốc của mình sau này.
Nàng không muốn việc bào chế thuốc của mình bị gián đoạn chỉ vì phải tạm thời gả vào Đằng gia, chuyện này nàng đã nói với Lâm lão phu nhân, lão phu nhân liền cấp riêng cho nàng tiểu viện làm thuốc nhưng có một điều kiện: việc này không được để người ngoài biết, và ngay cả người trong phủ cũng không thể hay biết, bao gồm cả Đằng Việt.
Bởi suy cho cùng, có nhà nào mà phu nhân lại phải kiếm sống bằng nghề bào chế thuốc đâu?
Tú Nương sau khi đi ra ngoài dạo một vòng về bèn bẩm rằng mọi sự trong phủ đều yên ổn, Đặng Như Uẩn nghe vậy liền tiến vào tiểu viện để bào chế một mẻ thuốc. Nhưng nàng lo lắng bị Đằng Việt phát hiện, lại sợ trên người vướng mùi thuốc quá nặng nên chẳng bao lâu nàng đã rời khỏi đó.
Không thể chế thuốc, nàng bèn nghĩ rằng đọc sách cũng tốt, thế nhưng khi nàng mới vào cửa, Ngụy ma ma đã rỉ tai với mọi người rằng nàng là cô nương từ thôn quê không biết mấy chữ, vậy nên dù đọc sách nàng cũng phải lén lút mà làm.
Tú Nương khuyên nàng ra ngoài đi dạo, sớm nay mây đen đã tan, mặt trời từ sau đám mây ló dạng, thời tiết lúc này không còn nóng bức của ngày hè, chỉ có những tia nắng dịu dàng là khoảnh khắc dễ chịu vô cùng.
Đặng Như Uẩn suy nghĩ một lúc rồi cùng Tú Nương dạo bước trong hoa viên. không ngờ hai người lại tình cờ gặp các nha hoàn đang phơi thuốc ngoài khoảng sân trống.
Lâm lão phu nhân có một kho chuyên chứa dược liệu, thông thường sẽ không mở ra, hôm nay hiếm hoi mới đem dược liệu ra phơi một lần.
Các nha hoàn tất bật di chuyển, thuốc nào cần phơi nắng thì mang ra chỗ nắng, loại không chịu được nắng thì để dưới bóng cây cho thông gió.
Nha hoàn trông coi kho dược liệu tên là Bạch Tuân, Đặng Như Uẩn đã từng nghe qua tên nàng ta, người trong phủ đều nói nàng ta là nha hoàn trung thực, thẳng thắn nhất trong phủ.
Lúc này Bạch Tuân đang kiểm đếm số dược liệu được mang ra ngoài, các nha hoàn khác thấy Đặng Như Uẩn đến chỉ qua loa hành lễ, còn Bạch Tuân thì buông công việc trên tay xuống bước đến hành lễ nghiêm chỉnh: “Phu nhân an khang.”
Đặng Như Uẩn vội đỡ lấy nàng ta: “Ta chỉ là đi ngang qua tiện đường nhìn thoáng qua thôi.”
Kho dược liệu của lão phu nhân là để phục vụ cho cả gia đình, mà phu nhân cũng là người Đằng gia, vậy thì có gì mà không thể xem qua chứ?
Thấy nàng có vẻ hứng thú, Bạch Tuân liền dẫn nàng đi thêm vài bước: "Lão phu nhân lúc nào cũng phải tích trữ một ít dược liệu quý mới yên tâm, tháng trước còn nhờ Dương gia di nương mua từ Giang Nam về một hộp Thiết Bì Thạch Hộc hảo hạng nữa.”
Nàng ta chỉ tay về phía án đặt dưới tán cây, Đặng Như Uẩn quay đầu lại nhìn liền trông thấy một hộp Thạch Hộc cuộn xoắn như vỏ ốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hộp Thạch Hộc này cuộn xoắn chặt chẽ, sắc xanh ngả đồng, bề mặt có lớp lông mịn, vừa liếc mắt Đặng Như Uẩn đã biết giá trị không hề tầm thường. Chỉ khi Đặng gia còn ở thời kỳ hưng thịnh, hiệu thuốc của nhà nàng mới từng bán loại dược liệu quý thế này.
Nàng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Bạch Tuân vừa nói được mấy câu thì có tiểu nha hoàn gọi nàng đi, Đặng Như Uẩn và Tú Nương lại tiếp tục dạo thêm vài bước trong khu vực này. Ngoài Thiết Bì Thạch Hộc, kho dược liệu của lão phu nhân còn có không ít dược liệu thượng phẩm khác, Tú Nương thấy mà mở rộng tầm mắt, có thứ ngay cả Đặng Như Uẩn cũng chưa từng thấy qua.
Nhưng dù có quý đến đâu, đó vẫn là đồ của Đằng gia, Đặng Như Uẩn nhìn một hồi rồi cũng thôi, thấy trời đã dần về chiều liền trở về Liễu Minh Hiên.
Đằng Việt vẫn chưa về nhưng đến khi chiều tàn, trời chuyển âm u, mây đen kéo tới, gió bão nổi lên trong viện.
Sắc thu theo gió mà tràn về, cuốn theo cát bụi lùa qua song cửa.
Đặng Như Uẩn vừa cầm sách lên liền vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ, cơn gió lẫn mưa ngày càng mạnh, lúc đó Tú Nương với vẻ mặt kỳ lạ bước vào.
“Nô tỳ vừa nghe người ta nói kho dược liệu dường như bị mất trộm thuốc, Ngụy ma ma đang cho người tìm kiếm khắp nơi. Cô nương, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta chứ?”
Đặng Như Uẩn khựng lại rồi tiếp tục đọc sách.
“Đương nhiên là không liên quan rồi, chẳng lẽ thuốc lại vô tình lọt vào trong giày thêu của ta sao?”
Tú Nương nghe vậy thật sự cúi xuống nhìn vào đôi giày thêu của nàng ấy khiến Đặng Như Uẩn bật cười: “Tỷ tỷ tìm được rồi sao? Nếu tìm thấy rồi thì mau đem trả lại cho người ta đi.”
Nhưng trong giày của nàng ấy chẳng có gì, Tú Nương tức tối ngồi xuống bên cạnh: “Cô nương chỉ giỏi nói đùa thôi, Ngụy ma ma đâu phải người dễ đối phó, nếu chuyện này mà dây dưa đến chúng ta thì làm sao đây?”
Đặng Như Uẩn càng cười lớn hơn, gấp sách lại rồi nhìn ra ngoài.
Bên ngoài gió cuốn cát bụi bay tứ tung, không gian u ám vàng vọt, hạt mưa to như hạt đậu đập mạnh xuống đất, Đặng Như Uẩn bảo Tú Nương đóng chặt cửa lại.
“Nếu ngay cả trong giày cũng không có gì, dù có dính líu đến thì cũng có thể làm được gì chứ?” Nàng an ủi Tú Nương không cần phải lo lắng rồi đưa sách cho nàng ấy: "Tướng quân e rằng sắp về rồi, tỷ tỷ giúp ta cất quyển sách này đi.”
Là phúc thì không phải họa, là họa thì cũng chẳng thể tránh.
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đằng Việt từ ngoại viện trở về, vì chính viện vẫn chưa sửa xong, hôn sự của hắn diễn ra gấp gáp nên tạm thời cư ngụ tại Liễu Minh Hiên.
Đi được nửa đường trời bỗng đổ mưa, thị vệ thân cận Đường Tá giương ô che cho hắn nhưng gió thổi quá mạnh, suýt nữa làm gãy ô.
Đằng Việt giơ tay ra hiệu không cần nữa rồi nhanh chân đi về giữa trời mưa, không ngờ lại nghe thấy tiếng Ngụy ma ma từ xa đang quở trách đám nha hoàn.
Tiếng quát mắng không nhỏ, Đằng Việt liền hỏi một tiểu đồng gần đó: "Chuyện gì vậy?”
Tiểu đồng vội đáp rằng trong phủ bị mất đồ: "Ngụy ma ma đang bắt trộm ạ.”
Trời đã mưa rồi nhưng Ngụy ma ma vẫn còn mắng người, chắc hẳn thứ bị mất không phải vật nhỏ. Tuy nhiên, Đằng Việt thường không quan tâm những chuyện lặt vặt này, chỉ gật đầu nói: "Biết rồi.”
Khi trở về đến Liễu Minh Hiên, thân mình Đằng Việt đã ướt đẫm.
Hắn thấy phu nhân đang ở trong phòng, lần này nàng lại đích thân đến giúp hắn thay áo khoác ngoài rồi rót cho hắn một chén trà.
Tuy hai người chưa chính thức chung sống được bao lâu nhưng nàng lại biết hắn thường thích uống trà nguội, liền rót cho hắn một chén trà ấm vừa đủ đặt lên bàn bên cạnh.
Bên ngoài gió mưa cuồng loạn, không gian mịt mù u ám, trong phòng ánh đèn chập chờn yếu ớt nhưng lòng Đằng Việt lại dần thư thái.
Hắn nhẹ nhàng liếc nàng một cái, lúc này mới nhận ra hôm nay sắc mặt nàng không hồng hào như mọi khi, đôi môi còn hơi nhợt nhạt.
Hắn nhận lấy chén trà nàng đưa, mùi thơm của trà thoảng qua, đồng thời từ ngón tay nàng cũng thoáng qua một mùi thuốc nhè nhẹ.
“Nàng dùng thuốc sao? Thân thể không thoải mái à?”
Hắn thấy nàng hơi khựng lại, rồi đáp: "Chẳng có gì... chỉ là vô tình bị bỏng tay nên bôi ít thuốc thôi.”
Khi nàng nói câu này, vẻ mặt thoáng chút ngượng ngùng, Đằng Việt liền nhớ đến chuyện buổi sáng.
Vậy nên sáng nay không tới là vì bị bỏng tay sao?
Nhưng hắn không thấy tay nàng bị đỏ, hơn nữa buổi sáng nàng còn nói với Ngụy ma ma rằng nàng bị khó tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro