Khế Ước
2024-10-11 23:36:21
Trong Liễu Minh Hiên.
Đặng Như Uẩn cùng Tú nương dùng bữa tối đơn giản xong, nàng trở lại bên thư án tiếp tục nghiên cứu những phương thuốc thành dược.
Tú nương đóng chặt hết cửa sổ tránh để tiếng hát từ sân khấu vọng vào làm phiền cô nương, thế nhưng, chẳng bao lâu sau, tiếng hí kịch ngưng bặt, bên ngoài lại càng náo nhiệt hơn, tiếng bước chân qua lại không ngớt.
Cuối cùng, Đặng Như Uẩn cũng bị quấy nhiễu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.
Tú nương đang may vá bên cạnh liền đứng dậy, nói: "Không rõ có chuyện gì, chẳng ai đến báo tin, để ta ra ngoài xem thế nào."
Nàng ấy vừa định đi, Đặng Như Uẩn liền lên tiếng ngăn lại: "Thôi đi, nếu không có ai đến báo cho ta biết hẳn chuyện này chẳng liên quan gì đến ta."
Tú nương khẽ thở dài, nói nhỏ: "Nhưng bên ngoài ồn ào như thế không giống việc nhỏ, sao lại chẳng ai đến nói một lời thế?" Rồi không kìm được, nàng ấy nhớ đến thái độ hờ hững của bọn đầu bếp trong nhà bếp khi nãy, lại thốt lên: "Dù sao cô nương cũng là phu nhân của họ."
Nói đến đây, Đặng Như Uẩn cười nhạt: "Phu nhân ư? Là phu nhân theo khế ước chứ gì?"
Câu nói này khiến Tú nương khựng lại.
Hai tháng trước nàng ấy còn theo cô nương sống ở quê nhà Kim Châu, sau khi phụ mẫu và huynh trưởng của cô nương đều qua đời, dựa vào vài mẫu ruộng thuốc và việc bán thành dược, cuộc sống của họ tuy bình thường nhưng cũng yên ổn.
Nhưng thúc phụ và thẩm thẩm của cô nương lại là một đôi ác nhân, thay vì giúp đỡ cháu gái, họ còn muốn ép nàng gả cho một công tử nhà giàu làm thiếp nhằm chiếm đoạt hết gia sản của đại phòng.
Tên công tử ấy lại là kẻ tàn ác, mỗi năm đều nạp thêm thê thiếp mới nhưng chẳng mấy chốc, kẻ thì bệnh chết, người thì gặp chuyện bất trắc.
Tên công tử ấy thực sự đã để mắt đến cô nương, nhiều lần đến quấy rối, cả nhà họ đều khiếp sợ chỉ e rằng một ngày nào đó gã sẽ không màng đến lễ nghi mà xông thẳng vào cưỡng ép bắt cóc cô nương đi.
Cô nương ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng cũng hoảng sợ, nàng không thể để sự việc tiếp tục như vậy.
Vậy nên, một thiếu nữ chưa xuất giá như nàng đành phải đích thân lên Kim Châu tìm một bà mối, nhờ bà mối tìm cho mình một mối hôn sự.
Nam tử dù lớn tuổi hay xấu xí, với nàng đều không quan trọng, chỉ cần có thể bảo vệ gia đình nàng là được.
Nhưng bà mối lại tìm được cho nàng một vị tướng quân trẻ tuổi từng đi ra từ Kim Châu, hiện là danh tướng của Đô Ty Thiểm Tây chính là Đằng tướng quân Đằng Việt.
Còn có một điều mà người ngoài không hay biết.
Hắn chính là người mà cô nương từng thầm yêu, cảm mến khi còn tuổi thanh xuân.
Tú nương nghe đến tên người ấy không khỏi vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ cô nương đã trải qua bao đau khổ, giờ đây cuối cùng trời xanh cũng an bài cho nàng được hạnh phúc.
Nhưng cô nương lại bảo rằng nàng đã sớm quên đi tình cảm ngây thơ thuở thiếu thời ấy, và lần này mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như thế.
Đằng tướng quân là một người công danh rạng rỡ, chỉ trong vài năm đã lập vô số chiến công, muốn lấy tiểu thư danh gia vọng tộc nào cũng dễ dàng, sao lại phải lấy một nữ nhân bình thường chỉ biết bán thuốc như nàng chứ?
Quả nhiên, mẫu thân của Đằng tướng quân là Lâm lão phu nhân đã tự mình đến.
Bà ta quan sát kỹ cô nương, thấy nàng có dung mạo thanh tú, cử chỉ nhã nhặn liền vô cùng hài lòng, bà ta nói rằng mong muốn cô nương nhanh chóng gả vào Đằng gia trở thành thê tử của Đằng tướng quân Đằng Việt, bà ta còn chuẩn bị sẵn một căn nhà ở Tây An phủ có thể đón cả gia đình Đặng thị về đó, thậm chí còn tặng cho cô nương một khoản tiền lớn.
Tú nương nghe đến đây thì gần như mơ hồ không tin vào tai mình, nhưng Lâm lão phu nhân lại bảo rằng số tiền đó không phải là sính lễ mà là tiền đặt cọc.
Bà ta nói rằng hôn sự này chỉ là một khế ước kéo dài ba năm, cô nương phải theo khế ước mà gả cho Đằng tướng quân trong ba năm, nhưng sau ba năm nhất định phải hòa ly và rời đi.
Trước khi thành thân, Đằng gia sẽ trao tiền đặt cọc, sau khi hòa ly sẽ trả hết số tiền còn lại.
Số tiền đó trước sau cộng lại đủ để nhà Đặng thị chi dùng trong nhiều năm, Lâm lão phu nhân còn nói thêm rằng dù sau khi hòa ly, Đằng gia vẫn sẽ bảo vệ gia đình cô nương, làm chỗ dựa cho nàng.
Nghe xong, cô nương liền đáp ứng ngay.
... ...
Tú nương hồi tưởng lại chuyện này, trầm mặc không nói.
Quả thực, họ đã như thế mà gả vào Đằng gia, mọi việc đều tuân theo sự sắp đặt của Lâm lão phu nhân trong bản khế ước.
Cô nương chỉ có một câu: "Đây là cơ hội mà trời ban để chúng ta thoát khỏi bùn lầy, chúng ta làm việc cho họ, đồng thời nhận lấy số tiền này."
Phải, đây là cơ hội tốt nhất có thể.
Nhưng khi ấy, Lâm lão phu nhân thực ra còn có một yêu cầu đặc biệt.
Hôn sự tuy là giả nhưng Đằng tướng quân không được biết điều này, nhất thiết phải để hắn tin tưởng rằng đây là hôn nhân thật sự.
Nhưng làm sao có thể giả gả cho một người mà lại khiến hắn tin tưởng? Trừ khi... thật sự làm phu thê với hắn suốt ba năm...
Tú nương không nói gì thêm, không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng như thể chẳng còn một hơi thở nào lọt qua, nhưng sự tĩnh lặng ấy chỉ duy trì trong chốc lát rồi nhanh chóng bị tiếng ồn ào bên ngoài phá tan.
Vẫn chưa có ai đến báo tin.
Tú nương nhìn thấy Đặng Như Uẩn bước đến rót cho nàng ấy một chén trà, đưa đến trước mặt.
"Lão phu nhân cho tiền thì chúng ta nhận tiền, chuyện còn lại đều là việc của Đằng gia, lão phu nhân không muốn chúng ta nhúng tay vào, vậy chúng ta ở xa ra chẳng phải tốt lắm sao?"
Nói như vậy không sai, nhưng Tú nương ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cô nương một cái.
Nếu mọi chuyện đều có thể đứng xa mà không liên can đương nhiên là tốt, nhưng Đằng tướng quân thì sao? Cô nương liệu có thể không bận tâm, không nghĩ ngợi mà đứng xa khỏi hắn không?
Đặng Như Uẩn cùng Tú nương dùng bữa tối đơn giản xong, nàng trở lại bên thư án tiếp tục nghiên cứu những phương thuốc thành dược.
Tú nương đóng chặt hết cửa sổ tránh để tiếng hát từ sân khấu vọng vào làm phiền cô nương, thế nhưng, chẳng bao lâu sau, tiếng hí kịch ngưng bặt, bên ngoài lại càng náo nhiệt hơn, tiếng bước chân qua lại không ngớt.
Cuối cùng, Đặng Như Uẩn cũng bị quấy nhiễu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.
Tú nương đang may vá bên cạnh liền đứng dậy, nói: "Không rõ có chuyện gì, chẳng ai đến báo tin, để ta ra ngoài xem thế nào."
Nàng ấy vừa định đi, Đặng Như Uẩn liền lên tiếng ngăn lại: "Thôi đi, nếu không có ai đến báo cho ta biết hẳn chuyện này chẳng liên quan gì đến ta."
Tú nương khẽ thở dài, nói nhỏ: "Nhưng bên ngoài ồn ào như thế không giống việc nhỏ, sao lại chẳng ai đến nói một lời thế?" Rồi không kìm được, nàng ấy nhớ đến thái độ hờ hững của bọn đầu bếp trong nhà bếp khi nãy, lại thốt lên: "Dù sao cô nương cũng là phu nhân của họ."
Nói đến đây, Đặng Như Uẩn cười nhạt: "Phu nhân ư? Là phu nhân theo khế ước chứ gì?"
Câu nói này khiến Tú nương khựng lại.
Hai tháng trước nàng ấy còn theo cô nương sống ở quê nhà Kim Châu, sau khi phụ mẫu và huynh trưởng của cô nương đều qua đời, dựa vào vài mẫu ruộng thuốc và việc bán thành dược, cuộc sống của họ tuy bình thường nhưng cũng yên ổn.
Nhưng thúc phụ và thẩm thẩm của cô nương lại là một đôi ác nhân, thay vì giúp đỡ cháu gái, họ còn muốn ép nàng gả cho một công tử nhà giàu làm thiếp nhằm chiếm đoạt hết gia sản của đại phòng.
Tên công tử ấy lại là kẻ tàn ác, mỗi năm đều nạp thêm thê thiếp mới nhưng chẳng mấy chốc, kẻ thì bệnh chết, người thì gặp chuyện bất trắc.
Tên công tử ấy thực sự đã để mắt đến cô nương, nhiều lần đến quấy rối, cả nhà họ đều khiếp sợ chỉ e rằng một ngày nào đó gã sẽ không màng đến lễ nghi mà xông thẳng vào cưỡng ép bắt cóc cô nương đi.
Cô nương ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng cũng hoảng sợ, nàng không thể để sự việc tiếp tục như vậy.
Vậy nên, một thiếu nữ chưa xuất giá như nàng đành phải đích thân lên Kim Châu tìm một bà mối, nhờ bà mối tìm cho mình một mối hôn sự.
Nam tử dù lớn tuổi hay xấu xí, với nàng đều không quan trọng, chỉ cần có thể bảo vệ gia đình nàng là được.
Nhưng bà mối lại tìm được cho nàng một vị tướng quân trẻ tuổi từng đi ra từ Kim Châu, hiện là danh tướng của Đô Ty Thiểm Tây chính là Đằng tướng quân Đằng Việt.
Còn có một điều mà người ngoài không hay biết.
Hắn chính là người mà cô nương từng thầm yêu, cảm mến khi còn tuổi thanh xuân.
Tú nương nghe đến tên người ấy không khỏi vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ cô nương đã trải qua bao đau khổ, giờ đây cuối cùng trời xanh cũng an bài cho nàng được hạnh phúc.
Nhưng cô nương lại bảo rằng nàng đã sớm quên đi tình cảm ngây thơ thuở thiếu thời ấy, và lần này mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như thế.
Đằng tướng quân là một người công danh rạng rỡ, chỉ trong vài năm đã lập vô số chiến công, muốn lấy tiểu thư danh gia vọng tộc nào cũng dễ dàng, sao lại phải lấy một nữ nhân bình thường chỉ biết bán thuốc như nàng chứ?
Quả nhiên, mẫu thân của Đằng tướng quân là Lâm lão phu nhân đã tự mình đến.
Bà ta quan sát kỹ cô nương, thấy nàng có dung mạo thanh tú, cử chỉ nhã nhặn liền vô cùng hài lòng, bà ta nói rằng mong muốn cô nương nhanh chóng gả vào Đằng gia trở thành thê tử của Đằng tướng quân Đằng Việt, bà ta còn chuẩn bị sẵn một căn nhà ở Tây An phủ có thể đón cả gia đình Đặng thị về đó, thậm chí còn tặng cho cô nương một khoản tiền lớn.
Tú nương nghe đến đây thì gần như mơ hồ không tin vào tai mình, nhưng Lâm lão phu nhân lại bảo rằng số tiền đó không phải là sính lễ mà là tiền đặt cọc.
Bà ta nói rằng hôn sự này chỉ là một khế ước kéo dài ba năm, cô nương phải theo khế ước mà gả cho Đằng tướng quân trong ba năm, nhưng sau ba năm nhất định phải hòa ly và rời đi.
Trước khi thành thân, Đằng gia sẽ trao tiền đặt cọc, sau khi hòa ly sẽ trả hết số tiền còn lại.
Số tiền đó trước sau cộng lại đủ để nhà Đặng thị chi dùng trong nhiều năm, Lâm lão phu nhân còn nói thêm rằng dù sau khi hòa ly, Đằng gia vẫn sẽ bảo vệ gia đình cô nương, làm chỗ dựa cho nàng.
Nghe xong, cô nương liền đáp ứng ngay.
... ...
Tú nương hồi tưởng lại chuyện này, trầm mặc không nói.
Quả thực, họ đã như thế mà gả vào Đằng gia, mọi việc đều tuân theo sự sắp đặt của Lâm lão phu nhân trong bản khế ước.
Cô nương chỉ có một câu: "Đây là cơ hội mà trời ban để chúng ta thoát khỏi bùn lầy, chúng ta làm việc cho họ, đồng thời nhận lấy số tiền này."
Phải, đây là cơ hội tốt nhất có thể.
Nhưng khi ấy, Lâm lão phu nhân thực ra còn có một yêu cầu đặc biệt.
Hôn sự tuy là giả nhưng Đằng tướng quân không được biết điều này, nhất thiết phải để hắn tin tưởng rằng đây là hôn nhân thật sự.
Nhưng làm sao có thể giả gả cho một người mà lại khiến hắn tin tưởng? Trừ khi... thật sự làm phu thê với hắn suốt ba năm...
Tú nương không nói gì thêm, không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng như thể chẳng còn một hơi thở nào lọt qua, nhưng sự tĩnh lặng ấy chỉ duy trì trong chốc lát rồi nhanh chóng bị tiếng ồn ào bên ngoài phá tan.
Vẫn chưa có ai đến báo tin.
Tú nương nhìn thấy Đặng Như Uẩn bước đến rót cho nàng ấy một chén trà, đưa đến trước mặt.
"Lão phu nhân cho tiền thì chúng ta nhận tiền, chuyện còn lại đều là việc của Đằng gia, lão phu nhân không muốn chúng ta nhúng tay vào, vậy chúng ta ở xa ra chẳng phải tốt lắm sao?"
Nói như vậy không sai, nhưng Tú nương ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cô nương một cái.
Nếu mọi chuyện đều có thể đứng xa mà không liên can đương nhiên là tốt, nhưng Đằng tướng quân thì sao? Cô nương liệu có thể không bận tâm, không nghĩ ngợi mà đứng xa khỏi hắn không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro