Không Cần Dìu
2024-10-11 23:36:21
Đặng Như Uẩn chưa từng nghe hắn nói chuyện với mình bằng giọng điệu như thế này, nhất thời không khỏi có phần ngượng ngập.
Nàng chưa kịp trả lời, lại nhìn quanh mơ hồ thấy được những người mà hắn dẫn theo.
“Đại tướng quân đã... diệt trừ sạch thổ phỉ trên Bạch Phượng Sơn rồi sao?”
“Phải.”
Đằng Việt trả lời rất thật.
Bọn thổ phỉ ấy hắn gần như chẳng tốn sức đã diệt sạch, chẳng phải do binh lính dưới trướng hắn quá dũng mãnh mà là do nàng đã hạ mê dược vào trong thùng nước, khiến hơn một nửa đám thổ phỉ bị đánh ngất.
Về phần vì sao nàng lại mang theo mê dược bên mình...
Đằng Việt cúi nhẹ mắt, thấy ngoài vết thương trên mu bàn tay, trên vạt áo của nàng cũng còn vết máu loang lổ.
Hắn không khỏi bước tới hai bước.
“Thương tích có nghiêm trọng không? Ta sẽ cõng nàng xuống núi.”
Nam nhân nói vậy, tiến lên thêm một bước đứng trước mặt nàng, nhưng khi hắn vừa bước tới, nàng lại lùi nửa bước sang một bên.
Gió nhẹ trong rừng thổi qua làm lá cây xào xạc rơi rụng.
Đặng Như Uẩn lúc này mới nhận ra trên người hắn đã thấm đẫm sương đêm trong rừng, đôi mắt anh tuấn ẩn hiện vẻ mệt mỏi.
Hắn định cõng nàng.
Nhưng nàng lùi lại nửa bước, nhẹ giọng bảo mình không sao.
“Đại tướng quân tìm chúng ta suốt đêm sao? Không ngờ lại để cho người của tướng quân phải vất vả như vậy...”
Nàng đã từng nghĩ rằng hắn có thể sẽ cho người tìm họ, nhưng không ngờ hắn lại để người lùng suốt cả đêm.
Thế nhưng nàng lại nói: “Ta không có gì đáng ngại, có thể tự mình xuống núi.”
Lời của Đặng Như Uẩn vừa dứt, bốn bề trong rừng quanh hồ vẫn im lặng chỉ có tiếng gió nhẹ thổi làm gợn lên những con sóng nhỏ trên mặt hồ.
Đằng Việt thấy nàng không chịu để hắn cõng, thậm chí còn lùi lại nửa bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói chuyện với hắn một cách hết sức khách sáo.
Từ cái ngày hắn ở Liễu Minh Hiên chất vấn nàng, rồi lại đuổi nàng đi, hắn chưa từng nghĩ lần gặp lại sẽ là trong tình cảnh như thế này.
Nàng cư xử khách sáo chẳng hề có chút sợ hãi hay oán trách, giống như họ không phải phu thê mà chỉ là hai kẻ xa lạ chẳng chút quen thuộc gì.
Đằng Việt trong chốc lát không biết phải làm thế nào.
Hắn nhìn về phía nàng nhưng không chạm đến ánh mắt của nàng, đành quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ đang nấp sau lưng nàng.
Cô bé búi hai búi tóc nhỏ đã rối, đôi mắt to tròn nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn bướng bỉnh mím chặt tỏ ra không vui.
Đằng Việt nhìn kỹ đột nhiên nhận ra.
Đó là đứa bé mà hôm trước hắn đã vô tình gặp ở trong phủ mình.
Lúc đó, hắn đã hỏi đứa bé là con cái nhà ai, cô bé mím môi tỏ vẻ không vui, chỉ nói một câu rồi quay đầu chạy đi.
Cô bé nói rằng mình là: “Con của người khác!”
Lời nói đó như vang lên trong tai hắn.
Thì ra đó là cháu gái của nàng.
Nhưng khi hắn nhìn qua, cô bé lại nấp kỹ hơn sau lưng nàng không chịu để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra cho hắn thấy nữa.
Con của người khác... Hắn thực sự chẳng biết chút gì về nàng cả.
Nhưng nàng lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu với hắn, nói một câu “Vậy xuống núi thôi,” rồi nắm tay cháu gái, từ phía bên kia hồ lặng lẽ bước xuống núi.
Nàng không nói thêm lời nào về bọn thổ phỉ, về đứa trẻ, hay về hắn.
Những con sóng trên mặt hồ u tĩnh phản chiếu lại bóng dáng yên ắng của hai cô cháu.
Ánh mắt của Đằng Việt theo dõi vết thương trên mu bàn tay của nàng, vết thương giờ đã không còn chảy máu nữa nhưng sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt, trên người có lẽ còn tồn tại những vết thương khác mà hắn không thể thấy được.
Đằng Việt liền theo sau nàng, thấy nàng vừa nhìn đến dốc núi có ý định muốn bế đứa trẻ lên.
Hắn vội vàng nói: “Để ta bế đứa nhỏ.”
Đặng Như Uẩn nghe tiếng liền quay lại nhìn.
Trên con đường nhỏ hẹp trong rừng, thân hình cao lớn của hắn lặng lẽ theo sát phía sau nàng, hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng không nói gì liền quay sang nhìn tiểu Linh Lang.
“Giao cho cô phụ bế con được không?”
Hắn cúi người xuống đưa tay ra với đứa trẻ.
Đặng Như Uẩn có chút khựng lại nhưng tiểu Linh Lang lập tức lắc đầu từ chối.
“Không cần.”
Giọng cô bé không lớn nhưng ý tứ rõ ràng.
Đặng Như Uẩn thấy vậy liền nói rằng không cần.
“Đại tướng quân khách khí quá rồi, đứa nhỏ có thể tự mình đi được.”
Nàng vừa nói hắn khách khí vừa vỗ nhẹ lên đầu của Linh Lang, để cô bé thử tự mình đi.
Đằng Việt chưa từng nghe nàng nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy.
Người phu nhân mà hắn từng nghĩ là lười biếng lại hay có nhiều toan tính nhỏ nhặt, vào giờ khắc này, những ấn tượng đó đều trở thành những ảo ảnh sai lầm trước đây của hắn.
Hắn không thể hiểu được tại sao mình lại có những suy nghĩ như vậy về nàng, nhưng người mà trước đây hắn tưởng là nàng và người mà hiện tại hắn đang nhìn thấy – người vừa tự mình thoát ra khỏi sào huyệt của bọn thổ phỉ, rõ ràng người trước mắt này mới là con người chân thật...
Gió trong rừng thổi mạnh hơn, tiếng lá cây xào xạc.
“Là nàng quá khách khí rồi, nàng với ta là phu thê, những chuyện này vốn dĩ là việc mà ta nên làm.”
Giọng nói của nam tử bất giác hạ thấp, Đặng Như Uẩn quay sang nhìn hắn, còn hắn lại nhìn tiểu Linh Lang.
“Cô phụ đã tìm thấy đèn thỏ nhỏ của con đêm qua rồi, ở ngay dưới chân núi đấy, cô phụ sẽ bế con xuống tìm đèn, được không?”
Hắn nhẹ giọng dỗ dành đứa trẻ.
Linh Lang rất thích chiếc đèn thỏ mà Đằng cô cô cho cô bé vào đêm Trung Thu, nghe thấy vậy, cô bé bắt đầu do dự, đôi mắt to tròn nhìn về phía hắn.
Nhân cơ hội đó, hắn đưa tay ra một lần nữa: “Cô cô của con đã bị thương rồi, để cô phụ bế con đi.”
Lời hắn nói khiến Linh Lang không từ chối nữa.
Đặng Như Uẩn nhìn thấy hắn lập tức bế đứa trẻ lên, sau đó hắn cúi đầu đưa tay về phía nàng.
“Ta dìu nàng xuống núi nhé.”
Đặng Như Uẩn đi đứng không gặp khó khăn gì, nàng không cần hắn dìu liền ra hiệu cảm tạ và tự mình vịn vào những thân cây ven đường để bước xuống núi.
Bàn tay của nam tử đưa ra lơ lửng trong không trung, cuối cùng chỉ có thể để nàng đi trước, còn hắn bế đứa trẻ theo sau từng bước, không hề rời mắt.
Nàng chưa kịp trả lời, lại nhìn quanh mơ hồ thấy được những người mà hắn dẫn theo.
“Đại tướng quân đã... diệt trừ sạch thổ phỉ trên Bạch Phượng Sơn rồi sao?”
“Phải.”
Đằng Việt trả lời rất thật.
Bọn thổ phỉ ấy hắn gần như chẳng tốn sức đã diệt sạch, chẳng phải do binh lính dưới trướng hắn quá dũng mãnh mà là do nàng đã hạ mê dược vào trong thùng nước, khiến hơn một nửa đám thổ phỉ bị đánh ngất.
Về phần vì sao nàng lại mang theo mê dược bên mình...
Đằng Việt cúi nhẹ mắt, thấy ngoài vết thương trên mu bàn tay, trên vạt áo của nàng cũng còn vết máu loang lổ.
Hắn không khỏi bước tới hai bước.
“Thương tích có nghiêm trọng không? Ta sẽ cõng nàng xuống núi.”
Nam nhân nói vậy, tiến lên thêm một bước đứng trước mặt nàng, nhưng khi hắn vừa bước tới, nàng lại lùi nửa bước sang một bên.
Gió nhẹ trong rừng thổi qua làm lá cây xào xạc rơi rụng.
Đặng Như Uẩn lúc này mới nhận ra trên người hắn đã thấm đẫm sương đêm trong rừng, đôi mắt anh tuấn ẩn hiện vẻ mệt mỏi.
Hắn định cõng nàng.
Nhưng nàng lùi lại nửa bước, nhẹ giọng bảo mình không sao.
“Đại tướng quân tìm chúng ta suốt đêm sao? Không ngờ lại để cho người của tướng quân phải vất vả như vậy...”
Nàng đã từng nghĩ rằng hắn có thể sẽ cho người tìm họ, nhưng không ngờ hắn lại để người lùng suốt cả đêm.
Thế nhưng nàng lại nói: “Ta không có gì đáng ngại, có thể tự mình xuống núi.”
Lời của Đặng Như Uẩn vừa dứt, bốn bề trong rừng quanh hồ vẫn im lặng chỉ có tiếng gió nhẹ thổi làm gợn lên những con sóng nhỏ trên mặt hồ.
Đằng Việt thấy nàng không chịu để hắn cõng, thậm chí còn lùi lại nửa bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói chuyện với hắn một cách hết sức khách sáo.
Từ cái ngày hắn ở Liễu Minh Hiên chất vấn nàng, rồi lại đuổi nàng đi, hắn chưa từng nghĩ lần gặp lại sẽ là trong tình cảnh như thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cư xử khách sáo chẳng hề có chút sợ hãi hay oán trách, giống như họ không phải phu thê mà chỉ là hai kẻ xa lạ chẳng chút quen thuộc gì.
Đằng Việt trong chốc lát không biết phải làm thế nào.
Hắn nhìn về phía nàng nhưng không chạm đến ánh mắt của nàng, đành quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ đang nấp sau lưng nàng.
Cô bé búi hai búi tóc nhỏ đã rối, đôi mắt to tròn nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn bướng bỉnh mím chặt tỏ ra không vui.
Đằng Việt nhìn kỹ đột nhiên nhận ra.
Đó là đứa bé mà hôm trước hắn đã vô tình gặp ở trong phủ mình.
Lúc đó, hắn đã hỏi đứa bé là con cái nhà ai, cô bé mím môi tỏ vẻ không vui, chỉ nói một câu rồi quay đầu chạy đi.
Cô bé nói rằng mình là: “Con của người khác!”
Lời nói đó như vang lên trong tai hắn.
Thì ra đó là cháu gái của nàng.
Nhưng khi hắn nhìn qua, cô bé lại nấp kỹ hơn sau lưng nàng không chịu để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra cho hắn thấy nữa.
Con của người khác... Hắn thực sự chẳng biết chút gì về nàng cả.
Nhưng nàng lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu với hắn, nói một câu “Vậy xuống núi thôi,” rồi nắm tay cháu gái, từ phía bên kia hồ lặng lẽ bước xuống núi.
Nàng không nói thêm lời nào về bọn thổ phỉ, về đứa trẻ, hay về hắn.
Những con sóng trên mặt hồ u tĩnh phản chiếu lại bóng dáng yên ắng của hai cô cháu.
Ánh mắt của Đằng Việt theo dõi vết thương trên mu bàn tay của nàng, vết thương giờ đã không còn chảy máu nữa nhưng sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt, trên người có lẽ còn tồn tại những vết thương khác mà hắn không thể thấy được.
Đằng Việt liền theo sau nàng, thấy nàng vừa nhìn đến dốc núi có ý định muốn bế đứa trẻ lên.
Hắn vội vàng nói: “Để ta bế đứa nhỏ.”
Đặng Như Uẩn nghe tiếng liền quay lại nhìn.
Trên con đường nhỏ hẹp trong rừng, thân hình cao lớn của hắn lặng lẽ theo sát phía sau nàng, hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng không nói gì liền quay sang nhìn tiểu Linh Lang.
“Giao cho cô phụ bế con được không?”
Hắn cúi người xuống đưa tay ra với đứa trẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặng Như Uẩn có chút khựng lại nhưng tiểu Linh Lang lập tức lắc đầu từ chối.
“Không cần.”
Giọng cô bé không lớn nhưng ý tứ rõ ràng.
Đặng Như Uẩn thấy vậy liền nói rằng không cần.
“Đại tướng quân khách khí quá rồi, đứa nhỏ có thể tự mình đi được.”
Nàng vừa nói hắn khách khí vừa vỗ nhẹ lên đầu của Linh Lang, để cô bé thử tự mình đi.
Đằng Việt chưa từng nghe nàng nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy.
Người phu nhân mà hắn từng nghĩ là lười biếng lại hay có nhiều toan tính nhỏ nhặt, vào giờ khắc này, những ấn tượng đó đều trở thành những ảo ảnh sai lầm trước đây của hắn.
Hắn không thể hiểu được tại sao mình lại có những suy nghĩ như vậy về nàng, nhưng người mà trước đây hắn tưởng là nàng và người mà hiện tại hắn đang nhìn thấy – người vừa tự mình thoát ra khỏi sào huyệt của bọn thổ phỉ, rõ ràng người trước mắt này mới là con người chân thật...
Gió trong rừng thổi mạnh hơn, tiếng lá cây xào xạc.
“Là nàng quá khách khí rồi, nàng với ta là phu thê, những chuyện này vốn dĩ là việc mà ta nên làm.”
Giọng nói của nam tử bất giác hạ thấp, Đặng Như Uẩn quay sang nhìn hắn, còn hắn lại nhìn tiểu Linh Lang.
“Cô phụ đã tìm thấy đèn thỏ nhỏ của con đêm qua rồi, ở ngay dưới chân núi đấy, cô phụ sẽ bế con xuống tìm đèn, được không?”
Hắn nhẹ giọng dỗ dành đứa trẻ.
Linh Lang rất thích chiếc đèn thỏ mà Đằng cô cô cho cô bé vào đêm Trung Thu, nghe thấy vậy, cô bé bắt đầu do dự, đôi mắt to tròn nhìn về phía hắn.
Nhân cơ hội đó, hắn đưa tay ra một lần nữa: “Cô cô của con đã bị thương rồi, để cô phụ bế con đi.”
Lời hắn nói khiến Linh Lang không từ chối nữa.
Đặng Như Uẩn nhìn thấy hắn lập tức bế đứa trẻ lên, sau đó hắn cúi đầu đưa tay về phía nàng.
“Ta dìu nàng xuống núi nhé.”
Đặng Như Uẩn đi đứng không gặp khó khăn gì, nàng không cần hắn dìu liền ra hiệu cảm tạ và tự mình vịn vào những thân cây ven đường để bước xuống núi.
Bàn tay của nam tử đưa ra lơ lửng trong không trung, cuối cùng chỉ có thể để nàng đi trước, còn hắn bế đứa trẻ theo sau từng bước, không hề rời mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro