Quá Khứ (2)
Rainy
2024-07-14 15:26:23
Sau khi tiếp xúc nhiều, Sử Bá mới biết Lạc Thiếu Hoa tới làng Bồng Lâm để xây dựng một thế lực tà sư.
“Việc luyện tà thuật ban đầu chỉ là để giải trí thôi, kiểu học hỏi thêm những kiến thức mới. Nhưng dân làng Hoa Lệ thì không hiểu điều đó. Thế nên họ đã đuổi tôi khỏi làng. Họ đã đúng, tôi sớm muộn gì cũng trở thành kẻ nguy hiểm. Giờ đây tôi coi tà thuật làm niềm vui, người khác chết cũng mặc.” Lạc Thiếu Hoa tâm sự về cuộc đời mình.
“Giết người để làm niềm vui à?” Sử Bá nhớ lại Lạc Thiếu Hoa từng bảo có thể dùng tà thuật đẩy người khác tới chỗ chết.
“Không hẳn, đó chỉ là hậu quả kéo theo thôi. Sử Bá, anh có muốn thử không?” Mục đích họ gặp mặt hôm nay là để Lạc Thiếu Hoa truyền dạy tà thuật cho Sử Bá.
Hắn nhìn ra được tâm lý của anh ta, nếu Sử Bá là loại nhát gan không dám ra tay đoạt mạng thì Lạc Thiếu Hoa sẽ không thu nhận. Sử Bá từng nghe nói khi xuống tay giết người, một là sẽ ám ảnh day dứt cả đời, hai là sẽ trở nên nghiện việc này.
Ai là người nói câu đó? Sử Bá nhớ lại, đó là Tư Mã Luân, nghệ sĩ rối ở nhà hát. Hắn không thích Tư Mã Luân, người này luôn lí sự như thể mình am hiểu lắm.
“Đương nhiên, tôi muốn thử.” Sử Bá đáp.
Một tháng sau, Lạc Thiếu Hoa đưa Sử Bá ra khỏi làng Bồng Lâm để tập luyện tà thuật thực tế lần đầu. Anh ta không muốn gây ra án mạng tại đế chế của mình nên cả hai chọn một ngôi làng khác để ghé qua.
“Nhìn người kia đi, anh ta đang rất hạnh phúc vì vụ mùa bội thu. Kiểu người này không thể nào tự sát được.” Lạc Thiếu Hoa chọn ra một đối tượng.
“Chưa chắc, anh ta có thể có một vết thương lòng tiềm ẩn nào đó, nếu khơi gợi đúng cách vẫn có thể có tác dụng đẩy tinh thần anh ta xuống vực thẳm.” Sử Bá phản đối nhận định đó.
“Lằng nhằng quá, nếu vậy thì phải điều tra về quá khứ của anh ta nữa. Tà thuật sẽ nhanh chóng hơn.” Lạc Thiếu Hoa nói.
Sử Bá liền nghe theo lời Lạc Thiếu Hoa, dùng tà thuật truyền vào đầu chàng trai kia những suy nghĩ tiêu cực. Loại thuật này có một cái giá phải trả đó chính là bản thân người dùng sẽ trở nên ốm yếu, suy nhược.
“Một lần thôi thì không sao đâu.” Lạc Thiếu Hoa nói. “Đối với những suy nghĩ nhẹ nhàng hơn thì tác dụng phụ cũng nhẹ hơn, loại thuật để khiến người khác chết như này nên hạn chế dùng thôi.”
Sử Bá và Lạc Thiếu Hoa nán lại ngôi làng đó. Đến tối thì nghe tin có một người nông dân tự sát.
“Hơi chậm.” Lạc Thiếu Hoa nhận xét “Nhưng thành công là được, tôi sẽ dạy anh một vài thuật khác sử dụng được thường xuyên hơn. Trở lại làng thôi, anh sẽ được gặp các đồng môn của mình.”
Sử Bá cùng Lạc Thiếu Hoa lên đường, đến tận nửa đêm họ mới về làng Bồng Lâm, lúc này đã đóng cửa. Lạc Thiếu Hoa liền mở cửa ra, nó không khóa.
“Người gác cổng cũng là một đệ tử của tôi.” Lạc Thiếu Hoa giải thích “Tôi đã dặn cậu ấy để cổng mở.”
Địa điểm tập trung là ở ngôi chùa của làng. Từ khi xây nên đến giờ, không có nhà sư nào tới làng Bồng Lâm để ở nên nó vẫn bỏ không đến giờ, vậy nên không lạ nếu Lạc Thiếu Hoa chiếm dụng nơi này.
Các đệ tử đã có mặt đầy đủ, Lạc Thiếu Hoa giới thiệu Sử Bá là thành viên mới. Hắn nhìn một lượt các khuôn mặt. Đúng là có người gác cổng của làng.
Một gương mặt khiến Sử Bá để ý tới, đó là Mạc Xuân Hoa. Ả ta vốn là người xinh đẹp nhất làng, có thể nói thuộc hàng đứng đầu cả nước, chỉ cần nhìn thôi là Sử Bá đã lúng túng và khao khát.
Những người đàn ông khác trong phòng cũng thỉnh thoáng lén nhìn Mạc Xuân Hoa, ai bạo gan hơn thì thường xuyên bắt chuyện, mong được làm quen. Hai người không quan tâm đến ả chỉ có Lạc Thiếu Hoa và Tư Mã Luân.
Sử Bá không biết Lạc Thiếu Hoa có vấn đề gì mà lại thờ ơ với nữ nhân như vậy. Còn Tư Mã Luân thì hắn đoán chỉ là giả vờ thôi.
Mạc Xuân Hoa chỉ ban phát một chút sự chú ý đến những kẻ có giá trị, việc này ai cũng biết nên luôn phải luồn cúi lấy lòng. Chỉ có Tư Mã Luân luôn ra vẻ không quan tâm, nhưng lúc nào cũng thấy hắn ở gần Mạc Xuân Hoa.
“Ồ, Lạc đại nhân, ngài tới hơi muộn đấy.” Mạc Xuân Hoa ra vẻ hờn dỗi.
Thông thường thì mọi người sẽ hùa theo lời ả, nhưng đối tượng lần này là sư phụ của họ nên không ai dám lên tiếng. Lạc Thiếu Hoa đáp “Tôi xin lỗi.”
Lời đó đơn giản là nhận sai chứ không phải lấy lòng, anh ta bắt đầu thảo luận về một thứ gọi là đế chế tà sư. Bắt đầu từ làng Bồng Lâm, một lực lượng các tà sư sẽ thành lập. Khi đã củng cố được vị thế thì sẽ mở rộng thu nhận đệ tử trên cả nước, và cuối cùng là sẽ chiếm cả đất nước.
Sử Bá nghe mà không tin được vào tai mình, ban đầu chỉ nghĩ là học tà thuật cho vui, không ngờ lại có kế hoạch lớn như vậy.
Bọn này điên cả rồi, Sử Bá thầm nghĩ, hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện đảo chính.
“Việc luyện tà thuật ban đầu chỉ là để giải trí thôi, kiểu học hỏi thêm những kiến thức mới. Nhưng dân làng Hoa Lệ thì không hiểu điều đó. Thế nên họ đã đuổi tôi khỏi làng. Họ đã đúng, tôi sớm muộn gì cũng trở thành kẻ nguy hiểm. Giờ đây tôi coi tà thuật làm niềm vui, người khác chết cũng mặc.” Lạc Thiếu Hoa tâm sự về cuộc đời mình.
“Giết người để làm niềm vui à?” Sử Bá nhớ lại Lạc Thiếu Hoa từng bảo có thể dùng tà thuật đẩy người khác tới chỗ chết.
“Không hẳn, đó chỉ là hậu quả kéo theo thôi. Sử Bá, anh có muốn thử không?” Mục đích họ gặp mặt hôm nay là để Lạc Thiếu Hoa truyền dạy tà thuật cho Sử Bá.
Hắn nhìn ra được tâm lý của anh ta, nếu Sử Bá là loại nhát gan không dám ra tay đoạt mạng thì Lạc Thiếu Hoa sẽ không thu nhận. Sử Bá từng nghe nói khi xuống tay giết người, một là sẽ ám ảnh day dứt cả đời, hai là sẽ trở nên nghiện việc này.
Ai là người nói câu đó? Sử Bá nhớ lại, đó là Tư Mã Luân, nghệ sĩ rối ở nhà hát. Hắn không thích Tư Mã Luân, người này luôn lí sự như thể mình am hiểu lắm.
“Đương nhiên, tôi muốn thử.” Sử Bá đáp.
Một tháng sau, Lạc Thiếu Hoa đưa Sử Bá ra khỏi làng Bồng Lâm để tập luyện tà thuật thực tế lần đầu. Anh ta không muốn gây ra án mạng tại đế chế của mình nên cả hai chọn một ngôi làng khác để ghé qua.
“Nhìn người kia đi, anh ta đang rất hạnh phúc vì vụ mùa bội thu. Kiểu người này không thể nào tự sát được.” Lạc Thiếu Hoa chọn ra một đối tượng.
“Chưa chắc, anh ta có thể có một vết thương lòng tiềm ẩn nào đó, nếu khơi gợi đúng cách vẫn có thể có tác dụng đẩy tinh thần anh ta xuống vực thẳm.” Sử Bá phản đối nhận định đó.
“Lằng nhằng quá, nếu vậy thì phải điều tra về quá khứ của anh ta nữa. Tà thuật sẽ nhanh chóng hơn.” Lạc Thiếu Hoa nói.
Sử Bá liền nghe theo lời Lạc Thiếu Hoa, dùng tà thuật truyền vào đầu chàng trai kia những suy nghĩ tiêu cực. Loại thuật này có một cái giá phải trả đó chính là bản thân người dùng sẽ trở nên ốm yếu, suy nhược.
“Một lần thôi thì không sao đâu.” Lạc Thiếu Hoa nói. “Đối với những suy nghĩ nhẹ nhàng hơn thì tác dụng phụ cũng nhẹ hơn, loại thuật để khiến người khác chết như này nên hạn chế dùng thôi.”
Sử Bá và Lạc Thiếu Hoa nán lại ngôi làng đó. Đến tối thì nghe tin có một người nông dân tự sát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hơi chậm.” Lạc Thiếu Hoa nhận xét “Nhưng thành công là được, tôi sẽ dạy anh một vài thuật khác sử dụng được thường xuyên hơn. Trở lại làng thôi, anh sẽ được gặp các đồng môn của mình.”
Sử Bá cùng Lạc Thiếu Hoa lên đường, đến tận nửa đêm họ mới về làng Bồng Lâm, lúc này đã đóng cửa. Lạc Thiếu Hoa liền mở cửa ra, nó không khóa.
“Người gác cổng cũng là một đệ tử của tôi.” Lạc Thiếu Hoa giải thích “Tôi đã dặn cậu ấy để cổng mở.”
Địa điểm tập trung là ở ngôi chùa của làng. Từ khi xây nên đến giờ, không có nhà sư nào tới làng Bồng Lâm để ở nên nó vẫn bỏ không đến giờ, vậy nên không lạ nếu Lạc Thiếu Hoa chiếm dụng nơi này.
Các đệ tử đã có mặt đầy đủ, Lạc Thiếu Hoa giới thiệu Sử Bá là thành viên mới. Hắn nhìn một lượt các khuôn mặt. Đúng là có người gác cổng của làng.
Một gương mặt khiến Sử Bá để ý tới, đó là Mạc Xuân Hoa. Ả ta vốn là người xinh đẹp nhất làng, có thể nói thuộc hàng đứng đầu cả nước, chỉ cần nhìn thôi là Sử Bá đã lúng túng và khao khát.
Những người đàn ông khác trong phòng cũng thỉnh thoáng lén nhìn Mạc Xuân Hoa, ai bạo gan hơn thì thường xuyên bắt chuyện, mong được làm quen. Hai người không quan tâm đến ả chỉ có Lạc Thiếu Hoa và Tư Mã Luân.
Sử Bá không biết Lạc Thiếu Hoa có vấn đề gì mà lại thờ ơ với nữ nhân như vậy. Còn Tư Mã Luân thì hắn đoán chỉ là giả vờ thôi.
Mạc Xuân Hoa chỉ ban phát một chút sự chú ý đến những kẻ có giá trị, việc này ai cũng biết nên luôn phải luồn cúi lấy lòng. Chỉ có Tư Mã Luân luôn ra vẻ không quan tâm, nhưng lúc nào cũng thấy hắn ở gần Mạc Xuân Hoa.
“Ồ, Lạc đại nhân, ngài tới hơi muộn đấy.” Mạc Xuân Hoa ra vẻ hờn dỗi.
Thông thường thì mọi người sẽ hùa theo lời ả, nhưng đối tượng lần này là sư phụ của họ nên không ai dám lên tiếng. Lạc Thiếu Hoa đáp “Tôi xin lỗi.”
Lời đó đơn giản là nhận sai chứ không phải lấy lòng, anh ta bắt đầu thảo luận về một thứ gọi là đế chế tà sư. Bắt đầu từ làng Bồng Lâm, một lực lượng các tà sư sẽ thành lập. Khi đã củng cố được vị thế thì sẽ mở rộng thu nhận đệ tử trên cả nước, và cuối cùng là sẽ chiếm cả đất nước.
Sử Bá nghe mà không tin được vào tai mình, ban đầu chỉ nghĩ là học tà thuật cho vui, không ngờ lại có kế hoạch lớn như vậy.
Bọn này điên cả rồi, Sử Bá thầm nghĩ, hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện đảo chính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro