Làng Bồng Lâm (6)
Rainy
2024-07-14 15:26:23
Tư Mã Luân giật mình, lá bùa trên lưng hắn bốc cháy, lan ra khắp người hắn. Chỉ kịp hét lên một tiếng, Tư Mã Luân biến mất, để lại một đám lửa cháy.
Hạ Vĩnh Thành cảm thấy mừng vì mọi chuyện thành công mỹ mãn. Anh tìm kiếm cái thứ gọi là Minh Ngọc, khả năng cao là nó được cất giữ trong căn phòng này. Chỗ đáng nghi nhất chính là chiếc bàn duy nhất trong phòng.
Mở chiếc hộc bàn ra, Hạ Vĩnh Thành tìm thấy ngay một viên ngọc sáng. Không nghi ngờ gì, anh kết luận đó là Minh Ngọc. Cho nó vào túi áo, Hạ Vĩnh Thành bước ra ngoài.
Mặt trời đã ló dạng, anh thầm nghĩ mọi thứ đã kết thúc. Sau đó anh trèo xuống chiếc thang dây và bước ra sân khấu. Bọn rối vẫn ở trên khán đài nhìn chằm chằm vào anh, nhưng với sự siêu thoát của Tư Mã Luân, chúng không còn đáng sợ nữa.
Ra đến cửa chính, Hạ Vĩnh Thành giật mình khi thây đám rối trước cửa, anh đã quên mất việc này. Anh nhẹ nhàng lách người qua chúng, giờ chúng chỉ là đám đồ chơi vô hại.
Tiếp tục thong dong đi đến nhà của Sử Bá, anh mở cửa sổ ra tự ý đi vào. Triệu Giai Nhân vẫn còn đang nằm ngủ dưới đất. Sử Bá nhanh chóng hiện lên nói “Cậu bé không được dạy dỗ à? Vào nhà người lớn mà không nói tiếng nào, lại còn không gõ cửa.”
“Tôi đã đem được Minh Ngọc về, bây giờ chúng tôi có thể đi đúng chứ?” Hạ Vĩnh Thành lấy viên ngọc trong túi ra. Hắn quan sát gương mặt Hạ Vĩnh Thành, không có vẻ đang nói dối.
Sử Bá nhận lấy nó, mỉm cười hạnh phúc, gương mặt vẫn khiến người ta khó chịu. Hắn ta nói “Được, được. Hai bé ngoan, cứ về đi.”
Hạ Vĩnh Thành đánh thức Triệu Giai Nhân “Giai Nhân, em dậy đi.”
Cô tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là hốt hoảng nói “Có một hồn ma ở đây, nguy hiểm lắm.”
“Không sao, không sao. Chúng ta an toàn rồi.” Hạ Vĩnh Thành ôm cô trấn an “Bây giờ chúng ta về đón Tô Quyên rồi rời khỏi ngôi làng này thôi.”
Nhận thấy đúng là không có bóng ma nào ở đây, Triệu Giai Nhân bình tĩnh lại. Lúc này cô thấy vết máu trên vai anh, liền lo lắng hỏi “Sao anh lại bị thương thế này? Có phải do chiến đấu với hồn ma kia không?”
Hạ Vĩnh Thành lắc đầu, anh cũng mong mình có năng lực làm cái việc đó. “Chúng ta vừa đi vừa kể nhé. Đừng lo, vết thương kiểu này chỉ là muỗi thôi.”
“Muỗi này chắc đột biến à? Mau đi đón Tô Quyên rồi tìm chỗ để sát trùng và băng bó lại mau.” Triệu Giai Nhân thấy thật bất cẩn khi đi chơi làng ma mà không chuẩn bị sẵn hộp cứu thương.
Họ cùng nhau rời nhà Sử Bá, trên đường về, Hạ Vĩnh Thành kể nhanh những chuyện đã xảy ra cho Triệu Giai Nhân nghe.
“Vậy là hồn ma Sử Bá đó đã truyền vào đầu em những suy nghĩ kì quặc ư? Hèn gì lúc đó em đã thấy mình cư xử không đúng rồi nhưng không hiểu sao vẫn cứ làm vậy.” Triệu Giai Nhân bực tức, cô nhìn những con rối bên đường, dù Hạ Vĩnh Thành đã nói Tư Mã Luân không còn kiểm soát chúng nữa, cô vẫn cảm thấy chúng đang nhìn mình.
Ngôi nhà mà họ nghỉ lại đã ở trước mắt, cả hai cùng bước vào. Triệu Giai Nhân gọi “Tô Quyên, chúng ta rời khỏi làng thôi.”
Bên trong nhà không có bất kì tiếng hồi âm nào. Cô nhìn Hạ Vĩnh Thành, sau đó cả hai liền đi vào bên trong.
Tại căn nhà của Sử Bá, hắn vui sướng ngắm nghía Minh Ngọc trong tay, dù bây giờ vẫn chưa nắm được cách sử dụng nhưng nếu mò mẫm có thể sẽ sớm biết được.
“Xin lỗi nhé Tư Mã Luân, ban đầu tôi cũng không định tranh giành với anh làm gì. Có điều tôi chán cái cảnh chỉ quanh quẩn trong nhà rồi. Có thứ này trong tay, tôi có thể phóng tầm mắt ra bên ngoài như anh đã làm.” Sử Bá tự nói với mình.
Không đợi chờ lâu, hắn thử truyền ma lực vào Minh Ngọc. Không hiểu sao, vừa làm việc đó, Sử Bá bỗng thấy không còn sức lực, ma lực của hắn bị viên ngọc hút lấy.
“Cái gì thế này? Mình làm gì sai ư?” Sử Bá hoảng loạn.
Lúc đó một con rối bước tới trước mặt hắn, đối với hồn ma thì ánh mắt không ngăn được chúng cử động. Nhưng vấn đề không nằm ở đó, nếu bọn rối ở ngoài nhà hát vẫn cử động được, tức là Tư Mã Luân vẫn đang giữ Minh Ngọc thật.
Sử Bá nhăn nhó, hắn chỉ mãi đề phòng xem Hạ Vĩnh Thành có giở trò hay không mà quên mất khả năng có thể chính Tư Mã Luân sẽ bày mưu hãm hại hắn.
“Đúng là ngu ngốc thật, sao mình lại quên mất hắn đã làm những gì trong quá khứ chứ. Cậu bé đó và mình, đã bị hắn biến thành những con rối cho vở kịch này.” Sử Bá tự trách bản thân.
Con rối tới trước cửa sổ, vác trên vai nó là một con rối khác. Sử Bá nhìn bọn chúng không rời mắt, bỗng tầm nhìn của hắn thay đổi, không còn là cửa sổ và hai con rối nữa.
Mất một lúc sau, hắn mới nhận ra, góc nhìn của mình là từ con rối được vác trên vai. Giờ đây, Sử Bá đã chính thức trở thành một con rối của Tư Mã Luân theo nghĩa đen.
Hạ Vĩnh Thành cảm thấy mừng vì mọi chuyện thành công mỹ mãn. Anh tìm kiếm cái thứ gọi là Minh Ngọc, khả năng cao là nó được cất giữ trong căn phòng này. Chỗ đáng nghi nhất chính là chiếc bàn duy nhất trong phòng.
Mở chiếc hộc bàn ra, Hạ Vĩnh Thành tìm thấy ngay một viên ngọc sáng. Không nghi ngờ gì, anh kết luận đó là Minh Ngọc. Cho nó vào túi áo, Hạ Vĩnh Thành bước ra ngoài.
Mặt trời đã ló dạng, anh thầm nghĩ mọi thứ đã kết thúc. Sau đó anh trèo xuống chiếc thang dây và bước ra sân khấu. Bọn rối vẫn ở trên khán đài nhìn chằm chằm vào anh, nhưng với sự siêu thoát của Tư Mã Luân, chúng không còn đáng sợ nữa.
Ra đến cửa chính, Hạ Vĩnh Thành giật mình khi thây đám rối trước cửa, anh đã quên mất việc này. Anh nhẹ nhàng lách người qua chúng, giờ chúng chỉ là đám đồ chơi vô hại.
Tiếp tục thong dong đi đến nhà của Sử Bá, anh mở cửa sổ ra tự ý đi vào. Triệu Giai Nhân vẫn còn đang nằm ngủ dưới đất. Sử Bá nhanh chóng hiện lên nói “Cậu bé không được dạy dỗ à? Vào nhà người lớn mà không nói tiếng nào, lại còn không gõ cửa.”
“Tôi đã đem được Minh Ngọc về, bây giờ chúng tôi có thể đi đúng chứ?” Hạ Vĩnh Thành lấy viên ngọc trong túi ra. Hắn quan sát gương mặt Hạ Vĩnh Thành, không có vẻ đang nói dối.
Sử Bá nhận lấy nó, mỉm cười hạnh phúc, gương mặt vẫn khiến người ta khó chịu. Hắn ta nói “Được, được. Hai bé ngoan, cứ về đi.”
Hạ Vĩnh Thành đánh thức Triệu Giai Nhân “Giai Nhân, em dậy đi.”
Cô tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là hốt hoảng nói “Có một hồn ma ở đây, nguy hiểm lắm.”
“Không sao, không sao. Chúng ta an toàn rồi.” Hạ Vĩnh Thành ôm cô trấn an “Bây giờ chúng ta về đón Tô Quyên rồi rời khỏi ngôi làng này thôi.”
Nhận thấy đúng là không có bóng ma nào ở đây, Triệu Giai Nhân bình tĩnh lại. Lúc này cô thấy vết máu trên vai anh, liền lo lắng hỏi “Sao anh lại bị thương thế này? Có phải do chiến đấu với hồn ma kia không?”
Hạ Vĩnh Thành lắc đầu, anh cũng mong mình có năng lực làm cái việc đó. “Chúng ta vừa đi vừa kể nhé. Đừng lo, vết thương kiểu này chỉ là muỗi thôi.”
“Muỗi này chắc đột biến à? Mau đi đón Tô Quyên rồi tìm chỗ để sát trùng và băng bó lại mau.” Triệu Giai Nhân thấy thật bất cẩn khi đi chơi làng ma mà không chuẩn bị sẵn hộp cứu thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ cùng nhau rời nhà Sử Bá, trên đường về, Hạ Vĩnh Thành kể nhanh những chuyện đã xảy ra cho Triệu Giai Nhân nghe.
“Vậy là hồn ma Sử Bá đó đã truyền vào đầu em những suy nghĩ kì quặc ư? Hèn gì lúc đó em đã thấy mình cư xử không đúng rồi nhưng không hiểu sao vẫn cứ làm vậy.” Triệu Giai Nhân bực tức, cô nhìn những con rối bên đường, dù Hạ Vĩnh Thành đã nói Tư Mã Luân không còn kiểm soát chúng nữa, cô vẫn cảm thấy chúng đang nhìn mình.
Ngôi nhà mà họ nghỉ lại đã ở trước mắt, cả hai cùng bước vào. Triệu Giai Nhân gọi “Tô Quyên, chúng ta rời khỏi làng thôi.”
Bên trong nhà không có bất kì tiếng hồi âm nào. Cô nhìn Hạ Vĩnh Thành, sau đó cả hai liền đi vào bên trong.
Tại căn nhà của Sử Bá, hắn vui sướng ngắm nghía Minh Ngọc trong tay, dù bây giờ vẫn chưa nắm được cách sử dụng nhưng nếu mò mẫm có thể sẽ sớm biết được.
“Xin lỗi nhé Tư Mã Luân, ban đầu tôi cũng không định tranh giành với anh làm gì. Có điều tôi chán cái cảnh chỉ quanh quẩn trong nhà rồi. Có thứ này trong tay, tôi có thể phóng tầm mắt ra bên ngoài như anh đã làm.” Sử Bá tự nói với mình.
Không đợi chờ lâu, hắn thử truyền ma lực vào Minh Ngọc. Không hiểu sao, vừa làm việc đó, Sử Bá bỗng thấy không còn sức lực, ma lực của hắn bị viên ngọc hút lấy.
“Cái gì thế này? Mình làm gì sai ư?” Sử Bá hoảng loạn.
Lúc đó một con rối bước tới trước mặt hắn, đối với hồn ma thì ánh mắt không ngăn được chúng cử động. Nhưng vấn đề không nằm ở đó, nếu bọn rối ở ngoài nhà hát vẫn cử động được, tức là Tư Mã Luân vẫn đang giữ Minh Ngọc thật.
Sử Bá nhăn nhó, hắn chỉ mãi đề phòng xem Hạ Vĩnh Thành có giở trò hay không mà quên mất khả năng có thể chính Tư Mã Luân sẽ bày mưu hãm hại hắn.
“Đúng là ngu ngốc thật, sao mình lại quên mất hắn đã làm những gì trong quá khứ chứ. Cậu bé đó và mình, đã bị hắn biến thành những con rối cho vở kịch này.” Sử Bá tự trách bản thân.
Con rối tới trước cửa sổ, vác trên vai nó là một con rối khác. Sử Bá nhìn bọn chúng không rời mắt, bỗng tầm nhìn của hắn thay đổi, không còn là cửa sổ và hai con rối nữa.
Mất một lúc sau, hắn mới nhận ra, góc nhìn của mình là từ con rối được vác trên vai. Giờ đây, Sử Bá đã chính thức trở thành một con rối của Tư Mã Luân theo nghĩa đen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro