Vẫn Xa Cách Như...
2024-10-11 23:36:21
Đằng Việt tuy rằng không ở trong quân nhưng bởi vì vụ án này mà ngược lại càng thêm bề bộn nhiều việc hơn.
Ngày hôm sau, đợi đến lúc hắn phân phó xong công việc đã là lúc trời chiều, hắn cất bước trở về Liễu Minh Hiên phát hiện trong viện lặng ngắt như tờ, ban đầu còn tưởng cô cháu Đặng Như bọn họ cơm trưa xong liền cùng nhau đi nghỉ trưa, nhưng sau khi cẩn thận quan sát một lượt mới phát hiện có gì đó không ổn.
“Phu nhân bọn họ không ở trong viện sao?”
Có tiểu nha hoàn đến hồi đáp: "Khởi bẩm nhị gia, phu nhân không có ở đây, hình như nói là ngoại tổ mẫu cùng di mẫu của phu nhân đã tới ạ.”
Đằng Việt ngạc nhiên.
Chuyện lớn như thế mà không có ai bẩm báo với hắn một tiếng.
Hắn trước tiên trở về phòng thay một bộ y phục chỉnh tề rồi bước ra khỏi Liễu Minh Hiên, đi thẳng về phía cổng chính.
Tuy vậy, hắn vẫn ghé hỏi người gác cổng của Liễu Minh Hiên một câu: "Phu nhân đi ra cổng chính đón tiếp ngoại tổ mẫu đã bao lâu rồi?”
Hắn đang nghĩ, có khi nào mọi người đã được nghênh tiếp vào phủ rồi chăng?
Nhưng người gác cổng lại lộ ra vẻ mặt lúng túng, đáp: “Khởi bẩm nhị gia, phu nhân đi đã một lúc lâu rồi, nhưng không phải đến cổng chính ạ.”
“Không phải đến cổng chính?” Đằng Việt nghe đến đây liền có chút mơ hồ.
Người gác cổng chỉ về phía cổng nhỏ nằm ở phía Đông Bắc của Đằng phủ, nói: “Phu nhân đã đi đến cổng hông rồi.”
Cổng hông?
Đằng Việt thoáng ngây người, không biết phải hỏi ai, ngoại tổ mẫu của phu nhân sao lại có thể đến cổng hông phía Đông Bắc, nơi đó là nơi mà hạ nhân trong phủ thường xuyên lui tới.
Hắn chau mày, chỉ đành sải bước nhanh về phía đó.
Từ xa, khi vừa đi đến con đường nhỏ, nhìn qua những bóng cây che phủ hắn liền thấy được bóng dáng nàng.
Nàng mang theo Tú nương và Linh Lang đã đến cổng hông, nhưng không có vẻ gì là muốn mời người vào trong, chỉ đứng ở rìa rừng trúc cạnh cổng hông mà trò chuyện cùng người nhà.
Đó là một vị lão thái thái tóc bạc phơ khoác trên mình một bộ y phục vải thô giản dị, chắc hẳn là ngoại tổ mẫu của nàng, bên cạnh là một phụ nhân trung niên chống gậy, cổ áo đã bạc màu vì nước giặt, ước chừng là vị Quyên di mẫu mà nàng hay nhắc tới.
Hai người một trái một phải nắm lấy tay nàng.
Lão thái thái cúi gập lưng, đầu hơi nghiêng xuống không ngừng chăm chú nhìn những vết thương chưa lành trên tay nàng, rồi dùng bàn tay già nua của mình nhẹ nhàng vuốt ve lên vết sẹo đã liền da, đau lòng gọi: “Uẩn Nương của ta, tiểu Uẩn Nương của ta…”
Mà Quyên di mẫu thì không ngừng hỏi nàng: “Nghe nói là vết thương trên eo chảy nhiều máu đến mức hôn mê bất tỉnh, con cùng Tú nương làm sao lại không nói cho chúng ta biết một tiếng? Nếu không nhờ những lời đồn đại bên ngoài, chúng ta cũng không hay biết con đã chịu khổ sở đến nhường này!”
Vừa nói, bà vừa muốn nhìn qua thương thế ở eo nàng.
Nhưng nơi ấy là chỗ kín đáo, làm sao có thể phô ra cho người xem được?
Nàng liên tục nói không sao: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không nặng như người ngoài đồn đại đâu, cũng sắp lành rồi.”
Nàng mỉm cười, nói tiếp: “Con còn tưởng có thể giấu được di mẫu, không ngờ khắp Tây An đều là người chạy vặt nói nhảm, lại để các người biết được rồi. Về sau chuyện nhà chúng con phải cất giấu thật kỹ, không thể để người Tây An phủ nghe được nữa!”
Đằng Việt thấy nàng mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy nàng trêu đùa, nhưng câu nói bông đùa ấy lại khiến Quyên di mẫu rơi lệ.
“Con còn có tâm tư đùa giỡn nữa ư? Đây là chuyện nguy hiểm đến tính mạng đấy, chúng ta đều sợ đến muốn đứt hơi rồi mà con lại không xem là chuyện to tát!”
Nàng chẳng chút để tâm, chỉ hỏi ngược lại các bà làm sao mà qua đây được: "Từ thành Đông qua đây cũng phải một đoạn đường dài đó.”
Quyên di mẫu bảo rằng bà cho tiểu đồng chạy vặt trong nhà đi ra ngoài thuê tạm một chiếc xe ngựa đến.
“Ta vốn định một mình đến nhưng chẳng may bị ngoại tổ mẫu con nghe thấy, bà ấy chỉ lẩm bẩm nhắc đến con, ta đành phải đưa lão nhân gia theo.”
Quyên di mẫu vừa nói xong, bà liền cúi đầu nhìn về phía vị ngoại tổ mẫu đã tuổi cao sức yếu.
Ngoại tổ mẫu nắm lấy tay nàng, khẽ áp lên gương mặt đầy nếp nhăn của mình, tinh thần lão nhân gia có phần mơ hồ không phân biệt được rõ vết thương ở đâu, chỉ hỏi nàng: “Có còn đau không? Tiểu Uẩn Nương làm sao mà lại bị thương?”
Lời nói ấy khiến viền mắt nàng lập tức đỏ lên nhưng nàng vẫn cố mỉm cười: "Sớm đã không còn đau nữa rồi, là do tôn nữ nằm mơ buổi đêm, không cẩn thận rơi khỏi giường, lăn một vòng liền bị thương như vậy đấy.”
Dường như lão tổ mẫu tin câu nói này là thật, khẽ “à” lên một tiếng thật dài.
Quyên di mẫu lại xoay đầu sang một bên dùng khăn tay chấm nhẹ nước mắt: "Con cứ tùy tiện nói dối, gạt được ngoại tổ mẫu con thôi...”
Đằng Việt sững sờ đứng đó.
Thì ra nàng lại thích bông đùa, nói chuyện kiểu như vậy sao? Hắn chưa từng nghe qua bao giờ.
Nhưng mấy người họ chỉ đứng bên cổng hông mà nói chuyện ngươi một câu, ta một câu, gác cổng thấy lão thái thái tuổi đã cao, Quyên di mẫu thì chân cẳng không tiện bèn mang ghế ra cho các bà ngồi, nàng liền cúi đầu nói lời cảm ơn với người gác cổng.
Quyên di mẫu lại nói với nàng: "Nếu con đã không sao, vậy thì nghỉ ngơi cho tốt, nằm nhiều một chút, đi lại ít thôi, giờ thì chúng ta cũng nên về rồi.”
Quyên di mẫu thật sự lại muốn rời đi như vậy.
Đằng Việt thấy ánh mắt nàng lộ rõ vẻ không đành lòng, cứ tưởng nàng sẽ nói ra lời nào để níu giữ nhưng nàng lại chỉ gật đầu.
“Vâng, để con bảo Tú nương tiễn các người hồi phủ.”
Nói đoạn, nàng thực sự quay sang dặn dò Tú nương rồi quay đầu lại, chợt thấy Linh Lang.
Quyên di mẫu bèn hỏi nàng: "Con cần dưỡng thương, nếu vậy ta đưa cả Linh Lang về cùng được không?”
Linh Lang dường như không muốn đi bèn nắm lấy vạt váy nàng, nhưng nàng chỉ khẽ xoa đầu Linh Lang.
“Cũng được, con đi đi, mấy hôm nữa cô cô sẽ qua thăm con.”
Linh Lang cúi đầu ngoan ngoãn đi theo Quyên di mẫu chuẩn bị rời khỏi Đằng phủ.
Đằng Việt nhìn mà ngạc nhiên không thôi.
Hắn biết mình đã hành xử không phải sau chuyện ở Bạch Phượng Sơn, không dám trông mong nàng lập tức tha thứ nhưng vẫn muốn cố gắng nhiều hơn, chí ít cũng khiến nàng bớt đi chút đề phòng, có thể chấp nhận hắn thêm một chút.
Những ngày gần đây, hắn còn tưởng rằng quan hệ phu thê giữa họ thật sự đang dần dần tan băng, trở nên gần gũi hơn.
Nhưng hiện tại hắn mới hiểu rõ, căn bản là không phải.
Trong lòng nàng vẫn giữ một khoảng cách với hắn, chỉ là đổi sang một hình thức khác mà thôi.
Trên gương mặt nàng dường như có biết bao lớp mặt nạ, nàng chỉ mang những lớp mặt nạ ấy ra cho hắn nhìn.
Ban đầu là vẻ ngơ ngẩn, sau lại trở nên hòa nhã, nhưng những điều này vốn không phải tính cách thật sự của nàng, ít nhất cũng không phải tính cách của một Đặng Như Uẩn biết nói đùa như thế.
Còn bản tính thực sự của nàng, nàng hoàn toàn không muốn cho hắn biết.
Hắn nhìn sang thấy y phục trên người nàng vì gầy gò mà trở nên rộng thùng thình, biết rõ nàng cũng không nỡ để người nhà rời đi nhưng lại vẫn tiễn họ ra đến tận cổng.
Đằng Việt sải bước tiến về phía trước.
Hắn vừa đến, tất cả bọn họ liền im bặt.
Nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, khẽ gọi: “Tướng quân…”
Không còn chút nào sự hòa nhã mà mấy ngày nay hắn vẫn lầm tưởng, vẻ xa cách nơi nàng vẫn như trước mà chẳng hề thay đổi.
Ngày hôm sau, đợi đến lúc hắn phân phó xong công việc đã là lúc trời chiều, hắn cất bước trở về Liễu Minh Hiên phát hiện trong viện lặng ngắt như tờ, ban đầu còn tưởng cô cháu Đặng Như bọn họ cơm trưa xong liền cùng nhau đi nghỉ trưa, nhưng sau khi cẩn thận quan sát một lượt mới phát hiện có gì đó không ổn.
“Phu nhân bọn họ không ở trong viện sao?”
Có tiểu nha hoàn đến hồi đáp: "Khởi bẩm nhị gia, phu nhân không có ở đây, hình như nói là ngoại tổ mẫu cùng di mẫu của phu nhân đã tới ạ.”
Đằng Việt ngạc nhiên.
Chuyện lớn như thế mà không có ai bẩm báo với hắn một tiếng.
Hắn trước tiên trở về phòng thay một bộ y phục chỉnh tề rồi bước ra khỏi Liễu Minh Hiên, đi thẳng về phía cổng chính.
Tuy vậy, hắn vẫn ghé hỏi người gác cổng của Liễu Minh Hiên một câu: "Phu nhân đi ra cổng chính đón tiếp ngoại tổ mẫu đã bao lâu rồi?”
Hắn đang nghĩ, có khi nào mọi người đã được nghênh tiếp vào phủ rồi chăng?
Nhưng người gác cổng lại lộ ra vẻ mặt lúng túng, đáp: “Khởi bẩm nhị gia, phu nhân đi đã một lúc lâu rồi, nhưng không phải đến cổng chính ạ.”
“Không phải đến cổng chính?” Đằng Việt nghe đến đây liền có chút mơ hồ.
Người gác cổng chỉ về phía cổng nhỏ nằm ở phía Đông Bắc của Đằng phủ, nói: “Phu nhân đã đi đến cổng hông rồi.”
Cổng hông?
Đằng Việt thoáng ngây người, không biết phải hỏi ai, ngoại tổ mẫu của phu nhân sao lại có thể đến cổng hông phía Đông Bắc, nơi đó là nơi mà hạ nhân trong phủ thường xuyên lui tới.
Hắn chau mày, chỉ đành sải bước nhanh về phía đó.
Từ xa, khi vừa đi đến con đường nhỏ, nhìn qua những bóng cây che phủ hắn liền thấy được bóng dáng nàng.
Nàng mang theo Tú nương và Linh Lang đã đến cổng hông, nhưng không có vẻ gì là muốn mời người vào trong, chỉ đứng ở rìa rừng trúc cạnh cổng hông mà trò chuyện cùng người nhà.
Đó là một vị lão thái thái tóc bạc phơ khoác trên mình một bộ y phục vải thô giản dị, chắc hẳn là ngoại tổ mẫu của nàng, bên cạnh là một phụ nhân trung niên chống gậy, cổ áo đã bạc màu vì nước giặt, ước chừng là vị Quyên di mẫu mà nàng hay nhắc tới.
Hai người một trái một phải nắm lấy tay nàng.
Lão thái thái cúi gập lưng, đầu hơi nghiêng xuống không ngừng chăm chú nhìn những vết thương chưa lành trên tay nàng, rồi dùng bàn tay già nua của mình nhẹ nhàng vuốt ve lên vết sẹo đã liền da, đau lòng gọi: “Uẩn Nương của ta, tiểu Uẩn Nương của ta…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Quyên di mẫu thì không ngừng hỏi nàng: “Nghe nói là vết thương trên eo chảy nhiều máu đến mức hôn mê bất tỉnh, con cùng Tú nương làm sao lại không nói cho chúng ta biết một tiếng? Nếu không nhờ những lời đồn đại bên ngoài, chúng ta cũng không hay biết con đã chịu khổ sở đến nhường này!”
Vừa nói, bà vừa muốn nhìn qua thương thế ở eo nàng.
Nhưng nơi ấy là chỗ kín đáo, làm sao có thể phô ra cho người xem được?
Nàng liên tục nói không sao: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không nặng như người ngoài đồn đại đâu, cũng sắp lành rồi.”
Nàng mỉm cười, nói tiếp: “Con còn tưởng có thể giấu được di mẫu, không ngờ khắp Tây An đều là người chạy vặt nói nhảm, lại để các người biết được rồi. Về sau chuyện nhà chúng con phải cất giấu thật kỹ, không thể để người Tây An phủ nghe được nữa!”
Đằng Việt thấy nàng mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy nàng trêu đùa, nhưng câu nói bông đùa ấy lại khiến Quyên di mẫu rơi lệ.
“Con còn có tâm tư đùa giỡn nữa ư? Đây là chuyện nguy hiểm đến tính mạng đấy, chúng ta đều sợ đến muốn đứt hơi rồi mà con lại không xem là chuyện to tát!”
Nàng chẳng chút để tâm, chỉ hỏi ngược lại các bà làm sao mà qua đây được: "Từ thành Đông qua đây cũng phải một đoạn đường dài đó.”
Quyên di mẫu bảo rằng bà cho tiểu đồng chạy vặt trong nhà đi ra ngoài thuê tạm một chiếc xe ngựa đến.
“Ta vốn định một mình đến nhưng chẳng may bị ngoại tổ mẫu con nghe thấy, bà ấy chỉ lẩm bẩm nhắc đến con, ta đành phải đưa lão nhân gia theo.”
Quyên di mẫu vừa nói xong, bà liền cúi đầu nhìn về phía vị ngoại tổ mẫu đã tuổi cao sức yếu.
Ngoại tổ mẫu nắm lấy tay nàng, khẽ áp lên gương mặt đầy nếp nhăn của mình, tinh thần lão nhân gia có phần mơ hồ không phân biệt được rõ vết thương ở đâu, chỉ hỏi nàng: “Có còn đau không? Tiểu Uẩn Nương làm sao mà lại bị thương?”
Lời nói ấy khiến viền mắt nàng lập tức đỏ lên nhưng nàng vẫn cố mỉm cười: "Sớm đã không còn đau nữa rồi, là do tôn nữ nằm mơ buổi đêm, không cẩn thận rơi khỏi giường, lăn một vòng liền bị thương như vậy đấy.”
Dường như lão tổ mẫu tin câu nói này là thật, khẽ “à” lên một tiếng thật dài.
Quyên di mẫu lại xoay đầu sang một bên dùng khăn tay chấm nhẹ nước mắt: "Con cứ tùy tiện nói dối, gạt được ngoại tổ mẫu con thôi...”
Đằng Việt sững sờ đứng đó.
Thì ra nàng lại thích bông đùa, nói chuyện kiểu như vậy sao? Hắn chưa từng nghe qua bao giờ.
Nhưng mấy người họ chỉ đứng bên cổng hông mà nói chuyện ngươi một câu, ta một câu, gác cổng thấy lão thái thái tuổi đã cao, Quyên di mẫu thì chân cẳng không tiện bèn mang ghế ra cho các bà ngồi, nàng liền cúi đầu nói lời cảm ơn với người gác cổng.
Quyên di mẫu lại nói với nàng: "Nếu con đã không sao, vậy thì nghỉ ngơi cho tốt, nằm nhiều một chút, đi lại ít thôi, giờ thì chúng ta cũng nên về rồi.”
Quyên di mẫu thật sự lại muốn rời đi như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đằng Việt thấy ánh mắt nàng lộ rõ vẻ không đành lòng, cứ tưởng nàng sẽ nói ra lời nào để níu giữ nhưng nàng lại chỉ gật đầu.
“Vâng, để con bảo Tú nương tiễn các người hồi phủ.”
Nói đoạn, nàng thực sự quay sang dặn dò Tú nương rồi quay đầu lại, chợt thấy Linh Lang.
Quyên di mẫu bèn hỏi nàng: "Con cần dưỡng thương, nếu vậy ta đưa cả Linh Lang về cùng được không?”
Linh Lang dường như không muốn đi bèn nắm lấy vạt váy nàng, nhưng nàng chỉ khẽ xoa đầu Linh Lang.
“Cũng được, con đi đi, mấy hôm nữa cô cô sẽ qua thăm con.”
Linh Lang cúi đầu ngoan ngoãn đi theo Quyên di mẫu chuẩn bị rời khỏi Đằng phủ.
Đằng Việt nhìn mà ngạc nhiên không thôi.
Hắn biết mình đã hành xử không phải sau chuyện ở Bạch Phượng Sơn, không dám trông mong nàng lập tức tha thứ nhưng vẫn muốn cố gắng nhiều hơn, chí ít cũng khiến nàng bớt đi chút đề phòng, có thể chấp nhận hắn thêm một chút.
Những ngày gần đây, hắn còn tưởng rằng quan hệ phu thê giữa họ thật sự đang dần dần tan băng, trở nên gần gũi hơn.
Nhưng hiện tại hắn mới hiểu rõ, căn bản là không phải.
Trong lòng nàng vẫn giữ một khoảng cách với hắn, chỉ là đổi sang một hình thức khác mà thôi.
Trên gương mặt nàng dường như có biết bao lớp mặt nạ, nàng chỉ mang những lớp mặt nạ ấy ra cho hắn nhìn.
Ban đầu là vẻ ngơ ngẩn, sau lại trở nên hòa nhã, nhưng những điều này vốn không phải tính cách thật sự của nàng, ít nhất cũng không phải tính cách của một Đặng Như Uẩn biết nói đùa như thế.
Còn bản tính thực sự của nàng, nàng hoàn toàn không muốn cho hắn biết.
Hắn nhìn sang thấy y phục trên người nàng vì gầy gò mà trở nên rộng thùng thình, biết rõ nàng cũng không nỡ để người nhà rời đi nhưng lại vẫn tiễn họ ra đến tận cổng.
Đằng Việt sải bước tiến về phía trước.
Hắn vừa đến, tất cả bọn họ liền im bặt.
Nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, khẽ gọi: “Tướng quân…”
Không còn chút nào sự hòa nhã mà mấy ngày nay hắn vẫn lầm tưởng, vẻ xa cách nơi nàng vẫn như trước mà chẳng hề thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro