Ngôi Sao Hạng Mười Tám Phất Lên Nhờ Con
Miếu Xà Tiên (1...
2024-11-06 10:10:07
Bảng hiệu của Miếu Xà Tiên.
Tiểu Điềm Điềm thấy một bảng hiệu viết ba chữ "Miếu Xà Tiên" treo nghiêng ngả ngay trên cổng lớn.
Cô bé buột miệng cảm thán: " Wow, cái miếu này còn cũ nát hơn đạo quán nhà mình luôn. "
Lý Vĩ lúc này đã kéo phanh tay và tắt máy xe, " Đi thôi, vào trong miếu thắp hương bái lạy Xà Tiên đi nào. "
" Ừ, đi thôi, " Tống Hàn Tinh không chút phản đối.
Tiểu Điềm Điềm thở dài: " Xà Tiên gì chứ, đây toàn là khí đen tà ác thôi! Chả thấy gì khác cả! "
Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ thì chẳng nhận ra điều gì bất thường.
Hai người họ mỉm cười giống nhau, đến cả góc độ nhếch mép cũng y hệt như nhau.
" Ngoan nào Tiểu Điềm Điềm, Xà Tiên rất linh thiêng đấy, vào bái một chút rồi chúng ta đi. "
Tiểu Điềm Điềm chẳng sợ hãi gì, chỉ có chút bối rối, khẽ gãi gãi mặt.
" Hừm, chắc là vừa nãy lúc Tinh Tinh và anh Lý nhìn vào mắt ông lão thì bị thôi miên rồi. "
" Nhưng chỉ là thôi miên thôi, không gây hại cho Tinh Tinh và anh Lý, nên chắc cũng không sao. Cứ để xem thử con rắn này rốt cuộc muốn làm gì nào. "
Cô bé khoanh tay ra vẻ người lớn, nhìn bảng hiệu của ngôi miếu cũ kỹ rồi nói nghiêm nghị: " Dám có con rắn xấu xa gây rối ngay gần đạo quán, mình là người kế thừa đạo quán, sao có thể ngồi yên được chứ? "
Dù lý thuyết bắt yêu thì cực giỏi nhưng kinh nghiệm thực chiến bằng không, Tiểu Điềm Điềm gan to hơn trời, sẵn sàng xử lý con rắn xấu xa dám dọa cô bé.
Chàng thanh niên thích tranh cãi Tống Hàn Tinh, với nụ cười đơ cứng, bế Tiểu Điềm Điềm đi vào trong miếu.
Sau lưng họ, dáng người to lớn của Đại Bạch ẩn hiện, sẵn sàng nghe lệnh của Tiểu Điềm Điềm.
" Đại Bạch, đừng vội, khi nào cần ra tay mình sẽ gọi cậu nhé. "
Đại Bạch nghe lời, thân hình lại tan vào không khí.
Ba người tiến vào Miếu Xà Tiên, Tiểu Điềm Điềm ngước lên nhìn thì thấy trên mái miếu có một lỗ thủng lớn, ánh sáng mặt trời rọi qua lỗ thủng này chiếu xuống sàn, nhưng lại biến thành màu trắng xám xịt kỳ lạ.
Cô bé hừ hừ vài tiếng: " Âm khí nặng ghê. "
Dưới ánh sáng yếu ớt đó, Tiểu Điềm Điềm phát hiện Miếu Xà Tiên có hình chữ nhật, hai bên tường rất hẹp, nhưng lối đi trước mặt lại rất dài và càng đi xa càng tối.
Nếu nhìn lâu vào phía trước, người ta thậm chí có cảm giác hai bên tường đang tiến lại gần, sắp ép chặt họ thành thịt nát.
" Kỳ lạ thật đó. "
Tiểu Điềm Điềm dụi mắt, nhìn lại thì thấy cảm giác đó biến mất, giống như chỉ là ảo giác của cô bé vậy.
Trong khi đó, Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ không nhận ra gì, họ bước nhanh về phía sâu trong miếu.
Đi được một đoạn, mắt Tiểu Điềm Điềm đã quen với bóng tối, cô bé đột nhiên phát hiện trên hai bên tường không phải là bề mặt trống trơn, mà có vẽ rất nhiều hình.
Tuy nhiên, do Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ đi quá nhanh, cô bé chỉ thoáng thấy một con rắn từ lúc sinh ra, được con người thờ phụng, cho đến khi thành thần.
Tiểu Điềm Điềm thấy một bảng hiệu viết ba chữ "Miếu Xà Tiên" treo nghiêng ngả ngay trên cổng lớn.
Cô bé buột miệng cảm thán: " Wow, cái miếu này còn cũ nát hơn đạo quán nhà mình luôn. "
Lý Vĩ lúc này đã kéo phanh tay và tắt máy xe, " Đi thôi, vào trong miếu thắp hương bái lạy Xà Tiên đi nào. "
" Ừ, đi thôi, " Tống Hàn Tinh không chút phản đối.
Tiểu Điềm Điềm thở dài: " Xà Tiên gì chứ, đây toàn là khí đen tà ác thôi! Chả thấy gì khác cả! "
Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ thì chẳng nhận ra điều gì bất thường.
Hai người họ mỉm cười giống nhau, đến cả góc độ nhếch mép cũng y hệt như nhau.
" Ngoan nào Tiểu Điềm Điềm, Xà Tiên rất linh thiêng đấy, vào bái một chút rồi chúng ta đi. "
Tiểu Điềm Điềm chẳng sợ hãi gì, chỉ có chút bối rối, khẽ gãi gãi mặt.
" Hừm, chắc là vừa nãy lúc Tinh Tinh và anh Lý nhìn vào mắt ông lão thì bị thôi miên rồi. "
" Nhưng chỉ là thôi miên thôi, không gây hại cho Tinh Tinh và anh Lý, nên chắc cũng không sao. Cứ để xem thử con rắn này rốt cuộc muốn làm gì nào. "
Cô bé khoanh tay ra vẻ người lớn, nhìn bảng hiệu của ngôi miếu cũ kỹ rồi nói nghiêm nghị: " Dám có con rắn xấu xa gây rối ngay gần đạo quán, mình là người kế thừa đạo quán, sao có thể ngồi yên được chứ? "
Dù lý thuyết bắt yêu thì cực giỏi nhưng kinh nghiệm thực chiến bằng không, Tiểu Điềm Điềm gan to hơn trời, sẵn sàng xử lý con rắn xấu xa dám dọa cô bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chàng thanh niên thích tranh cãi Tống Hàn Tinh, với nụ cười đơ cứng, bế Tiểu Điềm Điềm đi vào trong miếu.
Sau lưng họ, dáng người to lớn của Đại Bạch ẩn hiện, sẵn sàng nghe lệnh của Tiểu Điềm Điềm.
" Đại Bạch, đừng vội, khi nào cần ra tay mình sẽ gọi cậu nhé. "
Đại Bạch nghe lời, thân hình lại tan vào không khí.
Ba người tiến vào Miếu Xà Tiên, Tiểu Điềm Điềm ngước lên nhìn thì thấy trên mái miếu có một lỗ thủng lớn, ánh sáng mặt trời rọi qua lỗ thủng này chiếu xuống sàn, nhưng lại biến thành màu trắng xám xịt kỳ lạ.
Cô bé hừ hừ vài tiếng: " Âm khí nặng ghê. "
Dưới ánh sáng yếu ớt đó, Tiểu Điềm Điềm phát hiện Miếu Xà Tiên có hình chữ nhật, hai bên tường rất hẹp, nhưng lối đi trước mặt lại rất dài và càng đi xa càng tối.
Nếu nhìn lâu vào phía trước, người ta thậm chí có cảm giác hai bên tường đang tiến lại gần, sắp ép chặt họ thành thịt nát.
" Kỳ lạ thật đó. "
Tiểu Điềm Điềm dụi mắt, nhìn lại thì thấy cảm giác đó biến mất, giống như chỉ là ảo giác của cô bé vậy.
Trong khi đó, Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ không nhận ra gì, họ bước nhanh về phía sâu trong miếu.
Đi được một đoạn, mắt Tiểu Điềm Điềm đã quen với bóng tối, cô bé đột nhiên phát hiện trên hai bên tường không phải là bề mặt trống trơn, mà có vẽ rất nhiều hình.
Tuy nhiên, do Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ đi quá nhanh, cô bé chỉ thoáng thấy một con rắn từ lúc sinh ra, được con người thờ phụng, cho đến khi thành thần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro