Ngồi Im Mà Nghe: Chuyện Kỳ Diệu Tại Đền Tướng Quân!
Chương 32
2024-11-03 18:52:39
“Ta chỉ là ông từ của Thần Võ tướng quân miếu, tuân lệnh tướng quân đến đây xử lý chuyện này,” Thư Dương đáp lại, giọng không chút run sợ.
Con tôm lớn nghe thấy lời này, lắc mình một cái, toàn thân lấp lánh ánh sáng xanh rực rỡ, ánh sáng đó đầy sát khí. “Thần Võ tướng quân ư? Tên đó đã mất hương khói từ lâu, chỉ còn lại chút tàn hồn, dựa vào đâu mà đòi phái ngươi đến đối phó ta?”
“Ta không cần lý do, chỉ cần có lệnh là làm,” Thư Dương nhún vai, đôi mắt sắc bén như lưỡi đao. "Nếu ngươi muốn đấu một trận, thì mau ra tay đi."
Lời nói chưa dứt, con tôm khổng lồ đã lao tới với tốc độ kinh người, những chiếc càng khổng lồ xé toạc mặt nước, nhằm thẳng vào Thư Dương. Hắn nhanh chóng lùi lại, nhẹ nhàng lướt đi trên ngọn cỏ gần bờ sông. Những chiêu thức mà Thư Dương sử dụng rất linh hoạt, như thể cánh chim bay trong gió, vừa thoát khỏi phạm vi tấn công của con tôm lớn mà lại vừa giữ được khoảng cách đủ gần để phản công.
Sau vài lần công kích không thành, con tôm lớn tức giận gầm lên, thân thể khổng lồ của nó đỏ rực trong ánh sáng ma mị, như thể sẵn sàng bùng nổ sức mạnh hủy diệt. “Ngươi không có khả năng đánh bại ta! Dòng sông này là nhà của ta, ngươi chỉ là một kẻ ngoại lai!”
“Đừng tự tin quá sớm,” Thư Dương nhếch mép cười, hai tay nắm chặt, bắt đầu triệu tập linh lực. Linh khí từ cơ thể hắn nhanh chóng lan tỏa, như thể bao bọc lấy toàn bộ không gian xung quanh, tạo thành một vòng tròn bảo vệ vô hình.
Con tôm lớn nhận thấy sức mạnh của đối thủ đang tăng lên, liền quyết định dùng đến tuyệt chiêu của nó. Đôi càng khổng lồ vung lên, tạo thành những đợt sóng nước dữ dội tấn công về phía Thư Dương, làm dấy lên những cột nước cao ngất. Tuy nhiên, Thư Dương không lùi bước. Hắn lao thẳng về phía con tôm, đồng thời triệu hồi toàn bộ linh lực vào tay phải, đánh ra một đòn quyết định.
Đòn tấn công của Thư Dương mạnh mẽ đến mức làm cho nước sông vỡ tung, sóng nước bắn tung tóe. Con tôm khổng lồ bị đẩy lùi, thân thể lắc lư không vững, rồi rơi xuống mặt nước với tiếng "ầm" lớn. Thân hình của nó bắt đầu co rúm lại, rồi từ từ tan biến vào dòng nước, như thể bị hút mất linh lực và sức mạnh.
Thư Dương thở phào nhẹ nhõm. “Cuối cùng cũng xong!” hắn lẩm bẩm, lau mồ hôi trên trán. Dù cơ thể đã cạn kiệt linh lực, Thư Dương vẫn không quên nhắc nhở chính mình rằng trận chiến này chỉ là một trong những thử thách đầu tiên mà hắn phải đối mặt trong hành trình dài phía trước.
“Đúng là ngươi không tệ,” giọng nói của Vân Diệp lại vang lên trong đầu Thư Dương, đầy vẻ hài lòng. “Xem ra ta chọn đúng người rồi.”
Thư Dương chỉ cười nhạt, quay bước trở về miếu Thần Võ. “Ngươi chọn ta, nhưng ta cũng có lý do để ở lại. Rồi sẽ đến lúc chúng ta xem ai lợi dụng ai nhiều hơn.”
Thư Dương lắc đầu ngán ngẩm, đành từ bỏ ý định nướng tôm. "Thôi vậy," hắn thở dài, "cứ để đó, lần sau mang theo gia vị đủ mới tính tiếp."
Hắn quay người đi, chuẩn bị rời khỏi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ từ phía con tôm lớn.
Tiếng vang khàn khàn, giống như tiếng một thứ gì đó đang bị đứt đoạn bên trong thân xác khổng lồ của con tôm.
“Không thể nào… vẫn còn sống à?” Thư Dương ngay lập tức lùi lại, cảnh giác nhìn về phía trước. Tuy nhiên, âm thanh lại không phải đến từ con tôm, mà từ một vệt sáng xanh đậm đà đang dần dần hiện ra trên thân thể của nó.
“Là gì vậy?” Thư Dương thì thầm, đôi mắt lóe lên sự tò mò.
Chỉ trong chớp mắt, vệt sáng xanh biến thành một bóng ma mờ ảo, trông như một linh hồn tôm sông cổ xưa.
“Ngươi đã giết con ta, nhưng lại không ăn thịt nó? Ngươi khinh thường loài tôm của ta sao?” bóng ma lên tiếng, giọng nói đầy phẫn nộ và u uất.
Thư Dương hơi sững lại. “Không phải ta khinh thường, chỉ là nó… hơi tanh quá, không ăn được.”
Bóng ma nghe vậy, vẻ mặt từ giận dữ chuyển sang khó hiểu, sau đó lại bật cười khanh khách: “Ha! Ngươi đúng là con người kỳ lạ, không như những kẻ phàm trần khác.”
“Vậy sao?” Thư Dương nhếch mép, tỏ vẻ không mấy quan tâm. “Thế giờ ngươi tính sao? Tấn công ta hay rút lui đây?”
Bóng ma nhìn Thư Dương chăm chú một hồi lâu, rồi thở dài một tiếng nặng nề. “Ngươi thắng rồi, ta không thể làm gì ngươi cả. Nhưng nhớ kỹ, dòng sông này thuộc về tộc tôm chúng ta. Nếu còn dám đến đây gây sự, ngươi sẽ không có kết thúc dễ dàng đâu.”
Con tôm lớn nghe thấy lời này, lắc mình một cái, toàn thân lấp lánh ánh sáng xanh rực rỡ, ánh sáng đó đầy sát khí. “Thần Võ tướng quân ư? Tên đó đã mất hương khói từ lâu, chỉ còn lại chút tàn hồn, dựa vào đâu mà đòi phái ngươi đến đối phó ta?”
“Ta không cần lý do, chỉ cần có lệnh là làm,” Thư Dương nhún vai, đôi mắt sắc bén như lưỡi đao. "Nếu ngươi muốn đấu một trận, thì mau ra tay đi."
Lời nói chưa dứt, con tôm khổng lồ đã lao tới với tốc độ kinh người, những chiếc càng khổng lồ xé toạc mặt nước, nhằm thẳng vào Thư Dương. Hắn nhanh chóng lùi lại, nhẹ nhàng lướt đi trên ngọn cỏ gần bờ sông. Những chiêu thức mà Thư Dương sử dụng rất linh hoạt, như thể cánh chim bay trong gió, vừa thoát khỏi phạm vi tấn công của con tôm lớn mà lại vừa giữ được khoảng cách đủ gần để phản công.
Sau vài lần công kích không thành, con tôm lớn tức giận gầm lên, thân thể khổng lồ của nó đỏ rực trong ánh sáng ma mị, như thể sẵn sàng bùng nổ sức mạnh hủy diệt. “Ngươi không có khả năng đánh bại ta! Dòng sông này là nhà của ta, ngươi chỉ là một kẻ ngoại lai!”
“Đừng tự tin quá sớm,” Thư Dương nhếch mép cười, hai tay nắm chặt, bắt đầu triệu tập linh lực. Linh khí từ cơ thể hắn nhanh chóng lan tỏa, như thể bao bọc lấy toàn bộ không gian xung quanh, tạo thành một vòng tròn bảo vệ vô hình.
Con tôm lớn nhận thấy sức mạnh của đối thủ đang tăng lên, liền quyết định dùng đến tuyệt chiêu của nó. Đôi càng khổng lồ vung lên, tạo thành những đợt sóng nước dữ dội tấn công về phía Thư Dương, làm dấy lên những cột nước cao ngất. Tuy nhiên, Thư Dương không lùi bước. Hắn lao thẳng về phía con tôm, đồng thời triệu hồi toàn bộ linh lực vào tay phải, đánh ra một đòn quyết định.
Đòn tấn công của Thư Dương mạnh mẽ đến mức làm cho nước sông vỡ tung, sóng nước bắn tung tóe. Con tôm khổng lồ bị đẩy lùi, thân thể lắc lư không vững, rồi rơi xuống mặt nước với tiếng "ầm" lớn. Thân hình của nó bắt đầu co rúm lại, rồi từ từ tan biến vào dòng nước, như thể bị hút mất linh lực và sức mạnh.
Thư Dương thở phào nhẹ nhõm. “Cuối cùng cũng xong!” hắn lẩm bẩm, lau mồ hôi trên trán. Dù cơ thể đã cạn kiệt linh lực, Thư Dương vẫn không quên nhắc nhở chính mình rằng trận chiến này chỉ là một trong những thử thách đầu tiên mà hắn phải đối mặt trong hành trình dài phía trước.
“Đúng là ngươi không tệ,” giọng nói của Vân Diệp lại vang lên trong đầu Thư Dương, đầy vẻ hài lòng. “Xem ra ta chọn đúng người rồi.”
Thư Dương chỉ cười nhạt, quay bước trở về miếu Thần Võ. “Ngươi chọn ta, nhưng ta cũng có lý do để ở lại. Rồi sẽ đến lúc chúng ta xem ai lợi dụng ai nhiều hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư Dương lắc đầu ngán ngẩm, đành từ bỏ ý định nướng tôm. "Thôi vậy," hắn thở dài, "cứ để đó, lần sau mang theo gia vị đủ mới tính tiếp."
Hắn quay người đi, chuẩn bị rời khỏi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ từ phía con tôm lớn.
Tiếng vang khàn khàn, giống như tiếng một thứ gì đó đang bị đứt đoạn bên trong thân xác khổng lồ của con tôm.
“Không thể nào… vẫn còn sống à?” Thư Dương ngay lập tức lùi lại, cảnh giác nhìn về phía trước. Tuy nhiên, âm thanh lại không phải đến từ con tôm, mà từ một vệt sáng xanh đậm đà đang dần dần hiện ra trên thân thể của nó.
“Là gì vậy?” Thư Dương thì thầm, đôi mắt lóe lên sự tò mò.
Chỉ trong chớp mắt, vệt sáng xanh biến thành một bóng ma mờ ảo, trông như một linh hồn tôm sông cổ xưa.
“Ngươi đã giết con ta, nhưng lại không ăn thịt nó? Ngươi khinh thường loài tôm của ta sao?” bóng ma lên tiếng, giọng nói đầy phẫn nộ và u uất.
Thư Dương hơi sững lại. “Không phải ta khinh thường, chỉ là nó… hơi tanh quá, không ăn được.”
Bóng ma nghe vậy, vẻ mặt từ giận dữ chuyển sang khó hiểu, sau đó lại bật cười khanh khách: “Ha! Ngươi đúng là con người kỳ lạ, không như những kẻ phàm trần khác.”
“Vậy sao?” Thư Dương nhếch mép, tỏ vẻ không mấy quan tâm. “Thế giờ ngươi tính sao? Tấn công ta hay rút lui đây?”
Bóng ma nhìn Thư Dương chăm chú một hồi lâu, rồi thở dài một tiếng nặng nề. “Ngươi thắng rồi, ta không thể làm gì ngươi cả. Nhưng nhớ kỹ, dòng sông này thuộc về tộc tôm chúng ta. Nếu còn dám đến đây gây sự, ngươi sẽ không có kết thúc dễ dàng đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro