Đuổi Đi
2024-10-11 23:36:21
Sau khi thọ yến kết thúc, Đằng Việt liền xuất thành.
Những tai mắt được cài cắm gần sơn trại của bọn giặc cỏ dần dần đến báo tin cho hắn.
Đằng Việt đã nghi ngờ bọn giặc cỏ nhiều lần trộm cắp binh giáp, quân nhu, mà hiện nay chúng đang nghỉ ngơi tại sơn trại này. Tuy nhiê mấy ngày qua trong trại chỉ còn lại thủ lĩnh cùng phu nhân của hắn ta, còn nhị đương gia, tức là em ruột của thủ lĩnh thì không có mặt trong trại.
Tai mắt quay về báo: "Nhị đương gia có lẽ được phái đi làm một nhiệm vụ khác nên đã mang theo vài tên đạo tặc huynh đệ, nghe nói là ra ngoài kiếm chác một chuyến, nhưng đi đâu, làm gì thì chưa rõ."
Vì người chưa đầy đủ nên cũng không vội động thủ.
Đằng Việt liền dặn dò tiếp tục theo dõi: "Xem ra bọn giặc cỏ này một lúc nữa chưa tính rời đi, vậy cứ tiếp tục thám thính đi, cũng phải lưu ý nhị đương gia định làm gì và có mối liên hệ với người bên ngoài nào không."
Bọn giặc cỏ này đã hoành hành khắp tỉnh Thiểm Tây suốt bảy, tám năm nay, trước kia cướp bóc khắp nơi, quan phủ nhiều lần muốn bắt mà vẫn không tóm được, nay chúng dám đánh chủ ý vào binh giáp của quân đội đã không thể dung tha thêm nữa.
Đằng Việt tỏ ra vô cùng nhẫn nại, tiếp tục sai người theo dõi định đợi qua hai ngày Trung Thu rồi mới ra tay cũng chẳng muộn.
…
Tại Tây An phủ, Dương gia.
Dương Vưu Lăng trở về viện của mình liền đập vỡ sạch những đĩa bát thường dùng, Ngải Liễu quỳ trong đống mảnh sứ vỡ run rẩy không ngừng.
"Ta chỉ bảo ngươi đi nghe vài câu, ngươi rốt cuộc có mối thù gì với ta mà làm loạn đến thế này? Mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất sạch cả rồi!"
Ngải Liễu quỳ giữa mảnh sứ, đầu gối đã bị cắt rách nhưng không dám đứng dậy, nàng ta run giọng nói:
"Tiểu thư tha tội! Nô tỳ cũng không ngờ vừa đến thuyền hoa thì phía sau liền có người đột nhiên xuất hiện, cứ thế mà trừng mắt nhìn nô tỳ, nô tỳ vì quá căng thẳng nên mới lỡ tay..."
Người mà nàng ta nhắc tới chính là Đặng Như Uẩn.
Dương Vưu Lăng biết ngay Đặng Như Uẩn có mặt tuyệt không phải vô cớ: "Tại sao nàng ta lại ở đó? Có phải, có phải là muốn theo dõi ngươi, bắt được nhược điểm của ta không?!"
Nghe vậy, Ngải Liễu vội đáp là: "Nô tỳ vừa đứng yên thì nàng đã tới, bên cạnh còn không có nha hoàn nào cả!"
Chính chuyên phu nhân nhà ai mà lại không mang theo nha hoàn chứ? Chỉ có những kẻ định làm điều xấu mới cố ý đuổi hết nha hoàn đi thôi!
Trong lòng Dương Vưu Lăng vừa hoảng vừa giận, chiếc khăn tay suýt nữa bị nàng ta xé rách.
Chắc hẳn là do mấy ngày trước trong hoa yến tại Đằng gia, nàng ta đã nói vài câu rằng đứa nữ tử quê mùa kia hèn kém không xứng với Đằng biểu ca đã bị Đặng Như Uẩn nghe thấy nên giờ muốn tìm cách trả thù.
Nghĩ đến đây, nhất thời nàng ta cũng không bận tâm đến Ngải Liễu nữa.
Đông Huân bước vào khuyên nàng ta đừng nổi giận thêm rồi đưa đến một chén trà để nàng ta tĩnh tâm, Dương Vưu Lăng không nói gì chỉ đón lấy chén trà.
Ngải Liễu thấy tiểu thư đón trà mà không còn giận dữ liền tưởng rằng mình đã qua được kiếp nạn lần này, từ sau khi mẫu thân nàng ta qua đời, đám ma ma già trong nhà đều bắt nạt nàng ta, nàng ta quả thật đã dốc hết bạc để lo lót mới được vào viện của tiểu thư.
Thế nhưng ngay lúc này, bỗng có người đến từ viện của Nhị phu nhân.
"Tiểu thư, Nhị phu nhân nói rằng Ngải Liễu lần này làm liên lụy đến danh tiếng của tiểu thư nhất định phải trừng phạt một phen, nếu không không thể vãn hồi thanh danh cho tiểu thư."
Nếu nói rằng khi nãy Dương Vưu Lăng đã trút hết trách nhiệm lên Đặng Như Uẩn, thì nay nàng ta lập tức bừng tỉnh khi bị Nhị phu nhân nhắc nhở như vậy.
Chỉ có phạt nặng Ngải Liễu để mọi người biết được mới tỏ ra rằng nàng ta là người trọng quy củ, tuyệt đối không phải kẻ nhẹ dạ buông thả.
Nghĩ vậy, nàng ta lập tức gọi người: "Ta không cần Ngải Liễu nữa, đưa ra ngoài!"
Lời vừa dứt, liền có ma ma đáp lời mà bước vào phòng, chẳng biết ai bỗng nói:
"Ngải Liễu cũng đến tuổi rồi, mã nô què giữ ngựa ở trang viện vẫn chưa lấy thê tử, tiểu thư sao không gả Ngải Liễu cho hắn ta, lấy trượng phu rồi thì sẽ biết đường mà làm việc cho phải đạo!"
Nghe xong lời ấy, toàn thân Ngải Liễu liền run rẩy, nhưng Dương Vưu Lăng chỉ khẽ liếc nhìn nàng ta bằng ánh mắt đầy chán ghét.
“Vậy cũng tốt.”
Sắc mặt Ngải Liễu bỗng trở nên tái nhợt, nàng ta run rẩy kêu lên: "Cô nương, cô nương! Nô tỳ đã biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa! Cầu xin cô nương đừng gả nô tỳ cho người khác! Nô tỳ nguyện ý ở lại sau viện giặt giũ cũng được, chỉ mong cô nương đừng gả nô tỳ đi!"
Nàng ta kêu gào thảm thiết, Đông Huân nhịn không được phải bước lên cầu xin cho nàng ta: "Cô nương, chi bằng chỉ đuổi nàng ấy ra khỏi viện chúng ta thôi?"
Dương Vưu Lăng lại lạnh lùng hừ một tiếng: "Không phạt nặng nàng ta làm sao khôi phục được danh tiếng của ta?"
Nói xong, nàng ta còn bảo ma ma bịt miệng Ngải Liễu lại: "Đừng để nàng ta kêu gào nữa, ta không muốn nghe thêm gì nữa!"
Vừa dứt lời, hai ma ma liền kéo Ngải Liễu lên, một người bước tới bịt miệng nàng ta, trong viện không còn nghe tiếng kêu gào của Ngải Liễu nữa mà chỉ còn lại âm thanh giãy giụa yếu ớt, rồi cũng nhanh chóng tan biến sau cửa viện.
Những ma ma kéo Ngải Liễu đi chính là những kẻ trước đây có thù oán với mẫu thân nàng ta, giờ đây thấy nàng ta rơi vào cảnh khốn cùng, bọn họ chẳng thể kìm được mà cười lớn thành tiếng.
"Lần này ngươi tiêu đời rồi, mẫu thân ngươi có sống lại cũng không cứu nổi ngươi đâu, cả đời chỉ có thể làm thê tử kẻ què mà thôi!"
Vừa nói, vừa trói chặt nàng ta lên chiếc xe chở người đến trang trại.
Dây thừng thít chặt đến nỗi như muốn cắt đôi thân thể, Ngải Liễu vùng vẫy vô vọng, ánh sáng trong đôi mắt cũng dần tắt lụi.
*
Tại Đằng phủ.
Ngày kế chính là dịp tết Trung thu.
Năm nay thật hiếm khi Đằng Việt có thể ở nhà cùng đón tết, Lâm lão phu nhân vui mừng khôn xiết, khắp nơi đều cho treo đèn lồng đỏ rực, bày biện đủ loại hoa rực rỡ sắc màu.
Vậy nên, tự nhiên bà ta cũng không còn trách tiểu nữ nhi nữa, cho nàng ấy nghỉ đọc sách mấy ngày rồi từ ngân lâu đặt hẳn một bộ trang sức san hô đỏ tặng cho nàng ấy, nói rằng muốn nàng ấy đeo vào buổi tối khi bái nguyệt, thưởng cúc, ăn cua, bộ trang sức ấy phối cùng chiếc váy hồng đào thêu trăm bướm mới làm trong thu này thì quả thực rất hợp.
Đặng Như Uẩn lại chẳng được rảnh rỗi chút nào, vì Đằng Việt ở nhà nên nàng càng gánh thêm nhiều công việc trên vai, lúc nào cũng phải tỏ vẻ như mình đang dần tiếp quản việc trong nhà để Đằng Việt không sinh nghi.
Nhưng khổ nỗi Linh Lang lại đổ bệnh, từ sáng sớm đã bắt đầu sốt.
Đặng Như Uẩn không thể lúc nào cũng ở cạnh chăm sóc nên chỉ đành vừa lo liệu việc trong phủ, chuẩn bị cho buổi tiệc gia đình đêm Trung thu, vừa tranh thủ khi không ai để ý lẻn vào tiểu viện để sờ trán cô bé.
Đứa nhỏ sinh bệnh cả người ỉu xìu, đôi mắt vốn sáng long lanh giờ đây đầy hơi nước mờ mịt, cô bé mếu máo gọi cô cô, cái đầu nóng hổi cứ rúc vào lòng nàng.
Đặng Như Uẩn đau lòng vô cùng nhưng làm sao có thể ôm cô bé mãi được? Phải vất vả lắm mới dỗ cho cô bé uống thuốc rồi ngủ yên, đến khi nàng ngẩng đầu nhìn ra thì trời đã ngả về tây, cả nửa ngày bận bịu đến mức bản thân nàng còn chưa ăn uống gì.
Tú nương liền hỏi nàng có cần bảo nhà bếp làm hai món nóng cho nàng ăn không nhưng Đặng Như Uẩn chỉ đáp rằng thôi, rồi tiện tay ăn qua loa chút điểm tâm, uống một ly trà nóng, không ngờ nàng lại thiếp đi ngay trên bàn.
Khi Đằng Việt bước vào phòng thấy nàng tựa cằm lên tay mà ngủ gục.
Mẫu thân đã già yếu, muội muội lại còn quá nhỏ, mấy ngày nay mọi việc chuẩn bị cho Trung thu đều do nàng một tay lo liệu.
Đằng Việt yên lặng đứng ngắm nàng trong chốc lát, ánh mắt dịu lại rồi khẽ bảo một tiểu nha hoàn.
"Mang áo khoác đến đắp cho phu nhân đi."
Những tai mắt được cài cắm gần sơn trại của bọn giặc cỏ dần dần đến báo tin cho hắn.
Đằng Việt đã nghi ngờ bọn giặc cỏ nhiều lần trộm cắp binh giáp, quân nhu, mà hiện nay chúng đang nghỉ ngơi tại sơn trại này. Tuy nhiê mấy ngày qua trong trại chỉ còn lại thủ lĩnh cùng phu nhân của hắn ta, còn nhị đương gia, tức là em ruột của thủ lĩnh thì không có mặt trong trại.
Tai mắt quay về báo: "Nhị đương gia có lẽ được phái đi làm một nhiệm vụ khác nên đã mang theo vài tên đạo tặc huynh đệ, nghe nói là ra ngoài kiếm chác một chuyến, nhưng đi đâu, làm gì thì chưa rõ."
Vì người chưa đầy đủ nên cũng không vội động thủ.
Đằng Việt liền dặn dò tiếp tục theo dõi: "Xem ra bọn giặc cỏ này một lúc nữa chưa tính rời đi, vậy cứ tiếp tục thám thính đi, cũng phải lưu ý nhị đương gia định làm gì và có mối liên hệ với người bên ngoài nào không."
Bọn giặc cỏ này đã hoành hành khắp tỉnh Thiểm Tây suốt bảy, tám năm nay, trước kia cướp bóc khắp nơi, quan phủ nhiều lần muốn bắt mà vẫn không tóm được, nay chúng dám đánh chủ ý vào binh giáp của quân đội đã không thể dung tha thêm nữa.
Đằng Việt tỏ ra vô cùng nhẫn nại, tiếp tục sai người theo dõi định đợi qua hai ngày Trung Thu rồi mới ra tay cũng chẳng muộn.
…
Tại Tây An phủ, Dương gia.
Dương Vưu Lăng trở về viện của mình liền đập vỡ sạch những đĩa bát thường dùng, Ngải Liễu quỳ trong đống mảnh sứ vỡ run rẩy không ngừng.
"Ta chỉ bảo ngươi đi nghe vài câu, ngươi rốt cuộc có mối thù gì với ta mà làm loạn đến thế này? Mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất sạch cả rồi!"
Ngải Liễu quỳ giữa mảnh sứ, đầu gối đã bị cắt rách nhưng không dám đứng dậy, nàng ta run giọng nói:
"Tiểu thư tha tội! Nô tỳ cũng không ngờ vừa đến thuyền hoa thì phía sau liền có người đột nhiên xuất hiện, cứ thế mà trừng mắt nhìn nô tỳ, nô tỳ vì quá căng thẳng nên mới lỡ tay..."
Người mà nàng ta nhắc tới chính là Đặng Như Uẩn.
Dương Vưu Lăng biết ngay Đặng Như Uẩn có mặt tuyệt không phải vô cớ: "Tại sao nàng ta lại ở đó? Có phải, có phải là muốn theo dõi ngươi, bắt được nhược điểm của ta không?!"
Nghe vậy, Ngải Liễu vội đáp là: "Nô tỳ vừa đứng yên thì nàng đã tới, bên cạnh còn không có nha hoàn nào cả!"
Chính chuyên phu nhân nhà ai mà lại không mang theo nha hoàn chứ? Chỉ có những kẻ định làm điều xấu mới cố ý đuổi hết nha hoàn đi thôi!
Trong lòng Dương Vưu Lăng vừa hoảng vừa giận, chiếc khăn tay suýt nữa bị nàng ta xé rách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chắc hẳn là do mấy ngày trước trong hoa yến tại Đằng gia, nàng ta đã nói vài câu rằng đứa nữ tử quê mùa kia hèn kém không xứng với Đằng biểu ca đã bị Đặng Như Uẩn nghe thấy nên giờ muốn tìm cách trả thù.
Nghĩ đến đây, nhất thời nàng ta cũng không bận tâm đến Ngải Liễu nữa.
Đông Huân bước vào khuyên nàng ta đừng nổi giận thêm rồi đưa đến một chén trà để nàng ta tĩnh tâm, Dương Vưu Lăng không nói gì chỉ đón lấy chén trà.
Ngải Liễu thấy tiểu thư đón trà mà không còn giận dữ liền tưởng rằng mình đã qua được kiếp nạn lần này, từ sau khi mẫu thân nàng ta qua đời, đám ma ma già trong nhà đều bắt nạt nàng ta, nàng ta quả thật đã dốc hết bạc để lo lót mới được vào viện của tiểu thư.
Thế nhưng ngay lúc này, bỗng có người đến từ viện của Nhị phu nhân.
"Tiểu thư, Nhị phu nhân nói rằng Ngải Liễu lần này làm liên lụy đến danh tiếng của tiểu thư nhất định phải trừng phạt một phen, nếu không không thể vãn hồi thanh danh cho tiểu thư."
Nếu nói rằng khi nãy Dương Vưu Lăng đã trút hết trách nhiệm lên Đặng Như Uẩn, thì nay nàng ta lập tức bừng tỉnh khi bị Nhị phu nhân nhắc nhở như vậy.
Chỉ có phạt nặng Ngải Liễu để mọi người biết được mới tỏ ra rằng nàng ta là người trọng quy củ, tuyệt đối không phải kẻ nhẹ dạ buông thả.
Nghĩ vậy, nàng ta lập tức gọi người: "Ta không cần Ngải Liễu nữa, đưa ra ngoài!"
Lời vừa dứt, liền có ma ma đáp lời mà bước vào phòng, chẳng biết ai bỗng nói:
"Ngải Liễu cũng đến tuổi rồi, mã nô què giữ ngựa ở trang viện vẫn chưa lấy thê tử, tiểu thư sao không gả Ngải Liễu cho hắn ta, lấy trượng phu rồi thì sẽ biết đường mà làm việc cho phải đạo!"
Nghe xong lời ấy, toàn thân Ngải Liễu liền run rẩy, nhưng Dương Vưu Lăng chỉ khẽ liếc nhìn nàng ta bằng ánh mắt đầy chán ghét.
“Vậy cũng tốt.”
Sắc mặt Ngải Liễu bỗng trở nên tái nhợt, nàng ta run rẩy kêu lên: "Cô nương, cô nương! Nô tỳ đã biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa! Cầu xin cô nương đừng gả nô tỳ cho người khác! Nô tỳ nguyện ý ở lại sau viện giặt giũ cũng được, chỉ mong cô nương đừng gả nô tỳ đi!"
Nàng ta kêu gào thảm thiết, Đông Huân nhịn không được phải bước lên cầu xin cho nàng ta: "Cô nương, chi bằng chỉ đuổi nàng ấy ra khỏi viện chúng ta thôi?"
Dương Vưu Lăng lại lạnh lùng hừ một tiếng: "Không phạt nặng nàng ta làm sao khôi phục được danh tiếng của ta?"
Nói xong, nàng ta còn bảo ma ma bịt miệng Ngải Liễu lại: "Đừng để nàng ta kêu gào nữa, ta không muốn nghe thêm gì nữa!"
Vừa dứt lời, hai ma ma liền kéo Ngải Liễu lên, một người bước tới bịt miệng nàng ta, trong viện không còn nghe tiếng kêu gào của Ngải Liễu nữa mà chỉ còn lại âm thanh giãy giụa yếu ớt, rồi cũng nhanh chóng tan biến sau cửa viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những ma ma kéo Ngải Liễu đi chính là những kẻ trước đây có thù oán với mẫu thân nàng ta, giờ đây thấy nàng ta rơi vào cảnh khốn cùng, bọn họ chẳng thể kìm được mà cười lớn thành tiếng.
"Lần này ngươi tiêu đời rồi, mẫu thân ngươi có sống lại cũng không cứu nổi ngươi đâu, cả đời chỉ có thể làm thê tử kẻ què mà thôi!"
Vừa nói, vừa trói chặt nàng ta lên chiếc xe chở người đến trang trại.
Dây thừng thít chặt đến nỗi như muốn cắt đôi thân thể, Ngải Liễu vùng vẫy vô vọng, ánh sáng trong đôi mắt cũng dần tắt lụi.
*
Tại Đằng phủ.
Ngày kế chính là dịp tết Trung thu.
Năm nay thật hiếm khi Đằng Việt có thể ở nhà cùng đón tết, Lâm lão phu nhân vui mừng khôn xiết, khắp nơi đều cho treo đèn lồng đỏ rực, bày biện đủ loại hoa rực rỡ sắc màu.
Vậy nên, tự nhiên bà ta cũng không còn trách tiểu nữ nhi nữa, cho nàng ấy nghỉ đọc sách mấy ngày rồi từ ngân lâu đặt hẳn một bộ trang sức san hô đỏ tặng cho nàng ấy, nói rằng muốn nàng ấy đeo vào buổi tối khi bái nguyệt, thưởng cúc, ăn cua, bộ trang sức ấy phối cùng chiếc váy hồng đào thêu trăm bướm mới làm trong thu này thì quả thực rất hợp.
Đặng Như Uẩn lại chẳng được rảnh rỗi chút nào, vì Đằng Việt ở nhà nên nàng càng gánh thêm nhiều công việc trên vai, lúc nào cũng phải tỏ vẻ như mình đang dần tiếp quản việc trong nhà để Đằng Việt không sinh nghi.
Nhưng khổ nỗi Linh Lang lại đổ bệnh, từ sáng sớm đã bắt đầu sốt.
Đặng Như Uẩn không thể lúc nào cũng ở cạnh chăm sóc nên chỉ đành vừa lo liệu việc trong phủ, chuẩn bị cho buổi tiệc gia đình đêm Trung thu, vừa tranh thủ khi không ai để ý lẻn vào tiểu viện để sờ trán cô bé.
Đứa nhỏ sinh bệnh cả người ỉu xìu, đôi mắt vốn sáng long lanh giờ đây đầy hơi nước mờ mịt, cô bé mếu máo gọi cô cô, cái đầu nóng hổi cứ rúc vào lòng nàng.
Đặng Như Uẩn đau lòng vô cùng nhưng làm sao có thể ôm cô bé mãi được? Phải vất vả lắm mới dỗ cho cô bé uống thuốc rồi ngủ yên, đến khi nàng ngẩng đầu nhìn ra thì trời đã ngả về tây, cả nửa ngày bận bịu đến mức bản thân nàng còn chưa ăn uống gì.
Tú nương liền hỏi nàng có cần bảo nhà bếp làm hai món nóng cho nàng ăn không nhưng Đặng Như Uẩn chỉ đáp rằng thôi, rồi tiện tay ăn qua loa chút điểm tâm, uống một ly trà nóng, không ngờ nàng lại thiếp đi ngay trên bàn.
Khi Đằng Việt bước vào phòng thấy nàng tựa cằm lên tay mà ngủ gục.
Mẫu thân đã già yếu, muội muội lại còn quá nhỏ, mấy ngày nay mọi việc chuẩn bị cho Trung thu đều do nàng một tay lo liệu.
Đằng Việt yên lặng đứng ngắm nàng trong chốc lát, ánh mắt dịu lại rồi khẽ bảo một tiểu nha hoàn.
"Mang áo khoác đến đắp cho phu nhân đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro