Trước Đây Đã Sa...
2024-10-11 23:36:21
Đặng Như Uẩn nhất thời không trả lời được lời ấy.
Trước khi nàng vào phủ, Lâm lão phu nhân đã an bài cho gia đình của nàng ở trong tiểu viện phía đông thành. Ngoại tổ mẫu tuổi đã cao, Quyên di bị thương ở chân, Linh Lang còn nhỏ, những điều bất tiện ấy lão phu nhân đều đã biết rõ, còn đặc biệt cử người đến chăm sóc.
Đặng Như Uẩn hiểu rõ ý của Lâm lão phu nhân.
Người nếu đã cùng nhau ở chung một nơi, sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh ra vài phần tình cảm không cần thiết. Nếu đã biết trước sau gì cũng sẽ rời đi, chi bằng ngay từ đầu cứ cách xa nhau ra, đến khi phải ly biệt sẽ chẳng còn gì để mà luyến tiếc.
Nếu chẳng phải do Linh Lang bị đánh đến sinh bệnh, nàng thực sự sẽ không bao giờ đưa đứa trẻ này đến Đằng gia. Ban đầu nàng đã định mấy ngày sau sẽ gửi con bé đến tiểu viện ở phía đông thành, chẳng ngờ sau bao phen dời đổi, Đằng Việt lại đích thân đề nghị để Linh Lang ở lại cùng họ.
Điều này hoàn toàn khác với ý của Lâm lão phu nhân.
Nàng khẽ lắc đầu, nói: “Tướng quân không cần phiền toái, cứ để con bé theo Tú nương ngủ là được rồi.”
Theo Tú nương tức là ở dãy phòng sau của Liễu Minh Hiên, nơi ở của bọn hạ nhân.
Đằng Việt thấy nàng không phải đang khách sáo với hắn mà trong lòng nàng thực sự nghĩ như thế.
Hắn chợt nhớ đến một đêm nào đó, nàng thức dậy mấy lần trong đêm còn rời khỏi phòng đi ra ngoài.
Khi ấy hắn chỉ nghĩ rằng nàng luôn có những suy nghĩ vòng vèo nên chẳng buồn hỏi, nhưng phải chăng thực ra đêm đó nàng đi ra sau để thăm nom Linh Lang?
Đứa trẻ vẫn luôn bị nàng đặt ở cái góc khuất không mấy ai để ý đến trong dãy phòng sau, từ trước đến giờ chưa từng được đưa ra trước mặt người khác.
Hơn nữa, nếu như Linh Lang đã đến phủ từ hôm ấy thì trung thu đêm ấy cũng đã ở trong đây rồi.
Thế nhưng tại gia yến trung thu, nàng lại không để đứa trẻ ra mặt, thậm chí trừ lần hắn tình cờ bắt gặp Linh Lang, nàng cũng chưa bao giờ để con bé vui đùa chạy nhảy trong Đằng phủ.
Linh Lang vốn dĩ nên là biểu tiểu thư của nhà, được phân riêng một tiểu viện, có đầy đủ hạ nhân hầu hạ là điều tất nhiên, vậy mà nàng chẳng hề nhắc đến nửa lời như thể sợ làm kinh động đến người trong phủ, chỉ có thể tạm thời giấu con bé bên mình.
Ánh đèn xuyên qua mép màn lụa rọi lên thân nàng, khuôn mặt trắng bệch, tinh thần dường như chỉ là gắng gượng, đôi mày liễu dường như cũng phai nhạt đi ít nhiều.
Đôi mắt nàng vốn rất đẹp, Linh Lang cùng nàng có đôi mắt giống nhau nhưng trong mắt tiểu cô nương luôn ánh lên tia sáng lấp lánh như sao, còn nàng khi đối diện với hắn, đôi mắt chìm dưới hàng mi dài khiến hắn khó nhìn thấu được tâm tình của nàng.
Ánh đèn lờ mờ xuyên qua màn lụa phủ lên người nàng một tầng sương mỏng.
Nàng như đang ở bên cạnh hắn lại như không; giống như nàng dường như sống trong căn nhà này, lại tựa như chẳng phải; cũng như nàng dường như đã gả cho hắn nhưng phảng phất như chưa từng...
Nếu trước đây mọi chuyện đều như vậy thì hẳn là hắn, thân là phu quân đã làm một cách tệ hại vô cùng.
Giờ đây không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Đằng Việt không hỏi nàng nữa, cúi người xuống hỏi Linh Lang một câu.
“Con có muốn ở cùng cô cô và cô phụ ở Tây sương phòng không? Tây sương phòng rất gần cô cô.”
Câu hỏi này khiến ánh mắt của Linh Lang thoáng hiện lên vẻ khao khát, con bé muốn được ở cạnh cô cô, luôn muốn ở cạnh cô cô.
Nhưng khi tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn về phía cô cô, lại thấy cô cô lén lút lắc đầu với cô bé.
Tiểu Linh Lang cúi thấp đầu, đáp: “Không muốn ạ.”
Con bé vừa nói xong, người trên giường liền lên tiếng.
“Linh Lang cũng không quen, tướng quân để con bé theo Tú nương đi thôi.”
Đằng Việt vừa rồi đã thấy từ khóe mắt, nàng đã lén lắc đầu với Linh Lang.
Nàng thật sự không muốn.
Đằng Việt muốn nói thêm vài câu với nàng nhưng hắn thân là cô phụ, trước nay không để tâm, bây giờ đột nhiên lại yêu cầu điều này chẳng phải là có chút bất ngờ sao?
Đằng Việt đành không nói thêm lời nào nữa, chỉ đứng lặng nhìn Tú nương dắt Linh Lang về dãy phòng sau.
Trong mắt nàng, hắn dường như là một người ngoài xa lạ hơn cả Linh Lang...
Nàng nói xong những lời ấy liền có vẻ mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại.
Đằng Việt dập bớt vài ngọn đèn không cần thiết, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ bên giường.
Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của nàng.
Khi đầu ngón tay của hắn mang theo hơi lạnh chạm đến eo nàng, nàng bỗng chốc mở bừng mắt.
Trong đôi mắt nàng hiện rõ sự ngạc nhiên khó giấu, Đằng Việt khẽ giải thích.
“Đại phu dặn trước khi ngủ phải thay thuốc một lần.”
“Việc này để Tú nương làm là được rồi,” nàng lập tức nói.
“Nhưng chẳng phải Tú nương đang phải chăm sóc đứa trẻ sao?”
Câu hỏi bất ngờ này khiến Đặng Như Uẩn ngẩn người một chút.
Đằng Việt mím môi, ánh mắt hắn lại dời về phía vết thương trên eo nàng.
Ngón tay hắn mang theo hơi ấm, nhưng làn da bên eo nàng lại lạnh ngắt, hắn cẩn trọng, động tác nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần đầu ngón tay hắn vô tình chạm vào đều khiến da nàng không tự chủ mà khẽ run rẩy.
Hắn như nhận ra điều đó liền áp cả lòng bàn tay lên eo nàng, dùng hơi ấm của mình để xua đi cái lạnh trên da thịt nàng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, từng nhịp đập của hắn như truyền qua lòng bàn tay thấm dần vào cơ thể nàng.
Tim Đặng Như Uẩn đập nhanh hơn một chút, nhưng nàng quay đầu đi nhíu mày lại.
Nàng không muốn như vậy.
Nhưng hắn không vội vàng, cứ từ từ giúp nàng làm ấm lên, cũng cẩn thận xử lý xong vết thương rồi mới rút tay về.
Nhưng ngay sau đó, hắn bất chợt bế nàng lên.
Lúc nàng được nhấc bổng vào lòng hắn, theo phản xạ nàng liền muốn đưa tay lên đẩy ngực hắn ra.
Bốn mắt chạm nhau, mọi thứ bên trong lẫn bên ngoài giường đều như ngừng lại, ngay cả ánh đèn cũng không còn lay động nữa.
Nhưng hắn chỉ đơn thuần bế nàng từ mép giường vào phía trong, nàng thật sự không cần căng thẳng đến mức phản kháng như vậy...
Xa xa ngoài kia, tiếng ve mùa thu ở trên nhành cây nào đó ngân nga vài tiếng nhẹ nhàng.
Hắn cúi người đặt nàng xuống, lại kéo chăn đắp cho nàng cẩn thận.
Đặng Như Uẩn không thoải mái liền xoay người quay mặt đi chỗ khác.
Hắn thu dọn mọi thứ, dập tắt đèn rồi mới lên giường nằm.
Chẳng rõ là hắn đoán được nàng vẫn chưa ngủ hay không mà hắn lại kéo góc chăn cho nàng một lần nữa, ánh trăng xuyên qua lớp màn cửa nhẹ nhàng rọi vào.
Bên cạnh nàng, giọng hắn thấp trầm mang theo nỗi buồn sâu lắng cùng chút áy náy.
“Trước đây là ta sai, từ nay về sau ta sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một phu quân, Uẩn nương, ngủ đi.”
Trước khi nàng vào phủ, Lâm lão phu nhân đã an bài cho gia đình của nàng ở trong tiểu viện phía đông thành. Ngoại tổ mẫu tuổi đã cao, Quyên di bị thương ở chân, Linh Lang còn nhỏ, những điều bất tiện ấy lão phu nhân đều đã biết rõ, còn đặc biệt cử người đến chăm sóc.
Đặng Như Uẩn hiểu rõ ý của Lâm lão phu nhân.
Người nếu đã cùng nhau ở chung một nơi, sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh ra vài phần tình cảm không cần thiết. Nếu đã biết trước sau gì cũng sẽ rời đi, chi bằng ngay từ đầu cứ cách xa nhau ra, đến khi phải ly biệt sẽ chẳng còn gì để mà luyến tiếc.
Nếu chẳng phải do Linh Lang bị đánh đến sinh bệnh, nàng thực sự sẽ không bao giờ đưa đứa trẻ này đến Đằng gia. Ban đầu nàng đã định mấy ngày sau sẽ gửi con bé đến tiểu viện ở phía đông thành, chẳng ngờ sau bao phen dời đổi, Đằng Việt lại đích thân đề nghị để Linh Lang ở lại cùng họ.
Điều này hoàn toàn khác với ý của Lâm lão phu nhân.
Nàng khẽ lắc đầu, nói: “Tướng quân không cần phiền toái, cứ để con bé theo Tú nương ngủ là được rồi.”
Theo Tú nương tức là ở dãy phòng sau của Liễu Minh Hiên, nơi ở của bọn hạ nhân.
Đằng Việt thấy nàng không phải đang khách sáo với hắn mà trong lòng nàng thực sự nghĩ như thế.
Hắn chợt nhớ đến một đêm nào đó, nàng thức dậy mấy lần trong đêm còn rời khỏi phòng đi ra ngoài.
Khi ấy hắn chỉ nghĩ rằng nàng luôn có những suy nghĩ vòng vèo nên chẳng buồn hỏi, nhưng phải chăng thực ra đêm đó nàng đi ra sau để thăm nom Linh Lang?
Đứa trẻ vẫn luôn bị nàng đặt ở cái góc khuất không mấy ai để ý đến trong dãy phòng sau, từ trước đến giờ chưa từng được đưa ra trước mặt người khác.
Hơn nữa, nếu như Linh Lang đã đến phủ từ hôm ấy thì trung thu đêm ấy cũng đã ở trong đây rồi.
Thế nhưng tại gia yến trung thu, nàng lại không để đứa trẻ ra mặt, thậm chí trừ lần hắn tình cờ bắt gặp Linh Lang, nàng cũng chưa bao giờ để con bé vui đùa chạy nhảy trong Đằng phủ.
Linh Lang vốn dĩ nên là biểu tiểu thư của nhà, được phân riêng một tiểu viện, có đầy đủ hạ nhân hầu hạ là điều tất nhiên, vậy mà nàng chẳng hề nhắc đến nửa lời như thể sợ làm kinh động đến người trong phủ, chỉ có thể tạm thời giấu con bé bên mình.
Ánh đèn xuyên qua mép màn lụa rọi lên thân nàng, khuôn mặt trắng bệch, tinh thần dường như chỉ là gắng gượng, đôi mày liễu dường như cũng phai nhạt đi ít nhiều.
Đôi mắt nàng vốn rất đẹp, Linh Lang cùng nàng có đôi mắt giống nhau nhưng trong mắt tiểu cô nương luôn ánh lên tia sáng lấp lánh như sao, còn nàng khi đối diện với hắn, đôi mắt chìm dưới hàng mi dài khiến hắn khó nhìn thấu được tâm tình của nàng.
Ánh đèn lờ mờ xuyên qua màn lụa phủ lên người nàng một tầng sương mỏng.
Nàng như đang ở bên cạnh hắn lại như không; giống như nàng dường như sống trong căn nhà này, lại tựa như chẳng phải; cũng như nàng dường như đã gả cho hắn nhưng phảng phất như chưa từng...
Nếu trước đây mọi chuyện đều như vậy thì hẳn là hắn, thân là phu quân đã làm một cách tệ hại vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ đây không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Đằng Việt không hỏi nàng nữa, cúi người xuống hỏi Linh Lang một câu.
“Con có muốn ở cùng cô cô và cô phụ ở Tây sương phòng không? Tây sương phòng rất gần cô cô.”
Câu hỏi này khiến ánh mắt của Linh Lang thoáng hiện lên vẻ khao khát, con bé muốn được ở cạnh cô cô, luôn muốn ở cạnh cô cô.
Nhưng khi tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn về phía cô cô, lại thấy cô cô lén lút lắc đầu với cô bé.
Tiểu Linh Lang cúi thấp đầu, đáp: “Không muốn ạ.”
Con bé vừa nói xong, người trên giường liền lên tiếng.
“Linh Lang cũng không quen, tướng quân để con bé theo Tú nương đi thôi.”
Đằng Việt vừa rồi đã thấy từ khóe mắt, nàng đã lén lắc đầu với Linh Lang.
Nàng thật sự không muốn.
Đằng Việt muốn nói thêm vài câu với nàng nhưng hắn thân là cô phụ, trước nay không để tâm, bây giờ đột nhiên lại yêu cầu điều này chẳng phải là có chút bất ngờ sao?
Đằng Việt đành không nói thêm lời nào nữa, chỉ đứng lặng nhìn Tú nương dắt Linh Lang về dãy phòng sau.
Trong mắt nàng, hắn dường như là một người ngoài xa lạ hơn cả Linh Lang...
Nàng nói xong những lời ấy liền có vẻ mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại.
Đằng Việt dập bớt vài ngọn đèn không cần thiết, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ bên giường.
Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của nàng.
Khi đầu ngón tay của hắn mang theo hơi lạnh chạm đến eo nàng, nàng bỗng chốc mở bừng mắt.
Trong đôi mắt nàng hiện rõ sự ngạc nhiên khó giấu, Đằng Việt khẽ giải thích.
“Đại phu dặn trước khi ngủ phải thay thuốc một lần.”
“Việc này để Tú nương làm là được rồi,” nàng lập tức nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng chẳng phải Tú nương đang phải chăm sóc đứa trẻ sao?”
Câu hỏi bất ngờ này khiến Đặng Như Uẩn ngẩn người một chút.
Đằng Việt mím môi, ánh mắt hắn lại dời về phía vết thương trên eo nàng.
Ngón tay hắn mang theo hơi ấm, nhưng làn da bên eo nàng lại lạnh ngắt, hắn cẩn trọng, động tác nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần đầu ngón tay hắn vô tình chạm vào đều khiến da nàng không tự chủ mà khẽ run rẩy.
Hắn như nhận ra điều đó liền áp cả lòng bàn tay lên eo nàng, dùng hơi ấm của mình để xua đi cái lạnh trên da thịt nàng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, từng nhịp đập của hắn như truyền qua lòng bàn tay thấm dần vào cơ thể nàng.
Tim Đặng Như Uẩn đập nhanh hơn một chút, nhưng nàng quay đầu đi nhíu mày lại.
Nàng không muốn như vậy.
Nhưng hắn không vội vàng, cứ từ từ giúp nàng làm ấm lên, cũng cẩn thận xử lý xong vết thương rồi mới rút tay về.
Nhưng ngay sau đó, hắn bất chợt bế nàng lên.
Lúc nàng được nhấc bổng vào lòng hắn, theo phản xạ nàng liền muốn đưa tay lên đẩy ngực hắn ra.
Bốn mắt chạm nhau, mọi thứ bên trong lẫn bên ngoài giường đều như ngừng lại, ngay cả ánh đèn cũng không còn lay động nữa.
Nhưng hắn chỉ đơn thuần bế nàng từ mép giường vào phía trong, nàng thật sự không cần căng thẳng đến mức phản kháng như vậy...
Xa xa ngoài kia, tiếng ve mùa thu ở trên nhành cây nào đó ngân nga vài tiếng nhẹ nhàng.
Hắn cúi người đặt nàng xuống, lại kéo chăn đắp cho nàng cẩn thận.
Đặng Như Uẩn không thoải mái liền xoay người quay mặt đi chỗ khác.
Hắn thu dọn mọi thứ, dập tắt đèn rồi mới lên giường nằm.
Chẳng rõ là hắn đoán được nàng vẫn chưa ngủ hay không mà hắn lại kéo góc chăn cho nàng một lần nữa, ánh trăng xuyên qua lớp màn cửa nhẹ nhàng rọi vào.
Bên cạnh nàng, giọng hắn thấp trầm mang theo nỗi buồn sâu lắng cùng chút áy náy.
“Trước đây là ta sai, từ nay về sau ta sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một phu quân, Uẩn nương, ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro