Phu Thê Mới Cướ...
2024-10-11 23:36:21
Ánh đèn trên thư án chập chờn, lay động một cái.
Đặng Như Uẩn cảm thấy mắt mình khô rát liền khẽ khép lại, Tú nương thấy thế bèn tiến lại gần, dứt khoát thu hết giấy tờ thư tịch trên bàn.
“Cô nương nên nghỉ ngơi vài hôm đi thôi, nếu cứ mãi thức khuya thắp đèn xem sách mãi thế này, chỉ e sẽ phải đeo thứ kính cổ gọi là Ái Đãi mà thôi, giống như những lão tú tài đã dốc nửa đời người để thi khoa cử vậy đó.”
Sách thuốc không biết mua bao nhiêu quyển, thêm vào đó những bản chép tay trong nhà cũng bị nàng xem đi xem lại. Không có một ngày nào nàng không dành ra vài canh giờ mà nghiên cứu, Tú nương thật sự lo sợ một ngày nào đó nàng sẽ không còn nhìn thấy gì rõ ràng nữa.
Nghe xong lời nói đó, Đặng Như Uẩn lại không nhịn được mà cười thành tiếng: “Lão tú tài thì sao chứ? Chẳng lẽ Tú nương khinh thường tú tài sao?”
“Nô tỳ nào có dám nói vậy, cô nương đừng có giễu cợt nô tỳ mà.” Nàng ấy hôm nay nhất định phải thu hết sách đi, không hề muốn tranh cãi với Đặng Như Uẩn thêm, chỉ tay về phía bể cá dưới cửa sổ mà nói: “Cô nương cứ ngồi xem cá một chút đi, xem cá hai khắc thôi, mắt cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Nói xong liền ôm hết sách của Đặng Như Uẩn mà rời khỏi phòng.
Đặng Như Uẩn không còn cách nào khác để tranh luận, cũng không thể làm trái ý Tú nương, nàng chỉ có thể ngồi mà trầm ngâm về những phương thuốc vừa xem qua, đồng thời ngồi xuống cạnh cửa sổ ngắm nhìn bể cá.
Nàng chăm chú nhìn cá bơi lội nhưng trong đầu lại nghĩ về những phương thuốc, thành ra không hề nghe thấy động tĩnh trong viện, đến khi có người vén rèm cửa bước vào, nàng vẫn ngỡ rằng Tú nương đã quay lại nên cất tiếng nói.
“Tối nay thật là buồn chán, chi bằng chúng ta chơi song lục (trò đánh cờ) đi?”
Đặng Như Uẩn vừa nói xong quay đầu nhìn lại.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, toàn thân nàng bỗng cứng đờ như thể đông cứng trên ghế cạnh cửa sổ.
Người đến không phải là Tú nương mà là "phu quân" Đằng Việt của nàng.
Đằng Việt cũng đã thấy nàng.
Hắn nhìn thấy nàng sắc mặt hồng hào, lông mày giãn ra ngồi dưới cửa sổ mà đùa giỡn với cá, còn chuẩn bị chơi song lục cùng Tú nương.
Đằng Việt bỗng nhớ đến lời vừa nãy của Ngụy ma ma: “Nhị gia thật có tính nhẫn nại, nhưng lão nô nghĩ phu nhân e rằng không cần mời đại phu đâu.”
Ý tứ là, nàng chỉ đang trốn việc mà thôi.
Tằng Việt lặng lẽ nhìn nàng một lúc.
Đặng Như Uẩn cũng cảm thấy lúng túng liền đứng dậy.
Không khí trong phòng giống như bị hút cạn, gió từ tay áo của hắn cũng không lướt qua kẽ tay nàng, hơi thở nơi chóp mũi nàng cũng chẳng chạm đến môi hắn. Không gian trong phòng như đông đặc đến mức tiếng hát từ bên ngoài cũng không thể lọt vào được.
Dù đã thành thân hai tháng nhưng hai người mới chỉ gặp nhau có hai lần, lần này là lần thứ ba.
Đằng Việt không muốn vừa trở về nhà đã khiến không khí trở nên khó xử, hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi buông một câu “Ta đã về,” sau đó liền bước vào gian bên để thay áo.
Hắn đi thay áo, tuy không quen để người hầu hạ nhưng Đặng Như Uẩn cũng không thể cứ đứng mãi ở chỗ cũ, nàng đành theo hắn vào trong.
Đằng Việt nhất thời không nói gì, trên áo bào của hắn còn vương đầy bụi cát từ trận cưỡi ngựa phi nhanh, hắn cởi áo ngoài ra đặt lên lưng ghế, Đặng Như Uẩn bước tới giúp hắn thu dọn.
Dường như hắn có chút không hài lòng về việc nàng ở lại phòng nhàn rỗi không sang giúp đỡ Lâm lão phu nhân nên tỏ vẻ trầm ngâm im lặng.
Nhưng việc này Đặng Như Uẩn cũng không thể giải thích với hắn.
Đằng Việt thấy nàng không nói lời nào đành phải tự mình mở lời.
Hắn hỏi tình hình trong nhà dạo gần đây thế nào: “Có xảy ra chuyện gì không?”
Đặng Như Uẩn lắc đầu: “Không có, mọi việc đều ổn thỏa.”
Hắn “ừm” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Mẫu thân ta vẫn thường xuyên ngủ không yên giấc vào ban đêm sao?”
Lâm lão phu nhân dường như mắc chứng khó ngủ về đêm, đặc biệt là những ngày gần đây khi đến giỗ phụ thân của Đằng Việt, bà ta có lẽ đau buồn trong lòng nên suốt một đêm chỉ chợp mắt được hai canh giờ.
Đặng Như Uẩn kể lại những gì nàng đã nghe cho Đằng Việt: “... Nhưng đã mời đại phu đến xem, mấy ngày gần đây đã đỡ nhiều rồi.”
Nam nhân lặng yên một lúc không nói gì, mãi sau mới hỏi tiếp: “Tiểu muội gần đây thế nào?”
Dưới gối Lâm lão phu nhân chỉ có hai nam nhi và một nữ nhi, đại ca của Đằng Việt từ nhỏ đã yểu mệnh, còn muội muội Đằng Tiêu so với hai ca ca chênh lệch tuổi tác khá nhiều, năm nay mới mười ba tuổi.
Nhưng tiểu thư ấy vì chuyện không muốn đến học đường của người khác mà đã cãi vã với Lâm lão phu nhân suốt mấy ngày, hôm nay tại hoa yến cũng chỉ xuất hiện thoáng qua rồi về viện của mình Lâm lão phu nhân hoàn toàn không có cách nào với nàng ấy.
Những gì Đặng Như Uẩn biết đều nói hết với Đằng Việt, Đằng Việt không tiện bình phẩm về mẫu thân và muội muội của mình nên cũng không nói thêm lời nào.
Nhưng ngay cả muội muội của mình cũng không tiếp khách, có lẽ cũng không thể đòi hỏi thê tử của mình phải làm thế nào.
Đằng Việt từ bỏ ý định bàn thêm về việc đó, chuyển sang một chuyện khác.
Sau lễ thành hôn được ba ngày, đột nhiên có một toán tặc người Thát Tử tấn công biên giới nên hắn phải lập tức lên đường ra chiến trường, việc tân nương về thăm nhà cứ thế bị trì hoãn, đến nay cũng không ai nhắc đến nữa.
Đằng Việt cũng chỉ vừa mới nhớ ra, nhưng lần này hắn cũng không chắc mình có thể ở lại nhà mấy ngày.
Hắn nói: “Ta lần này trở về còn có vài việc khác, e rằng không kịp cùng nàng về nhà nên lại phải đợi thêm ít lâu nữa, nàng thấy thế nào?”
Hắn vẫn giữ vẻ khách khí như vẫn còn nhớ đến việc này, nhưng Đặng Như Uẩn nghĩ rằng thực ra cũng không cần thiết lắm.
“Đợi khi nào tướng quân có thời gian rồi nói cũng không muộn,” nàng đáp.
Nàng cũng tỏ ra khách khí, Đằng Việt “ừm” một tiếng đồng ý.
...
Trong chiếc giường bốn cột treo rèm hoa hải đường, không gian có phần bức bối.
Thân hình y cao lớn, Đặng Như Uẩn người toát mồ hôi lạnh lẫn mồ hôi nóng, hắn cúi xuống nhưng chỉ vừa chạm đến cánh tay nàng.
Không khí đêm se lạnh như lượn lờ giữa hai người, dù ở trong chăn nệm ẩm nóng nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi lạnh rợn người.
Hắn cảm nhận được sự không thoải mái của nàng bèn tăng tốc, nhanh chóng kết thúc.
Hắn kéo chăn đắp cho nàng: “Nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, hắn khoác áo đứng dậy rời đi dọn dẹp.
Đặng Như Uẩn không dám chần chừ lâu, rất nhanh chóng tựa vào mép giường đứng dậy lo liệu việc riêng.
Sau khi mọi việc xong xuôi, cả hai người lần lượt trở lại giường bốn cột.
“Giờ đã muộn rồi, nghỉ ngơi đi thôi,” nam nhân nói xong liền thổi tắt đèn đầu giường.
Đặng Như Uẩn cũng đã mệt mỏi đến cùng cực, nàng khẽ ừ một tiếng,
Đặng Như Uẩn cảm thấy mắt mình khô rát liền khẽ khép lại, Tú nương thấy thế bèn tiến lại gần, dứt khoát thu hết giấy tờ thư tịch trên bàn.
“Cô nương nên nghỉ ngơi vài hôm đi thôi, nếu cứ mãi thức khuya thắp đèn xem sách mãi thế này, chỉ e sẽ phải đeo thứ kính cổ gọi là Ái Đãi mà thôi, giống như những lão tú tài đã dốc nửa đời người để thi khoa cử vậy đó.”
Sách thuốc không biết mua bao nhiêu quyển, thêm vào đó những bản chép tay trong nhà cũng bị nàng xem đi xem lại. Không có một ngày nào nàng không dành ra vài canh giờ mà nghiên cứu, Tú nương thật sự lo sợ một ngày nào đó nàng sẽ không còn nhìn thấy gì rõ ràng nữa.
Nghe xong lời nói đó, Đặng Như Uẩn lại không nhịn được mà cười thành tiếng: “Lão tú tài thì sao chứ? Chẳng lẽ Tú nương khinh thường tú tài sao?”
“Nô tỳ nào có dám nói vậy, cô nương đừng có giễu cợt nô tỳ mà.” Nàng ấy hôm nay nhất định phải thu hết sách đi, không hề muốn tranh cãi với Đặng Như Uẩn thêm, chỉ tay về phía bể cá dưới cửa sổ mà nói: “Cô nương cứ ngồi xem cá một chút đi, xem cá hai khắc thôi, mắt cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Nói xong liền ôm hết sách của Đặng Như Uẩn mà rời khỏi phòng.
Đặng Như Uẩn không còn cách nào khác để tranh luận, cũng không thể làm trái ý Tú nương, nàng chỉ có thể ngồi mà trầm ngâm về những phương thuốc vừa xem qua, đồng thời ngồi xuống cạnh cửa sổ ngắm nhìn bể cá.
Nàng chăm chú nhìn cá bơi lội nhưng trong đầu lại nghĩ về những phương thuốc, thành ra không hề nghe thấy động tĩnh trong viện, đến khi có người vén rèm cửa bước vào, nàng vẫn ngỡ rằng Tú nương đã quay lại nên cất tiếng nói.
“Tối nay thật là buồn chán, chi bằng chúng ta chơi song lục (trò đánh cờ) đi?”
Đặng Như Uẩn vừa nói xong quay đầu nhìn lại.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, toàn thân nàng bỗng cứng đờ như thể đông cứng trên ghế cạnh cửa sổ.
Người đến không phải là Tú nương mà là "phu quân" Đằng Việt của nàng.
Đằng Việt cũng đã thấy nàng.
Hắn nhìn thấy nàng sắc mặt hồng hào, lông mày giãn ra ngồi dưới cửa sổ mà đùa giỡn với cá, còn chuẩn bị chơi song lục cùng Tú nương.
Đằng Việt bỗng nhớ đến lời vừa nãy của Ngụy ma ma: “Nhị gia thật có tính nhẫn nại, nhưng lão nô nghĩ phu nhân e rằng không cần mời đại phu đâu.”
Ý tứ là, nàng chỉ đang trốn việc mà thôi.
Tằng Việt lặng lẽ nhìn nàng một lúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặng Như Uẩn cũng cảm thấy lúng túng liền đứng dậy.
Không khí trong phòng giống như bị hút cạn, gió từ tay áo của hắn cũng không lướt qua kẽ tay nàng, hơi thở nơi chóp mũi nàng cũng chẳng chạm đến môi hắn. Không gian trong phòng như đông đặc đến mức tiếng hát từ bên ngoài cũng không thể lọt vào được.
Dù đã thành thân hai tháng nhưng hai người mới chỉ gặp nhau có hai lần, lần này là lần thứ ba.
Đằng Việt không muốn vừa trở về nhà đã khiến không khí trở nên khó xử, hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi buông một câu “Ta đã về,” sau đó liền bước vào gian bên để thay áo.
Hắn đi thay áo, tuy không quen để người hầu hạ nhưng Đặng Như Uẩn cũng không thể cứ đứng mãi ở chỗ cũ, nàng đành theo hắn vào trong.
Đằng Việt nhất thời không nói gì, trên áo bào của hắn còn vương đầy bụi cát từ trận cưỡi ngựa phi nhanh, hắn cởi áo ngoài ra đặt lên lưng ghế, Đặng Như Uẩn bước tới giúp hắn thu dọn.
Dường như hắn có chút không hài lòng về việc nàng ở lại phòng nhàn rỗi không sang giúp đỡ Lâm lão phu nhân nên tỏ vẻ trầm ngâm im lặng.
Nhưng việc này Đặng Như Uẩn cũng không thể giải thích với hắn.
Đằng Việt thấy nàng không nói lời nào đành phải tự mình mở lời.
Hắn hỏi tình hình trong nhà dạo gần đây thế nào: “Có xảy ra chuyện gì không?”
Đặng Như Uẩn lắc đầu: “Không có, mọi việc đều ổn thỏa.”
Hắn “ừm” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Mẫu thân ta vẫn thường xuyên ngủ không yên giấc vào ban đêm sao?”
Lâm lão phu nhân dường như mắc chứng khó ngủ về đêm, đặc biệt là những ngày gần đây khi đến giỗ phụ thân của Đằng Việt, bà ta có lẽ đau buồn trong lòng nên suốt một đêm chỉ chợp mắt được hai canh giờ.
Đặng Như Uẩn kể lại những gì nàng đã nghe cho Đằng Việt: “... Nhưng đã mời đại phu đến xem, mấy ngày gần đây đã đỡ nhiều rồi.”
Nam nhân lặng yên một lúc không nói gì, mãi sau mới hỏi tiếp: “Tiểu muội gần đây thế nào?”
Dưới gối Lâm lão phu nhân chỉ có hai nam nhi và một nữ nhi, đại ca của Đằng Việt từ nhỏ đã yểu mệnh, còn muội muội Đằng Tiêu so với hai ca ca chênh lệch tuổi tác khá nhiều, năm nay mới mười ba tuổi.
Nhưng tiểu thư ấy vì chuyện không muốn đến học đường của người khác mà đã cãi vã với Lâm lão phu nhân suốt mấy ngày, hôm nay tại hoa yến cũng chỉ xuất hiện thoáng qua rồi về viện của mình Lâm lão phu nhân hoàn toàn không có cách nào với nàng ấy.
Những gì Đặng Như Uẩn biết đều nói hết với Đằng Việt, Đằng Việt không tiện bình phẩm về mẫu thân và muội muội của mình nên cũng không nói thêm lời nào.
Nhưng ngay cả muội muội của mình cũng không tiếp khách, có lẽ cũng không thể đòi hỏi thê tử của mình phải làm thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đằng Việt từ bỏ ý định bàn thêm về việc đó, chuyển sang một chuyện khác.
Sau lễ thành hôn được ba ngày, đột nhiên có một toán tặc người Thát Tử tấn công biên giới nên hắn phải lập tức lên đường ra chiến trường, việc tân nương về thăm nhà cứ thế bị trì hoãn, đến nay cũng không ai nhắc đến nữa.
Đằng Việt cũng chỉ vừa mới nhớ ra, nhưng lần này hắn cũng không chắc mình có thể ở lại nhà mấy ngày.
Hắn nói: “Ta lần này trở về còn có vài việc khác, e rằng không kịp cùng nàng về nhà nên lại phải đợi thêm ít lâu nữa, nàng thấy thế nào?”
Hắn vẫn giữ vẻ khách khí như vẫn còn nhớ đến việc này, nhưng Đặng Như Uẩn nghĩ rằng thực ra cũng không cần thiết lắm.
“Đợi khi nào tướng quân có thời gian rồi nói cũng không muộn,” nàng đáp.
Nàng cũng tỏ ra khách khí, Đằng Việt “ừm” một tiếng đồng ý.
...
Trong chiếc giường bốn cột treo rèm hoa hải đường, không gian có phần bức bối.
Thân hình y cao lớn, Đặng Như Uẩn người toát mồ hôi lạnh lẫn mồ hôi nóng, hắn cúi xuống nhưng chỉ vừa chạm đến cánh tay nàng.
Không khí đêm se lạnh như lượn lờ giữa hai người, dù ở trong chăn nệm ẩm nóng nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi lạnh rợn người.
Hắn cảm nhận được sự không thoải mái của nàng bèn tăng tốc, nhanh chóng kết thúc.
Hắn kéo chăn đắp cho nàng: “Nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, hắn khoác áo đứng dậy rời đi dọn dẹp.
Đặng Như Uẩn không dám chần chừ lâu, rất nhanh chóng tựa vào mép giường đứng dậy lo liệu việc riêng.
Sau khi mọi việc xong xuôi, cả hai người lần lượt trở lại giường bốn cột.
“Giờ đã muộn rồi, nghỉ ngơi đi thôi,” nam nhân nói xong liền thổi tắt đèn đầu giường.
Đặng Như Uẩn cũng đã mệt mỏi đến cùng cực, nàng khẽ ừ một tiếng,
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro