Ngôi Sao Hạng Mười Tám Phất Lên Nhờ Con
Đây Là Một Tiểu...
2024-11-06 10:10:07
Tiểu Điềm Điềm đơn giản nghĩ rằng, con rắn bây giờ ngoan ngoãn là vì có Đại Bạch trấn áp, chứ không phải nó thực sự quay đầu là bờ.
Nếu lần tới có ai đi ngang qua, mà đó là người bình thường, chắc chắn nó sẽ ăn họ thôi.
" Đạo quán của em nằm ở núi Thương Đào gần đây, anh hãy đến gặp sư phụ em, sư phụ sẽ sắp xếp cho anh làm việc. "
Mang con rắn về đạo quán, không chỉ có sư phụ trông chừng mà còn có người hầu hạ cho sư phụ lười biếng của cô, đúng là một công đôi việc!
Con rắn trợn tròn đôi mắt đèn lồng, chưa kịp cãi bừa hai câu, Tiểu Điềm Điềm đã làm thủ ấn, một dấu ấn vàng liền bay đến giữa trán nó.
" Xong rồi! " Tiểu Điềm Điềm nhoẻn miệng cười ngọt ngào, " Ủa, vừa nãy anh định nói gì ấy nhỉ? "
Con rắn: " … Không gì đâu, tôi đi ngay đến đạo quán QAQ! " Quái! Đây đúng là một tiểu ma nữ mà!
Nhờ có Đại Bạch giúp đỡ, Tống Hàn Tinh nhanh chóng đặt Lý Vĩ đang bất tỉnh vào ghế sau, còn mình thì ngồi vào ghế lái, Tiểu Điềm Điềm ngồi ở ghế phụ.
Tò mò nãy giờ, cuối cùng Tống Hàn Tinh không kiềm chế nổi nữa mà hỏi: " Bà cố, vừa rồi cái ấn vàng đó là gì vậy? " Thật thần kỳ! Thật huyền ảo! Anh muốn biết quá!
Tiểu Điềm Điềm nghiêng đầu, " Nói đơn giản thì, nó là một kiểu khế ước. "
" Khế ước? " Cái này anh hiểu mà! Trong tiểu thuyết đều có hết!
" Vậy là con rắn chỉ có thể nghe lệnh em, để em sai bảo sao? "
Tiểu Điềm Điềm chớp chớp mắt, " Ừm, cũng gần như vậy. "
" À đúng rồi, anh có thể gọi em là Tiểu Điềm Điềm! "
Tống Hàn Tinh ngoan ngoãn gật đầu, " Vâng vâng, bà cố! "
Tiểu Điềm Điềm: " … "
" À đúng rồi, 2000 tệ… "
" Bà cố cứ yên tâm! Về đến nhà sẽ chuyển ngay cho bà cố! "
" Được nha (^o^)/~ "
Sau khi đưa Lý Vĩ đến bệnh viện và đóng viện phí, Tống Hàn Tinh cùng Tiểu Điềm Điềm quay về nhà.
" Ông già, con đã mang bà cố về rồi đây! "
Bố của Tống Hàn Tinh đang đọc báo thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.
" Là tôi nghe nhầm sao? Vừa nãy thằng nhóc gọi là gì? "
Mẹ Tống cũng ngạc nhiên không kém, đứa con trai này nghịch ngợm lắm mà, " Em nghe là ‘Bà cố’ đúng không? "
Hai vợ chồng nhìn nhau một cái.
Tống Hàn Tinh vừa ôm Tiểu Điềm Điềm bước vào nhà liền ngồi phịch xuống ghế đối diện bố mình,
" Người đây rồi, nhiệm vụ hoàn thành. "
Tiểu Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Tống Hàn Tinh.
Hình như anh hơi khác lúc nãy thì phải?
Trước khi vào cửa, Tống Hàn Tinh hoàn toàn thả lỏng, tuy có chút bất cần, nhưng trong mắt cô bé, anh chỉ là một đứa cháu đáng yêu.
Nhưng từ khi vào nhà, Tống Hàn Tinh như một con nhím xù hết gai ra, thái độ và nét mặt đều lộ vẻ đề phòng.
Tiểu Điềm Điềm suy nghĩ một chút.
Chú ý đến ánh mắt của hai người đối diện, Tiểu Điềm Điềm nghiêng đầu, nở một nụ cười mềm mại và hiền từ.
" Cháu là Tiểu Điềm Điềm, hai người là cháu trai và cháu dâu của cháu nhỉ? "
Bố mẹ Tống ngẩn ra một lúc.
" … Đúng vậy. "
Tống Hàn Tinh: " Phụt. "
Nếu lần tới có ai đi ngang qua, mà đó là người bình thường, chắc chắn nó sẽ ăn họ thôi.
" Đạo quán của em nằm ở núi Thương Đào gần đây, anh hãy đến gặp sư phụ em, sư phụ sẽ sắp xếp cho anh làm việc. "
Mang con rắn về đạo quán, không chỉ có sư phụ trông chừng mà còn có người hầu hạ cho sư phụ lười biếng của cô, đúng là một công đôi việc!
Con rắn trợn tròn đôi mắt đèn lồng, chưa kịp cãi bừa hai câu, Tiểu Điềm Điềm đã làm thủ ấn, một dấu ấn vàng liền bay đến giữa trán nó.
" Xong rồi! " Tiểu Điềm Điềm nhoẻn miệng cười ngọt ngào, " Ủa, vừa nãy anh định nói gì ấy nhỉ? "
Con rắn: " … Không gì đâu, tôi đi ngay đến đạo quán QAQ! " Quái! Đây đúng là một tiểu ma nữ mà!
Nhờ có Đại Bạch giúp đỡ, Tống Hàn Tinh nhanh chóng đặt Lý Vĩ đang bất tỉnh vào ghế sau, còn mình thì ngồi vào ghế lái, Tiểu Điềm Điềm ngồi ở ghế phụ.
Tò mò nãy giờ, cuối cùng Tống Hàn Tinh không kiềm chế nổi nữa mà hỏi: " Bà cố, vừa rồi cái ấn vàng đó là gì vậy? " Thật thần kỳ! Thật huyền ảo! Anh muốn biết quá!
Tiểu Điềm Điềm nghiêng đầu, " Nói đơn giản thì, nó là một kiểu khế ước. "
" Khế ước? " Cái này anh hiểu mà! Trong tiểu thuyết đều có hết!
" Vậy là con rắn chỉ có thể nghe lệnh em, để em sai bảo sao? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Điềm Điềm chớp chớp mắt, " Ừm, cũng gần như vậy. "
" À đúng rồi, anh có thể gọi em là Tiểu Điềm Điềm! "
Tống Hàn Tinh ngoan ngoãn gật đầu, " Vâng vâng, bà cố! "
Tiểu Điềm Điềm: " … "
" À đúng rồi, 2000 tệ… "
" Bà cố cứ yên tâm! Về đến nhà sẽ chuyển ngay cho bà cố! "
" Được nha (^o^)/~ "
Sau khi đưa Lý Vĩ đến bệnh viện và đóng viện phí, Tống Hàn Tinh cùng Tiểu Điềm Điềm quay về nhà.
" Ông già, con đã mang bà cố về rồi đây! "
Bố của Tống Hàn Tinh đang đọc báo thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.
" Là tôi nghe nhầm sao? Vừa nãy thằng nhóc gọi là gì? "
Mẹ Tống cũng ngạc nhiên không kém, đứa con trai này nghịch ngợm lắm mà, " Em nghe là ‘Bà cố’ đúng không? "
Hai vợ chồng nhìn nhau một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Hàn Tinh vừa ôm Tiểu Điềm Điềm bước vào nhà liền ngồi phịch xuống ghế đối diện bố mình,
" Người đây rồi, nhiệm vụ hoàn thành. "
Tiểu Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Tống Hàn Tinh.
Hình như anh hơi khác lúc nãy thì phải?
Trước khi vào cửa, Tống Hàn Tinh hoàn toàn thả lỏng, tuy có chút bất cần, nhưng trong mắt cô bé, anh chỉ là một đứa cháu đáng yêu.
Nhưng từ khi vào nhà, Tống Hàn Tinh như một con nhím xù hết gai ra, thái độ và nét mặt đều lộ vẻ đề phòng.
Tiểu Điềm Điềm suy nghĩ một chút.
Chú ý đến ánh mắt của hai người đối diện, Tiểu Điềm Điềm nghiêng đầu, nở một nụ cười mềm mại và hiền từ.
" Cháu là Tiểu Điềm Điềm, hai người là cháu trai và cháu dâu của cháu nhỉ? "
Bố mẹ Tống ngẩn ra một lúc.
" … Đúng vậy. "
Tống Hàn Tinh: " Phụt. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro