Làng Bồng Lâm (11)
Rainy
2024-07-14 15:26:23
“Thế là Lạc Thiếu Hoa đã tự sát?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Phải, Tư Mã Luân bảo rằng không nên giữ lại một thủ lĩnh sẵn sàng giết đệ tử của mình.” Sử Bá đáp.
Cô sắp xếp và loại bỏ những chi tiết thừa đi thì còn lại hai thông tin quan trọng, một là Lạc Thiếu Hoa đến từ làng Hoa Lệ, hai là người đó đã đặt lời nguyền lên các tà sư ở làng Bồng Lâm.
“Không biết xui rủi thế nào mà ta chết sau đó không lâu, lúc đó ta mới vừa dùng tà thuật giết thêm một người nên bây giờ mang bộ mặt thế này luôn.” Sử Bá chỉ vào mặt mình. “Nhóc định tìm cách để thanh tẩy bọn ta đấy à?”
Đường Mộc Nhi gật đầu. Sử Bá nói “Thật tốt quá, ta thấy chán lắm rồi. Cứ như bị tù vô thời hạn vậy. Để ta nói với nhóc một cách để đánh bại Tư Mã Luân, đó là phải tìm ra Minh Ngọc.”
“Minh Ngọc? Cháu có nghe kể rằng đó là thứ Tư Mã Luân dùng để điều khiển đám rối.” Đường Mộc Nhi từng nghe kể về nó.
“Đúng vậy, đó vốn là bảo bối của Lạc Thiếu Hoa, anh ta luôn mang theo bên người. Đó cũng là thứ khiến pháp lực của anh ta cao đột biến. Sau khi Lạc Thiếu Hoa tự sát thì Tư Mã Luân đã lấy nó. Ta nghĩ đây mới là mục đích thật khiến hắn muốn Lạc Thiếu Hoa chết.”
“Cảm ơn cụ đã cung cấp thông tin ạ.”
Đường Mộc Nhi thoát khỏi thế giới tinh thần bên trong con rối. Cô mở mắt ra và thấy các con rối vẫn ở vị trí cũ, xem ra Tư Mã Luân vẫn giữ đúng lời hứa.
“Sao rồi, em có khai thác được gì từ cô ta không?” Triệu Giai Nhân sốt ruột hỏi.
“Có rồi ạ. Nhưng trong đây không phải nữ đâu, là Sử Bá đấy ạ.”
“Hả, đúng là ám dai như đỉa vậy.” Triệu Giai Nhân khó chịu nhìn con rối Hằng Nga.
“Thế em đã phát hiện được gì?” Tạ Lâm lên tiếng hỏi.
“Thứ nhất, Tư Mã Luân, Mạc Xuân Hoa và Sử Bá đều đã bị một lời nguyền từ Lạc Thiếu Hoa, người đã mang tà thuật đến ngôi làng này khiến cho họ không thể siêu thoát. Thứ hai, người tên Lạc Thiếu Hoa này đến từ một nơi gọi là làng Hoa Lệ.” Đường Mộc Nhi nói.
“Vậy lời nguyền này phải phá giải như thế nào?” Triệu Giai Nhân hỏi vào vấn đề chính.
“Cái này thì em không biết được, tà thuật họ sử dụng rất lạ. Tuy có nhắc tới lời nguyền nhưng các sách của em không có tư liệu cụ thể nào về chúng cả.” Đường Mộc Nhi đáp, Triệu Giai Nhân thất vọng ra mặt.
“Chúng ta có thể tới làng Hoa Lệ, nếu may mắn có thể có được thông tin nào đó.” Tạ Lâm nêu ý kiến.
“Nhưng chỉ có một ngày, liệu chúng ta có làm được gì không?” Triệu Giai Nhân cảm thấy nhiệm vụ này không dễ dàng.
“Dù sao thì chúng ta cũng phải thử, còn hơn ngồi yên không làm gì.” Tạ Lâm nói.
Đường Mộc Nhi cũng tán thành với ý kiến đó. Trước mắt họ rời khỏi khu rừng và lên xe của Tạ Lâm. Đường Mộc Nhi tra cứu về làng Hoa Lệ, hiện tại thì không còn địa danh này nữa.
Mất một lúc lâu tra cứu, cô mới biết làng Hoa Lệ cũ giờ đã thành một phần của quận phía bắc thành phố Hồng Lâm.
“Là ở đây à? Được rồi, anh sẽ lái tới đó, kế đến sẽ tính sau.” Tạ Lâm nhìn bản đồ rồi khởi động xe.
Trên đường đi, Đường Mộc Nhi tra cứu thêm về tà thuật ở làng Hoa Lệ nhưng chỉ ra những tin không liên quan. Cô nghĩ như thế cũng hợp lý, ai lại đưa những tin như vậy lên mạng.
“A, em nhớ ra rồi.” Đường Mộc Nhi bỗng la lớn khiến Tạ Lâm và Triệu Giai Nhân giật mình. “Có một người hâm mộ của em sống ở khu vực này, bạn ấy có chia sẻ mình rất am hiểu các chuyện kì lạ trong thành phố. Có thể bạn ấy sẽ biết gì đó về tà thuật làng Hoa Lệ.”
“Thế thì tốt quá, em hãy liên lạc với người đó mau.” Triệu Giai Nhân thấy ngập tràn hy vọng.
Đường Mộc Nhi quen biết với người hâm mộ này trên mạng xã hội. Là một cô gái trẻ, Đường Mộc hoạt động mạng xã hội rất tích cực và cũng có rất nhiều người theo dõi. Trong đó có một tài khoản tên là Tiểu Miêu tương tác rất tích cực.
Tiểu Miêu đã kết bạn với cô và chia sẻ mình sống ở thành phố Hồng Lâm và tìm hiểu rất nhiều chuyện ma quái ở tại đây, mong sẽ có ngày cô lấy bối cảnh tại đây, Tiểu Miêu sẵn lòng gặp để cung cấp tư liệu cho cô.
Đường Mộc Nhi tất nhiên rất coi trọng sự hăng hái đó, nhưng cô đến giờ vẫn chưa sắp xếp thời gian ghé Hồng Lâm. Nhân dịp này tới gặp người hâm mộ, quả là một công đôi chuyện.
Cô gửi tin nhắn cho Tiểu Miêu, tự nhủ nếu cô ấy không xem tin nhắn sẽ gọi điện. Nhưng Tiểu Miêu đã đáp ngay là sẵn lòng gặp cô ngay. Đường Mộc Nhi vui vẻ cảm ơn và Tiểu Miêu chọn một địa điểm gặp mặt.
Đường Mộc Nhi nói địa điểm cho Tạ Lâm, anh dừng xe xem đường trên bản đồ rồi lái tới đó. Tạ Lâm lái xe tới đó, dọc đường Triệu Giai Nhân lại hối thúc phải nhanh lên. Và vẫn như cũ, anh bảo “Em e là nhanh lắm rồi chị ạ.”
“Phải, Tư Mã Luân bảo rằng không nên giữ lại một thủ lĩnh sẵn sàng giết đệ tử của mình.” Sử Bá đáp.
Cô sắp xếp và loại bỏ những chi tiết thừa đi thì còn lại hai thông tin quan trọng, một là Lạc Thiếu Hoa đến từ làng Hoa Lệ, hai là người đó đã đặt lời nguyền lên các tà sư ở làng Bồng Lâm.
“Không biết xui rủi thế nào mà ta chết sau đó không lâu, lúc đó ta mới vừa dùng tà thuật giết thêm một người nên bây giờ mang bộ mặt thế này luôn.” Sử Bá chỉ vào mặt mình. “Nhóc định tìm cách để thanh tẩy bọn ta đấy à?”
Đường Mộc Nhi gật đầu. Sử Bá nói “Thật tốt quá, ta thấy chán lắm rồi. Cứ như bị tù vô thời hạn vậy. Để ta nói với nhóc một cách để đánh bại Tư Mã Luân, đó là phải tìm ra Minh Ngọc.”
“Minh Ngọc? Cháu có nghe kể rằng đó là thứ Tư Mã Luân dùng để điều khiển đám rối.” Đường Mộc Nhi từng nghe kể về nó.
“Đúng vậy, đó vốn là bảo bối của Lạc Thiếu Hoa, anh ta luôn mang theo bên người. Đó cũng là thứ khiến pháp lực của anh ta cao đột biến. Sau khi Lạc Thiếu Hoa tự sát thì Tư Mã Luân đã lấy nó. Ta nghĩ đây mới là mục đích thật khiến hắn muốn Lạc Thiếu Hoa chết.”
“Cảm ơn cụ đã cung cấp thông tin ạ.”
Đường Mộc Nhi thoát khỏi thế giới tinh thần bên trong con rối. Cô mở mắt ra và thấy các con rối vẫn ở vị trí cũ, xem ra Tư Mã Luân vẫn giữ đúng lời hứa.
“Sao rồi, em có khai thác được gì từ cô ta không?” Triệu Giai Nhân sốt ruột hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có rồi ạ. Nhưng trong đây không phải nữ đâu, là Sử Bá đấy ạ.”
“Hả, đúng là ám dai như đỉa vậy.” Triệu Giai Nhân khó chịu nhìn con rối Hằng Nga.
“Thế em đã phát hiện được gì?” Tạ Lâm lên tiếng hỏi.
“Thứ nhất, Tư Mã Luân, Mạc Xuân Hoa và Sử Bá đều đã bị một lời nguyền từ Lạc Thiếu Hoa, người đã mang tà thuật đến ngôi làng này khiến cho họ không thể siêu thoát. Thứ hai, người tên Lạc Thiếu Hoa này đến từ một nơi gọi là làng Hoa Lệ.” Đường Mộc Nhi nói.
“Vậy lời nguyền này phải phá giải như thế nào?” Triệu Giai Nhân hỏi vào vấn đề chính.
“Cái này thì em không biết được, tà thuật họ sử dụng rất lạ. Tuy có nhắc tới lời nguyền nhưng các sách của em không có tư liệu cụ thể nào về chúng cả.” Đường Mộc Nhi đáp, Triệu Giai Nhân thất vọng ra mặt.
“Chúng ta có thể tới làng Hoa Lệ, nếu may mắn có thể có được thông tin nào đó.” Tạ Lâm nêu ý kiến.
“Nhưng chỉ có một ngày, liệu chúng ta có làm được gì không?” Triệu Giai Nhân cảm thấy nhiệm vụ này không dễ dàng.
“Dù sao thì chúng ta cũng phải thử, còn hơn ngồi yên không làm gì.” Tạ Lâm nói.
Đường Mộc Nhi cũng tán thành với ý kiến đó. Trước mắt họ rời khỏi khu rừng và lên xe của Tạ Lâm. Đường Mộc Nhi tra cứu về làng Hoa Lệ, hiện tại thì không còn địa danh này nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mất một lúc lâu tra cứu, cô mới biết làng Hoa Lệ cũ giờ đã thành một phần của quận phía bắc thành phố Hồng Lâm.
“Là ở đây à? Được rồi, anh sẽ lái tới đó, kế đến sẽ tính sau.” Tạ Lâm nhìn bản đồ rồi khởi động xe.
Trên đường đi, Đường Mộc Nhi tra cứu thêm về tà thuật ở làng Hoa Lệ nhưng chỉ ra những tin không liên quan. Cô nghĩ như thế cũng hợp lý, ai lại đưa những tin như vậy lên mạng.
“A, em nhớ ra rồi.” Đường Mộc Nhi bỗng la lớn khiến Tạ Lâm và Triệu Giai Nhân giật mình. “Có một người hâm mộ của em sống ở khu vực này, bạn ấy có chia sẻ mình rất am hiểu các chuyện kì lạ trong thành phố. Có thể bạn ấy sẽ biết gì đó về tà thuật làng Hoa Lệ.”
“Thế thì tốt quá, em hãy liên lạc với người đó mau.” Triệu Giai Nhân thấy ngập tràn hy vọng.
Đường Mộc Nhi quen biết với người hâm mộ này trên mạng xã hội. Là một cô gái trẻ, Đường Mộc hoạt động mạng xã hội rất tích cực và cũng có rất nhiều người theo dõi. Trong đó có một tài khoản tên là Tiểu Miêu tương tác rất tích cực.
Tiểu Miêu đã kết bạn với cô và chia sẻ mình sống ở thành phố Hồng Lâm và tìm hiểu rất nhiều chuyện ma quái ở tại đây, mong sẽ có ngày cô lấy bối cảnh tại đây, Tiểu Miêu sẵn lòng gặp để cung cấp tư liệu cho cô.
Đường Mộc Nhi tất nhiên rất coi trọng sự hăng hái đó, nhưng cô đến giờ vẫn chưa sắp xếp thời gian ghé Hồng Lâm. Nhân dịp này tới gặp người hâm mộ, quả là một công đôi chuyện.
Cô gửi tin nhắn cho Tiểu Miêu, tự nhủ nếu cô ấy không xem tin nhắn sẽ gọi điện. Nhưng Tiểu Miêu đã đáp ngay là sẵn lòng gặp cô ngay. Đường Mộc Nhi vui vẻ cảm ơn và Tiểu Miêu chọn một địa điểm gặp mặt.
Đường Mộc Nhi nói địa điểm cho Tạ Lâm, anh dừng xe xem đường trên bản đồ rồi lái tới đó. Tạ Lâm lái xe tới đó, dọc đường Triệu Giai Nhân lại hối thúc phải nhanh lên. Và vẫn như cũ, anh bảo “Em e là nhanh lắm rồi chị ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro