Nhà Hát (8)
Rainy
2024-07-14 15:26:23
Một người khi chết thông thường sẽ tồn tại ở dạng hồn ma trong tối đa sáu mươi ngày sẽ tự động siêu thoát, nhưng thường là sẽ siêu thoát ngay khi hồn lìa khỏi xác. Và những trưởng hợp này, hồn ma của họ tồn tại một cách rất yếu, khả năng lớn nhất chỉ là báo mộng. Muốn giao tiếp với họ cần có những phương thức đặc biệt như gọi hồn hay cầu cơ.
Một số trường hợp thì hồn ma sẽ không siêu thoát theo lẽ thông thường, loại hồn ma này có sự hiện diện rất mạnh và ma lực của họ cũng cao hơn. Về cơ bản, có ba nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng này.
Một là do bản thân người chết. Dạng này lại chia thành hai loại. Một là oán linh, những người mang một chấp niệm rất lớn trước khi chết, sức mạnh tinh thần của họ quá mạnh gây cản trở sự siêu thoát cho đến khi gỡ được nút thắt trong lòng. Loại thứ hai là những người có học pháp thuật, có thể kiểm soát dòng chảy âm dương để làm chậm quá trình siêu thoát, có thể kéo dài thời gian tồn tại lên đến vài năm. Cả hai loại này đều có thể sử dụng ngũ hành trận pháp hoặc các bùa chú trừ ma khác để cưỡng chế siêu thoát.
Thứ hai, cần sự hỗ trợ của các pháp cụ và trận pháp. Loại này khá rắc rối vì cần phải nắm rõ trận pháp đối phương sử dụng mới có thể tìm ra cách phá giải, Đường Mộc Nhi từng khá chật vật khi đụng độ với Hứa Văn, kẻ sử dụng trận pháp để giữ linh hồn mình tồn tại.
Cuối cùng, là do lời nguyền. Thường các tà sư sẽ tự động bị giáng một lời nguyền không được siêu thoát, Mã Quân là một trong số đó. Những hồn ma tại làng Bồng Lâm khi còn sống đều là các tà sư nên việc họ không thể tự siêu thoát cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng với dạng này, ngũ hành trận pháp vẫn có tác dụng. Ngược lại đối với lời nguyền do kể khác gieo lên người chết thì buộc phải hóa giải được lời nguyền, nếu không hồn ma sẽ vĩnh viễn kẹt lại nhân gian.
Với những kiến thức đó, Đường Mộc Nhi xác định được là Tư Mã Luân đã sử dụng trận pháp hoặc đang chịu một lời nguyền nào đó. Dù là trường hợp nào, cô cũng mù tịt về chúng, tình thế này vô cùng bất lợi đối với một thầy trừ ma.
Nhìn thấy được rằng Đường Mộc Nhi hiểu ra vấn đề, Tư Mã Luân đưa ra lời đề nghị “Chúng ta sẽ đình chiến trong một ngày tìm cách đối phó nhau. Cô nghĩ thế nào?”
Đình chiến? Đúng là bây giờ tiếp tục đối đầu cũng không đi đến đâu, cô không thể thanh tẩy được Tư Mã Luân và Mạc Xuân Hoa. Nếu không xử lý được họ thì cũng khó mà cứu được Hạ Vĩnh Thành. Trường hợp tốt nhất thì cũng không thể cứu được Tô Quyên, bây giờ tạm rút đúng là tốt nhất.
Nhưng tại sao Tư Mã Luân lại đưa ra đề nghị này? Rõ ràng hắn đâu chịu đe dọa gì, hay hắn lo nếu tiếp tục giao tranh sẽ làm mất con tin là Hạ Vĩnh Thành hoặc vô tình gây thương tích cho Triệu Giai Nhân, làm mất thân xác hoàn mỹ mà Mạc Xuân Hoa mong mỏi.
“Thế nào? Chúng tôi hứa bằng danh dự là sẽ không để anh ta chịu tổn thương gì đâu.” Mạc Xuân Hoa nói.
“Cô mà cũng có danh dự à?” Triệu Giai Nhân khiêu khích.
“Im mồm, tôi không nói chuyện với cô.” Mạc Xuân Hoa quát “Tư Mã Luân, anh gật gù cái gì đấy.”
Triệu Giai Nhân không nghe được lời của Tư Mã Luân nên Đường Mộc Nhi thuật lại cho cô.
Nếu bất giờ Tạ Lâm và Đường Mộc Nhi khống chế Mạc Xuân Hoa và Tư Mã Luân, Triệu Giai Nhân có thể tới và kéo Hạ Vĩnh Thành ra. Sau đó họ cần phải đưa anh qua đám rối trong làng. Có điều làm như vậy vẫn phải bỏ lại Tô Quyên.
Triệu Giai Nhân đấu tranh tâm lý, cô không thể vì nghĩ cho bạn trai mình mà bỏ mặc bạn lâu năm được. Nếu có một ngày, có thể Đường Mộc Nhi sẽ nghĩ ra cách để cứu được cả hai.
Cuối cùng cô quyết định chấp nhận thỏa thuận đình chiến, cùng Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm rời khỏi nhà hát.
Sau khi bọn họ ra khỏi nhà hát, Mạc Xuân Hoa liền hỏi “Sao anh lại đình chiến, anh sợ à? Chẳng phải anh không thể bị thanh tẩy còn gì?”
“Mạo hiểm không cần thiết thì thật ngu ngốc. Một vở kịch hoàn hảo không được phép có sai số nào cả. Chắc cô cũng nghe về một vở kịch thất bại của tôi vì đã đánh cược một vài tình tiết nhỉ?” Tư Mã Luân nói, thái độ kiểu sẵn sàng kể lại nếu ả ta quên mất.
“Có, nhớ như in ấy chứ.”
“Ồ, tôi tưởng lúc đó cô giả vờ nghe thôi chứ.”
“Tôi đâu có thô lỗ đến thế. Vậy hẳn anh đã có kế hoạch khác rồi đúng chứ. Một kế hoạch để nắm chắc phần thắng.” Mạc Xuân Hoa hỏi.
“Phải, lần này chúng ta sẽ không bị động cho họ quyền lựa chọn nữa, phải khiến chúng không còn con đường nào để đi nữa.” Tư Mã Luân nhìn xuống khán đài, hắn ta nhìn một lượt từng con rối của mình và nói “Xuân Hoa, có lẽ đây sẽ là vở kịch cuối cùng, cũng là kiệt tác lớn nhất của tôi.”
Một số trường hợp thì hồn ma sẽ không siêu thoát theo lẽ thông thường, loại hồn ma này có sự hiện diện rất mạnh và ma lực của họ cũng cao hơn. Về cơ bản, có ba nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng này.
Một là do bản thân người chết. Dạng này lại chia thành hai loại. Một là oán linh, những người mang một chấp niệm rất lớn trước khi chết, sức mạnh tinh thần của họ quá mạnh gây cản trở sự siêu thoát cho đến khi gỡ được nút thắt trong lòng. Loại thứ hai là những người có học pháp thuật, có thể kiểm soát dòng chảy âm dương để làm chậm quá trình siêu thoát, có thể kéo dài thời gian tồn tại lên đến vài năm. Cả hai loại này đều có thể sử dụng ngũ hành trận pháp hoặc các bùa chú trừ ma khác để cưỡng chế siêu thoát.
Thứ hai, cần sự hỗ trợ của các pháp cụ và trận pháp. Loại này khá rắc rối vì cần phải nắm rõ trận pháp đối phương sử dụng mới có thể tìm ra cách phá giải, Đường Mộc Nhi từng khá chật vật khi đụng độ với Hứa Văn, kẻ sử dụng trận pháp để giữ linh hồn mình tồn tại.
Cuối cùng, là do lời nguyền. Thường các tà sư sẽ tự động bị giáng một lời nguyền không được siêu thoát, Mã Quân là một trong số đó. Những hồn ma tại làng Bồng Lâm khi còn sống đều là các tà sư nên việc họ không thể tự siêu thoát cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng với dạng này, ngũ hành trận pháp vẫn có tác dụng. Ngược lại đối với lời nguyền do kể khác gieo lên người chết thì buộc phải hóa giải được lời nguyền, nếu không hồn ma sẽ vĩnh viễn kẹt lại nhân gian.
Với những kiến thức đó, Đường Mộc Nhi xác định được là Tư Mã Luân đã sử dụng trận pháp hoặc đang chịu một lời nguyền nào đó. Dù là trường hợp nào, cô cũng mù tịt về chúng, tình thế này vô cùng bất lợi đối với một thầy trừ ma.
Nhìn thấy được rằng Đường Mộc Nhi hiểu ra vấn đề, Tư Mã Luân đưa ra lời đề nghị “Chúng ta sẽ đình chiến trong một ngày tìm cách đối phó nhau. Cô nghĩ thế nào?”
Đình chiến? Đúng là bây giờ tiếp tục đối đầu cũng không đi đến đâu, cô không thể thanh tẩy được Tư Mã Luân và Mạc Xuân Hoa. Nếu không xử lý được họ thì cũng khó mà cứu được Hạ Vĩnh Thành. Trường hợp tốt nhất thì cũng không thể cứu được Tô Quyên, bây giờ tạm rút đúng là tốt nhất.
Nhưng tại sao Tư Mã Luân lại đưa ra đề nghị này? Rõ ràng hắn đâu chịu đe dọa gì, hay hắn lo nếu tiếp tục giao tranh sẽ làm mất con tin là Hạ Vĩnh Thành hoặc vô tình gây thương tích cho Triệu Giai Nhân, làm mất thân xác hoàn mỹ mà Mạc Xuân Hoa mong mỏi.
“Thế nào? Chúng tôi hứa bằng danh dự là sẽ không để anh ta chịu tổn thương gì đâu.” Mạc Xuân Hoa nói.
“Cô mà cũng có danh dự à?” Triệu Giai Nhân khiêu khích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Im mồm, tôi không nói chuyện với cô.” Mạc Xuân Hoa quát “Tư Mã Luân, anh gật gù cái gì đấy.”
Triệu Giai Nhân không nghe được lời của Tư Mã Luân nên Đường Mộc Nhi thuật lại cho cô.
Nếu bất giờ Tạ Lâm và Đường Mộc Nhi khống chế Mạc Xuân Hoa và Tư Mã Luân, Triệu Giai Nhân có thể tới và kéo Hạ Vĩnh Thành ra. Sau đó họ cần phải đưa anh qua đám rối trong làng. Có điều làm như vậy vẫn phải bỏ lại Tô Quyên.
Triệu Giai Nhân đấu tranh tâm lý, cô không thể vì nghĩ cho bạn trai mình mà bỏ mặc bạn lâu năm được. Nếu có một ngày, có thể Đường Mộc Nhi sẽ nghĩ ra cách để cứu được cả hai.
Cuối cùng cô quyết định chấp nhận thỏa thuận đình chiến, cùng Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm rời khỏi nhà hát.
Sau khi bọn họ ra khỏi nhà hát, Mạc Xuân Hoa liền hỏi “Sao anh lại đình chiến, anh sợ à? Chẳng phải anh không thể bị thanh tẩy còn gì?”
“Mạo hiểm không cần thiết thì thật ngu ngốc. Một vở kịch hoàn hảo không được phép có sai số nào cả. Chắc cô cũng nghe về một vở kịch thất bại của tôi vì đã đánh cược một vài tình tiết nhỉ?” Tư Mã Luân nói, thái độ kiểu sẵn sàng kể lại nếu ả ta quên mất.
“Có, nhớ như in ấy chứ.”
“Ồ, tôi tưởng lúc đó cô giả vờ nghe thôi chứ.”
“Tôi đâu có thô lỗ đến thế. Vậy hẳn anh đã có kế hoạch khác rồi đúng chứ. Một kế hoạch để nắm chắc phần thắng.” Mạc Xuân Hoa hỏi.
“Phải, lần này chúng ta sẽ không bị động cho họ quyền lựa chọn nữa, phải khiến chúng không còn con đường nào để đi nữa.” Tư Mã Luân nhìn xuống khán đài, hắn ta nhìn một lượt từng con rối của mình và nói “Xuân Hoa, có lẽ đây sẽ là vở kịch cuối cùng, cũng là kiệt tác lớn nhất của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro